• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đúng vậy đó, bà nghĩ rằng mấy lời linh tinh gì đó quan tòa Trung Quốc sẽ phán cho bà thắng ư, tôi nghĩ quan tòa Trung Quốc sẽ trả lễ lại. Này! Nơi này nước của chúng tôi, bà nghĩ có thể thắng chúng tôi sao? Hài thật!”

Mẹ Tình Tử giận đến đòi mạng, vừa muốn mắng lại thì bác sĩ đã đi ra, “Bác sĩ! Con gái tôi thế nào?” Mẹ Tình Tử chạy tới hỏi bác sĩ, khẩn trương muốn chết. Hứ ~~~~~.

“Chào bà, chúng tôi kiểm tra được con gái bà đã nạo thai rất nhiều lần, cho nên tình trạng cô ấy không tốt. Lần này cô ấy dùng thuốc quá liều làm cho thiếu máu, bây giờ tình trạng rất nguy hiểm. Uhm... Khoảng hai giờ rồi mà cô ấy cứ mất máu như vậy, cơ thể sẽ không thể chống đỡ được, cho nên chúng tôi hi vọng người nhà có thể đồng ý giải phẫu, cắt tử cung đi.” Bác sĩ nói một đống mà đây mới là trọng điểm.

“Ah ~~~!” Nghe tin này, mẹ Tình Tử nhịn không được hét ầm lên, lời bác sĩ như một tuyên án tử hình, mẹ Tình Tử chỉ có thể khóc ra không thể làm gì nữa.

“Ông trời có mắt thật ~~~!” Mạn Trữ kéo bác sĩ kích động nói.

“Mời người nhà lập tức ký tên đồng ý giải phẫu, thời gian bệnh nhân không nhiều lắm.” Kết quả chú Văn không còn cách nào khác đành phải đồng ý phẫu thuật, Tình Tử là một cô gái nếu cắt mất tử cung thì không lâu bộ ngực sẽ ngâm nước, làn da sẽ rất kém, sau này sẽ không thể có em bé, không khác gì một bà cô già. Đời cô này coi như xong rồi, còn không bằng cả một cô gái bình thường, hơi đáng thương đó, đây là báo ứng của cô ấy sao? Có một phụ nữ đang nói chuyện với Kính Hiên, thấy tôi nhìn qua, bà ấy liền rời đi.

“Đồ ngốc!” cái giọng mà tôi không thể quên được, Thiệu Tễ Huyên!

“Tễ Huyên..., Tình Tử cô ấy...” Thiệu lão đại lập tức hầm hầm chạy qua.

“Ừ, anh biết rồi.” Tễ Huyên trả lời rất lãnh đạm.

“Thiệu Tễ Huyên! Tình Tử vì mày mà chịu khổ, vậy mà mày...!” mẹ Toilet Tình thấy Tễ Huyên đứng chung với tôi, lập tức thét lên.

“Vì tôi? Thật sự là vì tôi sao?” Tễ Huyên nhìn Kính Hiên.

“Tễ Huyên! Mày có ý gì? Ngày đó mày cố ý nói với tao về chuyện Tình Tử...” Anh Kính Hiên hỏi Tễ Huyên, vì chuyện đó mà Tình Tử sinh non sao?

Mạn Trữ khinh miệt nói, “Tễ Huyên biết cô ta hơn một tháng, có khả năng làm nó nạo thai mấy lần luôn sao? Bác sĩ mới vừa nói đó, cô ta uống thuốc phá thai quá liều mới sinh non. Bà có đầu óc không đó, không làm gì ám muội lại chạy đi uống thuốc sao?”

“Mày câm mồm cho tao!” Chú Thiệu không biết là cảm thấy không còn mặt mũi nên mới quát Mạn Trữ hay sao đó.

“Chú Thiệu, Mạn Trữ đâu có nói sai. Có sai cũng là Văn Nhược Tình, không phải Mạn Trữ, ông mắng sai người rồi.” Dù sao tôi và chú Thiệu sớm vạch mặt rồi, cũng không cần khách khí làm gì. Chắc phải gọi nhóm đồng minh tới chúc mừng.

“Lâm Lan Trăn!” chú Thiệu mới nhận ra tôi ở đây, ông lại dùng ánh mắt khủng bố nhìn chằm chằm tôi, không có ý tốt.

“Tình Tử không hề uống thuốc, tôi từ trước đến giờ đều ở cùng với Tình Tử, nó uống sữa xong liền nói đau bụng, không nghĩ tới..., không nghĩ tới...” Mẹ Tình Tử còn bao che con mình, này đúng là mở to mắt nói xạo mà!

“Hứ! Cha nuôi, đây là con dâu hiền của ông đó, trước kia làm loạn coi như thôi đi, bây giờ còn đem con hoang vào nhà tôi nữa.” Mạn Trữ nhìn chú Thiệu mặt mày xanh mét, còn cố ý kích ông ta.

Mạn Trữ cho tới bây giờ vẫn không hề sợ, cậu ấy còn trừng lại, “Tôi nói sai sao? Hứ! Ánh mắt kém còn không thừa nhận!”

“Là mày! Là mày, Thiệu Tễ Huyên!” chú Văn kêu lên.

“Theo tôi biết thì con gái ông ở bên cạnh ai đều do ông chọn sao? Đó có liên quan gì tới tôi?” Tễ Huyên vẫn xem chuyện như vậy không liên quan gì tới mình, anh ấy chỉ mỉm cười nhìn anh Kính Hiên, sau đó chậm rãi nói: “Chú Văn, đứa bé trong bụng của Tình Tử không phải của tôi, tôi có thể tặng giấy xét nghiệm DNA cho ông. Tôi rất tiếc nhưng xem ra tôi không có cơ hội làm con rể ông rồi!”

“Mày!...” chú Văn tức giận thiếu chút nữa té xỉu, nhưng ông ta không còn sức phản bác Tễ Huyên, xem ra ông ta cũng biết chuyện tốt của con gái mình.

“Cha nuôi! Bây giờ Tình Tử phải cút đi rồi, Lan Trăn có thể về chứ?” Mạn Trữ hỏi.

“Đã ly hôn rồi thì đừng về nữa!”

“Nè...” Mạn Trữ muốn mắng người, Tễ Huyên ngăn lại, bình thường gặp chuyện này thì không ai cản nổi, vì Mạn Trữ muốn mắng người, ai mà cản nổi, nhưng man Trữ cũng rất để mặt mũi của Tễ Huyên, cư nhiên ngoan ngoãn ngậm miệng.

“Đây là quyết định của ông à?” Tễ Huyên dùng ánh mắt lạnh băng nhìn chú Thiệu, cái cảm giác lạnh này cũng lan ra cả xung quanh.

“Mày đi về cho tao!” chú Thiệu cũng chỉ có thể nói vậy thôi, dữ dằn thì làm được gì thấy yếu thế hơn Tễ Huyên thì lại bắt người ta về.

“Anh đưa em về nhà.” Tễ Huyên kéo tôi đi.

“Tễ Huyên, nhìn anh cũng không tệ lắm.” Trên đường trở về, tôi nói với Tễ Huyên, “Hay là đi thăm ông nội đi, thoạt nhìn ông cũng tốt hơn rồi.” Tôi không biết làm gì nên tìm chuyện để nói thôi.

“Nhìn em cũng không tồi.” Tễ Huyên đột nhiên dừng xe lại, phanh một cái làm tôi thiếu chút nữa bay ra ngoài, không có bằng lái xe quả nhiên không đáng tin ~~. “Tôi vốn nghĩ em sẽ rất buồn.” Tễ Huyên không nhìn tôi, tay vẫn đặt trên tay lái.

“Không ngờ anh lại khinh thường em như vậy ~~ hứ! Ly hôn thì thế nào? Em cũng không phải oán phụ, làm gì mà không thể sống tốt!”

“Đồ ngốc, bây giờ anh và Tình Tử cũng không thể nào kết hôn! Vừa rồi em ở đó nghe gì vậy!”

“Nhưng ba anh...”

“Ông ta còn muốn anh cưới Tình Tử thì không bằng đuổi anh đi. Điên thật!”

“Àh! Chúng ta có thể hợp lại sao? Ha ha ~~.” Vậy khoảng thời gian trước đây tôi chịu khổ coi như uổng phí sao, quên đi ~~, cũng không phải hoàn toàn uổng phí, ít nhất cũng giúp tôi giảm hai cân. (1kg)

“Đồ ngốc!”

“Trên mặt tôi có chữ ngốc sao!”

“Qua một thời gian nữa là có thể đã trở lại như cũ. Không cần lo cho ông nội, ông sẽ khỏe lại, trong nhà cũng sẽ không có chuyện gì” Tễ Huyên dùng ngón tay búng búng trán tôi, trước kia anh ấy cũng rất thích làm như vậy, đột nhiên tâm lý tôi có một chút hoài niệm.

“Tễ Huyên, em không lo vì anh có gì mà không làm được.” Ở trong mắt tôi, Tễ Huyên vĩnh viễn là lợi hại nhất, trên thế giới này không có chuyện gì có thể làm khó anh ấy.

Tôi về nhà, mẹ thấy Tễ Huyên đưa tôi về, chẳng những không làm mặt giận với Tễ Huyên mà ngược lại vui muốn chết, kéo Tễ Huyên ở lại ăn cơm chiều, anh ấy phải nói có việc phải làm mới được thả. Tễ Huyên về rồi, mẹ còn chưa hết hưng phấn, “Ai da, Lan Trăn a, Mạn Trữ gọi điện cho mẹ, nói cái gì Tình Tử sinh non, ông trời có mắt a ~~, tổ tông phù hộ a ~~, hiện tại con có có thể trở lại vị trí cũ, nha ha ha ha ha ha ha ha ha ~~~.”

“Mẹ...” Từ Mạn Trữ kia! Chắc là không nói chú Thiệu không cho tôi vào cửa rồi? “Nhưng ba Tễ Huyên không cho con về.”

“Chuyện này con không hiểu rồi, chỉ cần con nhanh chóng mang thai, ông không cho cũng không được ~~~!” Tôi biết ngay mà...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK