Mục lục
Tù Nô Tân Nương: Cải Tạo Tổng Tài Gay Của Giới Hắc Đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

edit mimi

“Cung, cuối cùng đây là loại người nào, chỉ trong vài giây ngắn ngủi có thể giết chết năm người họ.” Nếu Y Tao biết, trong năm mươi giây kia, là có một người gây tê các cô trước, sau đó lại có một người giết các cô, không rõ hắn sẽ có biểu tình gì nữa?

Cung Nhã Thương định nói, nhưng ánh mắt nhìn đến ngoài cửa, vừa nhìn thấy một người đàn ông mặc âu phục vàng nhạt và một bóng hình nhở bé hốt hoảng rời đi. Sau đó, cả người ngẩn ra.

Y Tao nhìn người bạn của mình, kỳ lạ hỏi: “Cung, anh làm sao vậy? Lời nói vừa rồi của tôi chỉ là kế hoãn binh, anh đừng tưởng thật hmm.” Y Tao tưởng hắn nghĩ bị mình đưa đi đổi lấy sự an toàn của mọi người nên mới tức giận.

Cung Nhã Thương vẫn im lặng như cũ, sau đó xoay người nhanh rời đi.

Là cô sao? Là cô sao? Người trong bóng đêm nháy mắt là giết vài sát thủ là cô sao? Lần đầu tiên lòng Cung Nhã Thương bực dọc đến vậy.

Một người phụ nữ mặc áo sườn xám thân thêu hoa mẫu đơn đột nhiên xuất hiện trong một góc tòa lâu đài, lẳng lặng nhìn tất cả mọi chuyện xảy ra tối nay.

Lấy điện thoại ra, cô gái cung kính mà biếng nhác nói: “Ngài Khải Tư, nhiệm vụ đã thất bại, giải quyết năm người rồi. Bọn họ quá yếu.” Kể từ lúc tổ hợp sát thủ năm người trong đó có sư tử được coi là mạnh nhất kia mất tích hoặc đã chết trong một vụ nổ lớn, từ đó về sau những người mà cô huấn luyện, càng ngày càng kém cỏi, không có ai đạt đến sức mạnh như cô.

Cô hi vọng vào những người lần này, nhưng hình như, tối nay đã thất bại rồi.

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói lạnh nhạt của Khải Tư: “Lũ vô dụng thì chỉ có kết cục như vậy.” Với những cô gái sát thủ huấn luyện được vài năm, lần đầu tiên làm nhiệm vụ đã thất bại, người như vậy còn sống cũng vô dụng. Sinh tử của họ, người máu lạnh như hắn chẳng bao giờ quan tâm.

Khải Tư đang muốn cúp điện thoại, người phụ nữ lại đột nhiên nở nụ cười thâm độc, sau đó toan tính sâu xa nói: “Nhưng mà, ngài Khải Tư, tối nay có thu hoạch không nhỏ nhé.”

Khải Tư nóng ruột hỏi: “Anna, có gì thì cô nói thẳng đi.” Tuy lúc này cô ta là một trong các sát thủ hắn đắc ý nhất, nhưng cô vẫn không có quyền lực đặc biệt gì.

Người phụ nữ nhã nhặn bên này được gọi là Anna cong môi lên, nũng nịu nói: “Ngài Khải Tư, chắc chắn là ngài hứng thú nhất đó, ngài không nghe thì sẽ hối hận. Ngài đoán xem hôm nay trên người những cô gái bị chuốc thuốc mê tôi đã phát hiện gì?”

Đầu dây bên kia rơi vào trầm mặc, điều hắn hứng thú nhất, tất cả mọi người đều biết, không phải sao? Chính là đứa bé năm đó hắn đặc biệt yêu thích, là sát thủ sư tử!

Thật lâu sau, tiếng nói như từ địa ngục truyền đến: “Là cô ta sao?”

Người phụ nữ biết hắn có hứng thú, cười duyên nói: “Còn muốn xác định sao, người sử dụng châm bạc làm vũ khí, không phải ngài đã nói, trên thế giới này chỉ có cô ta sao?”

Đầu dây bên kia truyền đến mệnh lệnh thản nhiên nhưng đáng sợ của Khải Tư: “Anna, sau khi xác nhận là cô ta, đưa cô ta về nhà. Cục cưng bé nhỏ của ta, rời ta đã lâu lắm rồi.”

Hắn chưa bao giờ tin cô đã chết, người hắn nhìn trúng, sao lại có thể chết dễ dàng? Cho nên nhiều năm như vậy, hắn vẫn tin cô còn sống, ở tại một nơi nào đó. Hắn cũng không từ bỏ ý định đi tìm cô.

Anna hiểu thâm ý trong lời hắn, ánh mắt lạnh lùng, cung kính nói: “Đã biết, ngài Khải Tư.”

Khải Tư than nhỏ một tiếng, tựa hồ đã chờ lâu lắm, có chút mệt nhọc, nhẹ nhàng nói: “Tìm người cô ta quan tâm.”

Hắn rất hiểu cô, nếu uy hiếp cô, cho dù giết chết cô, cô cũng không sợ hãi, nhưng mà, với người cô quan tâm thì khác.

Cục cưng bé nhỏ kia, mềm lòng không giống một sát thủ.

Nhưng mà, cho dù có nhược điểm như vậy, ở trong lòng hắn, cô vẫn kiệt tác hoàn mỹ nhất.

Anna ở gật đầu trong gió núi lạnh thấu xương, “Tôi hiểu.”

Cúp điện thoại, ánh mắt Anna có điểm quỷ dị, đột nhiên nhớ lại về thời điểm đấu tranh với cô ta.

Cô muốn xem, người làm ngài Khải Tư nhớ mãi không quên nhiều năm như vậy, cuối cùng là người đặc biệt như thế nào, không giống người thường ở đâu.

Mà Đào Chi Yêu, lẩn trong dòng người chuẩn bị rời đi, theo lời Cung Nhã Thương, đứng bên ngoài ngoan ngoãn chờ hắn. Nhưng mà trong đêm tối tự nhiên xuất hiện một lực mạnh kéo cô sang một bên, lực mạnh ngoan cố kia kéo cô vào một góc không người trong lâu đài, đợi đến khi người kia dừng lại không kéo cô nữa, Đào Chi Yêu căm giận nhìn người có bàn tay như gọng kìm nắm chặt tay cô.

Sao lại là hắn?

“Rốt cục anh muốn làm gì?!” Lần đầu tiên ở ban công hắn nghĩ cô muốn tự sát kéo cô xuống trước mặt nhiều người như vậy, tiếp theo lại bị hắn kéo đến nơi này.

Đào Chi Yêu xoa xoa cổ tay đỏ bừng của mình, hoàn toàn im lặng trước hành vi kỳ lạ của hắn.

Nghe tiếng nói của cô, người đàn ông quay đầu lại, lớn tiếng mắng: “Những người vừa nãy là em giết đúng không?!” Đào Chi Yêu đang muốn phản bác, Đồng An Cách lần đầu tiên trừng mắt nói: “Khi nãy, đèn sáng lên, tôi nhìn thấy các cô gái đều đã chết!”

“Đừng giải thích, tôi đều nhìn thấy! Điện bị ngắt sau khi em rời đi!”

Đào Chi Yêu nghĩ hắn nhìn các cô gái nằm trên sàn mà tưởng đã chết, chỉ cô biết đó là thuốc mê, vì sau ngày ấy, Đào Chi Yêu đã thề, không bao giờ giết người nữa, không làm nhơ bẩn tay mình. Cho nên sau khi gây mê các cô tự nhiên sẽ có người báo cảnh sát giải quyết.

Nhưng Đào Chi Yêu không ngờ, cô vừa bước đi, đã có người thêm vài nhát dao, để người ta nghĩ năm người kia là do cô giết chết.

Đồng An Cách không hiểu nổi mình, vì sao hắn lại quan tâm đến việc cô giết người, vì sao lại quan tâm cô, có phải vì cô dễ dàng làm trái tim hắn lỗi nhịp không?

Trái tim hắn, từ lúc còn rất nhỏ đã bị một cô bé tên Hạ Ly Yêu mê hoặc, nhiều năm như vậy, vẫn không thay đổi, hắn luôn đi tìm cô, như lời hứa hắn đã nói lúc trước. Nhưng mà, khi hắn trưởng thành, khi tìm được cô nhi viện kia, hỏi đến cô, lại vô cớ mất tích, không có bất kỳ ghi chép gì.

Nói cách khác, Yêu Yêu của hắn biến mất, bốc hơi khỏi thế gian.

Mà hắn, có lẽ sẽ không còn được gặp lại cô.

Năm đó khi mẹ qua đời, hắn vẫn không từ bỏ tìm kiếm, hắn chỉ biết thầm nói lời xin lỗi. Nếu lúc trước không phải bà cố ý cản hắn đến cô nhi viện tìm cô, có lẽ hắn sẽ không mất cô. Vậy thì hiện tại hắn cũng không cần cực khổ như vậy.

Hắn là một đứa bé đầy tình cảm. Có đôi khi, tình cảm của đứa trẻ có thể kéo dài đến khi lớn, bởi vì tình cảm đó rất đơn giản, thuần nhất, không có tạp chất.

Mỗi ngày Đồng An Cách đều mỉm cười với tất cả mọi người, nhưng mà, hắn nghĩ lòng hắn sẽ không bao giờ mở ra với ai được nữa.

Không ngờ, sau khi gặp được người phụ nữ trước mắt, hắn lại lo lắng vì cô, giận dữ vì cô.

Thấy Đào Chi Yêu trầm mặc, Đồng An Cách tức giận nói: “Cuối cùng em là loại người nào? Vì sao lại muốn giết người?! Đó là mấy mạng người, làm sao em có thể nhẫn tâm như loại sát thủ này chứ?”

Từ nhỏ đến lớn, Đào Chi Yêu lớn lên trong quy tắc lạnh lùng của giới sát thủ, chưa từng bị người ta răn dạy như vậy! Hơn nữa, người này, là Đồng ca ca trong ký ức vẫn tốt với cô hơn cả.

Sắc mặt nhất thời trầm xuống, Đào Chi Yêu lạnh lùng nói: “Anh đã biết tôi là loại người gì, cũng nên rõ chúng ta không phải người cùng chung thế giới. Về sau, Đồng tiên sinh gặp tôi thì coi như không quen. Chúng ta đi khác đường. Đồng tiên sinh không nhìn thấy tôi, cũng có thể an tâm rồi chứ.” Được rồi, tuy Đào Chi Yêu không muốn thừa nhận, nhưng, cô sẽ thỏa hiệp, Đồng ca ca vẫn là một người tốt đẹp như lúc trước.

Cô không thể nói ra sự thật.

Tay cô nhơ bẩn như vậy, lòng cô lại lạnh nhạt vô tình, cuộc đời của cô đã xấu xa như vậy rồi. Hắn không biết cũng tốt, với hắn mà nói, bọn họ thành người xa lạ có lẽ tốt hơn.

Thành người lạ, sẽ không cần để ý trong mắt đối phương mình là loại người gì nữa.

Sau khi Đào Chi Yêu lạnh lùng nói xong, xoay người bước đi.

Đồng An Cách không biết lấy sức lực và tức giận ở đâu ra, đi đến, kéo cô lại, tiếp theo: “Ba……!!” một tiếng vang truyền đến, đánh đến mức cả hai cùng ngây người.

Đào Chi Yêu không thể tưởng tượng nổi, ôm hai má đỏ bừng hơi đau, nhưng với cô mà nói, đây chẳng đáng kể chút nào, đâu hơn gấp trăm ngàn lần là những việc cô đã phải trải qua, việc này không đáng kể chút nào. Đào Chi Yêu an ủi mình.

Nhưng là vì sao lại đau lòng?

Đồng ca ca duy nhất trong ký ức của cô.

Đồng An Cách hiển nhiên không ngờ mình lại xuống tay, không biết vì sao, hắn thấy cô cam chịu như vậy, không coi trọng bản thân, cái gì mà không cùng một thế giới, cái gì mà cô chính là như vậy, xúc động nhất thời, máu nóng trong đầu bốc lên.

Nhìn theo bóng dáng bóng dáng, tức giận bùng nổ, liền đánh cô.

Nhưng mà, vì sau khi đánh, chính mình cũng đau, vì sao, lại quan tâm một người phụ nữ tình cờ gặp này, vì sao lại đánh cô? Đồng An Cách kinh ngạc nhìn tay mình, có phải do ma quỷ gây ra không, sao lại đánh cô?

Đào Chi Yêu buộc mình quên đau thương, sau đó thản nhiên nói: “Đồng tiên sinh đánh xong, trút giận xong chưa? Xong rồi thì tôi đi. Hi vọng về sau chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nữa.”

Mà Đồng An Cách kinh ngạc đứng tại chỗ, nhìn theo bóng dáng cô rời đi. Đột nhiên, có hối hận, có đau lòng.

Sau khi Đào Chi Yêu rời khỏi lâu đài, đá đôi giày cao gót ra, chân trần lảo đào đi xuống núi.

Trên đường, quên cả chờ Cung Nhã Thương, giờ phút này, chỉ có một bóng hình lặng lẽ đơn độc.

Đi thật lâu thật lâu, Đào Chi Yêu cảm nhận được người phía sau vẫn đi theo cô từ lúc rời khỏi lâu đài, quay đầu lại, lạnh lùng nhìn hắn, đang muốn hét lên để hắn biến đi, nếu không đừng trách cô xuống tay vô tình…

Nhưng mà, khi cô quay đầu là một nụ cười bỡn cợt như cũ, lộ vẻ bất cần đời, gương mặt khôi ngô anh tuấn.

Khuôn mặt này, toàn thân Đào Chi Yêu như một trái bóng ngập khí giận, lạnh nhạt nói: “Anh đừng nói cho tôi biết, anh vẫn nhận ra tôi.”

Cô ngụy trang quá thất bại, tồn tại nhược điểm chí mạng sao, hay là với cái lý luận chết tiệt của hắn, không nhìn tướng mạo con người, chỉ theo mùi vị linh hồn có thể nhận ra con người là thật. Nhưng mà, lúc này cô chẳng còn sức lực mà suy đoán thật giả nữa.

Đêm càng khuya, trên đường tối như mực, chỉ có ánh đèn yếu ớt dẫn đường cho cô. Bóng tối phía trước tựa như mãi mãi không có điểm dừng, mà cô, bị lạc bên trong, không tìm thấy đường ra.

Nhìn biểu tình của cô như đứa trẻ bị lạc đường, Lạc Ngọc Sanh một thân cao quý đi đến chỗ cô, ánh mắt nhẹ nhàng, nhìn cô nói nhỏ: “Trái tim đừng nên đau đớn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK