Ngày hai mươi ba tháng tư, Chu Nhuệ hẹn ta tan làm đi ăn một bữa, thuận tiện có chuyện muốn tuyên bố, nghe giọng dường như là việc vui.
Ta và Chu Nhuệ trở thành bạn bè tốt là vì sau lần tạm biệt ở quán bar, Vương Lỗi đã nói cho Chu Nhuệ biết về ta, cộng thêm lần ta gọi điện nhờ Chu Nhuệ đi xem Hạ Dạo, Chu Nhuệ đã rất cảm kích, mời ta đi ăn cơm để cám ơn lần đó ta báo kịp, bằng không nếu tới trễ dù chỉ một chút thôi không biết Hạ Dao sẽ xảy ra chuyện gì. Qua mấy lần gặp mặt, ta phát hiện Chu Nhuệ là người có tính tình phóng khoáng, nói chuyện hợp, tự nhiên dần dần thân hơn. Mỗi khi An An đi công tác xa không về, ta thường rủ Vương Lỗi và Chu Nhuệ đi ăn uống, còn Tiểu Cửu vì sắp lên chức cha nên không dám gọi ra uống rượu.
Nhờ chơi chung với Chu Nhuệ và Vương Lỗi, ta mới biết rõ tình hình gần đây của Hạ Dao. dinlkễn.đàn/"lê/qunlký.đôn Có thể nói ta quen Triệu Minh Vũ bao nhiêu lâu là biết Hạ Dao bấy nhiêu lâu, nên rất đồng cảm với cô ấy, cả hai đều bị phản bội, chỉ khác một bên là tình bạn, một bên là tình yêu.
Triệu Minh Vũ là kẻ bạc tình không đáng nhớ thương, vì vậy ta rất mong Hạ Dao có thể vứt bỏ chuyện cũ, tìm được hạnh phúc một lần nữa. Có điều tình cảm sâu đậm nhiều năm, muốn vứt bỏ, nói dễ hơn làm.
Bình thường bọn ta gặp mặt đều tùy tiện tìm một quán ven đường, nay Chu Nhuệ lại đặt bữa ở một nhà hàng phong cách yên tĩnh khá sang, khiến ta hơi bất ngờ, nhưng khi thấy Hạ Dao ngồi bên cạnh Chu Nhuệ thì không lấy làm lạ nữa.
Chu Nhuệ thấy ta, đứng lên kêu, “Giang Tư, ở đây!” Chỗ này đang rất yên tĩnh, Chu Nhuệ không dám gọi lớn, liều mạng phất tay với ta. Ta quơ quơ tay, ý bảo đã thấy.
Chờ ta ngồi xuống, Chu Nhuệ bèn giới thiệu với Hạ Dao, “Đây là anh em tốt của anh, Giang Tư.”
Hạ Dao nghe thấy hai chữ ‘Giang Tư’, vẻ mặt hơi biến nhưng chỉ trong chớp mắt, sau đó lập tức mỉm cười đáp, “Xin chào, tôi là Hạ Dao.”
“Chào chị! Em đã nghe anh Chu Nhuệ kể về chị rất nhiều!”
Chu Nhuệ lộ vẻ xấu hổ, gãi gãi đầu nói với Hạ Dao, “Không kể gì nhiều đâu, chỉ nói em nấu ăn rất ngon thôi.”
Hạ Dao chỉ cười không nói, dáng vẻ rất khác hồi ta gặp ở đám cưới của Triệu Minh Vũ, khi đó cảm giác như trong mắt Hạ Dao chỉ còn một chút lửa le lói, sẵn sàng tắt ngúm bất kỳ lúc nào, còn bây giờ, tuy không rạng rỡ bằng lúc yêu Triệu Minh Vũ, nhưng đã không còn vẻ trầm lặng, mất hết sức sống.
Nhìn hai người như vậy, ta cũng đoán được Chu Nhuệ muốn nói gì, cảm thấy vui mừng thay cho họ.
Khoảng mười phút sau, Chu Nhuệ đọc xong tin nhắn mới trong điện thoại, nói, “Vương Lỗi báo không tới được! Ngày khác bắt cậu ta mời bù đi, chúng ta không đợi nữa, gọi món thôi!”
Ta nói, “Chắc là anh Vương Lỗi lại bị quản lý giữ lại rồi.”
“Ừ. Em ơi cho gọi món!”
Ăn giữa chừng, Chu Nhuệ đứng lên đi vệ sinh. Ta rót thêm nước cho Hạ Dao. Hạ Dao cám ơn một tiếng, đột nhiên hỏi, “Triệu Minh Vũ sắp làm cha à?”
Ta sững sờ, không ngờ Hạ Dao sẽ hỏi chuyện Triệu Minh Vũ, hẳn là Chu Nhuệ đã nói cho Hạ Dao biết ta làm việc ở chỗ Triệu Minh Vũ.
Ta đáp, “Dạ.”
Hạ Dao chậm rãi nói, “Vậy thì tốt rồi.” không giống như đang nói với ta, mà giống tự nhủ hơn, sau đó hỏi tiếp, “Hẳn là đang rất vui đúng không?”
Đột nhiên ta không biết phải trả lời thế nào, nói ‘đúng’, chẳng phải là cắm thêm một dao vào lòng Hạ Dao? din;/ễn.đàn"lê"quý.đôn Nói ‘không đúng’ lại rất giả, Triệu Minh Vũ sao có thể không vui? Cuộc hôn nhân vốn sắp đến hồi kết, lại nhờ sự xuất hiện của đứa bé mới giữ được, có thể nói ‘cha quý nhờ con’.
Ta đáp, “Tất nhiên! Triệu Minh Vũ sắp mất hết tất cả, nhưng nhờ đứa bé kia đã bảo vệ được vị trí con rể cục trưởng cục cảnh sát và chức vụ hiện tại. Có điều, chắc chắn trong lòng tống Linh Nhi đã có một vết sẹo, không chừng chẳng bao lâu nữa, đứa bé kia cũng không bảo vệ nổi Triệu Minh Vũ! Trong tình cảm không thể tồn tại khúc mắc dù chỉ nhỏ như một hạt cát. Theo em, Tống Linh Nhi nên đạp Triệu Minh Vũ sớm cho rồi, một lần không chung thủy là trăm lần không chung thủy, loại đàn ông như vậy, giữ lại có ích gì? Tống Linh Nhi ngốc, cha mẹ của cô ta càng ngốc hơn mới đi khuyên con gái mình tha thứ cho Triệu Minh Vũ!”
Hạ Dao ngạc nhiên nhìn ta, “Hình như cậu rất không thích cấp trên của mình?”
Ta cười hì hì, “Công ty nào không có chuyện nhân viên bị cấp trên chèn ép ạ? Không thích cấp trên chẳng phải là chuyện rất bình thường sao?”
Hạ Dao cười nói, “Cũng đúng.”
“Chị Dao giờ đang làm gì ạ?”
“Tôi mở một trang web bán hàng thủ công mình làm.”
“Buôn bán khá chứ?”
“Cũng tạm.”
Sau khi Chu Nhuệ quay lại, bọn ta ăn thêm một lúc nữa mới giải tán.
Trên đường về, ta nhắn tin hỏi Chu Nhuệ: Trang web của chị Hạ Dao tên gì?
Chu Nhuệ nhắn lại cái tên, ta quyết định có cơ hội sẽ giúp Hạ Dao tuyên truyền.
Không lâu sau đó, Hạ Dao bỗng hẹn gặp riêng ta.
Ta vừa đến, Hạ Dao đã hỏi thẳng, “Nghe Chu Nhuệ nói cậu có rất nhiều fan trên mạng?”
Ta ngượng ngùng đáp, “Cũng không nhiều lắm đâu.”
“Hơn mười ngàn không?”
“Hơn ạ.”
“Tôi có chuyện muốn nhờ cậu giúp.”
“Chị cứ nói đi, nếu giúp được em nhất định sẽ giúp.”
“Tôi có một người bạn, bị cấp trên của cậu, chính là Triệu Minh Vũ, cũng là bạn trai cũ của tôi hại chết. Trong tay tôi có chứng cớ chứng minh lời của mình là thật, muốn nhờ cậu tuyên bố chuyện này lên mạng. Chứng cớ là một đoạn ghi âm, ghi lại cuộc nói chuyện của Triệu Minh Vũ và em gái. Cậu có thể nghe thử. Sau khi nghe xong, dù cậu quyết định không giúp tôi cũng không trách. Giờ Triệu Minh Vũ đang là con rể cục trưởng cục cảnh sát, em gái lại là bà chủ một công ty bảo hiểm lớn, báo cảnh sát chẳng khác nào trứng chọi đá, không chừng còn bị gán cho cái danh bệnh tâm thần rồi bắt nhốt vào bệnh viện.”
Ta khiếp sợ tới mức nói không ra lời. Hạ Dao có chứng cớ?
“Cậu muốn nghe không?”
Đương nhiên muốn! Ta lập tức đáp, “Dạ.”
‘Anh, anh nói gì?! Cái chết của Giang Tư không phải sự cố ngoài ý muốn?! Anh giành tay lái với anh ta nên mới gây ra tai nạn? Chuyện như vậy anh cũng dám làm?!’
Xem ra Triệu Minh Nhã không biết chuyện.
‘Việc đã đến nước này, em còn nói mấy lời đó có ích gì? Nhất định phải giúp anh che giấu việc này, tên kia rất thích em, chỉ cần em nhờ chắc chắn sẽ giúp! Nếu anh xảy ra chuyện, cha mẹ và các em phải làm sao, em đã nghĩ tới chưa? Còn món nợ với Giang Tư anh sẽ trả ở kiếp sau.’
‘Em sẽ nghĩ cách… Bên công ty có thể thông qua, nhưng còn cảnh sát thì sao?’
‘Chỉ cần lo chuyện tiền bảo hiểm thôi! Bên cảnh sát không phải lo! Em hãy nhớ, đây chỉ là một sự cố ngoài ý muốn, do Giang Tư lái xe quá nhanh tung người ta mới chết! Anh đã xuống say, hoàn toàn không hề hay biết gì hết!’
‘Anh, Giang Tư là bạn tốt nhiều năm của anh, sao anh có thể…’
Giọng Triệu Minh Nhã xen lẫn khiếp sợ và không dám tin, thậm chí còn hơi run rẩy.
‘Câm miệng! Không được nhắc tới cái tên đó! Cậu ta đã sống bao nhiêu năm không phải lo cơm áo gạo tiền là quá tốt số rồi! Giờ chết thì có gì phải tiếc nuối?!’
‘Anh…’
‘Đúng, anh ghen tỵ với cậu ta, ghen tỵ cậu ta có tài, cũng hận cậu ta! Hận cậu ta đã từng thấy bộ dáng nghèo rớt mùng tơi của anh, hận cậu ta giả bộ người tốt, hận cậu ta không cần đút lót cấp trên cũng đạt được công nhận, hận cậu ta mất hết người thân từ sớm bị mẹ ruột vứt bỏ sống một thân một mình tự do vui vẻ! Cứ nghĩ tới việc cậu ta đã chết là anh lại muốn cười ra tiếng luôn, ha ha ha!’
Tiếng cười của Triệu Minh Vũ đầy vẻ điên cuồng, nghe the thé giống như đang bị cái gì chèn ngay cổ họng.
‘Anh, anh đừng cười nữa… Em sợ…’
‘Anh là anh em, sợ cái gì? Ha ha!’
Đoạn ghi âm tới đây là hết.
Có lẽ nãy giờ ta không nói câu nào nên Hạ Dao hiểu lầm, cười nói, “Cảm thấy rất nặng nề đúng không? Dù sao trên đời này có rất nhiều chuyện mãi mãi vẫn là bí mật chôn sâu dưới lớp bụi mờ, không phải ai cũng có năng lực đi phủi bụi. Cậu không giúp được cũng không sao, đừng cảm thấy áy náy!” dứt lời đứng dậy muốn đi.
Ta phục hồi tinh thần, lắc đầu nói, “Nhưng cũng sẽ có người chọn đứng ra làm anh hùng! Em lại là người rất thích làm anh hùng! Người bạn kia nhất định sẽ rất biết ơn chị.”
Hạ Dao ngồi xuống lại, gửi đoạn ghi âm qua mail cho ta. “Cậu ấy không hận tôi phát hiện đoạn ghi âm này quá muộn là tốt rồi, tính ra là tôi cũng đang lợi dụng cậu ấy để hủy một người.”
“Chị đừng nói vậy! Dù là nguyên nhân gì, khi chị quyết định đi tìm em, một người đối với chị mà nói không tính là thân thậm chí còn có khả năng sẽ bán đứng chị là đã rất dũng cảm rồi! Chị không sợ em sẽ giao phần ghi âm này cho Triệu Minh Vũ sao? Không chừng nhờ lần mật báo này mà em được lên chức ấy chứ!”
“Cậu chắc chắn Triệu Minh Vũ sẽ cho cậu lên chức mà không phải giết cậu diệt khẩu?” Hạ Dao lộ ra vẻ mặt áy náy, “Xin lỗi vì đã kéo cậu vào ân oán của bọn tôi. Nếu cậu cảm thấy áp lực thì có thể buông tay bất cứ lúc nào, an toàn là quan trọng nhất.” dứt lời, cầm giỏ bước đi ngay.
Ta nhìn theo thân thể gầy yếu của Hạ Dao, nhẹ giọng nói, “Hạ Dao, cám ơn em rất nhiều.”
Hạ Dao muốn dựa vào sức mạnh của dân mạng truyền bá việc này, ta lại không định làm vậy. Bởi vì Hạ Dao có thể có được đoạn ghi âm này chứng tỏ lúc Triệu Minh Vũ nói mấy lời này, lén lút không biết sao nhưng ít nhất ngoài mặt hai người vẫn đang ở bên nhau, do đó không nghĩ cũng biết, một khi chuyện này tuôn ra, người thứ nhất Triệu Minh Vũ trả thù chắc chắn sẽ là Hạ Dao.