• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cụ thể chi tiết thì ta cũng không hiểu lắm, bất quá theo lời nói thường ngày của Mộc Cận thì ít nhiều cũng đoán được. Đương nhiên, đây cũng có thể là do ta suy nghĩ nhiều.

Đêm thất tịch cứ như vậy mà trôi qua.

Ngày hôm sau, theo thường lệ, chúng ta có tiết buổi sáng. Hôm nay Đào Uyên Minh đại thúc bắt đầu giảng bài, chỉ đáng tiếc ta không ngồi cùng Mã Văn Tài.

Nguyên nhân đương nhiên chỉ có một, vị trí của ta, đã bị cha Mã Văn Tài, Mã thái thú chiếm mất. Ta đành phải ngồi sau bàn của hắn.

= = Không thể tin hắn như vậy mà cũng tới giảng đường học bài hôm nay, bất quá nếu như ta đoán không sai, hẳn là bởi vì người giảng bài là Đào Uyên Minh đi.

Bất quá Đào Uyên Minh cũng không cảm kích, đi đến giảng đường rồi, cũng không có trèo lên bục giảng, chỉ đứng ở cạnh sườn khom người hành lễ với Mã thái thú, cười nói:

“Mã đại nhân, ngài đường đường là thái thú Hàng Châu, lại chạy tới đây làm học trò của ta, thật sự là không dám thu nhận.”

Mã thái thú nghe vậy liền ngẩng đầu cười, cũng chắp tay tạ lễ, nói: “Từ lâu đã nghe nói Ngũ liễu tiên sinh học vấn cao thâm, giải thích siêu phàm, hôm nay được gặp, quả thật là đã tích đức ba đời. Cái này phải là vinh hạnh của Mã mỗ.”

Mã thái thú nói xong câu này, ta tinh tường cảm thấy ánh mắt Mã Văn Tài thay đổi, như có như không nhìn cha hắn, lại nhìn Đào Uyên Minh, trên mặt lộ ra vẻ mất hứng.

Người này làm vậy là có dụng ý gì, có ý kiến với lời của cha hắn?

Lúc này lại nghe thấy Đào Uyên Minh chua chát nói: “Ôi, ngươi xem, con người của ta ấy mà, chính là không muốn ban cho người khác vinh hạnh gì cả.” Hắn nói xong liền đi về phía trước vài bước, đặt mông ngồi xuống ghế mây, lười biếng nói: “Hôm nay, ta không muốn giảng bài. Như vậy đi, hôm nay ta muốn nghe các học sinh đọc thuộc lòng, như thế nào?”

“Đào tiên sinh dạy phải, Mã mỗ nghe xong được lợi không phải là ít.” Mã thái thú sắc mặt hơi thay đổi, nhưng rất ngay khuôn mặt lại tươi cười. Đào Uyên Minh có chút bất đắc dĩ, cầm một quyển sách lên xem, rồi lắc đầu.

“Ai nha, đúng là miệng lưỡi nhà quan, Mã đại nhân nói thật bùi tai. Khiến lão tửu quỷ ta được lợi cũng không phải là ít.”

Đào Uyên Minh người này nói chuyện thật thẳng thắn, chẳng khác nào nói toạc ra Mã thái thú đang muốn lấy lòng hắn. Mã Văn Tài nghe xong, mặt cũng tái mét, chỉ có cha hắn vẫn cứ tỏ ra không hiểu, trên mặt vẫn tươi như hoa nói “Đâu có, đâu có”, quả nhiên là lão hồ ly ở chốn quan trường. So sánh với hắn thì Mã Văn Tài còn có chút lỗ mãng của tuổi trẻ.

Đào Uyên Minh cũng không thèm tiếp tục châm chọc hắn, giương mắt nhìn xuống giảng đường, lớn tiếng nói: “Nhóm tiểu tử này, vậy trước hết nói về suy nghĩ của các ngươi cho tương lai đi. Thế nào?” Hắn nói xong ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua các dãy bàn, nói, “Vương Lam Điền, bắt đầu từ ngươi đi!”

Vương Lam Điền ngồi phía sau ta, nghe vậy thì rụt đầu lại: “Cái này cũng không có gì đáng nói, chỉ cần đời này ăn uống no đủ, cơm bưng nước rót, vợ đẹp thiếp xinh, sung sướng cả đời.”

“Sặc.” Ta che miệng để không cười ra tiếng. Mã Văn Tài thì bất đắc dĩ lắc đầu. Còn Tuân Cự Bá ở sau lưng Vương Lam Điền lại lớn tiếng nói: “Ha ha ha, quả thực rất giống con lợn. Ha ha ha ha!”

“Có tiền đồ, có tiền đồ.” Đào Uyên Minh lắc đầu, lại nói, “Tần Kinh Sinh, ngươi thì sao?”

Tần Kinh Sinh nghe xong liền thẳng thắn trả lời: “Học sinh hi vọng sau này có thể nhanh chóng thăng quan tiến chức, ra đường người đưa kẻ rước, tiền hô hậu ủng, tiền bạc đầy sân, phú quý song toàn.”

“Hừ”, Đào Uyên Minh hừ một tiếng, “Nếu vậy ngươi nên nhờ Mã thái thú giảng bài cho ngươi, làm sao để tiền bạc đầy sân, phú quý song toàn, hắn chính là người trong nghề đó.”

Mã thái thú xấu hổ cười: “Nói hay lắm, nói hay lắm.” Mã Văn Tài sắc mặt càng lúc càng xanh. Ta cảm thấy tò mò, liền nhịn không được quay đầu nhìn, lúc này lại nghe Đào Uyên Minh đột nhiên nói, “Còn, Diệp Hoa Đường, ngươi thì sao?”

Ta?

“Ngày sau như thế nào, ta không biết, mà ta cũng không thể quyết định được. Bất quá ta sẽ nỗ lực làm tốt việc bây giờ ta có thể làm, chính là như vậy.” Ta sẽ nỗ lực học tập, để cho ca ca ta có một chức quan. Về phần những chuyện khác, ta tạm thời không có tính xa như vậy.

“Ngươi thật ra rất tùy ý. Đúng vậy, cuộc sống thay đổi như chong chóng, ai biết được sau này bản thân sẽ ra sao?” Đào Uyên Minh nghiêng đầu, tay lười biếng gõ một cái.

“Mã Văn Tài, ngươi nói xem, chí hướng của ngươi là gì?”

= = Ta thế này lại cảm thấy đại thúc hắn ra câu hỏi chính là vì người này a?

Mã Văn Tài không chút do dự đứng dậy trả lời: “Mở mang bờ cõi, chinh chiến nơi sa trường, vang danh thiên hạ!”

“Tốt.” Đào Uyên Minh gật gật đầu, “Sát phạt nơi sa trường, quan trọng nhất là chiến lược, ngươi có kế sách gì mới không?”

“Ngày xưa có Phù Kiên, dựa vào lực lượng đông đảo hùng mạnh định xâm chiếm Giang Nam. Tạ Huyền tướng quân dựa vào sông nước mà đánh một trận, lấy ít địch nhiều, nhưng cũng chỉ là may mắn thắng được. Học trò hận không sinh cùng thời, bằng không, Tạ tướng quân căn bản không cần mạo hiểm như vậy.”

“Xin nói rõ hơn.”

Mã Văn Tài không chút suy nghĩ, cao giọng nói: “Quân đội phương Bác giỏi nhất là cưỡi ngựa bắn cung, phía nam địa hình lại thuận lợi, nên nhất định phải dùng đường thủy để so tài cao thấp. Nhưng nếu như do ta chỉ huy chống giặc, ta sẽ ở thượng nguồn và hạ nguồn cờ sông cho đóng thuyền và thiếp lập trận địa máy bắn đá, thừa lúc quân địch vượt sông mà đến, chính là lúc chúng tiến thối lưỡng nan, sau đó dùng máy bắn đá công kích, quân địch tất cả đều sẽ chết chìm, quân lính tan rã.”

Đào Uyên Minh gật gật đầu, lại lắc đầu nói: “Biện pháp này rất tốt, nhưng cũng rất độc ác.”

“Ngàn vạn lần không được, Văn Tài huynh.” Lương Sơn Bá đột nhiên nói. Mã Văn Tài nhíu mày quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Vì sao không được?”

Lương Sơn Bá cũng đứng lên, nói: “Văn Tài huynh, kế đánh giặc của huynh tuy hay, nhưng đá lớn và thuyền đều chìm xuống sông, như thế mức nước trong sông tất nhiên sẽ dâng lên, cũng làm tắc nghẽn dòng chảy. Mấy năm trước Trường Giang lũ lụt nghiêm trọng, dân chúng vì nước dâng mà chết nhiều vô số, nếu chỉ vì thắng lợi trước mắt, mà không quan tâm đến kế sinh nhai của muôn dân, cắt đứt nguồn nước, có thể khiến số người chết vì nó nhiều hơn vì chiến tranh ngàn vạn lần. Thắng như vậy, còn có ý nghĩa gì nữa?”

Mã Văn Tài không hề khách khí cắt ngang lời hắn.

“Chim yến tuy cầu bình an cũng còn có chí lớn. Loại người lòng dạ đàn bà như ngươi, làm sao có thể mưu việc thiên hạ?”

Không, Văn Tài huynh, ngươi trả lời như vậy là không đúng. Ngươi nói như vậy, chẳng phải là không coi lê dân bá tánh làm trọng?

“Luận tài văn thao võ lược, Văn Tài huynh tương lai nhất định là rường cột của nước nhà. Nhưng trước mắt thế sự bất ổn, chiến tranh liên miên, nhu cầu cấp bách của dân chúng là nghỉ ngơi dưỡng sức, nếu hiếu chiến chỉ khiến cho thiên hạ lầm than.”

“Yếu đuối sợ hãi, tự mình chịu thua mới khiến cho thiên hạ lầm than.” Mã Văn Tài hừ lạnh một tiếng. Lương Sơn Bá còn muốn nói nữa, Đào Uyên Minh không khỏi cười nói:

“Tốt lắm tốt lắm, hai người các ngươi đừng cãi cọ, loại chuyện này là chuyện quốc gia đại sự, vẫn là để cho Mã thái thú phân xử thì tốt hơn.”

Mã thái thú liền đứng dậy, vừa định mở miệng, Tuân Cự Bá lại lên tiếng trước: “Tiên sinh, để Mã thái thú phân xử, chẳng phải muốn cho chúng ta xem màn con hát cha khen hay sao?”

“To gan!” Đào Uyên Minh quát lớn, “Làm sao có chuyện đó được? Mã thái thú là người đức cao vọng trọng, sao có thể bao che cho người thân? Mã đại nhân, ngươi cứ nói đi.”

Mã thái thú gật gật đầu, mở miệng nói: “Lão phu cho rằng…”

“Mã đại nhân!” Tuân Cự Bá đột nhiên lại nói, “Lương Sơn Bá nghĩ ra cách trị thủy, ngay cả Thừa tướng và Tạ Đạo Uẩn tiên sinh cũng phải khen ngợi mười phần.”

“Tuân Cự Bá, ngươi câm miệng cho ta!” Ta rốt cuộc nhịn không được liền quát lớn, đồng thời trừng mắt nhìn Tuân Cự Bá. Mọi người hiển nhiên không thể ngờ ta sẽ nói ra lời này. Tuân Cự Bá sửng sốt một chút, vừa chỉ tay vào mặt ta nói “Ngươi…” thì đã bị Đào Uyên Minh ho một tiếng cắt ngang.

Mã thái thú vuốt vuốt râu, có chút bất đắc dĩ nói: “Lương công tử tuổi còn trẻ đã được Tạ thừa tướng ưu ái, tương lai tất thành hiền tài a.”

“Cha, ngươi tại sao…” Mã Văn Tài có chút khó hiểu, vừa lên tiếng đã bị Mã thái thú quát: “Làm càn!”

“Ta…” Mã Văn Tài phẫn nộ im miệng, trên mặt tràn đầy vẻ ủy khuất, lại nghe Mã thái thú nói: “Chú ý thân phận của ngươi, ngươi bây giờ là học sinh!”

“Văn Tài huynh…” Ta ở sau lưng lén lút kéo tay áo của Mã Văn Tài, người kia hít một hơi, nói: “Dạ, Mã đại nhân. Lời ấy của Mã đại nhân, phải chăng cho là Lương Sơn Bá giỏi hơn ta?”

Mã thái thú liền nói: “Ta chỉ nói, Tạ thừa tướng nhìn trúng tài năng trị thủy của Lương công tử.”

Hắn nói ra lời này, chính là muốn nói bản thân không có ý kiến gì về việc ai mạnh hơn. Nhưng Mã Văn Tài lại chấp nhất truy cầu đáp án, tiếp tục nói:

“Học sinh chính là không rõ, dựa vào cái gì, chỉ cần lời nói của Tạ thừa tướng, liền kết luận ai giỏi hay không? Chẳng lẽ chỉ cần quyền cao chức trọng, thì lời nói nhất định là đúng sao?”

“Văn Tài!” Mã thái thú đột nhiên rít gào nói, “Cẩn thận lời nói của ngươi!”

“Ta chính là không phục!” Mã Văn Tài gân cổ cãi. Trần phu tử đứng một bên nhìn không được, liền vội đi lên giải vây, nói: “Ai nha, Mã đại nhân, Mã công tử a. Trước mặt mọi người, cha ngươi cũng muốn tỏ ra thiên vị thôi mà. Ngươi nói xem, có phải hay không?”

“Hừ”. Mã Văn Tài lạnh lẽo nói, “Ngươi quá coi thường Mã đại nhân rồi, Mã đại nhân cho tới bây giờ không có ngại miệng lưỡi thế gian, hắn chỉ sợ đắc tội với Tạ An, con đường làm quan sẽ bị trở ngại thôi!”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Mã thái thú nhất thời thay đổi, hắn tức giận đến run người, dùng sức đẩy Trần phu tử ra, chỉ thẳng mặt Mã Văn Tài nói: “Ngươi, cái tên nghịch tử này, ngươi nói cái gì?” Sau đó hắn bước lên phía trước, hung hăng tát Mã Văn Tài một cái!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK