• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Ngữ Trì và Bùi Diễn Chi đăng ký kết hôn rất đột ngột.

Khi đó là trước lễ tình nhân không lâu, Lâm Ngữ Trì thăm dò hỏi Bùi Diễn Chi một câu: Anh có chuyện gì muốn làm nhưng còn chưa làm không?

Vốn dĩ Lâm Ngữ Trì muốn nói, nếu như anh còn chuyện gì tiếc nuối, vậy cô sẽ làm cùng anh, coi như tặng anh một món quà ngày lễ tình nhân.

Ai ngờ Bùi Diễn Chi không có một chút do dự nào đã nói: “Kết hôn.”

Lâm Ngữ Trì: Biết chọn thật, chọn ngay một chuyện không có cô thì không được.

Được thôi, vậy thì thỏa mãn nguyện vọng này của anh.

Bởi vì ban đầu nói là món quà tặng Bùi Diễn Chi nhân ngày lễ tình nhân, cộng thêm hai người tính ngày, phát hiện ngày lễ tình nhân quả thực là một ngày lành, thích hợp để hai người đăng ký kết hôn.

Hai người cứ quyết định như vậy.

Không phải hai người chưa từng nghĩ đến việc sẽ có rất nhiều người đăng ký kết hôn ngày lễ tình nhân, nhưng không ngờ lại nhiều như vậy, hai người họ dậy lúc sáu giờ để xếp hàng, khi đến nơi phía trước đã có một hàng người.

May mà hai người đều có chuẩn bị: Họ mang theo ghế gấp, còn có bữa sáng, còn một lúc nữa cục dân chính mới mở cửa, vừa hay có thể ngồi đợi.

Tư thế nhàn hạ của hai người thu hút ánh mắt ngưỡng mộ của không ít người.

Đều là Bùi Diễn Chi nghĩ tới những điều này.

Có lúc Lâm Ngữ Trì cảm thấy con người Bùi Diễn Chi là một nghệ thuật gia, trên người đúng là có khí chất không nhiễm khói bụi nhân gian, nhưng sống với cô lâu rồi anh lại rất chân thật.

Chính là kiểu rất có tính thưởng thức, nhưng lại rất biết chăm sóc người khác, làm người ta cảm thấy an toàn.

Lâm Ngữ Trì nghĩ đến đây thì nhìn Bùi Diễn Chi đến thất thần.

Bùi Diễn Chi vỗ lên đầu cô: “Em nghĩ gì đó?”

“Mệt rồi sao?”

Nói rồi anh còn tự trách: “Sớm biết vậy đã đổi thành ngày khác rồi, hôm nay thật sự nhiều người quá.”

Lâm Ngữ Trì lắc đầu: “Em không mệt.”

Bắt đầu từ hôm qua cô đã hưng phấn, mãi đến sáng hôm nay, cô luôn ở trong trạng thái tỉnh táo cực độ, không buồn ngủ một chút nào.

Từ nhỏ đến lớn, chưa có chuyện nào làm cô kích động như vậy.

Thật ra cô biết mình chắc chắn sẽ cùng Bùi Diễn Chi đi đến ngày hôm nay, chỉ là thật sự có ngày này rồi, cô vẫn có hơi căng thẳng.

Khi ký tên, tay cô còn hơi run, suýt nữa thì viết lệch.

Bùi Diễn Chi ở bên cạnh trêu chọc: “Căng thẳng như vậy, đến khi tổ chức hôn lễ thì làm thế nào?”

Cho đến khi hai người cầm được quyển sổ kết hôn màu đỏ chói mắt đó, Lâm Ngữ Trì mới có cảm giác chân thực.

Bùi Diễn Chi khẽ hôn một cái lên trán cô, nhẹ giọng gọi cô, rất nghiêm túc, rất chân thành: “Anh hạnh phúc quá, bà xã.”

Lúc này Lâm Ngữ Trì cũng có hơi nghẹn ngào, không nói nên lời, cô chỉ chủ động chui vào lòng anh, gác đầu lên lồ ng ngực anh, bắt lấy nhịp tim của anh.

Hóa ra thật sự không phải đang nằm mơ.

Họ thật sự đã kết hôn rồi.

*

Trước đây Lâm Ngữ Trì từng hỏi Tần Thời Dụ: Rốt cuộc cuộc sống sau khi kết hôn có dáng vẻ thế nào?

Tần Thời Dụ trả lời một câu: “Gả đúng người thì là thành tiên, gả sai người thì là độ kiếp.”

Lúc đó Lâm Ngữ Trì không có cảm giác gì, mỗi một ngày sau này cô đều có thể cảm nhận được sâu sắc điểm này.

Thật ra từ những kinh nghiệm yêu đương trước đó hoặc của những người xung quanh, hoặc là các ví dụ xấu trên mạng, cô đều có cảm giác sợ hãi đối với hôn nhân.

Nhưng Bùi Diễn Chi dùng hành động để nói với cô, lựa chọn của cô là không sai.

Bùi Diễn Chi chăm sóc cô tỉ mỉ chu đáo, hơn nữa còn tôn trọng ý kiến của cô.

Lâm Ngữ Trì tạm thời vẫn chưa muốn sinh con, Bùi Diễn Chi cũng thấu hiểu, còn gãi đầu xấu hổ nói: “Thật ra anh cũng không muốn, có thêm vài năm hưởng thụ thế giới hai người tốt biết bao chứ.”

Còn có một chuyện làm Lâm Ngữ Trì cảm thấy vô cùng cảm động.

Khoảng thời gian đó Lâm Ngữ Trì vô cùng muốn từ chức. Cô vẫn luôn cảm thấy mình không có thiên phú đặc biệt làm nhà thiết kế nội thất, cũng không thể nói là yêu thích bao nhiêu, chỉ là thuận theo tự nhiên mà làm, nhận tiền lương, không có một chút nhiệt huyết nào.

Chỉ là đến cái tuổi không lớn không nhỏ này rồi, cô lại không dám nhảy ra ngoài.

Suy cho cùng cô cũng không có lý lịch không có kinh nghiệm, không có vốn liếng để làm lại một lần như những người lớn hơn một chút. Cô cũng không có dũng khí không màng tất cả như những người trẻ tuổi mới bước vào xã hội.

Đúng lúc này Bùi Diễn Chi đã cho cô sức mạnh: “Muốn làm gì thì đi làm đi, anh ở bên em.”



Sau đó Lâm Ngữ Trì từ chức, bắt đầu làm về mảng truyền thông.

Cô làm về bên chiến lược du lịch, cần bay đi khắp nơi. Mà lời hứa của Bùi Diễn Chi cũng không phải là hứa suông, anh thật sự bay cùng cô đến từng nơi một.

Mới đầu Lâm Ngữ Trì còn lo mình sẽ làm lỡ cuộc sống thường ngày của anh, nhưng Bùi Diễn Chi nói: “Không sao, anh đi đến đâu cũng có thể vẽ tranh.”

“Hơn nữa đi du lịch ở những nơi khác nhau nói không chừng còn đem lại cho anh linh cảm ấy.”

“Cứ để anh theo em đi, anh không muốn rời khỏi em, chỉ một ngày cũng không muốn.”

Cuối cùng Lâm Ngữ Trì không ngăn anh nữa.

Không thể không nói, chặng đường có Bùi Diễn Chi có cảm giác an toàn hơn rất nhiều, hơn nữa cũng không cô đơn như vậy.

Hai người chơi mệt rồi, video cũng quay xong, thế là tìm một nơi có phong cảnh ngồi xuống, cô ngắm phong cảnh đến phát ngốc, Bùi Diễn Chi thì ở bên cạnh, lúc thì vẽ phong cảnh, nhưng đa phần là vẽ cô.

Có lúc cô sẽ bất lực nói: “Ở trong nhà anh đã bày bao nhiêu bức tranh của em rồi, thế mà anh còn vẽ không ngán.”

Bùi Diễn Chi vẫn không ngừng động tác vẽ tranh: “Sao lại ngán được? Vẽ cả đời cũng không ngán.”



Hai người thường chơi ở ngoài một khoảng thời gian rồi quay về Giang Thành. Có một lần quay về từ một nước nhiệt đới, hai người đều bị nắng chiếu đen đi, Bùi Diễn Chi an ủi cô: “Như vậy chúng ta là một cặp đôi hoàn hảo rồi.”

Nói ra Lâm Ngữ Trì có hơi xấu hổ, rõ ràng mình mới là người làm truyền thông, nhưng nhiều lúc Bùi Diễn Chi sắp biến thành trợ lý của cô đến nơi rồi. Anh giúp cô xử lý rất nhiều việc.



Đã đi nhiều nơi như vậy rồi, ấn tượng nhất vẫn là lần đi lặn ở Thái Lan.

Vốn dĩ hai người cảm thấy cùng nhau làm chuyện này khá là lãng mạn, trên thực tế mới đầu quả thực khá lãng mạn, cho đến khi…

Lâm Ngữ Trì bị sứa cắn.

Bùi Diễn Chi sốt ruột muốn chết. Anh đỡ cô lên bờ trước, cũng không có kinh nghiệm ở phương diện này, lên Baidu tìm kiếm thử. Sau khi sơ cứu cho Lâm Ngữ Trì, anh vội vàng đưa cô đến bệnh viện.

Cũng may không có vấn đề gì lớn.

Sau khi xử lý vết thương, Lâm Ngữ Trì còn nói đùa: “Con sứa này cũng biết tìm người cắn thật đấy.”

Bùi Diễn Chi thấy cô vẫn còn có tâm trạng nói đùa thì bất lực nói: “May mà không phải sứa hộp, em có biết sứa hộp độc thế nào không?”

“Bỏ đi, sau này không khiêu chiến những hạng mục có độ nguy hiểm cao thế này nữa.”

Lâm Ngữ Trì vốn còn tưởng anh chỉ hù dọa cô thôi, không ngờ thật sự có một khoảng thời gian dài Bùi Diễn Chi không cho cô đi khiêu chiến những hạng mục nguy hiểm, không chỉ là lặn.

Sau đó hai người nghỉ ngơi một khoảng thời gian không đi du lịch, trong khoảng thời gian này, Lâm Ngữ Trì ở nhà đọc sách hay làm gì đó để sạc pin cho bản thân, Bùi Diễn Chi cũng vẽ tranh ở nhà, hai người hầu như là dính lấy nhau cả ngày.

Nói thật, có những lúc Lâm Ngữ Trì cũng cảm thấy hai người quá nhàm chán, nhưng chỉ cần Bùi Diễn Chi không ở cạnh cô, cô lại cảm thấy nhớ.



Ngày tháng bình đạm như nước, nhưng hai người không ngờ đợt nghỉ ngơi này lại lòi ra một đứa bé.

Mới đầu Lâm Ngữ Trì khóc lóc nói muốn tìm Bùi Diễn Chi tính sổ: “Anh nói đi, có phải anh nhân lúc em không chú ý tháo áo mưa xuống không?”

Bùi Diễn Chi: Oan quá anh không có.

“Hay là anh chọc một lỗ?”

Bùi Diễn Chi: Sao có thể.

“Vậy anh nói xem sao lại thế này?”

Bùi Diễn Chi đáng thương quỳ trên sô pha, nói thật: “Lần trước không phải anh đã nói rồi mà, có hơi nhỏ.”

“Có lẽ… Bị rách rồi…”

Lâm Ngữ Trì cầm gối ôm trên sô pha lên gõ đầu anh: “Vậy còn không phải là lỗi của anh sao?”

“Người khác đều không rách, chỉ có anh bị rách, anh phải kiểm điểm lại xem tại vì sao?”

Bùi Diễn Chi: Huhuhu việc này anh đâu quyết định được, sao lại trách anh chứ?

Vốn dĩ anh còn muốn dỗ Lâm Ngữ Trì, nhưng vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Lâm Ngữ Trì vừa nãy còn nổi đóa, bây giờ lại ngồi trên sô pha lẩm bẩm: “Nghĩ kỹ thì hình như cũng không phải chuyện gì xấu.”

“Anh xem con trai Tần Thời Dụ cũng biết đi mua xì dầu rồi, chúng ta còn chưa sinh, cũng đến lúc rồi…”

“Anh nói xem nếu như sinh con gái, kém con trai Tần Thời Dụ vài tuổi, đợi chúng lớn lên rồi tác hợp hai người với nhau có được không?”

Bùi Diễn Chi biết lúc này không được chọc giận Lâm Ngữ Trì, vội vàng gật đầu: “Được được!”

*

Bình thường Lâm Ngữ Trì được Bùi Diễn Chi chiều quen, cộng thêm đang trong thai kỳ, tính tình càng ngày càng không tốt, có lúc Tần Thời Dụ đến nhà họ cũng phải nói có phải cô quá khắc nghiệt với thầy Bùi rồi không.

Lúc này Lâm Ngữ Trì mới bắt đầu tự kiểm điểm.

Thế là hôm ấy cô nhiệt tình với Bùi Diễn Chi một cách khác thường.

“Ông xã, anh ăn hoa quả không?”

“Ông xã, anh chơi game không?”

“Ông xã, hôm nay vẽ cả ngày mệt rồi nhỉ, em bóp vai cho anh.”

Một loạt hành động khác thường này lại làm Bùi Diễn Chi nổi da gà, liên tục cầu xin: “Bà xã, anh có làm sai chỗ nào em cứ nói với anh, anh sửa ngay…”

Chỉ thấy Lâm Ngữ Trì đen mặt.

“Em thật sự muốn tốt với anh, anh còn ở đây nghi ngờ, em thấy anh thật sự là óc heo, bỏ đi, cả ngày chỉ làm mấy chuyện tốn sức lực mà không được người ta biết ơn…”

Sau khi cô mắng Bùi Diễn Chi, anh còn cười: “Đúng, chính là phản ứng này, đây mới là em lúc bình thường, anh vẫn quen với kiểu này hơn…”

Lâm Ngữ Trì: …

Người đàn ông này đúng là thiếu đánh, cả ngày hành động kỳ lạ, đúng là đồ cuồng ngược.

*

Lâm Ngữ Trì sinh Bùi Tây Nặc thuận lợi hơn trong tưởng tượng của cô.

Cô là người không chịu được đau, mới đầu đã chuẩn bị đầy đủ để sinh mổ, không ngờ đến cuối cùng vẫn kiên trì sinh thường.

Khoảnh khắc ấy cô cảm nhận được sức mạnh của người mẹ.

Sau khi sinh em bé cũng không để bọn họ lo lắng quá nhiều, không khóc không ồn ào, chỉ thích ngủ.

Có một hôm Lâm Ngữ Trì đứng trước giường em bé chìm vào suy tư, cuối cùng lo lắng hỏi Bùi Diễn Chi: “Ông xã, anh nói xem chúng ta có phải đưa Tây Nặc đi bác sĩ không?”

“Tây Nặc làm sao vậy?”

Bùi Diễn Chi có hơi hốt hoảng.

“Em nghi ngờ đầu óc con có chút vấn đề, nếu không sao lại ngủ cả ngày không biết khóc không biết làm loạn vậy, tuổi này của con không nên như vậy mà?”

“Không phải con bị ngốc rồi chứ?”

Bùi Diễn Chi: … Xem ra con trai quá ngoan cũng sẽ bị mẹ nó nghi ngờ.

Nếu như sau này con trai lớn lên biết mẹ nó cho rằng trí thông minh của nó có vấn đề, nó sẽ có cảm giác thế nào chứ?



Dòng thời gian chảy trôi chứng minh Bùi Tây Nặc không chỉ không có vấn đề về đầu óc, mà còn biết tán gái từ khi còn bé tí.

Mỗi ngày về nhà Bùi Tây Nặc sẽ kể cho bố mẹ nghe hôm nay ở nhà trẻ cậu ăn gì, chơi trò gì, chơi với bạn nhỏ nào…

Mỗi ngày cậu đều kể về một bạn nhỏ khác nhau.

Hơn nữa theo những gì Bùi Diễn Chi biết, những người bạn mà cậu nói đều là bạn nữ.

Thế này thì lớn lên còn ghê gớm thế nào chứ!

Bùi Diễn Chi anh không thể nuôi ra một tên bắt cá nhiều tay được!

Anh tận tâm nói với Bùi Tây Nặc: “Con trai à, con không thể chỉ chơi với bạn nữ, cũng phải chơi với bạn nam mới được…”

Bùi Tây Nặc mở to đôi mắt tròn tròn nhìn anh: “Nhưng con thấy bạn nữ đáng yêu hơn bạn nam, con chỉ muốn chơi với bạn nữ…”

Bùi Diễn Chi: …

Thế này thì làm thế nào mới được đây?

Bùi Tây Nặc mới tí tuổi đã bắt cá nhiều tay ở trường mẫu giáo cũng thôi đi, thế mà còn bắt đến tận con gái nhỏ nhà Trì Nghiên, làm anh phải chịu bao nhiêu lần ẩm ương của Trì Nghiên.

Ban đầu Bùi Diễn Chi giải thích với Trì Nghiên rằng đây đều là hành động bình thường giữa những đứa trẻ, khó khăn lắm mới dỗ được tên nhỏ nhen này. Thế mà hôm ấy khi Trì Nghiên đến nhà anh đón Tinh Tinh học vẽ, thằng nhóc Bùi Tây Nặc không có tiền đồ chạy đến nói với Trì Nghiên: “Chú Trì, Tinh Tinh nói sau này em ấy muốn gả cho cháu.”

Nụ cười của Bùi Diễn Chi cứng đờ, gượng gạo cười với Trì Nghiên: “Trẻ con nói không suy nghĩ, hiểu cho một chút.”



Bây giờ công việc của Lâm Ngữ Trì và Bùi Diễn Chi khá nhẹ nhàng tự do, có thời gian để bầu bạn bên cạnh con.

Mỗi lần trường mẫu giáo tổ chức hoạt động gia đình, hai vợ chồng đều cùng nhau tham gia.

Tết thiếu nhi lần này không giống với trước đây, yêu cầu phụ huynh cũng phải biểu diễn tiết mục, mỗi gia đình cử ra một người đại diện.

Hôm ấy Lâm Ngữ Trì cười vô cùng quỷ dị, dựa lên vai Bùi Diễn Chi nói với anh: “Ông xã, nhà chúng ta không cần chọn nhỉ, chắc chắn phải cử người đa tài nghệ như anh đi…”

Tuy rằng nội tâm Bùi Diễn Chi vô cùng cự tuyệt, nhưng anh chỉ có thể tiếp nhận thánh chỉ của bà xã nhà mình.

Anh tưởng rằng buổi biểu diễn tài nghệ lần này là ai biểu diễn của người nấy, thế thì anh còn có thể vẽ một bức tranh ở đó, như vậy cũng tính là biểu diễn đúng không?

Chỉ là cuối cùng nhận được tin tức, tất cả phụ huynh sẽ cùng nhau biểu diễn một tiết mục hát nhảy.

Có trời mới biết anh trời sinh toàn hát lệch tông.

Lâm Ngữ Trì an ủi anh: “Không sao, là cùng nhau hát, anh hát nhỏ một chút là được, nếu không anh hát lệch tông còn làm ảnh hưởng đến người khác.”

Bùi Diễn Chi thấy cũng có lý, thế là bắt đầu luyện tập mỗi ngày, luyện tập xong ở trường mẫu giáo lại về nhà tự luyện, Lâm Ngữ Trì đã nghe vô số lần: “Nói bai bai với mọi phiền não, nói hai hai với mọi niềm vui!”

Bây giờ cô đã hình thành phản xạ có điều kiện, cứ nhìn thấy Bùi Diễn Chi làm động tác đứng dậy là vội vàng bụm tai chạy đi.

Cô vô cùng hối hận vì đã để Bùi Diễn Chi tham gia biểu diễn, nếu biết quá trình lại dày vò mình thế này, cô thà tự mình lên sân khấu còn hơn.

Bùi Diễn Chi hát đâu chỉ gọi là lệch tông…

Thế này căn bản là không theo một tông nào cả.

Sau đó Lâm Ngữ Trì còn tự kiểm điểm một cách sâu sắc: “Xin lỗi, chuyện này em cũng có lỗi, sống cùng anh lâu như vậy rồi, trước đây chỉ biết anh hát khó nghe, cũng không nghe anh hát bao giờ, thế mà lại không phát hiện khó nghe đến mức này… Là lỗi của em, là em không đủ hiểu anh…”

?

Có kiểu xin lỗi thế này sao?

Vừa xin lỗi còn vừa làm tổn thương tâm hồn chẳng được tính là non trẻ của người ta.



Tuy rằng quá trình gian nan, nhưng ngày Tết thiếu nhi Bùi Diễn Chi vẫn tự tin đứng trên sân khấu.

Lâm Ngữ Trì ôm Bùi Tây Nặc ở bên dưới quay video cho anh.

Nhìn Bùi Diễn Chi vứt hết mọi gánh nặng, vứt hết mọi filter đứng trên đó, Lâm Ngữ Trì đột nhiên xuất thần.

Đợi đến khi ca khúc kết thúc, cô mới phản ứng lại, cô nhìn thấy Bùi Tây Nặc đang ngồi trên chân mình cũng xem đến mê mẩn.

Buổi biển diễn kết thúc, Bùi Tây Nặc ra sức vỗ tay cho Bùi Diễn Chi: “Bố đỉnh quá!”

Lâm Ngữ Trì cũng rất vui mừng.

Bùi Diễn Chi cũng rất để tâm đ ến việc dạy con, anh dùng chính bản thân để nói với Bùi Tây Nặc rằng chúng ta luôn phải đi khiêu chiến một số việc nằm ngoài vòng an toàn.

Bùi Diễn Chi đứng trên sân khấu, th ở dốc vẫy tay với hai người phía dưới.

Đợi đến khi anh đi xuống, Bùi Tây Nặc lập tức bổ nhào vào lòng anh, nói mãi: “Bố đỉnh quá! Bố nhảy giỏi thật! Bố là người bố đỉnh nhất!”

Bùi Diễn Chi ôm cậu lên, búng một cái lên mũi cậu: “Con nói xem bố đỉnh như vậy, có thể bảo mẹ thưởng bố một chút không?”

“Có thể!”

Lâm Ngữ Trì mỉm cười, lấy giấy ướt ra lau mồ hôi trên trán giúp anh: “Xem anh nhảy được một bài mà mệt chưa kìa, em thấy anh phải tăng cường luyện tập thêm…”



Còn có một phần trao thưởng cho các bạn nhỏ trong trường mẫu giáo, Bùi Tây Nặc cũng nhận được phần thưởng. Khi nhận thưởng, cô giáo bảo cậu phát biểu cảm nghĩ, lời cảm nhận của cậu nhóc này trực tiếp lạc chủ đề.

“Hôm nay bố em còn đỉnh hơn em!”

“Em thấy mẹ em nên thưởng cho bố.”

Bùi Diễn Chi bật cười, ép giọng nói nhỏ bên tai Lâm Ngữ Trì: “Bà xã, đây là ước nguyện của con trai chúng ta đấy.”

Lâm Ngữ Trì vừa vỗ tay vừa nói: “Về nhà rồi nói.”

Trong lòng cô vô cùng ấm áp.

Cuộc sống cứ tiếp diễn như thế này chính là chuyện may mắn nhất cả đời này của cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK