Trịnh Đông Lân suy nghĩ, không biết thiếu chủ Cái Bang có nhận ra bóng dáng Hàng Long Thập Bát Chưởng bên trong Long Sào hay không ?, chợt nó buồn cười, Long Sào là do hệ thống hoàn mỹ dung hợp ra, làm sao có thể nhận ra bóng dáng Hàng Long Thập Bát Chưởng bên trong Long Sào, ít nhất tên đó không thể.
Trình Tú đột nhiên nở nụ cười gian, nó nhanh chóng chạy ra khỏi khách sạn, nhìn ngắm chung quanh một hồi, con mắt sáng lên, nó nắm một tên thiếu niên đang đi đường, chăm chú kề vào tai thiếu niên đó thì thầm, sau đó từ trong túi lấy ra một lượng vàng nhét vào tay thiếu niên.
Thiếu niên kia phản ứng đầu tiên là ngỡ ngàng, sau đó vui lòng nhận lấy lượng vàng từ tay Trình Tú, cả người bắt đầu chuyển hướng, vẻ mặt háo hức đi tới chỗ thiếu chủ Cái Bang.
“Ngươi làm chuyện mờ ám gì thế ?” Trình Tù làm xong tất cả, liền trở về chỗ ngồi cũ, vui vẻ ngồi xem trò vui diễn ra, Lương khó hiểu hỏi.
“Ta là cho tên kia một lượng vàng, nếu hắn đồng ý cướp giật cây gậy trúc trên người tên thiếu chủ Cái Bang kia, coi có phải tên đó thật là người Cái Bang ?” Trình Tú ác thú vị nói, hai tay chà xát vào nhau.
“Ngươi có hay không rãnh rỗi như thế ?” Lương không biết nói gì cho phải, tay đặt lên trán.
“Còn năm ngày nữa mới khảo hoạch, hiện tại nghỉ ngơi, thư giãn để đạt tinh thần tốt nhất còn đạt kết quả tốt, vả lại, ta cũng là dò xét đối thủ” Trình Tú bĩu môi giải thích, nó nói một cách như là lẽ đương nhiên.
Có quỷ mới tin lời Trình Tú nói, dò xét đối thủ cái con khỉ, là ngươi chán nên bày trò vui hại người, ác thú vị.
Trịnh Đông Lân lấy tay nhíu chân mày, khi nãy đọ khí thế với Hạ Hầu, tinh thần lực tiêu hao khá lớn, hiện tại đầu còn đau nhức một hồi.
“Xem tên đó, hắn sắp tới chỗ tên thiếu chủ Cái Bang” Lý Tín đột nhiên nói.
Đám người quay sang, chỉ thấy thiếu niên nhận lượng vàng từ tay Trình Tú, nó ngửa cao đầu, chầm chậm bước tới trước người thiếu chủ Cái Bang.
Thiếu chủ Cái Bang con mắt vẫn nhắm nghiền không mở ra, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy hai cái tai nó đang có một chút rung động nhỏ, nó nhận biết được có người đang có ý đồ xấu với nó.
Thiếu niên cúi người, một tay nắm xuống cây gậy trúc, được nửa đường, tay nó khựng đứng giữa không trung, chỉ thấy một bàn tay cứng rắn màu cổ đồng nắm chặt cánh tay nó, là cánh tay của thiếu chủ Cái Bang.
“Ngươi đang làm cái gì ?” Thiếu chủ Cái Bang mở bừng mắt, con mắt uy nghiêm, nhàn nhạt mở miệng.
Thiếu niên bị hành động bất ngờ từ thiếu chủ Cái Bang làm cho sửng sốt, sau đó nó nhanh chóng dùng sức vung cánh tay thiếu chủ Cái Bang ra, muốn nắm lấy cây gậy trúc càng nhanh càng tốt.
Nhưng mặc cho nó dùng sức thế nào, cánh tay cũng kẹt cứng không thể nhúc nhích, thiếu chủ Cái Bang chậm rãi đứng dậy, thoáng cái lộ ra dáng người cao to, nhìn bộ dáng là cao hai thước.
( 1 thước = 1 mét )
Thiếu niên sợ hãi, chợt mất thăng bằng, cả người ngã về sau, nhưng cánh tay thiếu chủ Cái Bang nắm chặt, nó không tài nào ngã xuống được.
“Ngươi muốn lấy Đả Cẩu Bổng của ta?” Thiếu chủ Cái Bang một lần nữa hỏi, nhìn chằm chằm vào con mắt thiếu niên, thiếu niên khuôn mặt tái nhợt vì sợ hãi.
“Cút đi” Thiếu chủ Cái Bang các ngón tay buông lỏng, thả ra cánh tay thiếu niên, thiếu niên luộm thuộm ngã xuống, sau đó nhanh chóng đứng lên chạy trốn.
Thiếu chủ Cái Bang nhìn nó chạy đi mất, không quan tâm ngồi xuống xếp bằng, một lần nữa nhắm mắt.
“Không nhìn được gì từ tên đó, biết thế ta mời một tên có tu vi cao thâm hơn, a, hay là Mã Đằng huynh thử một phen, ta cho ngươi hai lượng vàng ?” Trình Tú thở dài đáng tiếc, chợt quay qua nhìn Mã Đằng dò hỏi, trên tay nổi lên hai lượng vàng.
Mã Đằng không vui nhìn Trình Tú, tên kia không có tu vi ngươi cho hắn một lượng vàng, ta Cửu Đẳng Hậu Kỳ, ngươi là cho hai lượng vàng, có phải khinh người xuất thân nghèo hèn.
Bất quá nghĩ một hồi, Mã Đằng vẫn là nhận hai lượng vàng, Trình Tú thấy vậy sảng khoái.
“Mã huynh, như vậy là ngươi nhận lời đề nghị của tên này ?” Lương không hiểu hỏi.
“Không, ta mượn hai lượng vàng, khi nào có tiền trả sau” Mã Đằng ngay thẳng nói, Trình Tú khóe miệng run rẩy.
“Không thấy được thực hư thực lực hắn ra sao, nhưng xem khí độ liền phi phàm, ngươi có hay không biết tên hắn, Mã Đằng ?” Đinh Bộ Lĩnh nghiêm túc nói.
“Ta nghe đâu hắn tên là Hồng Cửu Nguyên” Mã Đằng nhíu mày suy nghĩ, chợt nói.
“Tên nghe rất bá đạo” Trịnh Đông Lân gật đầu, trong tiểu thuyết, lão bang chủ Cái Bang, vẫn là họ Hồng, như vậy tên kia có thể chắc chắn là thiếu chủ Cái Bang không sai.
…..
Đêm tối, những người khác tùy số người mà ở chung một gian phòng, riêng Trịnh Đông Lân, ở riêng một mình một gian.
Trịnh Đông Lân ngồi xếp bằng trên giường, trên người bốc lên nhiệt khí thiêu đốt mồ hôi, cánh tay đặt chung một chỗ phía trên hai chân.
“So với Hạ Hầu, ta có Thiên Ma Loạn Tâm Đại Pháp, cho nên khí thế không thua kém hắn, nhưng sợ rằng, thực lực thật sự lại không bằng hắn”
Trịnh Đông Lân khắc khổ tu luyện, toàn lực vận dụng Thái Huyền Công, chín mươi sáu huyệt vị rục rịch, muốn phá vỡ các nơi huyệt vị khác.
Còn chưa đủ động lực, Trịnh Đông Lân xem xét, các huyệt vị tiếp theo chỉ lờ mờ tỏa ra ánh sáng, còn thiếu một chút lực lượng xông quan.
Dứt khoát, Trịnh Đông Lân lấy ra quả Liệu Thương Đan cuối cùng nuốt vào, Thiên Ma Loạn Tâm Đại Pháp vận chuyển.
Liệu Thương Đan tuy là đan dược trị thương, nhưng bởi vì bên trong nó được kết cấu từ các dược liệu chất lượng tốt, cho nên chứa lấy không ít chân khí, vẫn là dùng để xung kích huyệt vị được.
Có thêm Thiên Ma Loạn Tâm Đại Pháp vận dụng tinh thần lực điều khiển lộ tuyến các đường chân khí bên trong huyệt vị, huyệt vị có chân khí to lớn dẫn dắt, thoáng cái bị mở một lỗ to, chín mươi bảy huyệt vị, chín mươi tám huyệt vị, chín mươi chín huyệt vị mở ra, tới một trăm lẻ một huyệt vị thì chân khí tiêu tán.
Trịnh Đông Lân cảnh giới đột phá từ Bát Đẳng Sơ Kỳ, đạt tới Bát Đẳng Trung Kỳ, kém chút tới Bát Đẳng Hậu Kỳ.
Trịnh Đông Lân nắm các ngón tay, lực lượng một lần nữa tăng lên, Võ Thể hình thái ban đầu có thêm một tí màu sắc, theo tình huống hiện tại, chỉ cần đạt tới Cửu Đẳng Hậu Kỳ, nó sẽ thức tỉnh Võ Thể, trước cả khi đạt tới Thiên Thê cảnh.
So với người khác, Võ Thể thức tỉnh sớm hơn, không cần phải là Thiên Thê cảnh mới có được.
“Hệ thống” Trịnh Đông Lân niệm, nó lúc này công pháp không lo lắng, duy là thiếu thân pháp võ kỹ, cùng với một bản thương pháp cao thâm hơn.
Thương pháp cơ sở đã đại thành, không còn tiếp tục tiến bộ hơn được nữa, Long Sào tuy vận dụng tốt, nhưng so với trường thương thì có chút sắc thái riêng biệt.
Long Sào vận dụng tầm sát thương rộng, trường thương thì công kích tập trung một điểm, đơn cá nhân vô địch.
Nếm thử thương pháp của Phạm Nhật, Trịnh Đông Lân đương nhiên không thể không rõ uy lực kinh khủng tới từ thương pháp cao thủ, nói kiếm là vương giả, đao là bá chủ, vậy thì thương phải là hùng chủ.
Trên chiến trường, kiếm được dùng nhiều nhất, sau đó là đao, rồi sẽ tới thương, không phải thương không mạnh, mà yêu cầu để sử dụng nó càng thêm đặc biệt.
Thương chú trọng ở ba điểm.
Tinh chuẩn, nhanh, độc.
Thiếu một trong ba thứ, không được tính là thương chính thống.
-Ký chủ có việc gọi bản hệ thống, mau mau nói, ta không thích nhiều lời – Hệ thống giọng nói cực kỳ muốn ăn đòn nói.
“Ngươi có hay không tôn trọng ta nhiều hơn, ta dù sao cũng là chủ nhân của ngươi” Trịnh Đông Lân trán nổi đầy tuyến đen.
-Tới tới tới, ta hỏi ký chủ ngươi một câu, là ngươi nỡ bỏ ta, hay ta nỡ bỏ ngươi ? – Hệ thống giễu cợt.
Trịnh Đông Lân không tiếp tục đôi co với nó, nói sao thì nói, người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, hiện tại là ta còn cần hệ thống, không đôi co với nó nữa.
“Hệ thống, ta muốn quay thưởng”
-Tốt, bàn quay đưa lên – Hệ thống nói, giọng nói có một chút vui vẻ, xem ra là tên ký chủ này đã được khai khiếu trở nên thông minh hơn, thường ngày hắn một bộ dáng ngu ngốc, mỗi lần cần đồ vật, đều phải yêu cầu bản hệ thông mở cửa hàng đặc biệt bán cho hắn.
“Quay một lần” Trịnh Đông Lân nói.
-Ký chủ ngươi cũng chỉ còn 59 điểm, không nói ta cũng biết ngươi cũng sẽ chỉ quay một lần – Hệ thồng khinh bỉ nói.
Trịnh Đông Lân xấu hổ, người nghèo không phải là do ta muốn, đợi đấy, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, hệ thống ngươi đừng khinh thường thiếu niên nghèo.
Vòng quay màu đỏ hiện lên, một loạt vật phẩm trở nên mơ hồ, cơ hồ là biến thành một loạt tàn ảnh màu đen do tốc độ cao xoay tròn.
Dứt khoát, một quyển màu xanh cổ tịch rơi phía ngoài.
“Dò xét”
[ Xuyên Tâm Thương ]
Phẩm chất xanh
Miêu tả : Thương pháp được tạo nên do một nhóm người dùng thương trên chiến trường, thương chú trọng sự tinh chuẩn, tàn nhẫn, mỗi một thương như muốn đâm xuyên tim kẻ địch, cho nên mới gọi là Xuyên Tâm Thương.
“Tốt” Trịnh Đông Lân gật đầu, bản thương pháp này màu xanh đủ dùng, không quá cao, cũng không quá thấp, là so sánh ngang bằng phẩm chất với Hàng Long Thập Bát Chưởng.
“Học học học” Trịnh Đông Lân như tên ngốc nói ra ba chữ liên tiếp, công pháp màu xanh hóa thành một chùm ánh sáng chui vào đầu nó, trong đầu hiện ra các thức Xuyên Tâm Thương.
Thức thứ nhất, Xuyên Thủ.
Thức thứ hai, Xuyên Cước.
Thức thứ ba, Xuyên Tâm.
Thức thứ tư, Vạn Xuyên.
Trịnh Đông Lân nhìn xem thông tin bốn thức thương pháp, trong đầu không khỏi mơ hồ, là đám người nào tạo nên thương pháp này ác độc như vậy, thức thứ nhất ngươi đòi xuyên tay người khác, thức thứ hai xuyên chân, thức thứ ba thì là xuyên tim, thức thứ tư ngược lại hung ác, xuyên hết tất cả.
Hít một ngụm khí, một tên thương pháp cao thủ, dùng một hồi Xuyên Tâm Thương, đối thủ của hắn trên người toàn bộ là lỗ thủng.
Quá hung ác !
Danh Sách Chương: