• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


"Chạy nhanh đi!" Tiêu Thanh Diệp nhỏ giọng thúc giục, tay cô đưa con dao nhỏ kề sát cổ Melanie.
Cô sợ nếu mình không nhanh chút nữa sẽ bị bắt về ngôi biệt thự đó lần nữa.
Nhìn về phía sau, hai tên sát thủ lúc nãy quay về báo tin đã trở lại cùng với hai chiếc xe mô tô, đang đuổi ráo riết phía sau.
Melanie không tỏ ra ngạc nhiên hay sợ hãi, cô chỉ bình thản bảo Tiêu Thanh Diệp: "Đừng lo, là Vân Du nhờ tôi tìm cô đó.

Giờ việc cô cần làm, chỉ là thắt dây an toàn vào thôi, mau lên đi! Tôi muốn phóng lắm rồi.."
Tiêu Thanh Diệp dù còn nghi hoặc nhưng cô vẫn đưa con dao ra khỏi cổ Melanie, thắt lại dây an toàn lại rồi nhìn phía trước.
"Sẵn sàng chưa?" Melanie nhìn về phía trước, tay cô siết chặt vô lăng: "Đi nào!"
Melanie nhấn ga, chiếc xe màu trắng của cô tăng tốc ngay lập tức phóng một cái vèo.
Hai sát thủ phía sau bị hít bụi nhìn nhau lạnh lẽo rồi đồng thời phóng xe chạy theo.

Không ngờ được, bọn họ chơi bẩn..
Đùng! Bùm!
Hai âm thanh vang lên lần lượt, Tiêu Thanh Diệp và Melanie thầm kêu lên: Không xong rồi!

Chiếc xe của họ đã bị hai tên sát thủ phía sau bắn nổ lốp, và bây giờ thì tình trạng của nó quá là tệ.

Bốn bánh không còn cân bằng, chiếc xe liền lao đao một chút; nhưng rất nhanh Melanie đã giữ được thăng bằng.

Trên trán cô âm thầm đổ mồ hôi lạnh, mẹ kiếp, bọn kia có súng!
Nếu không phải ở đây không được mang theo súng, nói cách khác nếu ở đây là Mỹ, bà đây đã sớm lôi súng ra bắn chết hai tên vô lại phía sau rồi.
Còn bắn thủng lốp của bà nữa chứ! Bực cả mình! Melanie chửi thầm, cô lại nhấn ga mạnh hơn mà quên mất chiếc xe này chỉ còn ba cái bánh xe nguyên vẹn, chiếc xe lập tức nghiêng đi một chút.
"Cô lái xe cẩn thận đi!" Tiêu Thanh Diệp nhắc nhở, cô mở khắp các ngăn trên chiếc xe tìm vũ khí.

Một con dao nhỏ của cô không đủ, cô cần cái gì đó khác nữa.

"Không có vũ khí gì khác.."
"Chứ cô còn đòi gì nữa? Trong xe của một thường dân như tôi thì cần vũ khí làm gì!" Melanie cằn nhằn.

"Mẹ nó, xui thật.

Chả biết hôm nay tôi ra khỏi cửa có phải bước chân trái hay không mà sao đen đủi thế cơ chứ!" Melanie nghiến răng, ngay lập tức một tiếng súng khác vang lên; kèm theo đó là tiếng lốp xe nổ.
Chiếc xe màu trắng của cô nàng sượt đi, tình trạng xe vốn đã tệ lại càng thêm tệ.

Tiêu Thanh Diệp nghiến răng, cô cũng đủ xui xẻo đấy chứ, cô nàng ngoại quốc.
Đang muốn tăng tốc thêm nữa thể hiện tài lái xe hai bánh của mình, chiếc xe bỗng chệch hướng đi lao thật nhanh xuống.

Melanie hốt hoảng.

Trời ơi, sao cô lại không biết chỗ này là một cái dốc chứ?

Chiếc xe trắng lao nhanh xuống dốc rồi tông thẳng vào một gốc cây lớn ở gần đó và bốc cháy.
Hai tên sát thủ thấy chiếc xe đã bốc cháy liền trở nên vội vàng hoảng hốt hẳn lên, hai người bọn họ lập tức tới gần xe nhìn xem thì thấy..
Cửa kính chiếc xe vỡ nát, đầu xe móp vào trong, từ ngoài cửa kính xe có thể nhìn thấy cô gái phía trong một cách tường tận.
Cô ấy đang hôn mê bất tỉnh, không nhìn rõ được tình trạng cụ thể ra sao, chỉ có thể thấy từ trên trán cô ấy chảy xuống rất nhiều máu, đôi mắt cô nhắm nghiền lại, con dao nhỏ trong tay cô đã rơi xuống sàn xe từ lúc nào.
Hai tên sát thủ không có thời gian bận tâm đến cô gái Melanie kia nữa, một người nhanh chóng gọi cho Amon báo tình hình, người kia nhanh chóng đưa Tiêu Thanh Diệp ra khỏi xe.
Nói chuyện được vài giây, hai tên sát thủ không chần chừ gì thêm mà mang Tiêu Thanh Diệp đi mất.
* * *
Ở trong bụi cây gần chiếc xe Lamborghini trắng, một cô gái lồm cồm bò dậy.

Cô ấy xoa xoa đầu, dường như rất chóng mặt.
Là Melanie.
Cô lảo đảo đứng lên, nhìn phía trước, con xe của cô đã bị nát đầu, còn bốc cháy nữa, đội phòng hộ địa phương đang ra sức chữa cháy.
Lúc này cô ấy mới nhận ra điều đó.
Lúc nãy..
Lúc cô thấy mình sắp đâm vào cái cây, Melanie chỉ thấy cánh cửa bên chỗ cô bỗng bật tung ra.
Cô quay lại nhìn Tiêu Thanh Diệp, bỗng bị một lực nào đó đẩy văng ra khỏi xe.


Đầu cô đụng vào chỗ nào đó, đau đớn làm cô ngất lịm đi.
Tiêu Thanh Diệp, cô ấy đâu?
Melanie lảo đảo chạy tới chỗ chiếc xe.
"Cô gái này, cô là chủ chiếc xe này hả?" Một thanh niên trong đội phòng hộ lên tiếng hỏi.

Melanie trực tiếp lờ anh ta đi, cô chỉ quan tâm Tiêu Thanh Diệp hiện tại có ở trong xe hay không.
Cô lao tới bên cạnh chiếc xe, ngay lập tức người thanh niên kia đưa tay cản cô lại: "Cô gái, cô muốn làm gì vậy?"
"Trong xe có người không? Có không?" Melanie túm lấy cổ áo của anh thanh niên đó gào lên: "Có không?"
"Không..

Không có ai." Anh thanh niên bị sự hung hãn của cô gái làm cho sợ hãi.

Cô gái này bị sao vậy chứ?.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK