• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vài ngày sau khi nhận được chìa khóa căn hộ từ Lam Thiên, Tử Nguyệt tìm thời gian rảnh, nhờ Diệc Phàm đưa mình tới đó. Diệc Phàm lập tức đáp ứng, mấy ngày nay đều ở trong kí túc xá người cậu cũng móc meo lên rồi. Diệc Phàm xem địa chỉ ghi trên tờ giấy, vẻ mặt thoáng ngạc nhiên một chút rồi cười thần bí nói với nó:

- Aiyo, hai người thật làm người độc thân như tôi đau lòng đó!

- Hai người? Đau lòng? - Tử Nguyệt không hiểu cậu đang nói gì.

- Tử Nguyệt, tốt nhất đừng cho đám người thân cận với Lam Thiên biết cậu sống ở đâu, nếu không cậu sẽ bị chọc đến chết vì ngượng. - Diệc Phàm ra vẻ đàn anh, tốt bụng nhắc nhở nó.

Tử Nguyệt trưng ra khuôn mặt mờ mịt. Hôm nay Diệc Phàm nói chuyện kì lạ quá, câu nào câu nấy nó cũng cảm thấy chứa đầy thâm ý. Diệc Phàm thấy vẻ mặt đó của nó, lặng lẽ thắp một ngọn nến đồng cảm cho Lam Thiên. Dù sao con gái người ta đâu giống con gái nhà khác suốt ngày mơ mộng chuyện yêu đương, cho nên không cảm nhận được tình cảm khác thường của Lam Thiên cũng phải. Là một người bạn thân tiêu chuẩn, trên người gánh vác nhiệm vụ quan trọng do dì Lam Thanh giao cho, Diệc Phàm quyết định, cậu phải làm người trung gian, nối dây tơ hồng còn lơ lửng này.

- Diệc Phàm, anh đang nghĩ gì vậy? - Tử Nguyệt nhướng một bên mày hỏi.

- Tôi chỉ đang nghĩ, hóa ra mình cũng mang trách nhiệm nặng nề đến thế! - Diệc Phàm chống hông, vênh mặt đầy tự hào nói.

- Anh thật kì lạ.

Căn hộ cách trường không xa, hai người quyết định đi bộ đến đó. Vừa đi vừa nói chuyện phiếm. Mất chừng mười lăm phút, Tử Nguyệt không ngờ tới căn hộ mà Lam Thiên nói đến lại sang trọng đến thế. Nó cứ nghĩ chỉ là một căn hộ nhỏ, không nghĩ tới căn hộ này khá lớn, không gian bên trong sạch sẽ thoáng mát, thiết kế nội thất đơn giản nhưng tinh tế. Tử Nguyệt không tin vào mắt mình, kéo tay Diệc Phàm hỏi:

- Cái này... thật sự chỉ bằng sáu tháng tiền lương của ba tôi sao?

- Sáu tháng tiền lương? - Diệc Phàm nhanh trí nắm bắt điểm mấu chốt, cậu cười cười nói. - Lam Thiên nói sao chính là thế, dù sao đây chính là căn hộ của cậu ấy mà.

Tuần trước, thấy Lam Thiên muốn ra ngoài, Diệc Phàm vừa cãi nhau với Cao Văn xong, tâm trạng bực bội liền bám theo cậu ra ngoài. Ai ngờ đâu, Lam Thiên lại tới đây để xem căn hộ. Khi đó, thấy cậu cẩn thận từng chi tiết, cân nhắc đủ đường, Diệc Phàm còn nghĩ cậu tính mua cho mình. Nói đến giá thành của nó... chậc, chắc chắn là không rẻ rồi. Với sáu tháng tiền lương của một thầy y tế ở Quang Vân, quả thật tiền lương cao hơn rất nhiều trường khác rất nhiều, nhưng để mua căn hộ này, còn chưa đủ một phần năm. Cậu cũng hiểu lý do Lam Thiên không nói ra, với tính cách của Tử Nguyệt, không không nhận một căn hộ như thế, chắc chắn sẽ từ chối. Hơn thế nữa, sẽ sinh ra khoảng cách với cậu. Lam Thiên vẫn luôn chu đáo, suy nghĩ kĩ lưỡng như vậy.

Nhưng mà... nghĩ tới thì, nơi này an ninh quá tốt đi, nếu ban nãy không phải cậu dẫn nó tới, thay nó làm thẻ, nhập thông tin vào trong máy tính quản lý thì khó mà vào được. Nơi này, nếu không phải người quen biết sẽ không thể bước vào dù chỉ nửa bước. Diệc Phàm đứng một chỗ, nhìn Tử Nguyệt tìm hiểu nơi sống mới, chắc là cậu nghĩ nhiều. Có lẽ Lam Thiên chọn nơi này chỉ vì nó gần trường thôi.

- Cậu thấy thế nào? - Diệc Phàm hỏi.

- Quá tốt! - Tử Nguyệt thành thật nói. Tốt hơn hẳn nó mong đợi rất rất nhiều lần.

- Cậu tính khi nào dọn tới?

- Cái này... - Tử Nguyệt hơi lưỡng lự. - Nếu đột ngột chuyển ra ngoài, có khiến người khác nghi ngờ không?

Đúng thật, nếu chuyển ra ngoài mà không có lý do chính đáng sẽ khiến mọi người sinh nghi. Nhưng nếu Lam Thiên đã đưa cho nó chìa khóa, Diệc Phàm tin cậu cũng đã tính đến chuyện này, vì thế, cậu nói:

- Yên tâm. Mọi chuyện đã có Lam Thiên lo.

- Anh nói như thế... Haizz, có phải tôi thật phiền phức không? Khiến các anh phải lo nghĩ nhiều như vậy. - Nếu như trước đó nó từ chối lời mời của trường thì đã không gây ra những chuyện này. Sau đó, nó lại cảm thán. - Lúc trước, tôi còn cảm thấy Lam Thiên lạnh lùng bây giờ nhìn lại, anh ấy rất tốt, rất quan tâm đến người khác.

Diệc Phàm nghe ngữ điệu của nó, đoán ra nó đang nghĩ Lam Thiên đối với ai cũng tốt như thế, vội vàng thay cậu nói:

- Nào có, không phải người quan trọng, Lam Thiên lười để ý tới.

- Ý anh là sao? - Tử Nguyệt hỏi.

- Chính là, phải là người quan trọng với Lam Thiên, cậu ấy mới quan tâm, giúp đỡ. Người nhà họ Hàn thỉnh thoảng công tư lẫn lộn lắm!

Tử Nguyệt nghe vậy, trong lòng không khỏi xôn xao. Người quan trọng ư? Ba chữ đó vừa xuất hiện lập tức bị lý trí của nó đánh bay. Người quan trọng gì chứ! Nó lại suy nghĩ nhiều rồi!

Diệc Phàm thấy nó lắc đầu, thầm nghĩ, không lẽ nó đang cố phản bác cái gì sao?

- Hôm nay xem đến đây thôi. Khi nào muốn dọn tới, tôi phụ cậu một tay.

- Hôm nay cảm ơn anh!

Hai người rời khỏi tòa chung cư, ra về. Trên đường đi, Diệc Phàm dò hỏi nó:

- Này, Tử Nguyệt, cậu thích người như thế nào?

- Thích? Ý anh là... thích theo kiểu nam nữ ấy hả?

Diệc Phàm gật gật đầu. Tử Nguyệt sờ sờ gáy nói:

- Cái này... tôi chưa từng nghĩ đến. Anh không cảm thấy, chúng ta còn quá nhỏ để nghĩ đến chuyện đó sao?

Diệc Phàm há hốc mồm. Không nghĩ tới giới trẻ hiện nay còn một người mang tư tưởng phụ huynh như nó. Tuy rằng lời nó nói không sai nhưng khi nghe vào khiến cậu chột dạ sao ấy. Lúc biết cậu thích Cao Văn, ba cậu cũng lôi lời này ra nói đi nói lại hơn trăm lần, cậu nghe đến sờn tai, lại nghĩ tới hồi trẻ ba cũng có khác gì mình đâu nên không thấy ảnh hưởng gì. Giờ lại nghe lời này từ nó... có cảm giác lời mình sắp nói ra đây sẽ dạy hư trẻ ngoan. Diệc Phàm đấu tranh tư tưởng. Cán cân "hạnh phúc của bạn thân" và "tâm hồn trong sáng của một mầm non Tổ quốc" đang nghiêng qua nghiêng lại.

- Diệc Phàm, anh nghĩ gì mà lông mày nhíu đến mức sắp dính vào nhau rồi!

- Cái này... Tử Nguyệt, không phải thiếu nữ trong tuổi này cũng mơ mộng đến hoàng tử bạch mã của đời mình sao? Cậu chưa từng nghĩ đến à?

- Hoàng tử bạch mã? - Tử Nguyệt nghiêng đầu. - Chưa từng nghĩ đến. Hồi nhỏ tôi ít khi đọc truyện cổ tích lắm.

- Cậu có phải con gái không vậy? - Diệc Phàm híp ngang mắt hỏi.

- Chuyện này... đâu nhất thiết là con gái thì phải mơ mộng này nọ. So với tự tạo ra một ảo tưởng rồi bị thực tế đánh vỡ, tôi nghĩ sống thực tế một chút sẽ tốt hơn. Có như thế... bản thân mới mạnh mẽ lên được.

- Hể? Nhưng tôi vẫn nghĩ đôi khi ảo tưởng là một chuyện tốt. Đôi khi ảo tưởng lại dẫn đến sự thật hơn là cái nhìn thực tế. - Diệc Phàm thả chậm bước chân, hai tay đút vào túi quần, nhìn xuống đất, như đang đùa nghịch, chỉnh bước chân của mình đều với Tử Nguyệt. - Tử Nguyệt, cậu nghĩ thế nào nếu bỗng một ngày, có một chàng trai vừa đẹp trai, giàu có, lại rất ưu tú tỏ tình với cậu, cậu sẽ nghĩ gì?

Tử Nguyệt không chút do dự nói:

- Chuyện đó không thể nào! Nếu có cũng chỉ là đùa giỡn mà thôi.

- Nếu anh ta thật lòng yêu thương cậu? - Diệc Phàm hỏi thêm.

- Vậy thì, đó cũng chỉ là đoạn tình cảm ngắn ngủi. Không phải người nhà giàu rất để ý chuyện môn đăng hội đối sao?

- Giả sử anh ta có thể vì cậu mà bất chấp gia đình phản đối, đi cùng cậu thì sao? - Diệc Phàm không cam lòng hỏi thêm.

Tử Nguyệt đối mắt với Diệc Phàm, hỏi lại:

- Anh ta sẽ chịu được khổ cực bao lâu? Các vị công tử nhà giàu ấy chính là ngậm thìa vàng mà lớn, sao chịu được cuộc sống bình dân.

Mẹ nó chính là minh chứng tốt nhất. Bà cũng xuất thân nhà quyền quý, vì yêu ba nó, một bác sĩ xuất thân tầm thường mà bỏ mặc sự phản đối của gia đình, đến với ông. Ba nó là một bác sĩ ưu tú, xuất thân bình nhưng nhờ tài năng của mình vẫn lo cho mẹ nó đầy đủ. Trước kia, mỗi lần nghe kể về chuyện tình của ba mẹ, nó rất hâm mộ, ba mẹ nó yêu nhau đến vậy cơ mà. Rốt cuộc thì sao? Ba nó vừa sa cơ, mẹ nó đã không chấp nhận được cuộc sống nghèo khổ, vội vàng xách hàng lý rời đi.

Diệc Phàm lắc lắc ngón trỏ phản đối:

- Cậu nói vậy là sai rồi! Tình yêu chân chính sẽ vượt qua mọi rào cản, nếu anh ta bỏ cuộc giữa chừng, chứng tỏ anh ta yêu cậu chưa đủ!

Tử Nguyệt buồn cười với dáng vẻ chuyện gia tình yêu của Diệc Phàm:

- Anh nói cứ như chuyên gia ấy! Diệc Phàm, anh đúc kết được kinh nghiệm sau bao cuộc tình đấy?

- Anh đây suốt mười bảy năm vẫn chỉ có một mối tình vắt vai chưa tới. Những lời tôi nói là đúc kết từ chuyện tình của thế hệ trước! - Diệc Phàm khoanh tay nói.

- Vậy anh thật hạnh phúc rồi!

- Đúng vậy! - Diệc Phàm gật đầu tự hào. Gật xong cậu thấy chỗ nào đó sai sai. - A, nói một hồi chúng ta chuyển đề tài đi đâu rồi. Tử Nguyệt, suy nghĩ của cậu có nhiều cái tiêu cực, sao cậu không nghĩ thoáng ra. À, không, nói chính xác hơn là... đừng để ý quá nhiều cái gọi là gia thế, cậu chỉ nên nhìn vào hành động, tình cảm mà phán xét, nghe theo sự rung động của trái tím để quyết định nên thích một người hay không. Để ý quá nhiều cũng chỉ khiến cậu tự ti, bỏ lỡ người mình thích đồng thời tổn thương tình cảm của người đó...

- Như anh và hội trưởng sao? - Tử Nguyệt trêu đùa.

Diệc Phàm lập tức nhả dựng lên, chỉ tay nói:

- Tên đó chính là một tên ngốc hết thuốc chữa. Cái cá tính khi làm chuyện gì cũng phải suy tính thiệt hơn, so sánh này nọ của cậu ta thật đáng ghét. Lam Thiên nói cậu ta là hồ ly, hừ, hồ ly cái gì chứ? Cậu ta còn thua xa ba anh! Có chăng cũng chỉ là một con rùa!

Người có thể ngay giữa dương mắng khí thế như vậy cũng chỉ có Diệc Phàm, người duy nhất nói hội trưởng ngốc cũng chỉ có cậu, người ví hội trưởng anh minh thần võ của hội kỉ luật là con rùa cũng chỉ có Diệc Phàm.

Diệc Phàm thấy Tử Nguyệt bật cười, thu lại khí thế, phồng má hỏi:

- Cậu cười cái gì?

- Anh, có ở trước mặt hội trưởng mắng như thế này không?

- Trước kia không có, dạo gần đây khá nhiều. - Diệc Phàm suy nghĩ nói. Sau khi chuyển kế hoạch, cậu quyết định từ chiến tranh lạnh chuyển sang chế độ thức tỉnh, nói không được phải mắng cho cậu ta hiểu. Ngẫm thấy Cao Văn dạo này cũng biết quan tâm cậu nhiều hơn, Diệc Phàm rất hài lòng với cách ba mình chỉ cho. Chuyện tình cảm gì đó vẫn hỏi ông là tốt nhất.

- Hèn gì...

Ai trong trường cũng thấy hội trưởng của bọn họ gần đây không tốt, ngoài cười nhưng mắt thâm trầm, thành viên hội kỉ luật cũng chẳng còn nhàn rỗi, công việc từ đâu phân phó xuống, quy định trường học cũng bị họ làm chặt hơn, khiến cuộc sống học sinh hiện giờ tương đối khó khăn. Không trút giận lên người mắng được phải chuyển lên đối tượng khác. Người quyền thế đúng là rất biết làm khổ người vô tội.

- Lại bị cậu chuyển sang chuyện khác. - Diệc Phàm tức giận nói.

- Chúng ta có thể nói chuyện khác được không? - Đề tài tình yêu này làm nó rợn rợn sao ấy.

- Tử Nguyệt, cậu chán thật đấy! - Diệc Phàm nói.

- Vâng. - Tử Nguyệt không phản bác.

- Cậu cứ như vậy Lam Thiên còn chờ dài. - Diệc Phàm than thở.

- Tôi thì liên quan gì đến anh ấy?

- Lam Thiên ấy, đối với người cậu ấy thích Lam Thiên rất trân trọng, cậu ấy sẽ không ép buộc người đó thích mình mà sẽ chậm rãi, chờ người đó thích mình.

Diệc Phàm nói câu trước và câu sau, nó cảm thấy không liên quan gì hết. Nhưng sao mà... nó lại cảm thấy lời này ám chỉ điều gì đó... khiến nó phải bối rối.

- Tử Nguyệt, đứng trước Lam Thiên, cậu chưa từng rung động sao?

Tử Nguyệt giật mình ngẩng đầu, giương đôi mắt to sáng lên:

- Rung... rung động?

- Chính là nhìn thấy cậu ấy sẽ đỏ mặt, tía tai, trái tim đập nhanh ấy. Tôi thấy cô gái nào đứng trước Lam Thiên đều có triệu chứng đó hết. Cậu là con gái chắc cũng không kháng cự lại sức hấp dẫn của cậu ấy đâu ha...

Diệc Phàm nửa đùa nửa thật làm nó rối lên. Cậu nói như trêu đùa nhưng lại khiến nó chột dạ bởi đây là triệu chứng xuất hiện gần đây nhất của nó. Thích Lam Thiên sao? Nó có quyền đó sao? Tử Nguyệt phân vân.

Diệc Phàm cúi đầu, âm thầm quan sát vẻ mặt của nó. Im lặng không nói gì, còn trầm tư suy nghĩ thế này... vậy là có rồi. Có lẽ Lam Thiên không cần chờ lâu đâu. Giờ có một vấn đề quan trọng, với quan điểm nãy giờ của Tử Nguyệt, cho dù thích Lam Thiên cũng sẽ không nói ra, có thể còn lẩn tránh. Để tránh tình trạng này, Diệc Phàm quyết định phải báo cáo với Lam Thiên, để cậu chủ động hơn. Phải nói với dì Lam Thanh để dì ấy khỏi sốt ruột mới được.

Hai người chưa đến tới cổng kí túc xá thì có người chặn lại. Người đến là mẹ của Tử Nguyệt. Bà bước ra từ trong chiếc xe hơi sang trọng, vẻ mặt tiều tụy khác hẳn mấy ngày trước. Bà bước lại gần nó, hỏi:

- Tử Nhật, con đã quyết định chưa?

- Mẹ, con muốn học hết năm học, chúng ta cần gì phải vội thế? - Tử Nguyệt nói, năm lần bảy lượt hối thúc nó, đâu giống chỉ đơn giản là chuyền đến sống cùng mẹ.

- Con biết đó, công việc của mình rất bận, sắp phải chuyển đi rồi. - Bà nói.

- Vậy thì mẹ cho con địa chỉ đi, học xong con sẽ tới tìm mẹ. - Tử Nguyệt đề nghị.

- Cái này... Tử Nhật, còn thật sự không muốn sống cùng mẹ sao? Hai mẹ con chúng ta đã da nhau lâu như vậy... mẹ nhớ con thôi mà... - Vừa nói, bà vừa sụt sịt khóc.

Tử Nguyệt khó xử. Tuy rằng đã quýêt định không đi cùng bà, cũng đoán ra bà có mục đích riêng vậy mà khi nghe bà nói nhớ nó, Tử Nguyệt không khỏi xao động.

Diệc Phàm mơ hồ nhận ra tình huống hiện tại có vee không ổn. Người phụ nữ kia đang khóc nhưng ánh mắt lại luôn dán vào nó thăm dò, còn Tử Nguyệt lại không biết xử lý thế nào. Với trực giác được rèn luyện sau nhiều vụ việc nguy hiểm, Diệc Phàm cảm thấy tình huống hiện tại không ổn, phải kiếm cớ đưa Tử Nguyệt đi.

- À, xin lỗi bác. Cháu và Tử Nhật còn chút việc rất gấp. Cháu rất xin lỗi vì đã xen vào cuộc gặp gỡ của hai mẹ con nhưng việc này gấp lắm, lại quan trọng. Cháu và Tử Nhật vào trong, hay hôm khác bác lại tới.

Nó xong, cậu liền lôi nó cạy vào kí túc xá. Người phụ nữ đành phải nghẹn họng đứng ngoài. Lúc này. điện thoại reo lên, nhìn tên hiển thị trên màn hình, bà vội bắt máy:

- Tình trạng của thằng bé thế nào?

-...

- Sao? - Vẻ mặt bà thất kinh. - Em sẽ cố gắng. Nhưng mà, liệu có phù hợp không?

-...

- Nếu anh đã nói chắc như vậy... em sẽ tìm cách khác thuyết phục nó. Bây giờ em sẽ về ngay.

Cúp máy, người phụ nữ siết chặt điện thoại trong tay, bước lên xe. Chiếc xe chạy đi, trong đầu bà cũng hiện lên kế sách khác.

**************

Hôm nay đăng sớm

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK