Edit: Tiểu Vũ
Mãi cho đến khi về đến nhà, Kiều Tích vẫn không kìm được nước mắt.
Cô ôm chặt Chúc Tâm Âm, phảng phất giống như một đứa bé bị lạc đường vừa tìm được đường về nhà.
Hai mắt Kiều Tích đẫm nước, thì thào mở miệng nói: "Bác Chúc, cháu xin lỗi, thật sự xin lỗi... "
Trang trí trong nhà không có gì khác biệt so với 7 năm trước khiến cho Kiều Tích sinh ra một loại ảo giác, cô không hề rời khỏi đây, thời gian mãi mãi vẫn dừng lại ở tuổi 18 năm ấy.
Chúc Tâm Âm ôm lại cô, nước mắt cũng tuôn rơi như mưa.
Chỉ là vì yêu thương nên sinh ra tức giân, Chúc Tâm Âm vừa khóc vừa mắng Kiều Tích----
"Trở về cũng không nói một tiếng, nếu không phải thím Lưu nhìn thấy cháu, có phải là cháu dự định cả đời này sẽ không gặp lại chúng ta nữa đúng không?"
Nói xong, lại càng đau lòng hơn, vừa lau nước mắt vừa nói tiếp----
"Lúc trước Minh Tuấn muốn đón cháu về nhà đáng lẽ bác không nên đồng ý mới phải, bác móc tim móc phổi đối xử tốt với cháu 3 năm trời, không nghĩ tới lại nuôi phải một đứa bạch nhãn lang như cháu!"
Kiều Tích vùi đầu vào trong ngực Chúc Tâm Âm khóc không ngừng: "Bác Chúc, cháu gây ra họa lớn như vậy, cháu không dám trở lại gặp bác... "
Lời Kiều Tích là thật lòng.
Ở Mỹ 7 năm, cô dốc hết sức lực cũng chỉ muốn có thể quay lại Trung Quốc, có thể gặp lại những người mà cô yêu thương.
Thế nhưng đến khi thật sự trở về rồi, cô lại sợ hãi không thôi.
Kiều Tích là người rõ ràng nhất ảnh hưởng mà Diệp Gia Nghi gây nên cho cả nhà họ Minh lớn đến thế nào.
Cũng chính bởi vì rõ ràng nên cô mới không có mặt mũi nào đi gặp lại người Minh gia nữa.
Kiều Tích nghĩ, nếu như nhà họ Minh lúc này sẽ đối xử với cô lạnh nhạt vô tình thì đó cũng là do đáng đời mà thôi, là tội mà cô đáng bị trừng phạt.
Cô sẽ không cũng không dám có chút mảy may oán giận nào.
Thế nhưng trong lòng cô vẫn ấp ủ chút hy vọng, hy vọng bọn họ sẽ có thể đón nhận cô một lần nữa.
Chính là bởi vì có hy vọng, có mong muốn nên mới sinh ra sợ hãi.
Chúc Tâm Âm tức giận đánh Kiều Tích vài cái, nước mắt lại càng rơi nhiều hơn: "Trong lòng cháu bác là người như thế sao?"
Thím Lưu ở một bên đứng nhìn cũng là vừa khóc vừa cười.
Bà vỗ vỗ vai Chúc Tâm Âm, an ủi: "Phu nhân, không phải bây giờ Tích Tích đã quay về rồi sao? Trước đó ngày nào bà cùng lẩm bẩm lo lắng xem nó có đói không, có lạnh không, hiện tại thấy được người thật rồi sao lại náo lên thế này?"
Nghe thím Lưu nói như vậy, Chúc Tâm Âm liền quan sát Kiều Tích kĩ hơn, sau đó liền đau lòng không thôi.
"Ở bên ngoài không biết tự chăm sóc bản thân sao? Sao lại đem mình trở nên gầy thế này?"
Còn chưa kịp nói hết chuyện, Chúc Tâm Âm đã sợ Kiều Tích đói bụng thế nên bảo thím Lưu nhanh chóng vào bếp nấu một bát mỳ sợi cho cô ăn.
Mùi vị quen thuộc tỏa ra, cơ hồ là trong nháy mắt, Kiều Tích lần thứ hai trào nước mắt dàn giụa.
Cô cúi đầu giả vờ ăn để che giấu, nhẹ nhàng cắn một miếng trứng trần sau đó nghẹn ngào nói-----
"Hai bình tôm khô bác bỏ vào trong valy cháu năm đó, cháu sợ ăn nhiều sẽ nhanh hết thế nên mỗi lần đều chỉ dám ăn một chút."
Sau đó lúc tôm trong bình hỏng rồi mà cô vẫn còn hơn nửa bình chưa ăn hết.
Khi đó Kiều Tích khổ sở cực kỳ.
Nghe những lời này của cô, một chút tức giận còn lại trong ngực Chúc Tâm Âm đều tan tành theo khói mây.
Bà ôm Kiều Tích, giọng nói nghẹn ngào: "Được rồi được rồi, về nhà rồi, dù sao cũng về nhà rồi."
Ông nội Minh cơ thể cũng vẫn còn khỏe mạnh, hiện tại cuối tuần nào cũng đều đòi đi Hương Sơn.
Minh Tuấn mấy ngày nay thì đang phải ra ngoài tổ chức diễn tập, về phần Uyển Uyển thì, con bé năm nay vừa tốt nghiệp thạc sĩ, đã ký hợp đồng với một công ty ở Bắc Kinh nhưng còn chưa chính thức đi nhậm chức, vẫn còn đang đi du lịch tốt nghiệp với bạn bè.
Chúc Tâm Âm nói qua về tình hình của tất cả mọi người một lượt cho Kiều Tích nghe, duy chỉ có Minh Ngật là không nhắc đến câu nào.
Trầm mặc một hồi, bà cẩn thận thử thăm dò: "Tích Tích, cháu đã có... bạn trai chưa?"
Kiều Tích cắn chặt môi, cô có thể đoán được bác Chúc muốn nói gì.
Lúc trước Minh gia và Ninh Dịch liên kết với nhau cố ý lừa Tử Du rằng Minh Ngật và Thẩm Tang Tang đính hôn với nhau chẳng qua là vì muốn cô ấy truyền lời đến cô mà thôi.
Bọn họ nói với cô những lời đó là muốn cô có thể bắt đầu một cuộc sống mới.
"Bác Chúc, cháu biết Minh Ngật không cùng người khác đính hôn." Kiều Tích ngẩng đầu nhìn Chúc Tâm Âm, ngữ khí kiên định, "Mấy năm nay, cháu chưa từng thích người nào khác... cháu vẫn luôn chờ một ngày có thể quay trở về, cùng anh ấy bên nhau lần nữa."
Chúc Tâm Âm ngẩn người, hiển nhiên là không ngờ Kiều Tích lại nói như vậy.
Tích Tích trước kia là người thế nào?
Xấu hổ, hay đỏ mặt.
Lúc ấy Minh Ngật mới sang Mỹ du học, thân thích Minh gia cũng đều biết quan hệ của hai đứa.
Khi đó da mặt tiểu nha đầu quá mỏng, người khác chỉ trêu vài câu đã đỏ bừng mặt lên, sau đó còn cứng miệng cãi lại rằng - cô không thèm thích Minh Ngật đâu.
Chúc Tâm Âm thật sự không ngờ rằng, bây giờ Kiều Tích lại có thể nói đến chuyện này một cách thắng thắn như vậy.
Thế nhưng...
Chúc Tâm Âm nhìn cô, chậm rãi lên tiếng: "Tích Tích, lần gần nhất Minh Ngật về nhà đã là 3 năm trước rồi."
Kiều Tích ngây ngẩn cả người.
Chúc Tâm Âm thở dài, sau đó tiếp tục nói: "Lúc ấy vừa xảy ra chuyện, nó bị đưa đi đơn vị quốc phòng nhưng rốt cuộc là chỗ nào thì bác cũng không biết... sợ rằng ngay cả bố nó cũng không rõ lắm."
"Công việc của nói vô cùng bí mật, bình thường không thể gọi điện thoại, 3 năm 5 năm không trở về nhà cũng là chuyện bình thường... Những điều đó đều là quy định, là kỷ luật. Tuy rằng bác không muốn, đối với người làm mẹ là bác thì càng là ngàn lần vạn lần không muốn thế nhưng cũng không làm gì được, đành phải chịu đựng thôi."
"Nhưng cháu không giống." Chúc Tâm Âm nhìn cô nói, "Hiện tại nó như thế... bác không hy vọng nó làm lỡ cháu."
***
Kiều Tích rất nhanh liền sắp xếp ổn định công việc ở Bắc Kinh.
Trước kia ở Mỹ, sau khi tốt nghiệp, chỉ với 3 năm ngắn ngủi cô đã lên được chức tổng giám đốc kỹ thuật ở Predator rồi.
Lần này Kiều Tích về nước, vừa hay Predator có thể tiến quân vào thị trường Bắc Kinh, cô được bổ nhiệm làm nhà khoa học đứng đầu của dự án trí tuệ nhân tạo "X Brain".
Chỉ thoáng chốc, Kiều Tích liền bị đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió.
Kiều Tích tuổi còn trẻ mà đã là nhà khoa học đứng đầu, cho dù chỉ ở một công ty bình thường cũng đã khiến người ta ngưỡng mộ ganh tị rồi, đằng này Predator lại là một công ty vô cùng có tiếng trong giới khoa học, thế nên gần như tất cả mọi người đều đang vô cùng hiếu kỳ về con người và năng lực của cô.
Đánh giá trên internet lúc này rất không tốt, đại đa số mọi người đối với nữ khoa học gia đều không được tin tưởng và tôn trọng.
Phụ nữ có ngoại hình bình thường mà thông minh, học giỏi thì bị cho rằng là "Con mọt sách", "Chết vì đọc sách", "Sự nghiệp thành công thì thế nào chứ, dù sao cũng chẳng ai thèm lấy".
Còn phụ nữ hơi có chút sắc đẹp thì liền ngay lập tức bi nghi ngờ về thực lực, đại đa số còn bị gắn thêm cái mác rất ác ý------
Cô ta là bồi ngủ.
Thật bất hạnh, Kiều Tích chính là loại người phía sau.
Cũng may bộ phận quan hệ xã hội của Predator vô cùng có năng lực, trên mạng vừa xuất hiện những thông tin xấu thì lý lịch từ nhỏ đến lớn của Kiều Tích ngay lập tức được công khai trước bàn dân thiên hạ-----
16 tuổi, mới lớp 10 đã đạt được HCV IMO;
18 tuổi, lấy học bổng 100% sang đại học MIT ở Mỹ du học;
Sau khi tốt nghiệp liền gia nhập Predator, vào tổ kỹ thuật công tác.
Đương nhiên, đoạn phỏng vấn sau khi cô giành được HCV IMO lần đầu tiên cũng được đào lên.
Và Minh Ngật, sau 7 năm lại được mọi người nhớ và nhắc đến.
Người thiếu niên mang ánh hào quang còn lớn hơn cả Kiều Tích, đương nhiên cũng hơn hẳn những người khác trong giới Toán học, người thiếu niên thiên tài được tất cả mọi người công nhận, lại mai danh ẩn tích những 7 năm trời.
Trên mạng có người nói, Minh Ngật nghiên cứu Toán đến điên rồi, cũng có người nói Minh Ngật đi châu Phi dạy học, cũng có người nói anh bỏ học vì không đủ năng lực. Tóm lại là đủ thể loại, đủ cách nói, khiến người ta hoa mắt chóng mặt.
Thịnh Tử Du nhìn Kiều Tích, thận trọng hỏi: "... Mấy hôm trước cậu nói thế nào với mẹ anh ấy?"
Bị hỏi vấn đề này, Kiều Tích cười cười, sau đó nói: "Tớ nói, tớ sẽ ở đây đợi anh ấy trở về."
Dù là đơn vị quốc phòng nào, dù anh phải chấp hành nhiệm vụ nghiêm khắc đến mức nào thì cũng không thể cả đời không trở về.
Nếu như lần gần nhất anh trở về là 3 năm trước, vậy thì cô cứ tiếp tục chờ, chờ đến năm thứ 4, năm thứ 5... cuối cùng sẽ có một ngày đợi được anh trở về.
Nghe thấy Tích Tích nói như vậy, Thịnh Tử Du liền ghé sát lại gần cô, thần bí nói: "Hôm trước tớ hỏi chồng tớ, anh ấy nói... "
Kiều Tích lập tức ngồi thẳng người.
Chồng của Thịnh Tử Du, thậm chí toàn bộ gia đình nhà chồng, đều làm trong quân đội, thế lực cực kỳ lớn.
Tin tức của cô ấy, khẳng định sẽ không sai.
Thịnh Tử Du ăn một thìa kem, tiếp tục nói: "Tớ chỉ thuận miệng hỏi một chút, tớ hỏi anh ấy công việc của đơn vị Minh Ngật có phải là đã xong rồi hay không, bây giờ không phải là thời gian nghỉ à... Anh ấy tuy rằng không phản ứng với tớ, nhưng trên mặt anh ấy rõ ràng viết một câu 'Em ngốc như thế mà cũng đoán được à?' "
Kiều Tích trong lúc nhất thời không biết nên khóc hay nên cười.
"Thế nên Tích Tích, " Thịnh Tử đột nhiên nghiêm túc, "Tớ cảm thấy hiện tại Minh Ngật không còn phải làm công việc bảo mật nữa rồi, tớ cho cậu một cơ hội, cậu phải nắm chắc đấy."
Thịnh Tử Du tuy rằng luôn miệng cằn nhằn thế nhưng Kiều Tích cũng không có phản ứng nhiều.
Mãi tới khi trời tối, Thịnh Tử Du kéo cô về nhà cô ấy, chính xác là về nhà bác chồng cô ấy ăn cơm.
Thịnh Tử Du ôm con trai béo nhà mình kín đáo đưa cho Kiều Tích, nói: "Công cụ gây án."
Nhìn thằng bé béo múp trong lòng mình, Kiều Tích vô cùng kinh ngạc: "???"
Sâu Béo bị mẹ nhét vào lòng Kiều Tích vô cùng biết điều, đưa tay vòng lên ôm cổ cô, giọng nói non nớt vang lên: "Tích Tích, tay mẹ có mỏi không?"
Thằng bé biết mình là một đứa trẻ béo, Tích Tích ôm nó nhất định sẽ rất mệt mỏi.
Thịnh Tử Du chỉ chỉ trên tầng, "Sâu Béo gần đây không để ý tới bác trai, bác ấy rất đau lòng... Cậu ôm Sâu Béo lên, hỏi xem Minh Ngật đang ở đâu, chỉ cần không phải nhiệm vụ bí mật, bác ấy nhất định sẽ nói với cậu."
Kiều Tích đột nhiên hiểu ra, bác chồng Tử Du chính là quan lớn ở quân đội, trên vai khiêng những 3 ngôi sao. (*)
(*) Là cấp lớn nhất trong quân đội, tương đương với đại tướng và thượng tướng ở Việt Nam.
Kiều Tích nhìn về phía Thịnh Tử Du, "Cảm ơn cậu."
Thịnh Tử Du phất tay một cái, ý bảo cô nhanh đi lên đi.
Kiều Tích ôm Sâu Béo đi thẳng lên tầng, gõ cửa thư phòng của bác Tử Du.
Vừa nhìn thấy là cô, phản ứng đầu tiên của ông ấy là muốn bảo cô đi ra, thế nhưng ánh mắt chuyển xuống dưới một chút liền nhìn thấy Sâu Béo đang nằm trong lòng Kiều Tích, sắc mặt của ông hơi thay đổi, trong nháy mắt liền hớn hở chào hỏi cô-----
"Tiểu Kiều, đến đây. Trở về cũng được một thời gian rồi, đã thích ứng được chưa?"
Kiều Tích chần chừ gật đầu.
Sâu Béo nằm trong lòng Kiều Tích hầm hừ quơ nắm đấm, "Tích Tích, chúng ta ra ngoài chơi đi! Không để ý đến ông bác nữa!"
Sâu Béo thật sự giận muốn nổ tung rồi!
Rõ ràng em gái đã sinh ra rồi, thế nhưng lúc ông đến nhà trẻ đón cậu bé lại gọi cậu là Chiêu Muội!
Tên của cậu rõ ràng là Vương Trùng Bảo, không phải là Vương Chiêu Muội!
Chiêu Muội rõ ràng là tên của con gái mà!
Ông bác nín cười, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Sâu Béo, ông bác đang cùng mẹ nuôi Tích Tích nói chuyện, cháu như vậy không lễ phép đâu."
Sâu Béo xoay người ngẩng đầu nhìn về phía Kiều Tích, vẻ mặt như lâm phải đại dịch: "Tích Tích! Chúng ta đừng nói chuyện với ông bác nữa! Ông ấy cũng sẽ đặt biệt hiệu cho mẹ đấy!"
Kiều Tích cúi đầu, hôn Sâu Béo một cái, trấn an: "Sâu Bảo ở đây, nghe mẹ nuôi Tích Tích và ông bác nói chuyện nhé, được không?"
Thấy Tích Tích nói như vậy, mặc dù Sâu Béo vẫn rất không tình nguyện thế nhưng vẫn nghe theo ngồi xuống lòng cô.
Kiều Tích nhìn nó cười dịu dàng, sau đó liền đi thẳng vào vấn đề chính: "Bác, cháu muốn gặp Minh Ngật!"
Vừa nghe thấy cái tên này, sắc mặt của ông ấy ngay lập tức thay đổi.
Ông chợt nhận ra mình vừa trúng mỹ nhân kế của Sâu Béo, ngắn ngủi mấy giây Sâu Béo dễ thương đáng yêu liền biến thành một củ khoai lang nóng bỏng tay.
Ông vốn muốn ngay lập tức đuổi Kiều Tích ra, thế nhưng lại nhìn thấy đôi mắt to tròn của Sâu Béo nằm trong lòng cô nhìn mình...
Lo lắng hình tượng của mình bị sụp đổ trong lòng Sâu Béo, ông quyết định nhịn xuống.
Kiều Tích tiếp tục nhỏ giọng nói: "Minh Ngật anh ấy... năm cháu mới 15 tuổi, anh ấy đã coi trọng cháu rồi."
"Khi đó cháu còn nhỏ, không hiểu gì... anh ấy ỷ vào việc thông minh, mỗi ngày đều ép cháu học Toán. Nếu như thấy cháu và người con trai khác ở với nhau thì anh ấy sẽ dùng Toán học đi chế nhạo người ta."
"Bây giờ nghĩ lại, cháu mới không thèm thích anh ấy đâu... Thế nhưng khi đó tuổi nhỏ, bị anh ấy lừa thảm luôn. Lúc 18 tuổi, cái gì có cũng cho anh ấy, giống như Tử Du vậy, ngoại trừ một điều là không sinh được một đứa con đáng yêu như Sâu Béo."
Ông nghe xong mà não nề hết cả người, sau đó liền giơ tay lên bảo ngừng: "Cháu đừng nói nữa!"
Kiều Tích nháy mắt yên tĩnh lại.
Sâu Béo phản ứng chậm nửa nhịp, lúc này mới nhận ra được điều gì đó, vặn vẹo thân thể rồi ngó ra khuôn mặt tròn xoe nhìn cô, thoạt nhìn trông vô cùng đáng yêu----
"Tích Tích, mẹ vừa nói con đáng yêu đúng không?"
Ông bác đứng lên, vòng vèo quanh bàn vài vòng sau đó mới nói-----
"Minh Ngật hiện nay chỉ có thể nói là tạm thời không có nhiệm vụ bảo mật... Nếu gặp nó, tất cả các mối quan hệ, thư từ tin nhắn, điện thoại của cháu đều sẽ bị quản chế, có thể là vô thời hạn. Cháu còn có thể bị cảnh sát khống chế không được xuất ngoại 3 năm, 5 năm, cũng có thể lâu hơn nữa."
"Hiện tại Minh Ngật đang ở trạm nghiên cứu khoa học ở Nam cực, cuối tuần này vừa khéo có một chiếc tàu vận chuyển vật tư thực phẩm đến đó."
"... Nếu như cháu đồng ý tất cả những điều trên thì đi theo đi."
***
Ba ngày sau, Kiều Tích đi theo con tàu mang tên "Tuyết Long" xuất phát, đi đến trạm nghiên cứu khoa học ở Nam cực.
"Tuyết Long" rời cảng ở bên Thượng Hải, một đường đi qua nam Thái Bình Dương, ở đảo Chi Lê tạm nghĩ tiếp nhiên liệu, sau đó tiếp tục phá băng tới eo biển Drake quanh năm suốt tháng có gió giật trên cấp 8.
Lênh đênh hơn nửa tháng trời, Kiều Tích rốt cuộc cũng tới được Nam cực.
Đồng hành lần này ngoại trừ Kiều Tích là nhân viên ngoài biên chế thì có 37 thành viên thuộc cục hải dương đến nhận nhiệm vụ nghiên cứu.
Đương nhiên, cô đến đây cũng là có lý do chính đáng.
Kiều Tích đi tìm sếp xin nghỉ, sếp cô vô cùng hào phóng và sung sướng cho cô nghỉ tận 3 tháng, thậm chí còn để cô mang theo người máy AI mới nhất của công ty đến đây thử nghiệm sức chịu đựng.
Kiều Tích mang theo 5 người máy theo, trải qua một loạt các kiểm tra của quân đội mới được mang lên tàu.
Lúc bọn họ đến nơi, Nam cực đang có bão tuyết, thời tiết vô cùng khắc nghiệt.
"Tuyết Long" phải đợi hai ngày ở bên ngoài mới đợi được bão nhẹ đi, mây đen biến mất, những ánh sáng yếu ớt dần dần hé ra chiếu rọi Nam cực.
Nhân cơ hội này, thuyền trưởng của "Tuyết Long" liền cho tàu tiến về đất liền, từ đất liền về tới trạm nghiên cứu khoa học của Trung Quốc chỉ có 2 km.
Đồng hành cùng Kiều Tích lần này còn có một cô gái tên là Lộc Tiểu Manh, là đầu bếp của đội lần này.
Nhìn thấy con tàu cuối cùng cũng cập bờ, cô nàng vô cùng hưng phấn: "Nghe nói người của trạm nghiên cứu sẽ cử người tới đón chúng ta!"
Kiều Tích cười sửa lời cô ấy: "Là tới đón vật tư thực phẩm."
Thời tiết Nam cực hay thay đổi, nếu để ở trên tàu thì có thể gặp thủy triều bất cứ lúc nào thế nên mọi người ai nấy đều tới hỗ trợ, ngày đêm vận chuyện vật tư thực phẩm lên bờ.
"Tuyết Long" đã cập bờ, những người trên tàu lục tục đi xuống.
Kiều Tích kéo chặt hành lý của mình, xoay người nói với Lục Tiểu Manh: "Chuẩn bị đi nào."
Cô và Lục Tiểu Manh là 2 người cuối cùng rời thuyền.
Không có nghi thức chào đón nào, mọi người đều đang gấp rút vận chuyển đồ đạc.
Kiều Tích từ trên cầu thang đi xuống, ai ngờ được bước đầu tiên đặt chân xuống mặt đất thì cô liền giẫm phải một bãi tuyết lầy.
Một chân bị hãm sâu, Kiều Tích vô thức nghiêng người về phía trước, ra sức rút chân ra khỏi vũng tuyết lầy đó.
Chờ cô phản ứng lại thì cả hai chân đều đã lọt sâu xuống bãi tuyết.
Kiều Tích vừa định gọi người tới hỗ trợ, còn chưa kịp nói ra thì đột nhiên có một đôi tay vòng xuống dưới eo cô.
Cô theo bản năng tránh đi.
"Đừng nhúc nhích." Phía sau truyền đến một giọng nam trầm thấp, "Không cần chân nữa?"
Kiều Tích trong nháy mắt sửng sốt, toàn thân cứng đờ.
Mấy người ở gần đó cũng nhìn thấy rồi cùng chạy ra giúp Kiều Tích rút chân ra.
Một người cùng thuyền tới đây là Cố Đại Phó cũng đi tới, dở khóc dở cười nói-----
"Kiều lão sư, không cẩn thận giẫm phải vũng tuyết thế này thì không thể giãy dụa, nếu không thì càng giãy càng lún sâu hơn... Việc này đều đã được viết trong sổ tay phát cho mọi người rồi mà, sao cô lại quên thế?"
Chỉ là giờ phút này, Kiều Tích gần như đã không suy nghĩ được cái gì nữa, ý thức của cô đã bay đi theo tiếng nói của người kia rồi, đâu có nghe rõ lời Cố Đại Phó nói chứ.
Người ở phía sau không để ý tới Kiều Tích nữa, phối hợp cùng mấy người bên cạnh nâng người cô lên.
Sau đó liền đặt cô lên trên một tấm ván gỗ, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Anh buông Kiều Tích ra, sau đó đi về phía trước hướng Cố Đại Phó nhẹ nhàng mở miệng: "Lại thiếu tôi một việc, tôi sẽ nhớ kỹ... Mấy quyển sách tôi nhờ cậu mua có mang tới không?"
Kiều Tích đứng lại chỗ, phảng phất như đang bị cái gì đó khống chế.
Cô nghe thấy giọng nói nức nở của mình vang lên: "... Minh Ngật!"
Người đã đi được vài bước bỗng dưng dừng lại.
Vài giây sau, Minh Ngật ngạc nhiên quay đầu lại.
Cách 7 năm thời gian, Kiều Tích cuối cùng cũng được gặp lại tiểu hòa thượng của cô.
Cô đã bôn ba hành tẩu trong đời, dính đầy khói bụi nhân gian, còn anh, vẫn là ánh mắt đó, chưa từng bị nhiễm bụi trần khói lửa, cùng với người thiếu niên thiên tài 7 năm trước không khác gì nhau.
Tiểu Vũ: đăng nốt chương này để kết thúc ngày nghỉ nhé =))
Coi như là để kết thúc buồn đau, bắt đầu hạnh phúc =))
Chúc mọi người đi học, đi thi, đi làm vui vẻ. T sẽ biến mất trong khoảng 1 tháng tới để tập trung ôn thi và thi. Thi xong thì sẽ rất rảnh nên sẽ lại khủng bố kiểu mười mấy chương như đợt vừa rồi nha.
Hẹn gặp lại