• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phó Khôn bị Tôn Vĩ kéo ra ngoài uống rượu liền tù tì mấy ngày, uống tới mức cậu nhìn thấy Tôn Vĩ là muốn trốn đi.

Thằng nhóc này vào nam về, uống rượu giỏi hơn trước đây, nhưng uống say rồi vẫn giữ tính tình như trước, trước đây ôm chân, giờ đổi thành ôm eo, ôm eo cậu rồi khóc lóc kêu gào, Khôn Tử, anh sống không dễ dàng! Không dễ dàng!

“Đúng là không dễ,” Phó Khôn vật lộn kéo cánh tay nó đang khóa trên eo mình, “Chỉ nhìn bộ dạng mày uống một ngụm rượu đã viết được tiểu thuyết thế này, khách hàng của mày có thể nói tiếp chuyện được với mày đúng là không dễ.”

“Cái thằng này!” Tôn Vĩ nắm lấy cạp quần cậu không chịu buông, “Tao cũng chỉ dám uống thế này với mày, với khách hàng làm sao tao dám, uống rượu xong còn phải đánh bài, tao kể cho mày nghe, cái đám khốn kia đánh bài quá tốn công… không được thắng suốt, cũng không được thua suốt…”

Phó Khôn không tóm tay nó ra được, chỉ dành một tay giữ cạp quần một tay cầm ấm trà qua rót chén trà đưa cho Tôn Vĩ: “Tôn Tổng, nào, cạn.”

“Được!” Tôn Vĩ cuối cũng cũng thả cậu ra, nhận chén trà ngửa cổ ực một phá, rồi xùy một tiếng xuống đất, “Rượu đểu.”

Phó Khôn nhân lúc này, đứng dậy lấy điện thoại ra gọi cho Lư Xuân Vũ: “Xuân Vũ, trai nhà em anh đuổi về nhà nó hay đưa về chỗ em?”

“Đưa về chỗ em đi,” Lư Xuân Vũ chép miệng, “Lại uống say rồi à, đưa về nhà anh ấy có mà phiền mẹ anh ấy chết, Tôn Tiêu lại ầm ĩ lên.”

Phó Khôn đưa Tôn Vĩ về, Lư Xuân Vũ pha một ấm trà đen sì, bảo là giải rượu, rót cho cả Phó Khôn một chén.

“Anh không uống đâu,” Phó Khôn cảm thấy uống xong cái thứ có màu này, cậu chưa đi xuống được tầng một chắc đã hộc máu chết tươi, “Cho Tôn Vĩ uống đi, anh không sao.”

“Tửu lượng của anh chắc là trời sinh rồi, Tôn Vĩ luyện bao nhiêu năm như thế vẫn cứ một chén là điên,” Lư Xuân Vũ mặt đau lòng kéo Tôn Vĩ nằm xuống ghế sofa, “Anh nói xem xưa nay anh chưa bao giờ say nhỉ?”

“Anh không dám say,” Phó Khôn nở nụ cười, “Anh say rồi, trong nhà cũng có người đẹp nào hầu hạ đâu.”

“Chuyện này thì đơn giản,” Lư Xuân Vũ vừa lau mặt cho Tôn Vĩ vừa nói, “Trong công ty du lịch của em nhiều cô xinh lắm, nếu không hôm nào bọn em tụ họp thì anh tới chơi cùng, nhìn xem có ai anh vừa ý không?”

“Thôi bỏ đi, anh làm gì có thời gian,” Phó Khôn vừa nghe câu này đã vung tay, “Anh…”

“Phó Khôn!” Tôn Vĩ vẫn luôn nhắm tịt hai mắt đột nhiên mở mắt ra, chỉ vào cậu, “Sao mày lại ở nhà bà xã tao!”

“Mẹ kíp,” Phó Khôn cười, mở cửa rồi đi ra ngoài, “Tao đến nhắc nhở mày, vợ tốt như thế phải thương người ta nhiều vào, thôi anh đi đây, không chốc nữa nó lại vác chổi đuổi anh.”

“Cảm ơn Khôn Tử, trên đường về cẩn thận.”

Ngồi trên xe taxi về nhà, Phó Khôn lấy điện thoại di động ra nhìn giờ, sắp một giờ, cậu gửi tin nhắn cho Phó Nhất Kiệt: “Ngủ chưa?”

Phó Nhất Kiệt nhắn lại rất nhanh, đang chờ anh đây, anh không về à?

Về đến nhà ngay đây.

Thả lại điện thoại vào túi, Phó Khôn dựa vào ghế, nhìn đường phía trước, mình hình như chưa bao giờ uống say thật, cũng chưa trải nghiệm cảm giác uống say rồi được người ta chăm sóc là cảm giác thế nào.

Có điều, mình mà gào như Tôn Vĩ, còn thật sự không biết ai sẽ chăm sóc mình như Lư Xuân Vũ, mẹ đảm bảo sẽ bịt mũi lại rồi nói, ôi ai đây không quen, mau ném vào nhà xí xối nước đi, bố chắc sẽ ném cho một câu, đàn ông đàn ang, kiểu gì cũng phải uống say một hai lần…

Phó Nhất Kiệt thì sao?

Phó Khôn suy nghĩ một lúc lâu, vẫn không nghĩ ra được Phó Nhất Kiệt sẽ có phản ứng thế nào, thằng nhóc này không phải là người để lộ lòng mình ra ngoài, rất nhiều chuyện chẳng ai có thể đoán ra được phản ứng của nó trước.

Lúc về đến nhà đi lên tầng, hai tầng cuối cùng, Phó Khôn giẫm lên cầu thang rất mạnh, cậu biết Phó Nhất Kiệt nghe thấy tiếng bước chân của cậu sẽ chạy ra mở cửa.

Chưa lên đến tầng bảy, cậu đã nghe thấy một tràng tiếng bước chân rất khẽ, sau đó nhìn thấy Phó Nhất Kiệt ở lối xuống cầu thang.

“Không cần giậm chân, em đang ở ngoài ban công mà, nhìn thấy anh rồi.” Phó Nhất Kiệt cười.

“Trời đông giá rét chạy ra ban công làm gì?” Phó Khôn thả nhẹ bước chân, “Em đừng có để sắp quay về trường lại bị cảm lạnh.”

“Anh nói sắp về ngay mà, em ra nhìn thử xem anh còn bước được nữa không, không bước được thì em xuống cõng anh lên,” Phó Nhất Kiệt nói, “Kết quả là thấy anh bước như bay, chẳng có cơ hội.”

“Thế để lần sau cho em cơ hội, em còn chưa bao giờ cõng anh nữa.” Phó Khôn vỗ vỗ vai nó, rồi nhảy lên tầng bảy.

Trước đây, vỗ vai Phó Nhất Kiệt cảm thấy rất tiện tay, hồi còn nhỏ nữa, xoa đầu nó cũng thấy rất thoải mái, giờ vỗ vai hai cái cảm giác như phải giơ tay leo thang.

Mẹ ngày nào cũng nhìn lịch, buồn rầu tính toán Phó Nhất Kiệt còn ở nhà thêm được mấy ngày, Phó Khôn tuy không tính cùng, nhưng vẫn cảm thấy, đảo mắt cái đã tới ngày Phó Nhất Kiệt phải quay lại trường.

Lần này Phó Nhất Kiệt tự đi mua vé, mẹ bảo xe khách không an toàn, nên nó mua vé tàu.

Thật ra nó rất muốn có thể nhờ Phó Khôn lái xe chở nó tới trường, mà lái xe cả ngày thật sự là quá mệt, Phó Khôn trước mỗi lần lái xe sẽ pha một chén trà đặc, lúc đi qua trạm nghỉ chân, dừng xe xong cũng phải chợp mắt chừng mười phút, nó không nỡ mở miệng ra nói.

“Có việc gì thì gọi cho anh,” Phó Khôn đưa nó tới ga tàu, cả một đường chẳng nói gì, nó sắp lên tàu, Phó Khôn mới dặn dò vài câu, “Đừng có chuyện gì cũng tự xử lý một mình, nên nói với anh thì nói, biết không?”

“Biết rồi.” Phó Nhất Kiệt cười.

“Cầm cái này đi,” Phó Khôn đưa cho nó một tấm thẻ nhỏ, “Dùng như đánh dấu sách cũng được.”

Phó Nhất Kiệt nhận lấy tấm thẻ, cúi đầu nhìn rồi cười, trên tấm bookmark là một hình người chibi chỉ mặc đúng quần lót, đang cúi đầu vạch quần lót mình ra: “Anh này, sao cứ như thế.”

“Nhắc em ít uống rượu, lần tới đổ người xuống ụ tuyết nhớ phải nhìn rõ,” Phó Khôn vỗ vỗ lên lưng nó, “Lên tàu đi, đến nơi thì gọi điện về nhà.”

“Ừ, nhớ mang Phó Tiểu Nắm ra ngoài chạy bộ, nó nhỏ thế không cắn anh đâu.”

“…Biết rồi.”

Phó Nhất Kiệt là người về trường muộn nhất, lúc kéo hành lý tới bên ngoài tòa ký túc, vừa khéo gặp Tưởng Tùng đang chạy từ trong nhà ra.

“Ơ, về sao không nói với tớ một tiếng để tớ đi đón cậu, tớ rảnh đến mức sắp phải đếm kiến chơi rồi,” Tưởng Tùng chạy tới, nhận lấy cái vali trên tay nó.

“Đi từ trường ra ngoài một chuyến cũng như chạy tị nạn ấy, bỏ đi,” Phó Nhất Kiệt cười, nhìn lên cửa sổ phòng ký túc bọn họ, không biết ai để một chậu cây xanh múp míp nho nhỏ lên bệ cử sổ, “Lãng mạn thế, cây của ai đấy?”

“Ngũ Bình Sơn mang đến, đẹp lắm, trời lạnh là lá cây biết thành màu đỏ,” Tưởng Tùng đi vào hành lang trước nó, “Biết cái cây đấy tên là gì không?”

“Không biết.”

“Nữ sồ*.”

“Nữ cái gì?” Phó Nhất Kiệt ngây người.

Tưởng Tùng quay đầu lại cười: “Sồ.”

Phó Nhất Kiệt liếc mắt nhìn cậu ta: “Sao phải cười thành như thế?”

“Xem cậu trong sáng thật hay là vờ trong sáng.” Tưởng Tùng đẩy cửa phòng ký túc ra.

“So với cậu thì ai cũng trong sáng cả.”

Bạn cùng phòng đều đang ở trong phòng, ai cũng đang chui trên giường tán gẫu, nhìn thấy Phó Nhất Kiệt, đều xuống giường, la hét đòi đồ ăn.

Phó Nhất Kiệt xách theo hai vali, một bên là quần áo, một bên khác toàn là đồ ăn, nó mở ra bỏ hết đồ lên bàn: “Tự lấy đi.”

“A thịt bò khô!” Hứa Hào cầm một gói ra bóc, “Thích ăn cái này nhất.”

“Thịt trên người cậu cũng đang reo hò luôn.” Ngũ Bình Sơn nở nụ cười..

“Đều reo hò là—— ăn thêm miếng nữa đi, ăn nốt cái này rồi giảm!”

“Hào ca ăn xong cái Tết này lên mấy cân?” Phó Nhất Kiệt leo lên giường trên, thu dọn giường mình.

“Không biết, không dám cân, sợ đạp gãy mất cân.” Hứa Hào cười nói.

Ngũ Bình Sơn cũng lại gần bàn tìm đồ ăn, ngẩng đầu nhìn thấy Lưu Vĩ, liền chỉ trên bàn: “Lưu Vĩ lại đây ăn một ít.”

“Không được, mấy cái đồ ăn vặt kia ăn ít mới tốt.” Lưu Vĩ đẩy kính.

“Mấy cái đấy không được tính là đồ ăn vặt mà,” Hứa Hào vừa ăn vừa nói, “Với cả cậu từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ ăn đồ ăn vặt gì à, snack khoai tây…”

“Chưa ăn bao giờ.” Lưu Vĩ ngắt lời cậu ta.

“Thật?” Phó Nhất Kiệt nhảy xuống khỏi giường, quan sát Lưu Vĩ từ trên xuống dưới, “Thế xem ra phải ăn nhiều đồ ăn vặt mới được.”

Lưu Vĩ nhìn chằm chằm Phó Nhất Kiệt không nói gì, không biết nghe có hiểu không.

Tưởng Tùng dựa lên giường Ngũ Bình Sơn nở nụ cười, qua một lúc mới hỏi: “Nhất Kiệt, cậu xem điểm thi kỳ trước chưa?”

“Vẫn chưa.” Phó Nhất Kiệt trả lời.

“Tớ tra hộ cậu rồi,” Tưởng Tùng liếc mắt nhìn Lưu Vĩ, “Đỉnh thật.”

“Có gì mà đỉnh,” Lưu Vĩ đứng lên, cầm quyển sách đi ra khỏi phòng ký túc, “Cũng chỉ là độ khó cấp ba.”

“Vậy à, thế điểm cậu chắc chắn phải cao hơn điểm Phó Nhất Kiệt nhỉ, đầu óc cậu ấy là ăn đồ ăn vặt lớn lên mà, đúng không.” Tưởng Tùng nói.

Lưu Vĩ không trả lời, đóng sầm cửa lại bỏ đi.

“Tưởng Tùng, cậu tra điểm của Lưu Vĩ rồi đúng không?” Hứa Hào nằm trên giường hỏi.

“Không tra, ai hơi đâu đi tra điểm cậu ta,” Tưởng Tùng chậm rãi xoay người, “Nhìn cậu ta như vậy đã biết không thi tốt bằng Phó Nhất Kiệt.

“Aiiiiii,” Hứa Hào thở dài thườn thượt, “Phục Phó Nhất Kiệt thật, tớ đây không trượt đã đủ thỏa mãn rồi, vừa được giải thoát khỏi trạng thái ôn thi đại học ra, muốn căng lại cũng chẳng dễ.”

“Cũng giống như lên cân thôi.” Phó Nhất Kiệt nhét từng bộ quần áo vào tủ.

“Mẹ kíp, Phó Nhất Kiệt cậu có lúc giỏi đâm thọt thật đấy,” Hứa Hào ấn bụng, nở nụ cười, “Mau lại đâm tớ thêm một phát, để tớ hạ quyết tâm giảm béo.”

Phó Nhất Kiệt quay đầu lại liếc mắt nhìn cậu ta: “Dầy quá, không đâm được.”

“Cậu giỏi!” Hứa Hào giơ ngón tay về phía nó.

“Còn nữa không?” Ngũ Bình Sơn hứng thú hỏi.

“Không cần nữa, đủ rồi,” Hứa Hào nhảy xuống khỏi giường, “Tớ đi vệ sinh thả lỏng phát.”

“Cởi áo ra đi.” Phó Nhất Kiệt đóng cửa tủ lại.

“Để làm gì?”

“Vốn đã… mặc thêm áo nữa, xong việc không với tay tới thì phải làm sao.”

Ngũ Bình Sơn ngơ ngác, rồi nhìn Hứa Hào nở nụ cười, Hứa Hào đi qua siết cổ Phó Nhất Kiệt: “Bạn học Phó Nhất Kiệt cậu chưa xong đúng không!”

Phó Nhất Kiệt cười, nhéo thịt trên tay Hứa Hào: “Hào ca em sai rồi.”

Trong phòng ký túc, mặc dù có một Lưu Vĩ khiến người ta không hề thoải mái, nhưng những người khác đều không tệ lắm, Phó Nhất Kiệt cảm thấy tâm trạng hơi buồn bực quãng thời gian trước đó lập tức đã đỡ đi nhiều.

Mấy môn kỳ này không khác kỳ trước lắm, nhiều hơn mấy lớp thí nghiệm, mọi người cảm thấy hứng thú nhất, chắc là lớp giải phẫu.

Có điều, học xong một tiết, đám con gái chẳng có mấy đứa đi ăn cơm.

Phó Nhất Kiệt còn tạm, giờ bọn họ học giải phẫu chưa cần động tay, nhìn thôi là được, nó cảm thấy vẫn chịu được, hơn nữa, đến giờ cơm là nó lại đói, vô cùng thèm ăn cái gì đó xào*.

“Cậu vẫn ăn được cơ à?” Tưởng Tùng mặt ghét bỏ nhìn nó.

“Không ăn thì đói à,” Phó Nhất Kiệt cúi đầu ăn cái gì đó xào, “Cậu đừng có nghĩ đến cái đấy suốt, không thì sau này làm sao học lớp thí nghiệm được.”

“Hả?”

“Sau này đến lúc giải phẫu khoang miệng cậu không phải là bị chết đói à,” Phó Nhất Kiệt liếc mắt nhìn bạn, “Ăn nhanh đi, ăn xong thì đi cùng tớ hỏi chuyện mắc mạng trong ký túc.”

“Ừ,” Tưởng Tùng đảo đảo cái gì đó xào, “Giải phẫu khoang miệng của chúng ta chắc không kinh khủng vậy chứ?”

“Chắc cũng bình thường, tớ nghe năm hai bảo là hai người thành một tổ nửa cái đầu.” Phó Nhất Kiệt nói.

“Ai!” Tưởng Tùng hô một tiếng, ném đũa đứng dậy, “Không ăn nữa.”

Phó Nhất Kiệt nở nụ cười: “Tự cậu muốn hỏi mà.”

Dưới tòa ký túc đã có hộp viễn thông, có điều trong tầng, số phòng kéo dây mạng vào cũng không nhiều, Phó Nhất Kiệt hỏi giá cả, coi như chịu được, Tưởng Tùng và nó chung tiền, trong ký túc chỉ có hai người có máy tính xách tay.

Phó Nhất Kiệt vốn không định để Tưởng Tùng bỏ tiền ra, dù sao Tưởng Tùng lúc nào không đi học là lại đi làm thêm, còn thường ra ngoài chơi, thời gian ở trong phòng lên mạng cũng không nhiều, nhưng ý của Tưởng Tùng là vẫn muốn bỏ tiền.

Phó Nhất Kiệt phất tay: “Hai chúng ta cùng dùng không được à? Cần phải rạch ròi với tớ à?”

“Không phải là ý như thế, nếu tớ không bỏ tiền ra, chỉ dùng ké của cậu, vậy đến lúc đó Ngũ Bình Sơn cũng dùng ké, Hứa Hào cũng ké, Lưu đại ca có khi cũng ké…”

Phó Nhất Kiệt suy nghĩ rồi vẫn cười: “Nào, dù sao cũng lắp hết vào, trong ký túc ai muốn dùng thì dùng chứ.”

“Đúng, đều là cùng một phòng ký túc, quan hệ cũng rất tốt, người ta cũng không dùng bao lâu, thế nhưng có phải ngày một ngày hai đâu, ở cạnh nhau lâu khó chịu, đến lúc đó cậu định làm thế nào?” Tưởng Tùng kín đáo đưa tiền cho cậu, “Cầm đi, cậu là bị anh cậu chiều quen rồi, chẳng hiểu gì.”

Phó Nhất Kiệt cười, không nói gì, đúng là nó không nghĩ nhiều như thế.

Chuẩn bị xong đường dây, kết nối với máy tính, chuyện đầu tiên Phó Nhất Kiệt làm là lên QQ để lại tin nhắn cho tài khoản “Hoa Tiên Tử Lộ Lộ” của mẹ.

Rồi gửi tin nhắn cho Phó Khôn, nói cho anh biết đã lắp mạng xong rồi.

Phó Khôn trả lời tin nhắn rất nhanh, tối gọi video đi.

Phó Nhất Kiệt cười, về trường học mới chưa bao lâu, tính ra cũng chỉ mới hơn tháng, lúc nó nhìn thấy Phó Khôn nói “video”, lòng vẫn hoảng hốt, nhớ nhung vẫn luôn bị nó cố tránh né lập tức phủ đầy đầu.

Tối ăn cơm xong trở về phòng, nó lên mạng đăng nhập QQ, vừa xem cổ phiếu hôm nay, vừa chờ Phó Khôn lên.

Hứa Hào nhích lại gần nhìn, chưa tới hai phút đã đi ra: “Cái thứ này nhìn lâu là choáng hết cả đầu.”

“Phó Nhất Kiệt, cậu bắt đầu chơi cổ phiếu à?” Lưu Vĩ gục xuống bàn viết lên cuốn sổ nhỏ thần bí của cậu ta, ngẩng đầu lên hỏi một câu.

“Ừ, thử thôi.” Phó Nhất Kiệt nhìn màn hình đáp một câu.

“Cẩn thận khỏi lỗ, có điều người mới đều thế, cậu có lỗ cũng bình thường, lỗ nhiều hơn thì…” Lưu Vĩ vừa viết vừa nói.

“Hào ca!” Phó Nhất Kiệt không đoái hoài gì tới Lưu Vĩ, gọi Hứa Hào một tiếng.

“Đây!” Hứa Hào gọi to từ trong nhà vệ sinh.

“Cho câu may mắn nào.” Phó Nhất Kiệt nói.

“Phát!” Hứa Hào kéo quần đi ra, kéo dây chun, lộ ra quần trong đỏ choét, “Hồng hồng hỏa hỏa, đại phát đặc phát.”

“Cảm ơn.” Phó Nhất Kiệt cười.

Ngũ Bình Sơn cầm cơm hộp về ký túc, vừa vào cửa đã nói: “Các cậu biết Lục Ngữ Manh năm hai không?”

“Lục Ngữ Manh?” Phó Nhất Kiệt ngơ ngác, trong đầu không có ấn tượng gì, tới tận giờ nó vẫn chưa nhận được hết mặt con gái trong lớp.

“Biết, xinh lắm,” Hứa Hào vừa nghe thấy tên này đã hào hứng, “Cười lên nhìn đáng yêu cực, không phải bảo cô ấy là con gái chủ nhiệm khoa bọn mình à?”

“Chuyện này thì không rõ lắm,” Ngũ Bình Sơn thả hộp cơm xuống, “Tớ chỉ biết từ đầu học kỳ này, gần như ngày nào bạn ấy cũng nhận được một bức thư tình nặc danh, mỗi ngày một bức.”

“Đệt, anh em nào mà lãng mạn thế?” Hứa Hào trợn tròn hai mắt, “Vậy thái độ của Lục Ngữ Manh thế nào? Con gái gặp phải chuyện như thế chắc đều tò mò lắm?”

“Cũng chưa chắc, hôm nay nghe nói còn nổi giận rồi, nói là gặp phải biến thái…” Ngũ Bình Sơn cười.

“Cũng phải, Lục Ngữ Manh nhiều người theo đuổi thế, chuyện này chắc cũng chỉ tăng thêm ngột ngạt.” Hứa Hào gật đầu chép miệng.

“Người đáng sợ dùng chiêu đáng sợ,” Tưởng Tùng thay quần áo chuẩn bị đi làm thêm, “Còn định nhờ vào lạt mềm buộc chặt nữa, đáng tiếc là không biết Lục Ngữ Manh có ăn cái ngữ ấy không.”

Phó Nhất Kiệt không nói gì, bỏ máy tính xách tay ra bên cạnh, xuống giường đi uống nước, thư tình nặc danh còn bị con gái người ta chê biến thái, hành văn chắc phải người người oán trách.

Lúc xuống giường nó không đứng vững, đụng phải Lưu Vĩ không biết ngồi xổm ở giường đối diện từ lúc nào.

Lưu Vĩ đang ngồi xổm đằng đó sắp xếp lại giày của cậu ta, bị va vào, quay đầu lại trừng Phó Nhất Kiệt một cái.

“Xin lỗi.” Phó Nhất Kiệt nói một câu, rồi cầm cốc rót nước.

Lưu Vĩ có tổng cộng bốn đôi giày, một đôi giày da cơ bản chưa bao giờ đi, hai đôi giày chơi bóng đi thay phiên, nhưng xưa nay chưa thấy giặt bao giờ, đều thành màu cháo lòng, còn có một đôi dép lê, Phó Nhất Kiệt không hiểu chỉ có bốn đôi giày này, ngày nào cậu ta cũng ngồi đó sắp xếp để làm cái gì.

Có điều, hôm nay Lưu Vĩ bị nó va vào một phát, vậy mà không hề phát biểu bất cứ ý kiến gì, khiến cho Phó Nhất Kiệt rất bất ngờ.

“Nhất Kiệt, cho tớ mượn máy CD của cậu nghe một lúc được không?” Hứa Hào cầm một cái đĩa đi tới bên cạnh Phó Nhất Kiệt, hỏi.

“Ừ,” Phó Nhất Kiệt liếc mắt nhìn đĩa trên tay cậu ta, rồi leo lên giường lấy CD player của mình, “Trương Quốc Vinh à?”

“Ừ, tớ thích nghe nhạc của Trương Quốc Vinh, hôm nay mượn đĩa đến nghe thử.”

“Có gì hay mà nghe,” Lưu Vĩ sắp xếp xong giày, ngồi lên giường, cầm quyển sách lật ra, “Nhạc của đồ đồng tính luyến ái.”

Tay Phó Nhất Kiệt đang cầm máy nghe đĩa run lên, Tưởng Tùng đang đổi giày cũng dừng động tác lại, quay đầu liếc mắt nhìn về phía Lưu Vĩ.

“Câu này cậu nói không đúng rồi, đồng tính luyến ái cũng có sao đâu, chuyện riêng của người ta, chúng ta cũng chỉ nghe nhạc thôi, hát hay như thế, nghe nhạc là được rồi…” Hứa Hào cầm máy nghe đĩa CD trên tay Phó Nhất Kiệt qua, trở về giường mình chuẩn bị nghe.

“Ghê tởm, toàn là biến thái.” Lưu Vĩ cau mày nói.

“Biến thái con mẹ nhà mày.” Tưởng Tùng đột nhiên nói một câu.

Mấy người trong phòng đều sững sờ, Lưu Vĩ cũng ngẩng đầu lên, hơi giật mình nhìn cậu ta.

Tưởng Tùng lúc nào cũng không có chuyện gì là vặc Lưu Vĩ hai câu, nhưng chưa hề thẳng thắn dứt khoát văng tục như vậy.

“Cậu chửi người cái gì?” Lưu Vĩ lên giọng, “Tôi nói đồng tính luyến ái ghê tởm thì liên quan gì tới cậu!”

“Ông đây là đồng tính luyến ái đấy,” Tưởng Tùng đi tới giường cậu ta, nhìn cậu ta, “Mẹ nó, mày cứ chửi thêm câu nữa thử xem!”

“Tưởng Tùng,” Hứa Hào nhanh chóng nhảy sang, kéo cậu ta lại, “Làm gì thế, chấp nó làm gì, thôi.”

“Thôi đéo gì mà thôi,” Tưởng Tùng vẫn nhìn chằm chằm vào Lưu Vĩ, “Tao không chấp, tao chính là đồng tính luyến ái đấy! Tao không nghe lọt câu này của Lưu đại ca, tao xem nó có dám nói lại ngay mặt tao lần nữa không.”

Lưu Vĩ cầm sách, nhếch nửa miệng cùng Tưởng Tùng nhìn nhau cả buổi, cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, đứng dậy ném sách lên bàn: “Tao thấy mày cũng giống thật! Mày với Phó Nhất Kiệt… Hai đứa suốt ngày dính với nhau…”

Câu này vừa nói ra, Phó Nhất Kiệt đột nhiên nghiêng đầu, trong đầu nổ tung.

“Lưu Vĩ tao đệch tổ mày!” Tưởng Tùng xông tới giơ chân lên, “Mẹ nó mày kéo Phó Nhất Kiệt vào làm gì!”

“Tưởng Tùng!” Phó Nhất Kiệt đưa tay kéo Tưởng Tùng lại, nhanh chóng dùng đầu gối chạm vào đùi Tưởng Tùng, đè chân bạn đang giơ lên xuống.

“Làm sao, bọn mày còn định động tay động chân à!” Lưu Vĩ thoạt nhìn rất kích động, “Bọn mày đều là biến thái! Người trong ký túc đều phải cẩn thận, ở cùng một phòng với người như thế!”

Tưởng Tùng đột nhiên cười: “Mày cũng khỏi phải lo, như mày ấy, lột sạch tắm rửa sạch sẽ thả trên giường, rồi đặt thêm năm triệu bên cạnh, gào khóc xin tao làm, tao cũng không có hứng, dạ dày ông đây không chịu nổi!”

“Đúng,” Phó Nhất Kiệt kéo tay Tưởng Tùng, mở cửa đẩy bạn ra ngoài, “Nhìn một cái nôn ba năm.”

“Bọn mày!” Lưu Vĩ nhìn chằm chằm hai người họ, mặt đỏ gay, gân xanh trên cổ giật giật.

“Lưu Vĩ, Lưu Vĩ,” Hứa Hào ngăn lại trước mặt Lưu Vĩ, “Cậu đừng nói nữa, bớt tranh cãi đi, chuyện này vốn là cậu sai…”

Ngũ Bình Sơn cũng đi qua kéo Lưu Vĩ lại: “Cậu nói chuyện quá đáng lắm.”

Tưởng Tùng bị Phó Nhất Kiệt kéo ra khỏi phòng, kéo thẳng tới con đường sau tòa nhà rồi mở thả tay ra.

“Đệt,” Tưởng Tùng xoa tay mình, “Cậu khỏe thế từ bao giờ thế.”

“Cứ như cậu tớ lôi một tay cũng chẳng mệt,” Phó Nhất Kiệt nhìn qua xung quanh,  “Cậu làm cái gì đấy? Cậu còn định đánh cậu ta nữa à?”

“Đánh nó thôi còn là nhẹ đấy, đệt, bình thường chỉ cảm thấy nó ngứa miệng thôi, ai ngờ còn ngứa được tới mức này! Thằng óc chó!” Tưởng Tùng tức giận mắng một câu, lần mò điếu thuốc ra từ đâu đó rồi châm, “Cậu ngăn tớ lại làm gì? Người như thế phải đánh cho nó không dám nói linh tinh nữa.”

“Mặc kệ cậu ta đúng hay sai, cậu mà động tay là chuyện này lớn thật, cậu cũng chẳng thoát nổi,” Phó Nhất Kiệt nhìn bạn, “Nếu muốn trị cậu ta thật, không cần ngại một lúc này.”

Tưởng Tùng ngậm thuốc lá, nhíu mày: “Tớ sợ nó đi ra ngoài nói năng lung tung, không hiểu sao còn kéo cả cậu vào nữa, mẹ nó.”

“Cậu ta cũng không nói sai.” Phó Nhất Kiệt dựa lên thân cây bên cạnh, khe khẽ thở dài.

“Chuyện này là chuyện bình thường chắc, ngộ nhỡ nó ra ngoài nói bừa thì sao?” Tưởng Tùng vẫn cau mày.

Phó Nhất Kiệt cười: “Vậy thì tớ cho cậu ta biết tớ thật sự là biến thái.”
*cái gì đó xào: Thật sự không biết gọi món này là món gì, theo như cách làm trên baidu thì là cắt bánh rán thành sợi rồi xào lên với rau thịt v.v bánh xào? bánh thái sợi xào?

caigidoxaojpeg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK