• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có lẽ là do chuyện mừng của Tấn Án, đám người Chiêu Minh Đường chơi tới đến luôn, ai cũng uống rất nhiều rượu, ngay cả Vệ Toản cũng uống không ít.

Lúc trở về, ngồi chung một chiếc xe ngựa, Vệ Toản vẫn không nhịn được cười, khóe miệng nhếch lên. Thẩm Diên lại không vui vẻ như vậy, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, có chút ảo não.

Thẩm Diên không tiện nói mình ảo não cái gì, có lẽ mấy ngày nay ở quá thoải mái, dính chặt với Vệ Toản đến không còn ranh giới.

Còn không nhịn không được đi gỡ thịt cua cho Vệ Toản, thật không biết bản thân đang làm gì.

Dỗ hắn vui vẻ sao?

- Ngày thường y không muốn gặp nhất, chính là bản mặt vui vẻ của Vệ Toản kia mà.

Trong lúc y miên man suy nghĩ, Vệ Toản đã sắp say quắc cần câu, nhưng lại bắt chước bộ dạng của Tri Tuyết, lấy áo choàng lông cáo quấn cho y, nhét kỹ lò sưởi tay, đắp chăn lên đầu gối.

Sau đó quang minh chính đại ngồi xuống cạnh y.

Thẩm Diên gọi hắn một tiếng: "Vệ Toản."

Vệ Toản "Ừ" một tiếng.

Thẩm Diên nói: "Hôm nay ta về Tùng Phong viện ngủ."

Vệ Toản dừng lại một chút, nhướng mày, mở miệng nói chuyện đầy mùi rượu: "Nhất định phải về sao?"

Thẩm Diên nói: "Nếu không thì sao, ta phải ở lại Chẩm Qua viện của ngươi đến bao giờ?"

Vệ Toản nới lỏng vạt áo, nồng nặc mùi rượu, nói: "Ta không uống nhiều, Thẩm Diên, ngươi đừng sợ ta."

Hắn càng lúc càng mất kiểm soát.

Thẩm Diên trong lòng rối loạn, nhìn hắn một lúc lâu, chỉ nói: "Ai sợ ngươi."

Vệ Toản bật cười.

Một lát sau, tiểu Hầu gia lại cong khóe môi, nói: "Thẩm Chiết Xuân, ta không ép ngươi."

"Ta cảm thấy...... ngươi cũng không chán ghét ta lắm."

Thẩm Diên không muốn nói nhiều với hắn, bây giờ hắn đang say rượu, nói chuyện không chút kiêng dè, thế nào y cũng chịu thiệt.

Đành ôm lò sưởi tay nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nhưng Vệ Toản lại không chịu được, tay chân ngứa ngáy, không có việc gì sẽ nghịch tóc y, ngậm miệng cũng không yên, lèm bèm nói: "Cua tính hàn, hôm nay ngươi đã ăn không ít, về nhà nhớ uống trà gừng nhiều một chút."

"Ta nhờ người mua ít bánh ngọt và mứt mới ra đưa qua cho ngươi, buổi tối ngươi nhớ phải uống thuốc đó."

"Ngươi ở Tùng Phong viện chán rồi thì trở về, ta giữ lại mọi thứ cho ngươi."

Thẩm Diên càng muốn thu xếp tâm tư của mình, càng bị mấy câu quan tâm này quấy nhiễu.

Y không chịu nổi những lời quan tâm tha thiết này nên chỉ "Ừ, ừ" đáp lại.

Chợt nghe thấy Vệ Toản nhẹ nhàng nói: "Ta có chút hâm mộ Tấn Án."

Thẩm Diên hỏi: "Hâm mộ cái gì?"

Vệ Toản nhìn y, ánh mắt say mèm, trầm giọng nói: "Thích ai thì quang minh chính đại ràng buộc với nhau, không ai có thể xen vào."

Thẩm Diên mím môi, không nói gì.

Vệ Toản dùng đầu ngón tay gõ chén trà, ngâm nga bài hát đám cưới bằng Ngô ngữ: "Một lạy trời, hai lạy đất, ba lạy gia đường và hợp thần, bốn lạy vợ chồng cùng nhau già đi, khăn xanh đỏ dắt vào cửa phòng..."

Không biết có phải hắn học được từ Hầu phu nhân vài câu Ngô ngữ rách nát hay không, chỉ có giọng chứ không có điệu, nghe qua rất buồn cười, nhưng lại có chút phong lưu phóng túng.

Gió thu cuốn rèm xe lên, dường như có phu lang nhà ai, một thân hồng y vài phần lãng tử, đang chờ mê hoặc người vào cửa.

Vệ Toản giống như một mớ hỗn loạn trong lòng y.

Y không phân biệt được là tốt hay xấu, là yêu hay hận, là đố kỵ hay ao ước, hắn cứ quấy nhiễu tâm trí y không yên, ngay cả một hành động nhỏ nhặt, cũng khiến y quan tâm nghĩ ngợi.

Bài hát này vẫn chưa kết thúc.

Thẩm Diên không nhịn được nữa, y nắm lấy vạt áo Vệ Toản.

Cúi đầu ngậm chặt môi hắn.

Đôi mắt nhu hòa của lang quân Giang Nam cất giấu tình cảm không cam lòng, thì thào nói: "Ngươi câm miệng."

++++

Ngày hôm sau Vệ Toản đến chỗ Kim Tước Vệ, toàn thân tràn đầy phong thái đắc ý.

Lương thị vệ nhìn thấy hắn như vậy, buồn cười nói: "Gặp chuyện tốt gì sao?"

Vệ Toản ho nhẹ một tiếng, nói: "Cũng không có gì."

Lương thị vệ liền nói: "Vậy ta cho ngươi biết một tin tức, Tân Kim Đông muốn phái sứ thần tới đây."

Vệ Toản nghe vậy dừng một chút, hỏi: "Có phải vì bọn chúng không thể trấn áp nội loạn?"

Lương thị vệ gật đầu, nói: "Tam hoàng tử tự mình dẫn người đến, hơn phân nửa là muốn nhân cơ hội tìm kiếm trợ lực."

Hai năm nay, Tân Quốc đang ở vào thời kỳ quyền vị thay đổi, khác với Hoàng đế Gia Hữu không có người nối dõi, hoàng thất Tân Quốc sinh ra vô số Hoàng tử Hoàng tôn, hiện giờ Hoàng đế đã già, ai nấy đều lộ dã tâm.

Cho dù không có trí nhớ kiếp trước, kỳ thật chuyện sứ thần đến đây cũng không có gì khiến hắn ngạc nhiên.

Chỉ là theo như trí nhớ của Vệ Toản, thật ra sứ thần Tân quốc kiếp trước phải ba năm sau mới đến Đại Kỳ. Dù sao Hoàng đế của Tân Quốc cũng giống như các vị Hoàng đế nhiều con nhiều phúc khác, ngồi trên ngai vàng tự dưng bị bệnh, lay lắt mà sống, dồn hết tâm nhãn vào việc đấu tranh với con cháu, lăn qua lộn lại mấy năm rồi mới chính thức đi chầu trời.

Tân Quốc hiện giờ vẫn chưa đến lúc hỗn loạn thật sự.

Có lẽ người sốt ruột không phải Tân Quốc, mà là An vương.

Hơn nữa, tin tức này lại do Lương thị vệ nói trước cho hắn biết, Vệ Toản phỏng đoán, có lẽ Lương thị vệ trong lúc phá án đã nảy sinh nghi ngờ với An vương. Chỉ là thân phận của Kim Tước Vệ không cao, chỉ cần Hoàng đế Gia Hữu không lên tiếng, Lương thị vệ cũng không thể nói gì.

Lương thị vệ nói tiếp: "Đúng rồi, ngài nhờ ta tìm kiếm tin tức của Lương đại phu, ta đã hỏi thăm được rồi."

"Lão mai danh ẩn tích rất nhiều năm, lại có chút bản lĩnh mà người thường không có, lần này liên lạc với huynh đệ, bại lộ tung tích, bọn ta mới nắm được đuôi."

Vệ Toản trước tiên vui vẻ, sau đó lại hỏi: "Một đại phu mai danh ẩn tích làm gì?"

Lương Thị Vệ nói: "Ta cũng không biết, Kim Tước Vệ bọn ta không quan tâm đ ến chuyện đó."

"Hắn luồn lách như cá chạch, muốn tìm ra cũng không dễ dàng - - chỉ là ta nói cho ngài biết, không phải chỉ có chúng ta theo dõi lão đâu."

Kim Tước Vệ dù sao cũng là tai mắt của Hoàng đế, giúp hắn một tay cũng không sao, nhưng hắn lợi dụng quá sâu cũng không phải chuyện tốt.

Vệ Toản cũng biết nhờ vả tới đây là đủ rồi, mới nói: "Ngươi nói cho ta biết lão ở đâu là được."

Lương thị vệ nói: "Ngài muốn tự đi tìm sao?"

Vệ Toản nói: "Đương nhiên phải đi, đi ngay bây giờ."

Hắn nghe tin sứ thần Tân Quốc muốn tới, luôn cảm thấy bất an, nếu không nhanh chóng đi tìm đại phu, hắn sợ sẽ sinh biến.

Đợi đến lúc đại phu không còn bóng dáng, biết đi đâu mà tìm.

Thẩm Diên lần này thi Hương gian nan, khiến hắn thật sự rất xót.

Chưa kể y còn phải thi Hội thêm ba ngày nữa.

Mặc kệ đại phu này có bản lĩnh thật hay không, hắn cũng phải nhanh chóng tìm người càng sớm càng tốt.

Nghĩ tới nụ hôn khó nhịn của tiểu bệnh tử, hắn không khỏi sờ sờ môi, lộ ra ý cười lãng mạn.

Một lúc lâu dặn dò Lương thị vệ: "Ngươi đừng nói chuyện này với Thẩm Diên, nếu hắn hỏi ngươi, ngươi cứ nói với hắn, chờ đến lúc công bố kết quả, ta nhất định sẽ trở về."

Nếu tiểu bệnh tử biết hắn đi tìm đại phu, trong lòng y sẽ không dễ chịu, không chừng nhất định đòi đi theo hắn.

Vất vả lắm thân thể mới tốt lên một chút, sao có thể để y bôn ba khắp nơi.

......

Thẩm Diên ở Tùng Phong viện không thể chuyên tâm học bài.

Y học hành mười mấy năm, luôn luôn là học sinh giỏi không chút xao nhãng trong mắt tiên sinh, ai ngờ hôm nay lúc học bài lại như ngồi trên đống lửa, mỗi khi đọc một đoạn ngắn đều dừng lại một chút, ngay cả binh thư cũng đọc không vào.

Chuyện này bắt nguồn từ việc tối qua y ngủ không ngon.

Tâm tư y rối loạn phức tạp, cuối thu lạnh lẽo, lại càng khó ngủ.

Vốn dĩ y đã sớm thích ứng với thời tiết như vậy, thân thể có thể chịu đựng được, nhưng mấy ngày trước, Vệ Toản toàn ôm y ngủ.

Vệ Toản mặc dù chỗ nào cũng đáng ghét, nhưng nhiệt độ trên thân thể người tập võ là có thật, ngủ chung một giường, toàn thân đều ấm áp, đến sáng hôm sau, tay chân vẫn còn hơi ấm.

Bây giờ thì hay rồi, Tri Tuyết tối hôm qua nhét hai ba cái lò sưởi vào trong giường, cũng không làm cho y cảm thấy ấm áp.

Ấm tay không ấm chân, ấm thân không ấm lòng, khiến người ta cảm thấy phiền muộn.

Thế nên cả ngày hôm nay cứ xoay tới xoay lui, nhớ tới nụ hôn lúc y kéo vạt áo Vệ Toản trên xe, không biết Vệ Toản phản ứng thế nào.

Rốt cuộc, y là người khơi mào tình cảm thiếu niên.

Rồi lại vì đủ loại tâm tư, không biết làm sao, mất hồn mất vía.

Y nắm chặt ống tay áo thấp thỏm không yên, gọi Tri Tuyết rót trà mấy lần.

Lần thứ tư, Tri Tuyết ôm ấm trà bước vào, bĩu môi: "Người mới uống tức thì, nước trà còn chưa nguội."

Thẩm Diên cầm chén lên nhìn, quả nhiên uống chưa được mấy ngụm, ngay cả thành chén cũng hơi nóng.

Lúc này mới lúng túng "Ừ" một tiếng.

Lại cúi đầu đọc sách.

Tri Tuyết thấy y ở Chẩm Qua viện đã lâu, trong lòng đã hiểu rõ, chỉ chớp mắt, ho khan một tiếng: "Công tử, đêm nay bọn ta làm tôm cuốn, hay là kêu tiểu Hầu gia tới đây đi."

Thẩm Diên vẫn mạnh miệng: "Kêu hắn làm gì?"

Tri Tuyết nhịn cười, len lén nói: "Không phải ngài ấy thích ăn sao?"

Thẩm Diên vỗ nhẹ lên trán nàng: "Ngươi làm cái gì mà bày ra điệu bộ quái dị vậy hả?"

Y không bảo nàng đi, cũng không bảo nàng đừng đi.

Một lúc lâu, vẫn là tâm tư ngây thơ của thiếu niên chiếm thế thượng phong, vành tai đỏ ửng, khẽ gật đầu.

Tri Tuyết cười như quỷ nhỏ, vui vẻ rời đi.

Đến gần cửa, bắt gặp ánh mắt của Chiếu Sương.

Chiếu Sương thở dài, nhưng vẫn nháy mắt ra hiệu bảo nàng đi.

Tiểu cô nương vội vàng chạy ra ngoài, một lát sau, lại ỉu xìu chạy về.

Thẩm Diên thấy Tri Tuyết dè dặt trở về, chỉ dám thò đầu vào cửa, liền biết không ổn, từ xa gọi nàng: "Vào đi."

Liền thấy Tri Tuyết xắn tay áo, bực bội nói: "Chẩm Qua viện bên kia nói, tiểu Hầu gia tạm thời ra ngoài làm việc, đi có chút gấp, nói là một hai ngày mới trở về."

Nói xong, nàng đặt quả cầu thỏ nhỏ trong tay áo lên bàn, sốt sắng nói: "Cố ý để lại cái này cho người."

Thẩm Diên xách lên nhìn, thỏ nhỏ vẻ mặt nghiêm túc ngoan ngoãn, trên tay còn ôm một con cua nhỏ bằng mã não đỏ, dùng chỉ khâu ở phía trên, làm rất sống động, ngay cả tiểu cô nương như Tri Tuyết nhìn vào cũng cảm thấy thơ ngây khả ái.

Tay nghề đã tiến bộ rất nhiều.

Ai không biết còn tưởng Tiểu Hầu gia đổi nghề làm tú nương, từ nay về sau định bán thỏ kiếm sống.

Thẩm Diên mân mê quả cầu thỏ, nghịch rồi lại nghịch.

Không nói nên lời, hồi lâu mới cụp mắt nói: "Tha cho hắn."

"Tiểu Hầu gia mỗi ngày đều có rất nhiều việc, một hai ngày phải chạy đi làm chính sự, chẳng lẽ còn bắt hắn phải tới thỉnh an ta sao, cho đồ chơi rồi đuổi đi, đã coi như không làm ta thất vọng rồi."

Nói xong đem quả cầu thỏ ném lên một cái, vốn định ném lên giường, ai ngờ ném không chuẩn, khiến nó lăn xuống gầm giường.

Thẩm Diên làm như không thèm để ý, nói với Tri Tuyết: "Ngươi ra ngoài đi."

Tri Tuyết liền đi ra ngoài.

Một lát sau, nàng không yên tâm, từ cửa sổ nhìn vào bên trong.

Nhìn thấy công tử nhà nàng đang chổng mông, cúi xuống gầm giường tìm thỏ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK