• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: jena (wordpress minjena và wattpad @miknao)

*

Cuối cùng Thịnh Diễn không nhịn được nữa, quay mặt đi: "Tần Tử Quy, em chịu hết nổi rồi."

Tần Tử Quy cắn khẽ vào cổ cậu: "Ừm."

"Em thật sự chịu hết nổi rồi đấy." Giọng Thịnh Diễn đã có chút lo lắng.

Tần Tử Quy nói bên tai cậu: "A Diễn, hôm nay là sinh nhật anh."

Vốn dĩ hắn rất ít khi đưa ra yêu cầu gì, nhưng lúc dùng giọng điệu trầm thấp đó để đưa ra một ước muốn gần như dè dặt kia, Thịnh Diễn không thể nói thêm gì nữa, đưa mu bàn tay lên che mắt để che đi sự xấu hổ của mình, "Nhưng mai em còn một trận đấu nữa, em sợ cánh tay sẽ bị đau."

Nhớ đến chuyện được nửa chừng Thịnh Diễn không muốn làm nữa vì đau tay quá, Tần Tử Quy cười tủm tỉm: "Vậy thì mình chuyển sang dùng chân nhé."

"Tần Tử Quy, anh..." Thịnh Diễn còn chưa kịp nói xong thì đã ngã ra ghế sô pha.

Ánh sáng ấm áp màu lòng đỏ trứng đã bị chặn đi hoàn toàn, chỉ để lại một quầng sáng nhàn nhạt, mọi lời nói đều bị nhấn chìm trong tiếng mưa.

Những cơn mưa dữ dội cuối hè ở Nam Vụ luôn khiến thành phố hiền hoà này bỗng trở nên đáng sợ đi nhiều, lá cây sung ngoài cửa sổ rơi xuống đất bị mưa quật cho đến khi trở nên lầy lội và mềm nhũn, bám chặt vào mặt đất không thể gượng dậy được nữa.

Cơn mưa lớn cứ trút xuống không biết mệt mỏi suốt đêm dài.

Sáng hôm sau, Thịnh Diễn tỉnh dậy, mở mắt ra nhìn khung cảnh xa lạ chung quanh, cậu hãy còn đang ngơ ngác chưa biết mình ở đâu, theo bản năng gọi: "Tần Tử Quy."

Không ai trả lời.

Quay đầu nhìn lại chỉ thấy trên đầu giường có điện thoại đang sạc của Tần Tử Quy.

Tần Tử Quy mới sáng ra đã đi đâu rồi?

Thịnh Diễn xoa xoa trán, chuẩn bị đứng dậy ra ngoài xem Tần Tử Quy đang làm gì.

Vừa ngồi dậy, cậu cảm giác phía đùi trong của mình nóng rát và ngứa ran, khiến cậu bất giác hít một hơi thật sâu rồi dừng lại.

Đệch!

Thịnh Diễn cúi đầu chửi thề một câu, phần đùi trong của một người đàn ông chân chính là cậu lại đỏ bừng!!!

Con rùa thối! Lưu manh! Cầm thú! Đồ chim xấu xa!

Thịnh Diễn còn đang choáng váng, ngay lập tức nhớ lại thảm kịch chí mạng trong phòng khách, phòng tắm và trên cái giường này tối qua, sau đó dùng tất cả vốn từ cậu biết để chửi Tần Tử Quy.

Sao cậu lại cho rằng Tần Tử Quy chỉ biết cho mà không biết nhận? Hắn rất biết cách nhận đấy!

Một người đàn ông thân cao bảy thước như cậu sắp bị hắn ** rồi!!!

Thịnh Diễn quả thực tức giận khôn cùng, cầm lấy cây gậy bóng chày cạnh giường định ra chỗ Tần Tử Quy để sống mái một phen.

Kết quả, trước khi cậu ra khỏi phòng thì Tần Tử Quy đã tự dẫn xác đến.

Hắn cầm một túi thuốc trong tay, ngay lúc đẩy cửa vào thì va phải Thịnh Diễn với cây gậy bóng chày trên tay định đi giết người.

"Tần Tử Quy! Em giết anh!"

Thịnh Diễn giơ cây gậy bóng chày lên.

Tần Tử Quy nhanh tay lẹ mắt né được: "Sáng sớm ngày ra sao em lại muốn đồ sát chồng em rồi?"

"Mẹ kiếp, ai là chồng anh! Anh có còn là con người không hả! Chiều nay em có trận đấu đấy!" Thịnh Diễn không định thật sự đánh hắn, nhưng cậu vừa xấu hổ, vừa bực bội lại tức giận.

Tần Tử Quy lại thêm dầu vào lửa: "Thì anh có làm tay em bị mệt đâu."

"...Anh im mồm đi!"

Nghĩ đến tư thế hôm qua, Thịnh Diễn thật sự không chịu nổi nữa, túm lấy cổ áo Tần Tử Quy, cưỡi lên người hắn chỉ muốn đánh người.

Nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt Tần Tử Quy, nắm đấm dù đã giơ cao nhưng cậu lại chậm chạp chưa hạ xuống.

Một lúc lâu sau, Thịnh Diễn chỉ có thể tuyệt vọng lật người, sau đó đá Tần Tử Quy một cái: "Tránh ra, em phải ngủ bù."

Trận đấu diễn ra lúc 4h chiều, cậu phải có mặt từ 3h để chuẩn bị. Bây giờ mới 10h, cậu vẫn có thể tranh thủ thời gian để ngủ bù, nhân tiện trùm chăn che đi sự xấu hổ của mình.

Tần Tử Quy biết cậu da mặt mỏng, cũng biết đêm qua là hắn không đúng mực, nhưng cũng vì Thịnh Diễn quá đáng yêu, quá dễ bắt nạt. Có điều hắn vẫn nhớ hôm nay Thịnh Diễn có trận đấu nên suốt quá trình đều không để Thịnh Diễn phải ra sức gì cả, đảm bảo không khiến cậu kiệt sức.

Nhưng hắn không ngờ da của Thịnh Diễn lại mỏng manh đến thế.

Sáng nay ngủ dậy, hắn thấy da của bạn trai mình bị rát nhẹ.

Cho nên sau khi ngoan ngoãn để Thịnh Diễn đá, hắn xoa xoa mái tóc lộn xộn của mình: "Anh bôi thuốc cho em rồi hẵng ngủ nhé?"

"Không."

Thịnh Diễn thậm chí còn nói chẳng buồn nghĩ.

Chỗ đấy là chỗ mà Tần Tử Quy có thể chạm vào á?

Tần Tử Quy sợ Thịnh Diễn xấu hổ đến mức không để ý tình trạng bản thân nên chỉ có thể nén cười rồi cố nói với giọng điệu bình thường: "Nhưng nếu không bôi thuốc thì mặc quần áo sẽ bị đau, trời nóng này dễ bị đổ mồ hôi, sẽ ảnh hưởng đến trận đấu."

"......"

Chết tiệt, kẻ này còn dám lấy chuyện thi đấu ra doạ cậu.

Thịnh Diễn có lẽ đã quen với việc được Tần Tử Quy phục vụ, nhưng cậu lại không nghĩ đến việc cậu cũng có thể tự mình bôi thuốc nên đành chịu đựng sự xấu hổ, vùi mặt vào trong gối, nghiến răng nghiến lợi để Tần Tử Quy vạch chăn ra.

Cũng may Tần Tử Quy còn sót lại chút tính người, lần này hắn bôi thuốc đúng cách, không gây ra chuyện gì. Thịnh Diễn có thể nhanh chóng kéo chăn lại quay lưng đi, tiếp tục giả chết.

Tần Tử Quy thu dọn đống đồ linh tinh rồi hỏi: "Trưa nay em muốn ăn gì? Anh nấu cho em."

Thịnh Diễn thì kén ăn mà mẹ Hứa lại không biết nấu ăn nên Tần Tử Quy đã học nấu ăn cùng bà ngoại hồi mới tốt nghiệp cấp hai, thường hay vào bếp nấu mấy món cho Thịnh Diễn.

Chỉ là đã lâu rồi chưa ăn cơm Tần Tử Quy làm nên có hơi thèm, nhưng Thịnh Diễn vẫn ngạo kiều: "Kệ anh, dù sao em cũng không ăn đồ anh nấu."

Tần Tử Quy không để ý đến câu trả lời dối lòng của cậu, hỏi lại: "Muốn ăn thịt bò hấp không?"

Muốn.

Món thịt bò hấp Tần Tử Quy học được từ chỗ bà hoàn toàn kế thừa được các ưu điểm, từng lát thịt mềm mịn, bên trong có ớt được xào chín rồi rưới qua dầu sôi, Thịnh Diễn vừa nghĩ đến đã nuốt nước bọt.

Nhưng từ lần gần nhất App cầu được ước thấy giao nhiệm vụ cho cậu, cậu đã không ăn cay được một khoảng thời gian dài chỉ vì muốn được cao lên 1m9 để thay đổi nhược điểm hiện tại của cậu là bị Tần Tử Quy áp chế trong môn vận động nào đó.

Cho nên, dù muốn ăn, nhưng cậu không thể ăn.

Vì nó quyết định địa vị của người đàn ông trong suốt quãng đời còn lại.

Vì thế Thịnh Diễn dù không nhịn được chảy nước miếng nhưng vẫn siết chặt chăn bông, từ chối đầy sượng trân: "Không ăn, đừng lấy mấy cái này ra dụ dỗ em, em không ăn cay trong 1 năm tới đâu."

Tần Tử Quy còn đang nghĩ khẩu vị của Thịnh Diễn thay đổi từ lúc nào, nhưng nghe được "trong 1 năm" thì mới nhận ra, đoạn hắn cúi đầu cười: "Được, chúng ta không ăn cay nữa. Để anh hầm ít canh bồ câu cho em, được không?"

Có lẽ vì quá trình huấn luyện rất vất vả, trước đó vất vả lắm hắn mới nuôi được Thịnh Diễn tăng lên mấy cân thịt, mà giờ lại bị sụt đi chỉ trong 1 tuần.

Đêm qua hắn sờ thử, eo cậu mảnh đến mức chỉ một tay hắn đã ôm được hết, giờ phải bù lại thôi.

Nhưng cũng không cần óc chó nữa, khờ một chút cũng hay, ít nhất có thể lừa cậu sửa lại thói quen ăn uống không lành mạnh, như thế sẽ tốt cho dạ dày của cậu, tránh được bệnh về lâu về dài.

Còn việc bị đánh yêu, quỳ bàn giặt, ngủ trong phòng làm việc, hắn đều chịu được.

Tần Tử Quy nghĩ nghĩ, rồi nhẹ nhàng xoa xoa đầu Thịnh Diễn, đắp lại chăn cho cậu rồi mỉm cười ra khỏi phòng.

Nghe được tiếng đóng cửa, Thịnh Diễn mới dám chui ra khỏi chăn.

Có phải Tần Tử Quy bị tâm thần phân liệt không thế? Sao ban ngày lại hiền lành đức độ dữ vậy? Nói gì làm đấy? Mà sao đến tối lại hung hăng ngang ngược chả giống ai?

Thịnh Diễn vừa ngượng vừa nhớ lại cảnh hôm qua, càng nhớ lại càng thấy tội lỗi, đến mức lúc điện thoại đổ chuông, cậu có cảm giác như đang lén lút làm chuyện xấu ấy.

Nhưng Thịnh Diễn đã nhanh chóng lấy lại tinh thần khỏi sự dịu dàng của Tần Tử Quy, nhảy ra khỏi chăn, tìm chỗ ở sau giá sách rồi cầm điện thoại lên chỉnh chỉnh lại tóc, cố gắng để biểu cảm về lại bình thường rồi mới ấn nghe: "Mẹ ạ."

"Alo, con trai à, lâu lắm rồi không gặp, còn nhớ mẹ không?" Hình như mẹ Hứa mới trở về từ một buổi tiệc, lớp trang điểm trên mặt cũng không thể che được vẻ mệt mỏi và hốc hác.

Trong lòng Thịnh Diễn có hơi nặng nề: "Mẹ, mẹ không cần vất vả đến mức đó đâu, mẹ cứ nghỉ ngơi đi. Chúng ta cũng không thiếu tiền, nhìn thấy mẹ thế này con buồn lắm."

"Nếu con thấy buồn cho mẹ thì phải nhanh chóng trưởng thành đi thôi." Mẹ Hứa đá giày cao gót xuống, ngồi lên ghế sô pha uống hớp nước, "Bây giờ kinh tế đang suy thoái, mẹ mà không làm việc chăm chỉ thì lỡ công ty sụp đổ thì biết làm sao? Còn quá nhiều người dựa vào công ty để kiếm miếng cơm mà. Mẹ muốn nghỉ hưu lắm, nhưng chẳng có ai tiếp quản cả."

Dựa vào tính tình của cậu, có lẽ cả đời này chắc cũng chẳng tiếp quản được công ty.

Thịnh Diễn hạ mi, mím môi nghĩ.

Thấy cậu như thế, mẹ Hứa vội cười: "Không sao, bé cưng, mẹ con chỉ muốn nhìn thấy con mặc cảnh phục giống như bố con ấy, đẹp trai ngút trời. Về phần người kế thừa, không phải vẫn còn Tần Tử Quy đó sao."

"Nhưng chú Giang cũng đang chờ Tần Tử Quy đến tiếp quản nữa."

Thịnh Diễn cảm thấy hy vọng của mẹ mình có hơi mong manh.

Mẹ Hứa không quan tâm: "Vậy thì mẹ sẽ cướp người với Giang Bình, dù sao nhà cậu ta cũng sắp có em bé rồi, có thể bồi dưỡng từ bé. Còn Tần Tử Quy sẽ là của nhà mình."

Mẹ Hứa chỉ nói đùa để an ủi Thịnh Diễn.

Thịnh Diễn cúi đầu suy nghĩ nghiêm túc, hình như cũng không phải là không thể.

Dù sao lấy chồng theo chồng, gả chó theo chó, sau khi Tần Tử Quy gả cho cậu thì sẽ là người nhà họ, chú Giang hẳn là sẽ không đi cướp người đâu.

Cảm giác tội lỗi trong lòng Thịnh Diễn lập tức vơi đi rất nhiều.

Nhưng liệu mẹ mình có thể chấp nhận chuyện mình và Tần Tử Quy ở bên nhau không?

Dù sao nhà họ Hứa cả 3 đời đều độc đinh, nếu mà bị đứt gánh ở chỗ cậu thì liệu có bị đánh không?

Bị đánh cũng không sao, nhưng lỡ như mẹ cậu hoặc dì Tần không chịu nổi, nhất quyết muốn họ chia tay thì sao?

Với mối quan hệ này của họ, nếu người lớn không đồng ý thì sẽ có một nghìn cách để ngăn cản họ gặp nhau.

Cậu và Tần Tử Quy có thể sẽ không bao giờ được gặp nhau nữa.

Nghĩ đến đây, Thịnh Diễn gần như nghẹt thở.

Không được, dù Tần Tử Quy không phải là chim tốt, nhưng cũng là con chim mà cậu thích, họ không thể tách rời được. Nên mối quan hệ này của họ nhất định không thể để bị phát hiện, ít nhất là trước khi hai người đảm bảo có thể đối đầu với phụ huynh hai nhà.

Đúng, tuyệt đối không thể bị phát hiện.

Đang lúc suy nghĩ, thì chợt Thịnh Diễn nghe được giọng nói tức giận từ video: "Thịnh Diễn!!!"

Thịnh Diễn vốn đang bị trí tưởng tượng của mình hù doạ lập tức giật mình: "Mẹ, sao vậy?"

Mẹ Hứa giơ tay lên, môi run run, vẻ mặt buồn thiu như bị phản bội: "Con, con, con, con thế mà lại dám yêu đương sau lưng mẹ!"

"???"

Thịnh Diễn cứng đờ tại chỗ, giống như một chú gà con lông tóc dựng đứng hết lên.

Mẹ Hứa đau đớn chỉ vào cổ cậu: "Còn không muốn thừa nhận!"

"?"

Thịnh Diễn kéo điện thoại lại gần, nhìn vào khung ảnh nho nhỏ ở góc bên trái màn hình.

Trên vai cậu có một dấu hôn màu đỏ, vị trí rất khó thấy, chắc là sợ người khác nhìn thấy nên không hôn vào chỗ dễ bị lộ, nhưng vì cổ áo ngủ quá rộng mà da cậu lại quá trắng nên không qua được đôi mắt sắc như dao cau của mẹ cậu.

Đệch!

Tần Tử Quy là chó à! Sao lại cứ thích gặm gặm người cậu thế!

Xong rồi, xong thật rồi, mẹ cậu sắp phát hiện rồi, cậu và Tần Tử Quy sắp bị xa cách vĩnh viễn rồi.

Thịnh Diễn tuyệt đối sẽ không nói dối, nhưng cậu rất hoảng sợ.

Nhìn vẻ mặt bối rối ngốc nghếch của con mình, mẹ Hứa cuối cùng không nhịn được nữa, cười: "Được rồi, mẹ không doạ con nữa. Con cũng 18 rồi, ở tuổi này có người yêu là chuyện bình thường. Nhưng con phải cẩn thận, con phải biết điểm dừng, không thể bắt nạt con gái nhà người ta quá được, cũng không được đi quá ranh giới, nghe không?...Nhưng mà bạn gái nhỏ của con...cũng nhiệt tình quá."

Mẹ Hứa cười đầy ẩn ý, nụ cười dần biến chất.

Thịnh Diễn không chịu nổi nữa: "Mẹ!"

Cậu biết điểm dừng, cậu biết lịch sự, nhưng người bị bắt nạt là cậu cơ mà!

Hơn nữa cái phản ứng khi nhận ra con trai mình có người yêu sao lại như đang hóng hớt thế kia?!

Bây giờ cậu đang có lý do để nghi ngờ bản chất không đứng đắn và lưu manh của Tần Tử Quy là học hỏi từ mẹ cậu.

Thịnh Diễn xấu hổ, lại thêm sợ mẹ Hứa sẽ hỏi thêm về cô bạn gái "nhiệt tình" của cậu, nên cậu chỉ có thể vội vã nói "Con phải học đây" rồi cúp máy.

Rồi quay vào trong phòng nhìn bản thân mình trong gương.

Cậu mặc đồ ngủ của Tần Tử Quy, đường viền cổ áo rất đứng đắn, nhưng dưới áo ngủ lại không có quần, trên làn da trắng sứ ở phần đùi trong có vài vệt đỏ, dù đã bôi thuốc nhưng vì da quá mỏng nên vệt đỏ nhìn đặc biệt rõ ràng, đầu gối cũng hơi đỏ bất thường.

Thoạt nhìn, có vẻ cậu đã làm một số điều "đi quá ranh giới" trong miệng mẹ cậu, lại còn làm rất mạnh bạo.

Tần Tử Quy chó chết này, học sinh đứng đầu trường mà lại không biết mấy chữ "lễ giáo" viết thế nào à!

Nghĩ đến việc mình bị bắt nạt đến mức không thể chống trả, Thịnh Diễn cảm thấy mình không thể chiều chuộng Tần Tử Quy như thế này được nữa.

Nếu không, hoặc là chuyện của cậu và Tần Tử Quy sẽ bị mẹ phát hiện, hoặc là địa vị người đàn ông của cậu sẽ hoàn toàn mất đi.

Thế là cậu tức giận lấy điện thoại ra gõ vài chữ, đang định hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại thì đột nhiên, trong căn phòng ngủ yên tĩnh chỉ có một mình cậu, cậu nghe được âm thanh "Muah" vừa quen vừa lạ.

Tiếng "Muah" này...

Nghe rất giống tiếng hôn mà trước đây cậu hay gọi điện chúc ngủ ngon người nào đấy.

Tốc độ nói cực nhanh này cũng tương tự.

Ngay cả cảm giác xấu hổ khi phải "muah" cũng rất giống nhau.

Thịnh Diễn sững sờ.

Cậu không thể tưởng tượng được trên đời này lại có người lấy âm thanh bạn trai gửi nụ hôn chúc ngủ ngon để cài làm âm thanh thông báo cho điện thoại.

Cậu đi theo hướng âm thanh phát ra và nhìn vào.

Rồi đóng băng tại chỗ.

Khoan đã, cậu bị deja vu rồi à?

Không thì sao cậu lại nhìn thấy thông báo từ hệ thống: [Đã nhận được điều ước của bé cưng: Hy vọng Tần Tử Quy có thể làm người!] hiển thị trên màn hình điện thoại Tần Tử Quy, ý gì đây?

*

Hết chương 66.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK