• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Lửa lớn chiếu sáng toàn bộ bầu trời đêm, bên ngoài thiên lao, thị vệ cứu hỏa không ngừng hắt nước vào lửa cháy.

Nhưng thế lửa như bị ma ám bất thường, càng lúc càng lớn, bao nhiêu nước cũng không diệt được thế lửa cháy lan tràn.Tần Mộ Dao từ đại điện bên kia chạy tới, vừa đi lòng vừa nóng như lửa đốt.

Nhưng khi nàng rốt cục đến được ngoài thiên lao, nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng lại hoảng hốt không biết phải làm sao.Đột nhiên, theo bản năng nàng túm lấy một thị vệ, hét lớn hỏi.“Phụ mẫu ta đâu? Bọn họ đã được cứu ra đúng không?”Hai tay Tần Mộ Dao run run, trong giọng nói hàm chứa mong chờ, nhưng trong lòng nàng lại ngầm có một dự cảm không tốt.“Chuyện này…”Vẻ mặt thị vệ bị giữ lại khó xử.Trời ạ! Lúc bọn họ phát hiện trận đại hỏa này cũng đã không nhìn thấy bóng dáng của Tẫn lão gia và Tần phu nhân.

Huống hồ trận đại hỏa này là từ bên trong cháy ra, đã cháy lâu như vậy, chỉ sợ phu thê Tần thị…Thị vệ ấp a ấp úng khiến trong lòng Tần Mộ Dao càng thêm bối rối.


Lúc này hai mắt nàng đã bị lửa hun đỏ bừng, thị vệ nơm nớp lo sợ không dám nói thêm một lời, chỉ sợ mình buột miệng lỡ lời có khi sẽ bị ném vào đám cháy.Ánh mắt Tần Mộ Dao lóe ra.Sẽ không! Phụ mẫu nhất định đã được cứu ra! Nhất định đã được cứu ra!“Dao Nhi, nàng bình tĩnh, bá phụ bá mẫu sẽ không có việc gì!”Mạc Thiếu Khanh nhìn dáng vẻ Tần Mộ Dao, trong lòng lo lắng không thôi, muốn gỡ bàn tay Tần Mộ Dao đang giữ chặt tay của thị vệ ra, lại bị Tần Mộ Dao đẩy ra.Bình tĩnh? Nàng làm sao có thể bình tĩnh được? Nàng đã sắp xếp mọi thứ rất kỹ càng, đêm nay dự định sẽ cứu phụ mẫu ra.

Nhưng tất cả đều chưa kịp thực hiện thì thiên lao đã bị cháy, phụ mẫu sống chết thế nào còn chưa biết, bảo nàng làm sao mà bình tĩnh được?Nhớ tới kiếp trước, mất đi cha mẹ đã khiến nàng vô cùng thống khổ, bởi vì gánh nặng gia tộc mà nàng phải kìm chế, biểu hiện bên ngoài vô cùng kiên cường, nhưng ai biết đâu, bề ngoài kiên cường kia lại vì chuyện cha mẹ mất mà trong tâm yếu mềm đến nhường nào? Ông trời lại ban cho nàng có phụ mẫu một lần nữa, vì sao lại đoạt đi nhanh như vậy?Tần Mộ Dao không cam lòng!Nhìn biển lửa, trong lòng Tần Mộ Dao chỉ có một ý tưởng, nàng muốn cứu phụ mẫu ra, nàng không thể để cho phụ mẫu bỏ lại nàng…Cho dù diêm vương muốn phụ mẫu chết, nàng cũng cướp lại bọn họ trở về!Đoạt lấy thùng nước trong tay thị vệ, trước ánh mắt kinh ngạc của bọn họ, Tần Mộ Dao đổ thùng nước từ trên đỉnh đầu xuống, làm cả người nàng ướt đẫm, giây tiếp theo, cả người lao về phía biển lửa…“Dao Nhi…”Trong lòng Mạc Thiếu Khanh đột nhiên cả kinh, nhận thấy hành động của nàng, chạy nhanh tiến lên, giữ nàng lại ngay trước khi nàng lao vào biển lửa.“Nàng điên rồi!”Trong giọng nói lộ ra trách cứ, đây là lần đầu tiên hắn lớn tiếng với Tần Mộ Dao.Lửa lớn như vậy, Dao Nhi không muốn sống nữa sao?Tần Mộ Dao cố gắng giãy khỏi vòng tay Mạc Thiếu Khanh.Đúng vậy! Nàng điên rồi! Phụ mẫu bên trong đám cháy còn chưa biết, sao nàng lại không thể điên chứ?Mạc Thiếu Khanh giữ chặt lấy nàng, lo lắng và đau xót hiện lên trong đáy mắt, trong lòng cũng đau xót, hai tay căng thẳng, giây tiếp theo ôm chặt Tần Mộ Dao vào trong lòng, cằm đặt trên đỉnh đầu nàng.“Nàng đừng lo lắng, nàng ở bên ngoài chờ, hết thảy có ta! Để ta đi vào, tin tưởng ta, ta sẽ mang bá phụ bá mẫu ra!”Nói xong, đẩy mạnh Tần Mộ Dao vào trong lòng Tề Duệ vừa đuổi tới, nhìn thẳng hai mắt Tề Duệ.“Hãy để ý nàng cho tốt, đừng để nàng xảy ra chuyện gì!”Lông mày Tề Duệ nhíu chặt, nhìn Mạc Thiếu Khanh, gật gật đầu.Có được sự cam đoan của Tề Duệ, trong mắt Mạc Thiếu Khanh xẹt qua một chút kiên định, dội lên mình một thùng nước, làm ướt toàn thân, vọt vào biển lửa…“Thiếu Khanh…”Tần Mộ Dao bị một màn như vậy chấn kinh.Thiếu Khanh hắn…Nhìn thân ảnh vọt vào biển lửa kia, trong lòng như bị va chạm một cái thật mềm mại, có một cảm xúc nhanh chóng lan ra trong lòng nàng, hơi chút ghen tị, nhớ tới lời nói vừa rồi của hắn ở bên tai mình.‘Nàng đừng lo lắng, hết thảy có ta!’Lần đầu tiên có người nói với nàng như vậy, giống như đột nhiên trong lúc đó có một bờ vai cho nàng dựa vào, trong lòng không hiểu sao lại thấy an tâm.Tề Duệ híp mắt, trong mắt xẹt qua một chút thâm thúy.Một tiếng ‘Thiếu Khanh’ vừa rồi của Tần Mộ Dao khiến hắn ngẩn ra, ngữ khí đó hắn chưa từng nghe được từ trong miệng nàng, dường như mang theo cảm động và thâm tình.

Hắn nắm chặt hai tay, trong lòng có một loại cảm giác kỳ quái, giống như có thứ gì đó càng lúc càng cách xa hắn, hắn theo bản năng muốn giữ lấy, ôm chặt Tần Mộ Dao vào trong lòng, thấp giọng nói bên tai nàng.“Không có việc gì! Sẽ không có việc gì!”Những lời này, vừa là đang an ủi Tần Mộ Dao, những cũng là đang an ủi chính hắn, từ trong đáy lòng hắn nói với mình.‘Không có việc gì’! Hắn sẽ giữ lấy Dao Nhi! Không có việc gì, Thiếu Khanh sẽ không thể cướp nàng đi!’Thời gian dường như trôi qua thật chậm, thế lửa như không có dấu hiệu giảm xuống, Tần Mộ Dao không chớp mắt nhìn chằm chằm vào biển lửa, cắn chặt môi, trong lòng kinh hoàng không thôi.Thiếu Khanh thế nào?Nàng đột nhiên phát hiện, mình lo lắng cho hắn cũng chẳng kém gì lo lắng cho phụ mẫu.Trong đầu hiện ra những chuyện có liên quan đến Mạc Thiếu Khanh…Ở Đệ Nhất lâu, hắn quấn quít lấy nàng, muốn nàng chơi cờ cùng hắn, âm kém dương sai thay thế đệ đệ của hắn làm quen với nàng…Hắn nhọc lòng tạo riêng một bàn cờ ngọc tặng nàng, hai người chơi cờ ăn ý trong lương đình dưới thác nước…Ở trấn Lâm Thủy, hắn vô tình nhìn thấy thân thể nàng, chân tay luống cuống…Ở thành Cẩm Tú, hắn đưa nàng đến ôn tuyền tắm, tận tâm săn sóc…Những hình ảnh thoáng hiện ra trong óc Tần Mộ Dao, dường như dọc đường đi, nàng đều có Mạc Thiếu Khanh làm bạn, mà nàng lại không hề phát hiện ra, hắn vì nàng mà làm nhiều như vậy…Từng phút từng giây qua đi, vẫn không thấy bóng dáng Mạc Thiếu Khanh và phụ mẫu, Tần Mộ Dao càng lúc càng hoảng, đột nhiên đẩy Tề Duệ ra.Nàng muốn đi tìm bọn họ, nàng không cho phép bất kỳ ai trong bọn họ xảy ra chuyện gì.

Nàng phát hiện, trọng lượng của Mạc Thiếu Khanh trong lòng mình đã vượt xa tưởng tượng của nàng.“Dao Nhi, nàng muốn làm gì?”Tề Duệ bất ngờ không kịp phòng, bị nàng đẩy ra, nhìn thân ảnh nàng nhảy vào biển lửa, quá sợ hãi, phản xạ có điều kiện muốn theo sau.“Người đâu, mau ngăn cản hắn!”Hiến Tông Đế vừa mới đuổi tới mắt thấy Tề Duệ đang định nhảy vào biển lửa, ánh mắt phút chốc trở nên nghiêm khắc, lập tức hạ lệnh ngăn cản.Tề Duệ là Hoàng tử ông thương yêu nhất, chờ sau khi ông trăm tuổi, sẽ kế thừa đại thống Tây Nhạc quốc, ông không cho phép sinh mệnh của hắn chịu chút xíu uy hϊếp nào.


Nhưng, hiện tại xem ra, cảm tình của hắn với Tần Mộ Dao dường như đã trở thành một nhân tố bất an.“Buông ra!”Tề Duệ bị giữ chặt rống to ra tiếng, mắt thấy Tần Mộ Dao càng ngày càng gần biển lửa, trong lòng lại lòng nóng như lửa đốt, nhưng lại bị thị vệ giữ rất chặt, khiến hắn không thể nhúc nhích.Hiến Tông Đế đi đến trước mặt Tề Duệ, nhìn hắn, trong mắt hiện lên một chút thâm thúy, lại nhìn về phía thiên lao, như có chút đăm chiêu.Đang lúc Tần Mộ Dao sắp vọt vào biển lửa, Mạc Thiếu Khanh trong nháy mắt xuất hiện ở trước mặt Tần Mộ Dao, hai người nhìn nhau, trong lòng Tần Mộ Dao đột nhiên vừa động, nước mắt kích động từ khóe mắt chảy xuống, theo bản năng tiến lên ôm lấy Mạc Thiếu Khanh.“Rốt cục huynh cũng đi ra, may mà huynh không có việc gì, huynh biết hay không, ta rất lo lắng cho huynh!”Hành động và lời nói bất ngờ của nàng khiến Mạc Thiếu Khanh cứng đờ người, ước chừng sửng sốt vài giây, mới giật mình nhận ra ý trong lời nàng.Dao Nhi nói lo lắng cho hắn!Trong lòng kích động không thôi, nhưng giây tiếp theo, tâm tình kích động lại chuyển thành nghiêm túc, hắn đột nhiên phát hiện một vấn đề.Nếu vừa rồi mình không vừa vặn đi ra, Dao Nhi có phải đã vọt vào hay không?Nghĩ đến đây, Mạc Thiếu Khanh lại theo bản năng ôm chặt thêm thân thể trong lòng mình.Tề Duệ nhìn hai người ôm nhau, sắc mặt phút chốc trầm xuống, thần sắc trong mắt biến ảo, hận không thể tiến lên kéo hai người ra.Đột nhiên, đôi mắt đang tràn ngập ghen tuông của hắn ngẩn ra, trong tròng mắt màu đen, một cây gỗ cháy trên đầu hai người đang lung lay sắp đổ…Nếu nó rơi xuống, Mạc Thiếu Khanh sẽ không còn là uy hϊếp của hắn…Nếu nó rơi xuống, như vậy…“Dao Nhi, cẩn thận đỉnh đầu…”Tề Duệ cuối cùng vẫn lớn tiếng nhắc nhở.Nếu nó rơi xuống, thứ hắn mất đi không chỉ có Mạc Thiếu Khanh đang uy hϊếp hắn, cũng đồng thời sẽ mất đi Dao Nhi…Hai người đang ôm nhau cả kinh, vừa ngẩng đầu, rõ ràng thấy một thân gỗ đang cháy phừng phừng bỗng kẽo kẹt gẫy một tiếng, chuẩn xác không lầm rơi về phía hai người bọn họ…Ngay lúc Tần Mộ Dao nghĩ rằng mình không thể tránh được, một lực đạo thật lớn đẩy nàng ra, Tần Mộ Dao rõ ràng cả kinh, nhìn về phía người đẩy mình đó, trong lòng một trận đau đớn.“Thiếu Khanh…”Hắn sao có thể làm như vậy?Mắt thấy cây gỗ cháy càng lúc càng gần Mạc Thiếu Khanh, trong mắt Tần Mộ Dao đầy hoảng sợ, nàng muốn chạy lên cứu hắn, nhưng thân thể lại cưỡng không được mà lui về phía sau…Tất cả mọi người không chớp mắt nhìn chằm chằm thấy hết thảy, có người trong mắt là khϊếp sợ, có người trong mắt là đau đớn, có người trong mắt lại là thở dài nhẹ nhõm một hơi.Mạc Thiếu Khanh nhìn Tần Mộ Dao té trên mặt đất, trong lòng tự trách, nhưng cuối cùng thì Dao Nhi vẫn an toàn, vốn hắn có thể mang theo Dao Nhi cùng chạy, nhưng vừa rồi trong đại lao tìm kiếm phu thê Tần thị hắn đã bị tiêu hao rất nhiều thể lực.

Mà lúc này, thân thể hắn cũng chao đảo sắp đổ.Trong lúc hầu như tất cả mọi người đều nghĩ rằng Mạc Thiếu Khanh sẽ bị cây gỗ giáng trúng, một thân ảnh cao lớn đột nhiên xuất hiện trên không, đá văng cây gỗ, nhảy tới kéo Mạc Thiếu Khanh đi ra.Biến cố mạo hiểm liên tiếp khiến tâm tình những người đứng xem một trận phập phồng.“Huynh lại cứu ta một mạng!”Mạc Thiếu Khanh nhìn Thương Kì Nhiên trước mắt, dường như không hề ngạc nhiên khi hắn xuất hiện ở trong này.Thương Kì Nhiên híp mắt.Bọn họ là bằng hữu, cứu hắn là việc đương nhiên.Tối hôm nay, hắn vẫn chú ý đến hướng Hoàng cung, vừa thấy thiên lao cháy, liền lập tức tới, vừa vặn đến đúng lúc.Tần Mộ Dao nhìn thấy Mạc Thiếu Khanh không có việc gì, trong lòng vui vẻ, lập tức từ dưới đất đứng lên, chạy đến trước mặt Mạc Thiếu Khanh, lại một lần nữa ôm lấy hắn, khóc suиɠ sướиɠ.Hắn không có việc gì! Hoàn hảo hắn không có việc gì!Thương Kì Nhiên híp mắt, quay lưng bước đi, trên khuôn mặt hiện lên một chút ánh sáng kì dị, tay cầm kiếm không biết nắm chặt lại từ lúc nào, trong lòng dường như toát ra một cỗ ghen tuông.Trên mặt Mạc Thiếu Khanh dâng lên tươi cười hạnh phúc, hành động của Dao Nhi không thể nghi ngờ là phần thưởng và khẳng định lớn nhất với hắn, khiến hắn nghĩ rằng mình đã bắt đầu chậm rãi tiêu sái bước vào trong lòng nàng.Hai người gắt gao ôm nhau, trong mắt những người khác lại có thần sắc khác nhau…Đột nhiên, Tần Mộ Dao kéo giãn khoảng cách giữa hai người, ánh mắt nhìn quét một vòng, dường như đang tìm kiếm cái gì, lúc không nhìn thấy người mình muốn tìm, Tần Mộ Dao lại nhìn về phía Mạc Thiếu Khanh.“Phụ mẫu ta đâu?”Thanh âm Tần Mộ Dao run run, hai tay cầm chặt cánh tay Mạc Thiếu Khanh, dường như muốn đâm vào da thịt.Thân thể Mạc Thiếu Khanh ngẩn ra, tươi cười trên mặt lập tức cứng đờ, híp mắt, không biết nên nói như thế nào với Dao Nhi về cảnh tượng hắn thấy, ở trong thiên lao hắn cũng không tìm được thân ảnh phu thê Tần thị.Không cần trả lời, Tần Mộ Dao đã ngầm đoán được kết quả, hít thở một hơi thật sâu, nhắm hai mắt, còn không kịp mở, giây tiếp theo, toàn bộ thân thể Tần Mộ Dao ngất xỉu.“Dao Nhi…”Mạc Thiếu Khanh kinh hô ra tiếng, vừa vặn đỡ lấy thân thể sắp ngã của Tần Mộ Dao, không ngờ lại bị Tề Duệ đang đi tới hung hăng đẩy ra.“Dao Nhi…”Tề Duệ đoạt lấy Tần Mộ Dao từ trong tay Mạc Thiếu Khanh, nhìn nước mắt trên mặt nàng, trong lòng đột nhiên ngẩn ra, không chút suy nghĩ ôm Tần Mộ Dao rời đi…Hiên Viên Hồng nhìn thấy mọi chuyện xảy ra, không cần suy nghĩ nhiều, lão đã ngầm đoán được Tần lão gia và Tần phu nhân trong miệng bọn họ quả thật là phu thê Tần Tấn.“Hoàng đế Bệ hạ, chuyện này…”Hiên Viên Hồng ướm hỏi.Thái Tử và Thái Tử phu nhân sao lại bị nhốt trong thiên lao? Nếu bị nhốt trong thiên lao, tại sao Hiến Tông Đế lại lừa gạt nói bọn họ đi xa chưa về?Ngữ khí Hiên Viên Hồng mang theo một tia trách cứ, ông muốn tìm lời để hỏi, Hiến Tông Đế trầm ngâm một lát.Chuyện đã đến tình trạng này dường như giấu giếm không nổi nữa, bất kể tình hình của phu thê Tần thị như thế nào, giờ này khắc này, ông cũng phải tính toán lại, huống hồ Dao Nhi và Mạc Thiếu Khanh…Chuyện phát triển đã hoàn toàn nằm ngoài kế hoạch của ông!Trong mắt Hiến Tông Đế xẹt qua một chút thâm thúy, đang muốn mở miệng, sứ thần bên người Hiên Viên Hồng lại đột nhiên mở miệng.“Hoàng đế Bệ hạ, người xem hôm nay sắc trời đã muộn, chúng ta trước hết sẽ về biệt quán nghỉ ngơi, nếu phu thê Thái Tử đi xa chưa về, chúng ta tới cũng không phải lúc, hy vọng lần sau có thể lại đến quý quốc, đến lúc đó có cơ hội bái phỏng phu thê Thái Tử.”Sứ thần kia cúi đầu, bên trong ngôn ngữ ngầm lộ ra ý lấy lòng.Hiến Tông Đế và Hiên Viên Hồng đều ngẩn ra, như có chút đăm chiêu nhìn nam nhân này, trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn mở miệng.“Chiêu đãi không chu toàn, xin các vị sứ thần thứ lỗi.”Hiến Tông Đế thản nhiên cười.Nam nhân trông như một người bình thường kia đánh một ánh mắt về phía Hiên Viên Hồng, Hiên Viên Hồng lập tức hàn huyên vài câu với Hiến Tông Đế, sau đó liền rời đi.= = = = = = = = = = ta là dải phân cách bé nhỏ = = = = = = = = =Biệt quán, trong phòng.Lông mày Hiên Viên Hồng nhíu chặt, nghĩ đến trận đại hỏa kia, u sầu trên khuôn mặt càng thêm đặc hơn.“Vũ Văn Thừa tướng, vừa rồi vì sao lại ngăn cản ta? Ý đồ nói dối của Hiến Tông Đế đã rõ ràng như vậy, huống hồ, Thái Tử người…”Ngữ khí của Hiên Viên Hồng có chút kích động, mục đích một chuyến này của bọn họ chính là đón Thái Tử về, hiện tại, chẳng những Hiến Tông Đế lừa bọn họ nói phu thê Thái Tử đi xa chưa về, còn xảy ra chuyện như vậy! Nếu phu thê Thái Tử thật sự ở trong thiên lao có cái gì không hay xảy ra, Bắc Tĩnh quốc bọn họ tất nhiên tránh không được một hồi đại loạn.Nam nhân được gọi là Vũ Văn Thừa tướng lại không hề kích động như vậy, ngược lại bình tĩnh uống trà, như có chút đăm chiêu liếc nhìn Hiên Viên Hồng một cái.Không sai, hắn tên là Vũ Văn Hạo Thiên, đúng là vừa rồi hắn chỉ là một sứ thần bình thường, lúc này hắn một thân áo bào màu lam, tuy rằng trên người không có đồ phục sức gì nhưng mỗi cái giơ tay nhấc chân đều vô cùng văn nhã, hoàn toàn tương phản với chính hắn trong Hoàng cung vừa rồi.Nếu nói ở Tây Nhạc quốc, phần đông nữ tử hâm mộ Ngũ công tử Tây Nhạc, thì ở Bắc Tĩnh quốc, Vũ Văn Hạo Thiên này cũng là trượng phu lý tưởng mà các nữ tử khuê các truy đuổi, thế gia Vũ Văn vốn nhiều đời làm Thừa tướng, mà Vũ Văn Hạo Thiên lại còn là Thừa tướng trẻ tuổi nhất của gia tộc Vũ Văn, mười tám tuổi đã được phong làm Thừa tướng, trong vài năm đã trở thành trợ thủ đắc lực mà Tiên hoàng đắc ý nhất.Trên triều đường, người người ca tụng.“Hiên Viên tướng quân, sao ngươi lại không hiểu được? Ngươi cho là vừa rồi ngươi đối mặt với ai? Lão là Hoàng Đế Tây Nhạc quốc, hiếu chiến, âm ngoan, giáp mặt vạch trần lão nói dối, đối với chúng ta mà nói chỉ có hại mà không có lợi!”Nếu vừa rồi hắn không ngăn cản đúng lúc, chỉ sợ hiện tại bọn họ không thể ở trong này uống trà, còn có khả năng mất mạng.“Ý của ngươi là…”Hiên Viên Hồng vừa nghe hắn nói như vậy, lập tức phản ứng lại, theo hiểu biết của ông về Hiến Tông Đế, hoàn toàn có khả năng sẽ liên lụy đến tính mạng, chỉ có điều…“Bây giờ chúng ta nên làm gì? Chẳng lẽ cứ như vậy trở về? Tình thế của Bắc Tĩnh quốc ngươi biết rõ hơn ai hết, phe phái Hoàng Hậu đang muốn đưa Tiểu hoàng tử ba buổi lên Hoàng vị, nếu thật sự Tiểu hoàng tử lên làm Hoàng Đế, Bắc Tĩnh quốc kia liệu có thể vẫn là thiên hạ của Tấn gia sao?”Vũ Văn Hạo Thiên cười nhẹ, dường như lơ đễnh.“Cho dù không có Thái Tử, chúng ta có nàng, không phải sao?”Trong đầu Vũ Văn Hạo Thiên hiện ra thân ảnh trên đại điện kia, có thể ở trước mặt Hoàng Đế gặp biến không sợ hãi, nói một phen khiến Hoàng Đế cũng phải cắn răng kêu thầm mà chịu thiệt, nữ tử như vậy thật đúng là hiếm thấy!Tần Mộ Dao phải không?Thật ra ở Bắc Tĩnh quốc hắn có nghe qua lời đồn về nữ nhân này.

Nghe đồn, nàng dường như là một nữ tử vô dụng không đầu óc, cả ngày ngoại trừ vây quanh Duệ Vương gia, cuộc sống vốn không có trọng tâm gì khác.


Mà hôm nay vừa thấy, dáng vẻ của nàng với trong lời đồn như thể là hai người hoàn toàn khác nhau.Hắn nhìn thấy nàng, trong mắt thoáng hiện ra trí tuệ cơ trí, nữ tử như vậy sao có thể là một nữ tử vô dụng?“Ngươi nói… nữ nhi của Thái Tử?”Hiên Viên Hồng khẽ nhíu mày, nhớ nữ tử cực kỳ giống Tần phu nhân khi còn trẻ, trong mắt hiện lên một chút tán thưởng.“Nữ tử này không tầm thường a!”Vũ Văn Hạo Thiên như có chút đăm chiêu gật gật đầu, trong lòng ngầm có tính toán của mình.“Không phải là ngươi muốn…”Hiên Viên Hồng giật mình nhìn nam nhân trước mắt.Để nữ tử tham dự triều chính, điều này sẽ ra sao?“Hư! Hiên Viên tướng quân, ta không có nói cái gì đâu đấy nhé!”Khóe miệng Vũ Văn Hạo Thiên khẽ nhếch, đây chẳng qua là sự thưởng thức của cá nhân hắn với Tần Mộ Dao, đương nhiên, đây cũng không phải là lúc có thể áp dụng thi thố.

Dù sao phu thê Thái Tử rốt cuộc có gặp nạn hay không, không ai biết rõ, chỉ dựa vào một trận đại hỏa đã kết luận, không khỏi có chút võ đoán.“Nhưng, Thái Tử…”Hiên Viên Hồng là con người rắn rỏi, nhưng nghĩ đến phu thê Thái Tử rất có khả năng chết trong đại hỏa, trong lòng liền buồn hoảng, dù sao mấy người bọn họ đã là bạn bè tốt nhiều năm, ông đã tận mắt thấy hai người bọn họ vượt qua biết bao nhiêu khó khăn, cuối cùng cả hai người đều buông tay với những gì mình có để được ở bên nhau.Ông không thể không thừa nhận mình ghen tị với Tần Tấn, Tần Tấn vì nữ nhân mình yêu thương, cái gì cũng có thể buông bỏ, cho dù là vị trí Hoàng Đế cũng khinh thường quay lưng, cuối cùng lựa chọn cùng nàng mai danh ẩn tích, sống cuộc sống của mình.“Không thấy thi thể, làm sao ngươi biết Thái Tử đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn? Huống hồ trận đại hỏa này chắc chắn không đơn giản như suy nghĩ của chúng ta!”Vũ Văn Hạo Thiên híp mắt, buông chén trà, từ trên ghế đứng lên.Mấy ngày nay chạy liên tục cả ngày cả đêm, cuối cùng cũng có cơ hội ngủ một giấc tử tế.“Bây giờ chúng ta nên làm gì?”Hiên Viên Hồng nhìn thấy Vũ Văn Hạo Thiên định đi, lập tức gọi hắn lại.Vũ Văn Hạo Thiên dừng bước, trước ánh mắt chờ mong của lão, hiện lên một chút giảo hoạt, nghĩ đến nữ tử trên đại điện đem Hoàng Đế ra đùa bỡn, khóe miệng dần dần giương lên một chút ý cười.“Ta nghĩ, ngày mai Tần tiểu thư cũng đã tỉnh, nếu phu thê Thái Tử đi xa chưa về, chúng ta đây đến quý phủ bái phỏng Tần tiểu thư một chút cũng là lẽ thường, Hiên Viên tướng quân, ngươi cảm thấy sao?”Hiên Viên Hồng vừa nghe, lập tức hiểu được, tán dương gật gật đầu.***Mạc phủ.Mạc lão gia ở trong phòng đi qua đi lại không ngừng, ngẫu nhiên nhìn về phía Mạc Thiếu Khanh nằm trên giường, không ngừng thở dài.Tối hôm qua, lúc Mạc Thiếu Khanh được Thương Kì Nhiên đưa về, cũng đã hôn mê bất tỉnh, suốt đêm lão cho người gọi đại phu tới, phát hiện ra cả người hắn bị thương, tìm người hỏi rõ chân tướng, trong lòng Mạc lão gia càng thêm không yên.“Lão gia, người đã ở trong này đợi cả đêm, sức khỏe của người vốn đã không tốt, mau trở về nghỉ ngơi đi! Nơi này giao cho ta cùng Yên Nhi là được rồi!”Mạc phu nhân tiến lên đỡ Mạc lão gia ngồi xuống, nhắm mắt, che khuất tia vui sướng khi thấy người ta gặp họa vừa chợt lóe qua.“Hừ, các ngươi đều đi xuống, ta sẽ ở đây chờ nó tỉnh lại.

Thật kỳ cục! Người nhiều như vậy, làm sao đến lượt hắn ra vẻ anh hùng?”Mạc lão gia đập một cái lên bàn.Thân thể là thuộc về phụ mẫu, nếu hắn thật sự xảy ra chuyện không hay, gia nghiệp Mạc gia lớn như vậy biết truyền cho ai?“Lão gia, người nguôi giận, Thiếu Khanh cũng là bởi vì Tần tiểu thư mới… A…”Mạc phu nhân ra vẻ nói lỡ che miệng lại.Nghe Mạc phu nhân nhắc tới Tần Mộ Dao, lửa giận trong lòng Mạc lão gia càng tăng thêm, đang muốn nổi bão, chợt nghe trên giường truyền đến thanh âm của Mạc Thiếu Khanh.“Dao Nhi…”Mạc Thiếu Khanh đột nhiên tỉnh lại, hai mắt mở to, trong đầu hiện ra hình ảnh Tần Mộ Dao té xỉu, theo bản năng từ trên giường ngồi bật dậy, vì động tác quá mạnh mà tác động làm toàn thân đau đớn, không khỏi thở hốc vì kinh ngạc.Mạc lão gia nghe thấy Mạc Thiếu Khanh vừa tỉnh đã gọi tên Tần Mộ Dao, sắc mặt càng trở nên âm trầm.Mạc Thiếu Khanh nhìn khắp bốn phía, dường như đang tìm thân ảnh Tần Mộ Dao, không nhìn thấy nàng, trong lòng xẹt qua một chút mất mát, nhớ tới trước khi hắn mất đi ý thức, Dao Nhi bị Tề Duệ ôm đi, ánh mắt phút chốc căng thẳng, bất chấp đau đớn trên người mình, lập tức từ trên giường đứng lên.Hắn muốn đi tìm Dao Nhi!“Vô liêm sỉ, con muốn đi đâu?”Mạc lão gia lớn tiếng quát.Mạc Thiếu Khanh ngẩn ra, lúc này mới phát hiện trong phòng còn có những người khác.“Phụ thân, con đi ra ngoài một chuyến.”Mạc Thiếu Khanh chỉ thản nhiên nói một tiếng, liền tiếp tục đi về phía trước.“Người đâu, ngăn hắn lại cho ta!”Mạc lão gia ra lệnh một tiếng, Mạc Yên liền chắn trước mặt Mạc Thiếu Khanh.Mạc Thiếu Khanh đột nhiên dừng lại, phía sau truyền đến tiếng quát lớn của Mạc lão gia.“Đi ra ngoài một chuyến? Ta thấy là con đi tìm Tần Mộ Dao đi? Người ta là Vương phi tương lai của Duệ Vương gia, là tức nhi tương lai của Hoàng Thượng, sao con có thể nói tìm là đi tìm? Từ hôm nay trở đi, con ở nhà đợi dưỡng thương cho ta, không có sự cho phép của ta, con không được ra khỏi cửa!”Thái độ của Hoàng Thượng đã rõ ràng, cho dù Tần tiểu thư có là bao cỏ không chút hiểu biết Hoàng Thượng cũng không chút do dự lôi nàng vào Hoàng thất, đơn giản vì nàng là nữ nhi của Tần Tấn.“Phụ thân, người không thể ngăn được con!”Lông mày Mạc Thiếu Khanh nhíu chặt.Phụ thân chưa bao giờ can thiệp vào tự do của hắn, thái độ hôm nay dường như quá kiên định, sao hắn lại không rõ ràng sự băn khoăn của phụ thân, có điều hắn chỉ cần biết là mình yêu Dao Nhi, sẽ luôn ở bên cạnh nàng, không ai ngăn cản được, trừ phi chính miệng Tần Mộ Dao bảo hắn rời đi.“Con thử xem!”Mạc lão gia chưa từng kiên quyết như vậy, lớn tiếng hét lên với người ngoài cửa.“Các ngươi hãy canh chừng tử tế cho ta, nếu Đại thiếu gia ra khỏi phòng này, các ngươi chuẩn bị mà nhận hình phạt của ta!”Nói xong, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Mạc Thiếu Khanh, phất tay áo rời đi.Mạc phu nhân khẽ nhếch mép cười, chưa từng thấy lão gia to tiếng với Thiếu Khanh, cuối cùng hôm nay đã thấy!Có lẽ, bà nên thừa dịp làm vài chuyện, để lão gia có thể biết, đứa con còn lại của ông cũng không tệ!Trong lòng tính toán, Mạc phu nhân đắc ý rời khỏi phòng, để lại Mạc Yên cũng đang định rời đi, lại bị Mạc Thiếu Khanh gọi lại.“Yên Nhi, giúp ta dẫn dắt bọn họ rời đi!”Ngữ khí Mạc Thiếu Khanh vô cùng kiên định.Mạc Yên giật mình, đảo mắt nhìn về phía Mạc Thiếu Khanh.“Phụ thân sẽ tức giận!”Ở nhà, Mạc Yên vốn nhu thuận, chưa bao giờ dám vi phạm lời nói của Mạc lão gia.“Muội sợ phụ thân giận muội, hay là hy vọng nhìn Tề Duệ lấy nữ nhân khác?”Mạc Thiếu Khanh trực tiếp đi vào chủ đề, chuẩn xác không lầm nói vào điểm yếu của Mạc Yên.Mạc Yên thích Tề Duệ không phải là chuyện một ngày hai ngày, sao hắn có thể nhìn không ra chứ?Quả nhiên, Mạc Yên híp mắt, chỉ cần nghĩ đến hôn ước của Tề Duệ và Tần Mộ Dao, trong lòng nàng giống như là bị cái gì vây khốn.Mạc Thiếu Khanh nhìn vẻ mặt của nàng, đợi câu trả lời thuyết phục của nàng.“Được, muội giúp ca!”Trong mắt Mạc Yên xẹt qua một chút kiên định.Có những thứ nếu ông trời không ban cho thì nàng phải tự mình giành giật lấy!Trên mặt Mạc Thiếu Khanh dâng lên một chút tươi cười.“Chờ tin tức của muội, càng nhanh càng tốt!”“Vâng.”Mạc Yên híp mắt, suy tư nên làm thế nào để dẫn dắt những người bên ngoài rời đi, đột nhiên lại nghe thấy Mạc Thiếu Khanh mở miệng.“Yên Nhi, về sau đừng để ta biết muội tiếp tục làm thương tổn Dao Nhi!”Mặc kệ là ai, chỉ cần là người gây thương tổn cho Dao Nhi thì hắn nhất định sẽ không bỏ qua, cho dù là muội muội cũng phụ khác mẫu với hắn cũng không được!Mạc Yên phút chốc ngẩn ra, bị ngữ khí của hắn dọa sợ.Trong trí nhớ, đại ca luôn ôn hòa mà có lễ, đối với nàng tuy rằng không thân, nhưng cũng chưa từng dùng ngữ khí nghiêm khắc như vậy để nói chuyện với nàng, mà cảnh cáo vừa rồi của hắn khiến nàng hiểu được, đại ca bề ngoài ôn hòa là vì không ai chạm vào yếu điểm của hắn, không ai có thể khiến hắn phẫn nộ.Nhưng một khi có người chạm vào thứ mà hắn để ý, hắn sẽ là một nam nhân nguy hiểm hơn những người khác rất nhiều!***Tần phủ.Không khí nghiêm nghị chưa từng có, sau khi Tần Mộ Dao bị ngất ngoài thiên lao, Tề Duệ đưa nàng về Tần phủ, vẫn chờ đợi ở bên nàng, tận đến hôm sau Tần Mộ Dao dường như vẫn chưa tỉnh lại.Hồng Anh đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy Tề Duệ ngồi ở bên giường, hơi hơi nhíu mi.Duệ Vương gia từ đêm qua đến giờ vẫn chưa hề nghỉ ngơi, chưa hề uống một ngụm nước nào, có thể thấy được nhiệt tình của hắn với tiểu thư, nhưng đối đãi trước đây của hắn với tiểu thư… aizz…“Duệ Vương gia, trời đã sáng, người hãy đi nghỉ ngơi trong chốc lát?”Hồng Anh thử nói.Tầm mắt Tề Duệ vẫn không rời khỏi Tần Mộ Dao, chỉ lạnh lùng phun ra hai chữ.“Không cần!”Hồng Anh giật mình, trong lòng thầm oán.Ân cần sau này liệu có lợi ích gì? Như nàng thấy, hiện tại tiểu thư có chút hảo cảm với Mạc Đại thiếu gia, nàng cũng cho rằng Mạc Đại thiếu gia thích hợp với tiểu thư hơn, yêu thương tiểu thư hơn!Tuy rằng hắn không muốn nghỉ nơi, nhưng nếu để Duệ Vương gia mệt ngã, Hoàng Thượng sẽ trách phạt.Nghĩ đến đây, trong nháy mắt tâm Hồng Anh nghĩ ra, đột nhiên, linh quang chợt lóe, lại mở miệng.“Duệ Vương gia, người không nghỉ ngơi thì cũng nên đi rửa mặt một chút đi, tiểu thư hẳn là sắp tỉnh, nếu tiểu thư vừa tỉnh mà nhìn thấy người…”Hồng Anh không nói tiếp, bởi vì nàng nhìn thấy ánh mắt Tề Duệ hơi hơi lóe, lập tức biết mình đã đạt được mục đích.Quả nhiên, Tề Duệ nhìn thoáng qua Tần Mộ Dao, phân phó Hồng Anh:“Hãy để ý Dao Nhi cẩn thận, Bản vương đi một chút sẽ trở lại.”Hồng Anh lập tức gật đầu thưa vâng, đợi lúc Tề Duệ đi tới cửa, đột nhiên gọi hắn lại.“Duệ Vương gia, thuận tiện nếm thử cháo hầm trong phòng bếp, đó là khẩu vị mà tiểu thư thích nhất!”Trong mắt xẹt qua một chút khôn khéo.Đi theo bên người tiểu thư đã lâu, đầu óc nàng cũng trở nên thông minh không ít, nàng tin tưởng, cho dù Duệ Vương gia không có khẩu vị như thế nào, cũng sẽ bởi vì câu nói kia của nàng mà ăn một chút vào bụng.Sau khi Tề Duệ rời khỏi, Hồng Anh nhìn Tần Mộ Dao trên giường, trong mắt xẹt qua một chút thương tiếc.Trong khoảng thời gian này đã xảy ra nhiều chuyện, tiểu thư phải một mình gánh nặng, nàng nhìn thấy, đau ở trong lòng, có lẽ, để tiểu thư ngủ nhiều một chút lại tốt.‘Cạch’ một tiếng, cửa phút chốc bị đẩy ra, Hồng Anh nhíu mày.Duệ Vương gia trở lại nhanh như vậy sao?Nhưng ai ngờ, quay đầu lại, Hồng Anh lập tức cứng đờ.“Mạc … Mạc Đại thiếu gia?”Mạc Thiếu Khanh tựa cửa, miệng thở hổn hển, trên người đau đớn nóng rực khiến hắn không thở nổi, nhưng vẫn kiên trì chạy lại đây, nhìn thấy Tần Mộ Dao nằm trên giường, trong lòng vui vẻ, rất nhanh tiêu sái đến bên giường, nhìn chằm chằm không chớp mắt đánh giá nàng, nàng lúc này vẫn đang nhắm chặt hai mắt, lông mày vẫn nhíu chặt như cũ.Đau lòng vươn tay, vuốt lên lông mày cong vút.“Dao Nhi vẫn không tỉnh sao?”“….Dạ.”Hồng Anh còn chưa kịp hoàn hổn.Tối hôm qua nàng nghe nói, Mạc Đại thiếu gia vọt vào đại hỏa, bị trọng thương, nhưng không nghĩ rằng hắn bị trọng thương như vậy mà còn chạy đến thăm tiểu thư, trong khoảng thời gian ngắn, nàng chỉ cảm thấy sống mũi cay cay, họng có chút nghẹn ngào.“Đại phu nói như thế nào?”Thanh âm Mạc Thiếu Khanh vội vàng khó nén.Tối hôm qua lúc nhìn thấy Dao Nhi ngã vào trong lòng mình, tâm hắn liền đau.“Đại phu nói, tiểu thư không có gì trở ngại, Mạc thiếu gia, người…”Hồng Anh nhìn hắn từ trên xuống dưới, muốn nói lại thôi.Người cần quan tâm chính là hắn kia!Híp mắt, nàng biết Mạc Đại thiếu gia đối với tiểu thư thâm tình, trong khoảng khắc không biết nên nói gì, nghĩ ngợi, xoay người đi ra khỏi phòng, để lại không gian cho hai người Mạc thiếu gia và tiểu thư.Mạc Thiếu Khanh ngồi ở mép giường, nắm chặt hai tay Tần Mộ Dao, chờ mong nàng mau tỉnh lại, lại sợ sau khi nàng tỉnh lại sẽ ép hỏi hắn chuyện của phu thê Tần thị.“Dao Nhi, phải làm thế nào mới khiến nàng bớt thương tâm?”Môi Mạc Thiếu Khanh nhẹ nhàng chạm vào mu bàn tay nàng.Tầm quan trọng của phu thê Tần thị trong tâm nàng là không ai có thể thay thế, tối qua, sau khi hắn nhảy vào đại hỏa, tìm kiếp khắp nơi cũng không thấy thân ảnh phu thê Tần thị, lửa cháy lớn như vậy, lạc quan như hắn, giờ này khắc này cũng không dám xác định chắc chắn.Nhìn sắc mặt Tần Mộ Dao tái nhợt, tim Mạc Thiếu Khanh như bị đao cắt.“Buông tay ngươi ra!”Thanh âm trầm thấp của Tề Duệ vang lên sau người, hắn vừa mới ăn sáng từ đại sảnh trở lại, thật không ngờ Mạc Thiếu Khanh lại xuất hiện ở đây, ánh mắt dừng trên tay Mạc Thiếu Khanh đang nắm tay Tần Mộ Dao, trong mắt hiện lên thần sắc không vui.Mạc Thiếu Khanh giật mình, không để ý chút nào đến lời của hắn ta, vén tóc Tần Mộ Dao, động tác mềm nhẹ như thể vắt ra nước.Cảm giác bị bỏ qua khiến lửa giận trong lòng Tề Duệ tăng vọt, tiến lên túm lấy vạt áo Mạc Thiếu Khanh, hung hăng trừng mắt nhìn hắn.“Mạc Thiếu Khanh, ngươi nghe không rõ sao? Bản vương bảo ngươi buông tay ra!”Mạc Thiếu Khanh hơi hơi nhíu mi, động tác của Tề Duệ chạm vào vết bỏng trên người hắn, nhưng hắn vẫn cố nén chịu, không lộ ra chút xíu thống khổ nào trước mặt Tề Duệ, chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn Tề Duệ một cái.“Duệ Vương gia, ngươi hãy bình tĩnh, bây giờ không phải lúc tranh chấp.”Dao Nhi còn hôn mê bất tỉnh, hắn không có thời gian và tinh lực để tranh giành với Tề Duệ, chỉ muốn ở bên cạnh Dao Nhi, chờ đợi nàng.“Ngươi…”Tề Duệ đột nhiên ngẩn ra, cẩn thận đánh giá Mạc Thiếu Khanh, lúc này khắp nơi trên người hắn đều có dấu vết băng bó, ngay cả khuôn mặt tuấn mĩ không tì vết cũng bôi thuốc.

Nhớ tới đêm qua Mạc Thiếu Khanh không hề để ý đến mạng sống vọt vào biển lửa, Dao Nhi cảm động, bọn họ ôm nhau, trong lòng như bị cái gì đó hung hăng va chạm.“Ngươi cho là trải qua tối qua, Dao Nhi sẽ có thêm vài phần kính trọng với người sao?”Tề Duệ đột nhiên mở miệng, trong lòng hắn vô cùng hoang mang, hắn sợ hãi Mạc Thiếu Khanh từng bước đi vào trong lòng Dao Nhi trước hắn.Mạc Thiếu Khanh nháy mắt hiểu được ý của hắn ta, khóe miệng giương lên một chút ý cười thản nhiên, đảo mắt nhìn về phía Tần Mộ Dao vẫn nằm ở trên giường ngủ say như cũ, ánh mắt trở nên nhu hòa.“Chuyện tối hôm qua chẳng là gì, ta cũng không muốn Dao Nhi nhớ đến, chỉ cần Dao Nhi cần ta, ta vĩnh viễn đều lập tức xuất hiện bên cạnh nàng!”Thật ra hắn hy vọng có thể xóa đi trí nhớ của nàng về chuyện tối qua, xóa đi chuyện về trận đại hỏa đó.Tề Duệ đột nhiên ngẩn ra, nhìn về phía Mạc Thiếu Khanh, ánh mắt biến đổi.Mạc Thiếu Khanh đang tuyên bố tình cảm của hắn với Dao Nhi sao?Mạc Thiếu Khanh! Nam nhân này trước nay đều lạnh nhạt với hết thảy, làm chủ cảm xúc, hắn ta rất ít khi động tình.

Nhưng hắn biết, nam nhân như vậy, một khi đã động tình thì sẽ không buông tay.Mạc Thiếu Khanh quá mức vĩ đại, vĩ đại khiến hắn sợ hãi, chẳng may Dao Nhi thật sự yêu hắn ta thì sao?Ý tưởng này không phải là lần đầu tiên nhảy vào trong óc Tề Duệ, lần nào hắn cũng cố ý lảng tránh, nhưng hiện tại hắn không thể không đối mặt!Cố gắng bình tĩnh lại, Tề Duệ đẩy Mạc Thiếu Khanh ra, đi thẳng đến bên người Tần Mộ Dao.“Vương phi của Bản vương, Bản vương sẽ tự mình chăm sóc, nếu Thiếu Khanh không có việc gì, Bản vương sẽ không giữ ngươi ở lại.”Tề Duệ lấy tư thái chủ nhà nói xong, cố ý bỏ qua thương thế trên người hắn ta.Mạc Thiếu Khanh híp mắt, lướt qua thân thể Tề Duệ nhìn về phía Tần Mộ Dao, khóe miệng giương lên một chút châm chọc.“Duệ Vương gia muốn đơn phương xé bỏ tờ hiệp nghị với Dao Nhi sao?”Đơn phương?Tề Duệ dừng một chút, vô cùng không thích hai chữ này.“Sao Thiếu Khanh lại nghĩ là đơn phương? Đó là Dao Nhi giận dỗi Bản vương nên nàng làm vậy để trêu đùa, không hề ảnh hưởng gì, cần gì phải coi là chuyện thật chứ?”“Thật sự là trêu đùa sao? Ta chỉ muốn biết, Duệ Vương gia hiểu biết Dao Nhi bao nhiêu?”Mạc Thiếu Khanh cố nén đau, lạnh nhạt như mây trôi nói xong.Với cá tính, trí tuệ, lý trí của Tần Mộ Dao, quả quyết không phải là người hay giận dỗi, cho dù có giận dỗi, cũng phải xem là giận dỗi ai.


Hắn không ngốc, sao có thể không nhìn ra thái độ của Dao Nhi với Tề Duệ?Tề Duệ vừa nghe, nắm chặt hai tay, đột nhiên trừng mắt nhìn Mạc Thiếu Khanh, tầm mắt sắc bén dường như muốn làm hắn ta bị thương,“Thiếu Khanh nghĩ rằng ngươi thực hiểu biết nàng sao? Dao Nhi là Vương phi của Bản vương, từ hơn mười năm trước, chúng ta đã bắt đầu có hôn ước, điều này là không thể thay đổi, cho dù là kẻ nào, chuyện nào cũng đều không thể thay đổi!”Mặc dù là Dao Nhi không muốn, cũng không thể thay đổi sự thật này, Tần Mộ Dao, hắn đã xác định chính là nàng rồi!“Duệ Vương gia, chúng ta là bằng hữu, đã có chút chuyện nói ra, ta đây sẽ không lại che giấu.”Mạc Thiếu Khanh đột nhiên trở nên nghiêm túc, chậm rãi đi đến bên giường Tần Mộ Dao, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm trên mặt Tần Mộ Dao, trên mặt tươi cười nở rộ, vẻ tươi cười từ đáy lòng kia khiến người ta không thể không nhìn thấy vẻ kiên định“Ta yêu nàng, đời này, Thiếu Khanh ta không phải nàng thì sẽ không cưới ai!”Mặc kệ thân phận của nàng có phải là vị hôn thê của Vương gia hay không, mặc kệ thân phận hiện tại của nàng là gì, trong lòng hắn chắc chắn, hắn sẽ luôn ở bên nàng, chung thân chờ đợi, dù chết cũng không từ bỏ!Sự kiên định và tin tưởng trên mặt Mạc Thiếu Khanh khiến Tề Duệ ngẩn ra.‘Không phải nàng thì sẽ không cưới ai’? Ý tứ của Thiếu Khanh là chính thức tuyên chiến với hắn sao?“Được lắm, vậy Bản vương cũng nói cho ngươi, đối với Dao Nhi ta sẽ không buông tay! Vĩnh viễn sẽ không!”Tầm mắt hai người giao nhau, dường như không ai nhường ai…Mà ở ngoài cửa, nghe được hai người nói chuyện, hai tay Mạc Yên nắm chặt thành quyền, móng tay đã muốn cắm vào da thịt, câu vừa rồi của Tề Duệ ‘Đối với Dao Nhi ta sẽ không buông tay, vĩnh viễn sẽ không!’ va chạm thật sâu vào lòng nàng.Hắn sẽ không buông tay Tần Mộ Dao, vậy nàng thì sao? Nàng có nên buông tay với Tề Duệ không?Từ trước đó rất lâu nàng, nàng đã yêu nam nhân này, cho tới nay, đều im lặng ở bên người hắn, chờ mong một ánh mắt của hắn, chờ mong hắn có một ngày có thể đáp lại tình yêu của nàng, chờ mong có một ngày nàng có thể lấy thân phận Duệ Vương phi đứng bên cạnh hắn…Nhưng, một câu không buông tay với Tần Mộ Dao, lại khiến giấc mộng của nàng đều tan biến.Mạc Yên ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời, không cho nước mắt từ khóe mắt rơi xuống.Đối với Tề Duệ, nàng nên làm gì bây giờ?***Vạn Hoa lâu.Ngưng Sương ngồi trước gương đồng, vừa mới vén cái khăn che mặt lên, một lực đạo cường đại phía sau kéo cổ tay nàng.

Giây tiếp theo, nàng thấy mình bị kéo vào một vòm ngực rộng lớn, cảm giác được hơi thở quen thuộc, trong lòng Ngưng Sương vui sướng.

Nhưng vui sướng của nàng còn chưa được bao lâu, bàn tay to của nam nhân liền túm lấy cổ nàng.“Vì sao còn chưa báo cho nàng?”Trong mắt nam nhân lóe lên ánh sáng phẫn nộ, ánh mắt sáng quắc nhìn nữ nhân trước mặt, tay bóp cổ nàng không ngừng dùng sức.Lông mày Ngưng Sương nhíu chặt, nhìn thẳng hai mắt lo lắng đau lòng của nam nhân, khóe miệng không khỏi giương lên một chút ý cười.“Chủ nhân, người đau lòng sao?”Không cần nói tên, nàng có thể đoán ra ‘nàng’ trong miệng hắn là ai, Tần Mộ Dao, cũng chỉ có Tần Mộ Dao mới có thể khiến hắn kích động như thế.Một ngày, Tần Mộ Dao hôn mê suốt một ngày, lúc này còn chưa tỉnh lại, nàng ta đang trốn tránh, trốn tránh ‘sự thật’ trước mắt.Nam nhân vừa nghe, hung hăng đẩy Ngưng Sương ra, trên mặt hiện lên một chút xấu hổ vì bị nói trúng tâm tư, trong mắt lại hiện lên một luồng ánh sáng nguy hiểm.“Đừng thử thách tính nhẫn nại của ta, ngươi sẽ không gánh vác được hậu quả đâu!”Ngưng Sương đột nhiên cười khẽ ra tiếng, không giống với vẻ cam chịu từ trước đến nay.“Chủ nhân có thể nhìn khuôn mặt này chịu tội sao?”Nàng biết, khuôn mặt này là một cái kim bài miễn tử, chỉ cần nàng còn có giá trị lợi dụng, chỉ cần hắn còn cần qua nàng để thấy nữ nhân kia, nàng sẽ vĩnh viễn không phải gánh vác cái gọi là hậu quả đó.Lông mày nam nhân càng nhíu chặt.Mới có vài ngày không gặp, lá gan Ngưng Sương đã lớn không ít!Chậm rãi tiêu sái đi đến bên thân thể nàng, cúi người sát vào nàng, đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt này, khóe miệng giương lên một chút châm chọc.“Ta có thể sáng tạo ra một Ngưng Sương, thì cũng có năng lực sáng tạo ra một Ngưng Sương khác, chỉ là khuôn mặt mà thôi, cũng đều chỉ là quân cờ, cho nên… không cần ỷ vào khuôn mặt này mà có ý tưởng không an phận, tin ta đi, hậu quả kia ngươi nhất định sẽ không muốn nghĩ đến đâu!”Thanh âm lạnh như hàn băng, gằn từng tiếng truyền vào trong tai Ngưng Sương.Ngưng Sương nhìn vẻ tươi cười khiến trái tim người ta băng giá, cảm thụ được đầu ngón tay hắn dao động trên mặt mình, toàn bộ thân thể bắt đầu run run.“A…”Đột nhiên, trên mặt truyền đến một trận đau nhức, Ngưng Sương hoảng hốt la ra tiếng, sợ hãi nhìn nam nhân trước mắt thu tay, mà đầu ngón tay kia đang lưu lại vết máu nhàn nhạt.Nam nhân không nhanh không chậm rút khăn gấm từ trong lòng, tao nhã lau vết máu trên tay, dáng vẻ lạnh nhạt như mây trôi, giống như thứ dính trên tay hắn không phải là máu tươi, mà là vài giọt nước mà thôi.Ngưng Sương nhìn hành động của nam nhân, trong lòng còn đau hơn cái đau trên mặt.Nàng sao có thể ngu ngốc như vậy, ngu ngốc đến độ vọng tưởng khiêu chiến quyền uy của hắn?Sự thật chứng minh, chọc giận đến giới hạn của chủ nhân thì nàng cũng không thể thừa nhận được, đến ngay cả khuôn mặt hắn chú ý nhất này hắn cũng có thể phá hủy, có gì là hắn không thể làm được chứ?Hắn nói không sai, tác dụng của nàng chỉ là một quân cờ, mặc dù có được khuôn mặt như vậy cũng không có cách nào thay đổi được vận mệnh của nàng, hắn có thể sáng tạo ra một Ngưng Sương, cũng có thể sáng tạo ra một nữ tử khác tương tự Tần Mộ Dao để thay thế nàng!“Dùng thuốc tốt nhất, đừng hủy hoại vẻ đẹp của khuôn mặt này!”Lạnh lùng lấy một chiếc bình sứ nhỏ từ trong lòng ra, quăng cho Ngưng Sương, hắn không muốn nhìn thấy một chút tì vết nào trên khuôn mặt này.“Vâng, thưa chủ nhân!”Thân thể Ngưng Sương ngẩn ra, trong lòng chua sót như dời núi lấp biển, cầm lấy bình sứ, nhìn vào gương đồng bôi thuốc.Nàng biết, nàng không có đường cự tuyệt!Nam nhân phía sau lẳng lặng nhìn nhất cử nhất động của nàng, ánh mắt hơi hơi lóe ra, trong đầu hiện ra thân ảnh Tần Mộ Dao, không khỏi thở dài.***Tần phủ.Trong phòng không khí vẫn vô cùng tế nhị.Tần Mộ Dao vẫn chưa tỉnh lại như cũ, hai nam nhân vẫn ngồi như vậy bên giường nàng, không nói lời nào, chỉ nhìn nữ nhân trên giường, nếu ánh mắt ngẫu nhiên giao nhau thì cũng tràn ngập mùi thuốc súng.Đột nhiên, ngón tay Tần Mộ Dao giật giật, Mạc Thiếu Khanh nhận ra, trong lòng vui vẻ, lập tức đến bên tai Tần Mộ Dao.“Dao Nhi…”Ngủ lâu như vậy, rốt cục đã tỉnh! Lúc này, tâm hắn lập tức thở phào nhẹ nhõm.Tần Mộ Dao hơi hơi mở mắt ra, trong đầu lập tức hiện ra cảnh tượng trận đại hỏa kia, tâm đột nhiên bị một trận đau đớn.Phụ mẫu bọn họ…Đột nhiên, trước mắt nàng xuất hiện một gương mặt phóng đại, vẻ tươi cười trên mặt bị băng gạc bao vây có chút buồn cười, hai mắt căng thẳng.

Nghĩ đến hình ảnh Mạc Thiếu Khanh nhảy vào đại hỏa, mũi toát ra một trận chua xót.“Đau không?”Tần Mộ Dao nâng tay khẽ đụng vào băng gạc trên đầu hắn.Ở trong đại hỏa lâu như vậy, hẳn là bị thương đi! Nhưng, lúc ấy nàng không phát hiện ra, trong lòng xẹt qua một chút tự trách.Mạc Thiếu Khanh giật mình, hắn nghĩ rằng chuyện đầu tiên Dao Nhi tỉnh lại sẽ hỏi là chuyện về tình trạng phu thê Tần thị, không ngờ câu đầu tiên nàng nói lại là quan tâm đến hắn.‘Đau không?’Lắc lắc đầu, Mạc Thiếu Khanh nắm tay nàng.“Không đau!”Chỉ cần là vì Dao Nhi, đau đớn có là gì?Tần Mộ Dao kéo kéo khóe miệng, cao thấp đánh giá Mạc Thiếu Khanh.Làm sao có thể không đau chứ?Tề Duệ ở bên cạnh nhìn hành động của hai người, trong lòng sinh ra ghen tuông nồng đậm.Dao Nhi dường như còn không phát hiện ra sự tồn tại của hắn đi! Giờ khắc này, hắn thật hy vọng tối hôm qua người nhảy vào đại hỏa là mình, hiện tại người bị thương là mình!Hít một hơi thật sâu, Tề Duệ nhắm mắt.Đúng lúc này, Hồng Anh vội vã đẩy cửa ra, trong tay cầm một phong thư.“Tiểu thư, người tỉnh rồi!”Thanh âm Hồng Anh khó nén kích động, giao thư cầm trong tay cho Mạc Thiếu Khanh.Mạc Thiếu Khanh mở ra nhìn thấy, thần sắc khẽ biến.“Làm sao vậy? Thư của ai? Trên thư viết gì?”Tần Mộ Dao nhận thấy biến hóa rất nhỏ của hắn, vội vàng hỏi, ngầm cảm thấy chuyện có chút không tầm thường.Mạc Thiếu Khanh híp mắt.“Không có gì.”Đang muốn cất thư đi, lại bị Tần Mộ Dao nhanh tay lẹ mắt đoạt được.Tần Mộ Dao nhìn lướt qua, trong lòng lập tức cả kinh.Vạn Hoa lâu? Đó không phải thanh lâu sao?Nhìn nhìn tên người viết thư.Ngưng Sương? Ngưng Sương là ai? Vì sao nàng ta lại muốn mời nàng đến Vạn Hoa lâu gặp mặt? Còn nói nếu không đi nàng sẽ hối hận?“Dao Nhi, chỉ là một cái thϊếp mời bình thường thôi, Hồng Anh, mau chuẩn bị cho Dao Nhi một ít đồ ăn, Dao Nhi ngủ lâu như vậy, chắc chắn là đói bụng!”Mạc Thiếu Khanh cười nói, nhận được thϊếp mời như vậy, trên thực tế cũng không bình thường! Điểm này sao hắn có thể nhìn không ra chứ?Chỉ có điều, hắn không xác định được thân phận của đối phương, quả quyết sẽ không để Dao Nhi đi phạm hiểm!“Hồng Anh, giúp ta chải đầu, ta muốn đi Vạn Hoa lâu!”Tần Mộ Dao đột nhiên mở miệng.Phía sau phong thϊếp mời này, nàng ngầm cảm giác được có chút quái dị, chuyện này có liên quan đến chuyện của phụ mẫu hay không?Ánh mắt dừng ở mấy chữ trên thư.‘Không đến ngươi sẽ hối hận!’Không đến nàng sẽ hối hận sao? Nàng ngầm có một loại dự cảm kỳ quái, giống như không đi, nàng thật sự sẽ hối hận!“Dao Nhi…”“Dao Nhi…”Mạc Thiếu Khanh và Tề Duệ đồng thời kêu ra tiếng, hai người đối với chuyện này dường như lại vô cùng ăn ý.“Không cần phải nói, ta đã quyết định!”“Ta đi cùng nàng!”Mạc Thiếu Khanh nắm chặt tay nàng, trong lòng ngầm dâng lên một chút lo lắng.Tần Mộ Dao trong lòng xẹt qua một dòng nước ấm.Nàng biết Mạc Thiếu Khanh quan tâm đến an nguy của nàng, nhưng trên thư nói nàng phải đi một mình, sao nàng có thể mang theo hắn? Huống hồ hiện tại là lúc Mạc Thiếu Khanh cần nghỉ ngơi!Trong lòng quyết định, mặc kệ mục đích Ngưng Sương mời nàng là gì, nàng đều phải đi tìm hiểu đến cùng!.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK