Sáng hôm sau, Diệp An Băng dậy sớm đi siêu thị mua ít đồ về trữ trong tủ lạnh để dành ăn cả tuần, vì hôm nay là ngày chủ nhật.
Cô dậy từ lúc sáu giờ sáng, và ra ngoài lúc sáu giờ rưỡi, nhưng thực tế lại có một người đàn ông khác còn sớm hơn cô.
Bởi, năm giờ là hắn đã có mặt trước cửa tiệm, đợi cô xuất hiện, hắn liền nhanh chóng bám theo sau.
Từ nhà lên tới siêu thị, phía sau Diệp An Băng luôn có bóng dáng của một người đàn ông mặc quần áo phong cách bụi bặm, đi theo tone màu đen toàn tập.
Gương mặt điển trai thì được che giấu sau lớp khẩu trang màu đen nốt, điểm thu hút lớn nhất là đôi mắt ma mị cũng bị ẩn giấu bởi chiếc kính đen huyền bí.
Lúc này, có vẻ như Diệp An Băng đã cảm nhận được điều gì đó, nên bắt đầu cảnh giác.
Cứ chọn được vài món đồ là cô lại quay ra phía sau, nhưng căn bản chẳng có ai.
Nhiều lần như vậy, cô cho rằng bản thân nghĩ nhiều nên tiếp tục chọn mua hết những gì cần mua, rồi mang về.
Về tới tiệm, mọi việc vẫn diễn ra như tưởng tượng của cô gái.
Nhưng tới khúc chuẩn bị đóng cửa thì bất ngờ có một bàn tay đưa ra ngăn cản, khiến cô giật mình.
"Tôi là khách đến xăm."
Để tránh xảy ra trường hợp xô xát như những lần trước, người đàn ông ấy nhanh chóng cất lời, mới giúp Diệp An Băng giảm bớt căng thẳng lẫn cảnh giác.
Khi nhìn thấy được vóc dáng người trước mặt, hắn vẫn không thể kìm được lòng mà ngắm nhìn cô thật lâu, thật kĩ.
Trong khi đó, Diệp An Băng lại dùng thái độ của một người chủ dành cho khách mà hỏi:
"Anh tên gì? Có hẹn trước không?"
"Không có hẹn trước."
"Anh ngồi ghế đi, chờ tôi một chút."
Diệp An Băng xách những túi thức ăn vừa mua mang vào bếp, sẵn tiện rót ra hai ly nước lọc.
Lúc ra tới, thì thấy người đàn ông ấy đang quan sát tổng thể căn phòng khách của mình một cách tỉ mỉ, khiến cô có chút chột dạ, lo xa.
"Anh uống nước đi."
Nhận được lời mời, hắn không kiêng dè gì liền tháo khẩu trang xuống để lộ một phần khuôn mặt điển trai có vài phần quen thuộc trong mắt Diệp An Băng, khiến cô thoáng chốc sững sờ.
[Góc nghiêng này, chiếc cằm, đôi môi và cả cái mũi cao thẳng tắp ấy, sao lại giống...!Không thể nào, anh ấy làm sao còn tồn tại mà xuất hiện trước mặt mình chứ? Hay lẽ nào là Quách Khiếu Lâm bày trò?]
Cô không thể không tự hỏi chính mình, nhưng cũng nhanh chóng phủ nhận những suy nghĩ thoáng qua đó.
Để xua tan bầu không khí yên tĩnh sắp ngột ngạt, Diệp An Băng đã cất lời:
"Anh đến đây để xăm thật sao?"
"Tiệm xăm, không đến xăm thì đến làm gì? Bà chủ, câu hỏi của cô hơi lệch lạc thì phải?"
Cuối câu nói, người đàn ông khẽ cong nhẹ khóe môi, tạo thành đường nét hoàn mỹ, nhưng lại khiến Diệp An Băng dao động một cách mạnh mẽ, bởi nét cười đó thật sự rất giống với người đàn ông cô yêu.
Khẽ cười trừ cho qua, cô lại lấy tư cách của một bà chủ để thăm hỏi khách hàng:
"Vậy anh định xăm ở vị trí nào? Đã chọn được mẫu ưng ý chưa?"
"Nghe nói Mộc Băng Nam là tiệm xăm nổi tiếng nhất Giang Thành.
Thế không biết, có xăm được chân dung hay không?"
"Tất nhiên là được! Anh muốn xăm chân dung vợ hay con? Vị trí xăm là ở đâu?"
"Tôi xăm chân dung vợ trên ngực phải!
Đây là ảnh!"
Người đàn ông ấy rất bình thản, tự nhiên trong mỗi một câu trả lời.
Sau đó mở điện thoại, rồi đưa bức ảnh đang cài đặt làm hình nền khóa ra cho Diệp An Băng xem.
Và cô đã thật sự sốc, sốc tới mức sửng sờ khi nhìn thấy người trong ảnh chính là mình.
Nếu nhớ không lầm thì đó là bức ảnh cô úp trên weibo cách đây ba năm trước.
Nhìn cô lúc đó rất hồn nhiên, là một nàng thiếu nữ vô ưu, vô lo, chưa vướng chút bụi trần.
Nhưng người đàn ông này sao lại biết trang cá nhân weibo, còn muốn xăm chân dung của cô? Rốt cuộc hắn là ai?
"Anh là ai?"
"Tất nhiên là khách hàng của cô rồi! Sao hả, đừng nói với tôi là không xăm được hình này?"
"Không phải là không được, mà là không thể xăm hình này."
"Lý do?"
"Anh không nhận ra người trong ảnh là tôi à? Anh dựa vào đâu mà nói người trong ảnh là vợ mình, rồi còn muốn khắc chân dung lên da?"
Người đàn ông ấy không vội nói gì, chỉ cong môi cười tà mị.
Sau đó, chủ động tháo kính xuống, nhẹ nhàng đáp trả:
"Dựa vào, anh là chồng em!"
Khoảnh khắc người đàn ông ấy lộ mặt, cảm xúc cô gái dường như vỡ òa, kinh ngạc đến ngây người vì không thể tin vào mắt mình.
Người đó...!Sao có thể là chồng cô chứ? Rõ ràng anh ấy đã mất cách đây một năm trước, người này chắc chắc là Quách Khiếu Lâm.
Phải, chính anh ta đang cố tình quậy phá cô.
"Quách Khiếu Lâm, tôi không đùa với anh."
Lạnh nhạt nói hết câu, Diệp An Băng liền đứng dậy bỏ vào bếp.
Nhìn theo dáng người nuột nà của cô gái, người đàn ông ấy tuyệt nhiên không thể giấu đi nụ cười ngọt ngào.
Bước vội theo cô, vừa đuổi theo tới phòng bếp, hắn lập tức ôm lấy cơ thể ngọc ngà của người con gái ấy, mà nói:
"Là anh thật mà!"
Chỉ với một câu nói đó làm sao Diệp An Băng có thể tin tưởng.
Dứt khoát gạt tay hắn ra, cô xoay người vung tay tát vào mặt đối phương không chút tiếc thương.
*Chát.
Âm thanh chói tai vang lên, trước sự ngơ ngác của người đàn ông là ánh mắt phẫn nộ của Diệp An Băng.
"Vô sỉ.
Quách Khiếu Lâm, anh mau cút ra khỏi đây cho tôi."
"Băng à! Anh là Quách Khiếu Nam, là chồng em thật mà!"
Để giải thích, hắn bước vội tới nắm tay cô, nhưng Diệp An Băng căn bản không thể tin nổi, còn dứt khoát ra tay đánh người.
Tình thế ngày càng căng thẳng, cô đấm đá, hắn thì tránh né liên hồi, tới cơ hội mở miệng còn không có, nên chỉ còn cách tự vạch áo mình ra để cản phá sự tấn công dồn dập từ cô gái, rồi hắn lập tức hô lên:
"Diệp An Băng, em mà còn đánh nữa là anh chết thật đấy.
Tim của anh, đau rồi!".
Danh Sách Chương: