- Con cũng xin hai bác hãy chấp nhận chúng con. Con và Chi không thể nào sống thiếu nhau được. Con có thể mang cho Chi hạnh phúc suốt cuộc đời. Xin hãy tin tưởng ở con..
Mẹ tôi nghe Gil nói thì liền phẫn nộ lên tiếng.
- Hạnh phúc ư. Cháu có hiểu thế nào là hạnh phúc không, cháu sẽ làm gì để Chi hạnh phúc. Hai đứa con gái ở với nhau, không được xã hội ủng hộ,không được pháp luật thừa nhận cũng chẳng có con cái để ràng buộc. Cháu nghĩ cái hạnh phúc mong manh đó sẽ giữ được bao lâu. Bây giờ hai đứa còn trẻ, còn chưa nghĩ tới những chuyện đó. Nhưng sau này khi lớn hơn,suy nghĩ cũng sẽ dần thay đổi.. Lúc ấy tuổi thanh xuân cũng không còn nữa. Rồi hối hận, tiếc nuối thì phải làm sao...
Tôi và Gil đều chưa thể trả lời được câu hỏi của mẹ. Mẹ nói đúng, chúng tôi hiện tại đều còn quá trẻ, vẫn đang là cái tuổi nhiệt huyết và bồng bột. Bây giờ đối với chúng tôi tình yêu là tất cả, nhưng mười năm,hai mươi năm sau nữa thì chúng tôi không thể nói trước được gì. Con người là sinh vật hay thay đổi nhất trong vạn vật, thế nên những gì xảy ra trong tương lai của mỗi người là thứ không bao giờ đoán trước được. Những điều mẹ nói, những gì mẹ lo lắng có thể cũng sẽ xảy ra, nhưng mà đó là chuyện trong mười năm,hai mươi năm sau nữa. Đến lúc ấy ắt sẽ tự tìm ra cách giải quyết mọi chuyện, còn hiện tại tôi chỉ biết mình không thể buông tay Gil được. Ít ra tôi không muốn phải hối hận ngay từ hôm nay chứ không phải mười năm, hai mươi năm sau..
Gil im lặng một lát liền trả lời những câu hỏi của mẹ tôi. Cậu ấy bình tĩnh mà nói.
- Thưa cô chú. Cháu cũng không thể khẳng định trong tương lai có thể xảy ra chuyện gì, nhưng mà cháu tin tưởng chỉ cần khi ấy tình yêu của cháu và Chi còn tồn tại thì những mâu thuẫn cũng sẽ được giải quyết. Cô chú hay ngay cả ba mẹ cháu cũng sẽ có những mâu thuẫn với nhau trong quá trình chung sống nhưng cả hai vẫn ở bên nhau hạnh phúc đấy thôi. Cháu và Chi cũng sẽ như vậy, còn nếu như muốn có một đứa trẻ thì cũng không hề khó. Chúng cháu có thể xin con nuôi cũng có thể nhờ tới khoa học để có con cùng nhau.. Vậy nên xin cô chú hãy chấp nhận chúng cháu..
Mẹ tôi vẫn giữ thái độ kiên quyết mà nói.
- Sẽ không bao giờ có chuyện chúng ta chấp nhận hai đứa. Cũng là tại ta, lẽ ra ta nên nghĩ tới chuyện này sớm hơn. Lẽ ra ta nên biết một đứa con gái mà lúc nào cũng thích ăn mặc như con trai như cháu thì sẽ không bình thường. Lẽ ra ta nên ngăn Thùy Chi để nó không quá thân thiết với cháu, nếu nó không thân thiết với cháu thì đã không có chuyện hôm nay.
- Mẹ, sao mẹ lại nói Gil như vậy..
Tôi cũng cảm thấy bất mãn thay Gil khi cậu ấy cứ phải nhận những lời không hay từ ba mẹ mình. Nhưng mà có lẽ tôi càng muốn bênh vực cậu ấy thì càng khiến cho ba mẹ tôi càng tức giận hơn. Mẹ tôi lại nói.
- Những lời mẹ nói còn không đúng sao. Lẽ ra mẹ nên nhận ra sớm hơn mới phải. Từ khi con thân với nó con đã bắt đầu thay đổi, con không hề có một người bạn nào là nam nữa. Cũng chẳng thấy con nói chuyện yêu đương. Mới đầu mẹ còn nghĩ con vì việc học tập nên mới vậy, thì ra là vì nó..
Mẹ tôi nhìn sang Gil và tiếp.
- Còn cháu nữa. Ta đã tin tưởng cháu để cháu ở bên cạnh giúp đỡ Chi. Chúng ta xem cháu như con ruột của mình vậy mà cháu lại khiến chúng ta thất vọng. Chúng ta chỉ có một đứa con mà thôi, giờ nó như vậy thì chúng ta biết sống sao đây..
Tôi và Gil cùng cúi đầu và nói.
- Con xin lỗi ba mẹ.
- Cháu xin lỗi cô chú.
Ba tôi lúc này cũng lên tiếng.
- Chuyện này không cần nói thêm gì nữa. Kể từ hôm nay chấm dứt quan hệ hai đứa, Gil nên trở về nhà cháu đi. Ta không muốn nhìn thấy cháu xuất hiện trong nhà này hay là bên cạnh Chi thêm một lần nào nữa.
Ba nói xong cũng nhìn tôi và nói.
- Còn con hãy trở về phòng của mình và suy nghĩ về những gì đã làm đi. Nghĩ xem con có xứng với những gì ba mẹ luôn yêu thương và hi sinh cho con không. Chừng nào nghĩ thông suốt thì con mới được tiếp tục tới trường..
Tôi và Gil nghe vậy liền vội vàng lên tiếng. Gil nói.
- Cháu xin cô chú đừng như vậy. Ít nhất xin đừng giam lỏng Chi, em ấy còn phải tới trường.
Tôi cũng nói.
- Tại sao ba lại như vậy. Tại sao ba lại không thể hiểu cho con..
Ba tôi giận dữ nói với Gil.
- Việc của cháu đã hết rồi. Cháu nên trở về đi, chuyện trong nhà của ta thì ta tự mình giải quyết. Người ngoài như cháu không có tư cách can thiệp..
Sau đó ba lại nói với tôi.
- Còn con nhanh đi lên phòng. Đừng để ba thêm thất vọng về con nữa.
Tôi biết hiện tại không thể tiếp tục đối nghịch với ba mẹ. Không thể khiến ba mẹ tức giận thêm nếu không thì mọi chuyện sẽ không thể cứu vãn được. Hiện tại cả ba và mẹ đều đang cảm thấy suy sụp và tức giận khi biết chuyện của tôi và Gil, chuyện này đâu phải chuyện dễ dàng mà nói muốn chấp nhận là có thể chấp nhận. Cho nên tôi chỉ có thể trước tiên nghe lời ba mẹ đã, hi vọng sau khi ba mẹ đã bình tĩnh hơn sẽ chịu lắng nghe tôi nói.
Tôi nhìn Gil và muốn truyền đạt những gì đang nghĩ cho cậu ấy. Gil dường như cũng hiểu được nên cậu ấy chỉ im lặng và cùng tôi lên phòng lấy ba lô của mình. Lúc vào phòng tôi và Gil ôm nhau thật chặt, tôi biết có sẽ sau cái ôm này sẽ rất lâu nữa chúng tôi mới có thể ôm nhau lần nữa nên tôi và cả Gil đều tham lam hít lấy mùi hương của nhau.. Chỉ đến khi biết không thể nấn ná thêm nữa Gil mới khoác balo lên vai, trước khi dời khỏi phòng Gil nói.
- Hãy tin tưởng Gil. Gil sẽ làm tất cả để chúng ta được ở bên nhau.
Tôi cũng nói với Gil.
- Em cũng vậy. Em cũng sẽ làm tất cả, em sẽ không để mình Gil cố gắng nữa..
Gil mỉm cười rồi dời khỏi phòng. Tôi nhìn theo Gil cho tới khi cậu ấy không còn trong tầm mắt mình nữa. Gil dời đi, căn phòng này và cả trái tim của tôi nữa, bỗng nhiên trống vắng vô cùng.
Hạnh phúc là thứ mỏng manh và khó nắm bắt nhất. Một phút trước chúng ta còn hạnh phúc vô cùng thì một phút sau có thể đau khổ đến tột đỉnh. Tôi không thể biết sẽ mất bao lâu để tôi và Gil được quay về với nhau nhưng tôi biết mình cần phải làm gì để ngày ấy không quá dài..
.....
Chúc mừng năm mới các daiacma. Chúc các bạn có một năm mới tràn đầy hạnh phúc,tình yêu, may mắn và thành công trong công việc,học tập và tình yêu.
Hãy luôn ủng hộ tieuacma nhé.
Happy new year 2017
Ps: Có ai nhận ra điều đặc biệt trong chương truyện này không.
Đó là ở chương này hai từ Hạnh Phúc được nhắc đến rất nhiều lần nhưng đây lại là một chương không hạnh phúc ☺☺☺