Chương 66. Bạch Thanh Nhan, ở lại bên ta... Sống sót đi.
Kỷ Ninh đem Bạch Thanh Nhan an trí ở trong mã xa. Suốt mấy ngày qua, đây là lần đầu tiên Kỷ Ninh ngủ lại xe ngựa của mình. Cũng đại khái là từ lúc gặp lại cho tới nay, hai người lần đầu tiên tường an vô sự song song nằm chung một chỗ như vậy.
Thế nhưng Kỷ Ninh lại ngủ không được. Hắn vẫn nghiêng đầu nhìn Bạch Thanh Nhan, nhìn người nọ đôi mắt mở to, chằm chằm dán vào trần xe. Song tầm mắt chẳng biết đang vô định ở chốn nào, ngay cả thần hồn dường như cũng dạt đi đâu mất.
"Bạch Thanh Nhan."
Thời điểm Kỷ Ninh phản ứng lại, bật lên thành tiếng. Nhưng Bạch Thanh Nhan không hề động. Cho đến lúc Kỷ Ninh cúi người đè lên người y, tròng mắt y mới khe khẽ xoay chuyển.
"Dáng vẻ thất hồn lạc phách này thật khiến ta muốn * chết ngươi." Thanh âm Kỷ Ninh trầm thấp, "Dù sao ngươi cũng không muốn sống nữa đúng không? Vậy dứt khoát để ta thành toàn cho ngươi."
*Gia quốc lưỡng thất: Mất cả nhà cả nước, có thể dịch thành "nước mất nhà tan" nhưng mà mình thấy ý nhấn mạnh mất cả hai ở câu gốc ổn hơn nên để câu gốc luôn.
Như vậy chính mình, có thể chết trong tay Kỷ Ninh, cũng chưa chắc không phải chuyện tốt.
Y chầm chậm nhắm hai mắt, đợi một hồi mưa rền gió dữ hung ác bạo hành.
Nhưng Kỷ Ninh không làm gì cả. Hắn chỉ chăm chú nhìn Bạch Thanh Nhan, tựa như một màn mưa kín không kẽ hở, đem toàn bộ người y bao phủ dưới thân.
Kỷ Ninh dữ dội như một trận mưa. Nhưng hắn không phá hủy y. Hắn bao phủ lấy y, ngâm y, đem linh hồn khô hạn của y triệt để hòa tan hết.
Mảnh đất cằn cỗi được nước mưa tưới mát, một lần nữa lại được hồi sinh.
Dần dần, ánh mắt Bạch Thanh Nhan bắt đầu có tiêu điểm.
Y nhìn Kỷ Ninh, Kỷ Ninh cũng đang nhìn y.
"Bạch Thanh Nhan, ngươi giờ chỉ là chó nhà có tang, nô ɭệ vong quốc, phế Thái tử đồng bào xa lánh." Kỷ Ninh chậm rãi nói, "Ngươi hiện tại, thật sự cái gì cũng không có."
"..."
"Ta * ngươi. Ngươi cảm nhận được không?"
"..."
"Ta có thể làm ngươi đau đớn, cũng có thể cho ngươi thoải mái. Ta có thể gϊếŧ chết ngươi, nhưng cũng có thể khiến ngươi sống sót."
"Đừng bận lòng đến những tên lang tâm cẩu phế đó nữa, ngoan ngoãn làm nô ɭệ của ta."
Kỷ Ninh nhìn chằm chằm gương mặt Bạch Thanh Nhan.
[Lược đoạn này]
Bạch Thanh Nhan quay đầu đi, lại bị Kỷ Ninh mạnh mẽ xoay trở về. Y bị ép nhìn gương mặt hắn, mãi cho đến những phút cuối cùng của trận hoan ái.
Thời điểm Bạch Thanh Nhan lên tới đỉnh, nước mắt cũng tuôn trào. Y khóc thất thanh, khóc đến thê thảm, tê tâm liệt phế. Y không biết mình khóc đến khi nào, cứ như vậy mà ngủ thϊếp đi. Bởi vậy y không biết, trong mơ có người ôm y vào lồng ngực, suốt một đêm chưa từng buông ra.
Đêm trường vô mộng. Nếu có mộng, trong mộng sinh tử cũng chỉ là một cái chớp mắt.
Bạch Thanh Nhan mở mắt ra.
Ánh mắt y vòng qua bàn tay cường tráng đặt trên ngực mình, chuyển đến bả vai, cổ, cuối cùng là một gương mặt đã từ lâu không thấy.
Đó là gương mặt của Kỷ Ninh.
Nếu nói là hồi lâu không gặp thì cũng không đúng. Gương mặt Kỷ Ninh, đêm qua y còn mới gặp qua. Chỉ là trên gương mặt này không tồn tại thần tình lạnh lẽo dữ dội tàn bạo, thực sự là y đã quá lâu rồi không thấy.
Có lẽ là chừng mười năm đi.
Bạch Thanh Nhan nhất thời không phân biệt được đây là mộng hay là thực. Bàn tay vô thức khe khẽ vuốt lên gương mặt đó. Kỷ Ninh giật mình, duỗi tay đè tay y xuống, dán sát vào gò má hắn.
"Ngươi đã tỉnh?"
"..."
"Ta phải đi rồi."
Kỷ Ninh không đầu không đuôi nói một câu, nhưng không hề đứng dậy. Hắn đột nhiên đem Bạch Thanh Nhan áp ở trên giường, dùng sức hôn xuống. Nụ hôn của hắn bá đạo mà triền miên, mang theo đè nén khát cầu, cơ hồ muốn cướp hết dưỡng khí trong miệng Bạch Thanh Nhan. Bạch Thanh Nhan còn chưa kịp nghi hoặc, đã bị hắn mạnh mẽ lôi kéo chìm sâu vào trong đó.
Nụ hôn kết thúc, Kỷ Ninh cấp tốc đứng dậy, khoác áo choàng vào bước ra khỏi mã xa.
Một ánh mắt dư thừa hắn cũng không lưu lại cho Bạch Thanh Nhan.
Bạch Thanh Nhan chậm rãi ngồi dậy, có chút không hiểu nổi. Nhưng chẳng biết tại sao, những cơn ác mộng quấn quanh y nhiều ngày đêm qua lại không quay lại quấy rầy y. Tựa như được ai bảo hộ, một đêm này y ngủ rất say, đầu cũng không còn đau nữa.
Rầm một tiếng, cửa xe lần thứ hai bị đẩy ra. Bạch Thanh Nhan hoảng sợ ngẩng đầu, hóa ra là Kỷ Ninh quay lại.
"Bạch Thanh Nhan, ngươi ngoan ngoãn ở trong xe cho ta. Nơi nào cũng không được đi, ngươi nghe hiểu không?"
"Cái..."
Lại rầm một tiếng, cửa xe lần thứ hai bị đóng lại. Kỷ Ninh để lại mấy lời này liền cấp tốc rời đi.
Bạch Thanh Nhan ngây ra tại chỗ. Nếu người này không phải Kỷ Ninh, y suýt chút nữa còn cho rằng đây là chạy trối chết.
Nhưng người này là Kỷ Ninh, hắn nắm trong tay đại quyền sinh sát đối với Bạch Thanh Nhan, ta cần ta cứ lấy. Hắn thì có cái gì phải hoảng? Có gì phải trốn?
Bạch Thanh Nhan hao hết công phu mới nhớ lại tất cả chuyện tối qua. Lý Đại nhân mũi tên loạn dư nghiệt Ngọc Dao nô ɭệ của Tướng quân Lang Nghiệp áo choàng ruồng bỏ chửi rủa...
Còn có Kỷ Ninh.
Lại sững sờ hồi lâu, Bạch Thanh Nhan thở dài, đứng dậy. Dưới chân dẫm phải một vật gì trơn trượt. Bạch Thanh Nhan cúi đầu nhìn, là hộp hôm qua Nhiễm Trần đưa tới. Lúc đó y vì vội vã đi xem xét những người Ngọc Dao bị sói tuyết cắn bị thương đã trực tiếp ném nó xuống đất.
Nhặt lên, dược hoàn và miếng vải bên trong vẫn còn nguyên. Bạch Thanh Nhan nhìn chúng chằm chằm hồi lâu. Lời Kỷ Ninh nói đêm qua đột ngột vang lên bên tai y...
"Đừng bận lòng đến những tên lang tâm cẩu phế đó nữa, ngoan ngoãn làm nô ɭệ của ta."
Bạch Thanh Nhan bất giác bật cười. Ý tứ của Kỷ Ninh, y mơ mơ hồ hồ nhưng vẫn có chút hiểu. Nhưng y không muốn, lại càng không thể.
Không thể từ bỏ những người Ngọc Dao đó, không thể làm một kẻ nô ɭệ, càng không thể nào "ngoan ngoãn" lưu lại bên cạnh hắn.
Ngữ khí nói câu này của Kỷ Ninh phảng phất như thể bọn họ còn có rất nhiều thời gian. Nhưng hắn không biết, y chẳng còn sống được bao lâu nữa. Hơn hai mươi năm qua, vì nước vì dân tự mình hi sinh, đã sớm trở thành bản năng khắc sâu vào trong cốt tủy. Chuyện cho tới bây giờ, đã chẳng còn mấy ngày để sống, bản thân được mất còn có cái gì đáng phải để ý?
Nếu đã gánh vác từng ấy năm, vậy cứ tiếp tục gánh vác, gánh đến chết mới thôi. Vừa vặn thời gian cũng không còn nhiều, tuy rằng trầm trọng, nhưng cũng không cảm thấy quá mức cực khổ.
Bạch Thanh Nhan cười, đem mấy viên dược hoàn tùy tiện ném lại vào trong bình. Lại tỉ mẩn gấp gọn miếng vải lại, đặt trước mắt nhìn một lát, sau đó áp lên má, nhắm hai mắt lại.
Miếng vải dệt thô ráp lại dày, tựa như bàn tay một người, dịu dàng trấn an trái tim một người khác.
Một lúc lâu sau, Bạch Thanh Nhan đem miếng vải cất cẩn thận vào trong ngực áo. Y nhìn quanh bên trong xe, ánh mắt dừng lại trên mấy kiện y phục của Kỷ Ninh lưu luyến một chốc lát, sau đó đi ra khỏi mã xa.