• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Bữa tiệc tối bắt đầu lúc tám giờ, Châu Thanh xuất hiện tại địa điểm như đã hẹn, đã thay quần áo, đầu tóc và các chi tiết khác đều được sửa soạn lại, chỉ có thư ký bên cạnh đã đổi người.

"Châu tổng." Người đàn ông trẻ tuổi vẫn luôn đứng bên cạnh cậu, lúc nâng ly lên thay cậu chắn rượu người khác mời thì truyền đạt ý kiến ​​của lãnh đạo, nói: "Trước đó không biết ngài lại gặp rắc rối như vậy ở bên này, là chúng tôi cân nhắc không chu đáo."

Trong tay Châu Thanh cầm ly rượu, cười nói: "Lần này tôi mang theo đội ngũ đến học tập, hơn nữa, những nơi như khách sạn thế này, chỉ cần nhận phòng hợp pháp thì không ai có thể quản được."

"Về tình huống xử lý đối với Tân Nguyên, bên phía chúng tôi sẽ nhanh chóng thông báo kịp thời."

"Xem ra lần này Diêu tổng tới Bắc Kinh rốt cuộc vẫn chưa đả thông được quan hệ với phía cục trưởng Đồ bên này nhỉ." Châu Thanh vừa nâng ly ra hiệu với người ở hướng khác đang chào hỏi mình, vừa nói: "Tôi bảo sao mà ông ta lại gấp rút tìm tới tôi như vậy."

"Châu tổng cứ nói đùa." Đối phương đi theo bên cạnh cậu, "Ông chú Diêu Trung Hiển quả thật là có chút giao tình với phía cục trưởng Đồ chúng tôi, nhưng người này tình trả bằng tình, kinh doanh trả bằng kinh doanh. Phía trên theo dõi dự án Lam Thành sát sao như vậy, áp lực bọn tôi đang gánh chịu cũng rất lớn, từng phương diện nên phối hợp thế nào phải phối hợp thế đấy thì công việc này mới phát triển thuận lợi được ấy mà."

Châu Thanh xoay người sang cụng ly với đối phương.

"Vậy làm phiền gửi lời lại với cục trưởng Đồ, ân huệ lần này tôi đã ghi nhớ rồi."

"Châu tổng khách sáo rồi."

Mối quan hệ giữa người với người trên thương trường đôi khi là như vậy, kiềm chế lẫn nhau và đều cùng vì lợi ích.

Ngoại trừ những người vẫn chưa thể nhìn rõ tình hình như Diêu Trung Hiển, ai sẽ thật sự xem Châu Thanh như một người trẻ không hiểu gì cả, cho rằng dùng bạo lực và thủ đoạn đã có thể dọa nạt đối phương.

Nói đến đây, đối phương nhấp một ngụm rượu rồi đột nhiên nói: "Châu tổng, tôi nghe nói khách sạn hiện tại cậu đang ở có không ít ngôi sao tuyến đầu, cũng là lúc đặt phòng bọn tôi chưa điều phối đủ chu toàn, chỉ nghĩ đến điều kiện và danh tiếng của khách sạn thôi, có muốn đổi một nơi khác không?

"Không cần đâu." Châu Thanh nói, "Ở chỗ nào cũng như nhau thôi, hơn nữa, ngày mai bọn tôi đã về rồi."

"Vậy đợi đến lần sau bọn tôi đến Lam Thành phải làm phiền Châu tổng rồi."

"Nhất định."

Lúc bữa tiệc kết thúc, mưa vẫn chưa ngừng rơi, bắn tung toé trước cửa, phá vỡ khung cảnh được phản chiếu trong những vũng nước dưới thềm đá.

Có không ít xe trực tiếp đậu ngay bên ngoài, tài xế hoặc trợ lý cầm ô vội vội vàng vàng dưới mưa, Châu Thanh đi ra muộn, người đi cùng đứng bên cạnh cậu, chỉ về phía trước nói: "Xe được sắp xếp ở đằng kia, tôi tiễn Châu tổng qua đó."

"Làm phiền rồi." Châu Thanh nói.

"Không phiền đâu, không phiền đâu." Đối phương mở ô ra, "Đi thôi."

Đúng lúc này, điện thoại di động của Châu Thanh vang lên, lúc cầm lên thì thấy một tin nhắn—— Bên phải.

Châu Thanh nhìn sang bên phải theo bản năng, chỗ chiếc xe đó đậu có hơi tối, trong cửa sổ ghế sau tối đen đang từ từ trượt xuống lộ ra góc nghiêng của một người được ánh sáng xanh trên màn hình điện thoại chiếu rọi. Chiếc xe nằm ở một vị trí kín đáo nhưng người kia thì vẫn bắt mắt như cũ.

Người bên cạnh dò hỏi: "Châu tổng?"


"Cái gì nhỉ, không cần làm phiền sắp xếp xe nữa đâu." Châu Thanh thu tầm mắt lại, nói: "Có người quen ở đây, tôi tự về khách sạn là được rồi."

Người bên cạnh nhìn sang nhưng không chú ý đến chiếc xe mà cậu đang nói, nói: "Không có ô, tôi tiễn đến cửa xe vậy."

Châu Thanh cũng không từ chối mà đã cùng đi qua đó.

Đi đến bên cạnh chiếc Rolls Royce Phantom (*) màu đen.

(*) Rolls-Royce Phantom với giá lăn bánh ở Việt Nam gần 52 tỏi 🥲



Trong lòng người cầm ô thầm nghĩ, những người trong bữa tiệc mặc dù cũng không phải người bình thường nhưng phần lớn đều tương đối khiêm tốn. Không ngờ phương tiện của Châu tổng này thế mà lại không tầm thường như vậy.

Nhìn thấy trong cửa sổ xe đang mở có người nên cúi đầu định chào hỏi trước, kết quả là vừa đưa mắt nhìn người bên trong thì người đi cùng đã lập tức ngẩn ra.

Nếu như vừa rồi hắn không nhìn nhầm thì đó là... Trữ Khâm Bạch nhỉ?

Người đàn ông dựa vào lưng ghế vừa quét mắt qua đã khiến cho người ta tràn đầy cảm giác xa cách.

Châu Thanh không để ý tới phản ứng của người bên cạnh, lúc này tài xế đã xuống xe, đi vòng qua mở cửa, nói: "Châu tổng, mau lên xe đi ạ."

"Làm phiền rồi." Châu Thanh chào hỏi người kia rồi lên xe.

Mãi cho đến khi nhìn xe đi, người cầm ô vẫn còn đang tự hỏi vừa rồi có phải là mình nhìn nhầm không.

Đặc biệt là lúc nãy, hắn chú ý thấy lúc Châu Thanh ngồi lên dường như còn bị kéo một cái, trông có vẻ rất giống như ngã vào trong lòng của người còn lại.

Lần này, vị Châu tổng này đến Bắc Kinh mặc dù cả hành trình vẫn luôn khiêm tốn nhưng đã có không ít người chú ý đến cậu.

Một người như vậy, thật khó tưởng tượng làm sao có thể cùng xuất hiện với một ảnh đế tiếng tăm lẫy lừng trong làng giải trí?

Hơn nữa, mối quan hệ trông có vẻ không tầm thường chút nào.

Nghĩ đi nghĩ lại, vị ảnh đế này không phải vừa mới tuyên bố đã kết hôn sao?

Nghe nói rằng đối tượng đã kết hôn cùng đó rất khủng khiếp. Trong lòng hắn thầm nghĩ, rốt cuộc là có tiền có danh mà lại tìm một cuộc hôn nhân chẳng ra gì. Lúc này, khi tiếp xúc ở bên ngoài rồi thì đâu đâu cũng không kém cạnh. Mắt nhìn này làm sao có thể không tốt được chứ, đây là vô cùng tốt luôn đấy.

Châu Thanh không biết người khác đang nghĩ gì, cậu hít phải một trận gió lạnh, lại còn mang theo toàn thân nước mưa ẩm ướt, vừa lên xe đã bị kéo sang, lúc bờ vai đụng vào lồng ngực Trữ Khâm Bạch đã có thể cảm nhận được độ ấm trên người anh cách một lớp quần áo.

Trữ Khâm Bạch đã thay bộ quần áo mặc vào buổi chiều ra, trên người có một hơi thở khô ráo sảng khoái.

Tay Châu Thanh hơi chống lên người anh, ngước mắt lên: "Làm gì vậy?"

"Em nói xem?" Trữ Khâm Bạch ghì chặt tay cậu lại, cụp mắt xuống: "Châu tổng, anh không nhìn thấy thì sẽ không biết sao? Suy nghĩ này của em cũng rất mới lạ đấy."


Châu Thanh dừng lại một chút: "... Anh đã ép hỏi Đường Mật sao?"

"Việc này không cần ép hỏi." Khoé miệng Trữ Khâm Bạch cong lên, hỏi ngược lại cậu: "Đầu không còn đau nữa à?"

Thật ra vẫn còn đau, hơn nữa, cậu có thể mơ hồ cảm nhận được rằng cổ họng mình bắt đầu cảm thấy khó chịu.

Châu Thanh đang nghĩ đến khi nào quay lại khách sạn lại uống thêm một lần thuốc nữa, chuyển chủ đề hỏi anh: "Chiều nay Diêu Trung Hiển nói đến nhà họ Trữ thăm hỏi là chuyện thế nào vậy?"

Trữ Khâm Bạch thấy cậu không trả lời vào trọng tâm thì liếc cậu, "Muốn biết à?"

Châu Thanh gật đầu, thế mà lại không hề che giấu sự để tâm của mình.

Không gian trong xe không lớn, ngăn cách cơn mưa lạnh lẽo của Bắc Kinh, cửa sổ đang đóng nên tất cả âm thanh cũng bị ngăn cách.

Lúc ở khách sạn vào buổi chiều, bên cạnh đều là người, lại còn có việc nên Châu Thanh không có thời gian để suy nghĩ nhiều, lúc này ngồi cùng nhau rồi thì cảm giác tồn tại của cả hai bên đều không dễ dàng xem nhẹ.

Lúc Châu Thanh ngồi thẳng dậy, đầu gối vô tình đụng phải người bên cạnh, một chi tiết nhỏ như vậy thôi, Châu Thanh không chỉ cảm thấy mình sẽ chú ý đến mà Trữ Khâm Bạch cũng rõ ràng đã cụp mắt xuống nhìn một cái.

Nhưng ai cũng không di chuyển vị trí.

Bọn họ rõ ràng đã từng ôm nhau, từng hôn nhau khi uống rượu, lúc tỉnh táo cũng đã từng hôn, vậy mà sau khi Châu Thanh nói rằng hãy thử đi, cậu lại cảm thấy Trữ Khâm Bạch đã kiềm chế rất nhiều. Lúc gặp mặt vào buổi chiều thì thản nhiên, ngoại trừ lúc mới lên xe kéo cậu một cái ra thì cũng ngồi rất hợp tiêu chuẩn.

Cảm xúc của anh không còn cuộn trào mãnh liệt nữa, nói chuyện cũng không áp sát từng bước một.

Hai người dường như có một sự hiểu biết ngầm, giữ một khoảng cách an toàn như có giới hạn nhất định.

Trữ Khâm Bạch trả lời: "Chắc là khoảng hai mươi năm trước, Thịnh Vũ gặp phải một cuộc khủng hoảng lớn, lúc đó người mà Trữ Kiến Hùng có mối quan hệ thân thiết nhất là anh cả của Diêu Trung Hiển."

"Anh cả?" Châu Thanh cau mày nhìn sang, "Sao em lại chưa từng nghe nói Tân Nguyên còn có một nhân vật quan trọng họ Diêu khác vậy."

"Chết từ lâu rồi." Trữ Khâm Bạch không chút cảm xúc nói: "Vào năm thứ ba Trữ Kiến Hùng quen biết ông ta, bởi vì phạm pháp nên bị tử hình, bị xử bắn. Thời kỳ hưng thịnh nhất của Tân Nguyên chính là lúc còn ở trong tay người này, bây giờ Diêu Trung Hiển này xét về thủ đoạn thì còn không bằng một phần vạn của ông ta."

Trong lòng Châu Thanh âm thầm kinh ngạc, cậu chỉ biết rằng Tân Nguyên dựa vào đen để tẩy trắng thôi, nhưng thủ đoạn và quy tắc phải bất khả xâm phạm thế nào mới bị phán tử hình chứ.

Và một người như vậy lại có liên hệ mật thiết với Trữ Kiến Hùng, Châu Thanh nhớ lại trải nghiệm hai lần đến nhà họ Trữ thì cau mày: "Ba anh, ông ta..."

"Muốn nói cái gì?" Bàn tay Trữ Khâm Bạch đặt lên lưng ghế ở phía sau, vô tình hay cố ý móc lấy cổ áo cậu, nhìn chằm chằm vào mắt cậu nói: "Ông ta sẽ không ngu xuẩn đến mức mà tự đưa mình vào tù đâu, bất kể thế nào thì bây giờ Trữ Kiến Hùng cũng già rồi, nhưng Diêu Trung Hiển vẫn còn sống, Lam Thành vẫn sẽ còn có rất nhiều Diêu Trung Hiển khác. Châu Thanh, nói với em điều này là vì muốn nói rằng lý tưởng tuyệt đối không tồn tại đâu, bất cứ lúc nào, đừng để bản thân chịu thiệt là được."

Châu Thanh nhìn lại, "Cái gì em cũng chịu được, chỉ không biết chịu thiệt là gì."

Châu Thanh biết tại sao anh lại nhắc đến điều này, nhưng Châu Thanh cũng không nói với anh rằng họ Diêu kia thật sự chẳng là gì đối với cậu cả.

Xử bắn, tử hình, v.v... một người đã từng nhìn thấy tình cảnh chiến trường khốc liệt thê thảm như Châu Thanh tự nhiên sẽ không bị một chuyện như vậy doạ sợ.


Trữ Khâm Bạch cảm thấy cậu lý tưởng hóa nhưng trên thực tế thì vừa vặn ngược lại, sự kết thúc của lý tưởng hóa có nghĩa là thờ ơ, lý trí và tỉnh táo.

Độc một lần duy nhất bị cảm xúc chi phối hành vi chắc cũng chỉ có ngày hôm đó.

Lúc Châu Thanh nhìn sang, Trữ Khâm Bạch cũng nhìn lại.

Châu Thanh nhìn ra được anh không bằng lòng nhắc tới những chuyện đã xảy ra hơn hai mươi năm trước kia nữa nên cũng không hỏi chi tiết thêm.

Cậu ngủ một lúc, đảm bảo chưa đến mười phút nhưng lúc chuẩn bị xuống xe, giọng nói của cậu rõ ràng đã không còn được như trước khi lên xe nữa, mang theo sự khô khan và khàn khàn.

Sau khi Trữ Khâm Bạch hỏi rõ buổi chiều cậu đã uống thuốc gì thì gõ ngón tay lên đầu gối, bảo tài xế đi đường vòng để mua một vài loại thuốc khác. Ngay lúc này đây, dường như bọn họ vẫn giữ một mối quan hệ bạn bè có chừng mực như cũ.

Hoặc là trên ranh giới bạn bè có thêm nhiều hơn một chút quan tâm.

Về đến khách sạn đã gần mười một giờ.

Phòng của cậu và Trữ Khâm Bạch không ở cùng một tầng, hai người không cần thảo luận gì mà lần lượt ai về phòng nấy.

Châu Thanh mở cửa, nhìn căn phòng tối om và đứng ở cửa vài giây, sau đó bật đèn lên như thường lệ, bước vào, cởi áo khoác và ném lên ghế sofa. Sau đó, cậu lại đi vào phòng tắm xả đầy một bồn nước nóng, điều chỉnh nhiệt độ cao lên một chút rồi cởi quần áo và tự ngâm mình trong bồn.

Mãi cho đến khi đã ngâm đến mức choáng váng đầu óc mới lau khô người ngồi dậy, mặc đồ ngủ rồi bước ra khỏi phòng tắm.

Hai ngày nay quá mệt mỏi nên nhân lúc thoải mái cuộn mình trong chăn, cậu đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Kết quả là nửa đêm đã cảm thấy lạnh, là loại cảm giác lạnh buốt tay buốt chân, bị đông cứng đến mức khiến cho cậu phải nghiến răng run lên cầm cập.

Châu Thanh phảng phất như trở lại đêm đông một năm nào đó.

Nửa đêm, con hẻm nơi cậu thuê trọ vang lên tiếng xe và tiếng súng, sau khi giật mình tỉnh giấc, cậu vội vàng choàng quần áo lên ra ngoài xem xét tình hình.

Trên con đường đá đã phủ đầy tuyết, vừa giẫm lên thì làn nước lạnh thấu xương đã lập tức làm ướt giày và tất.

Bên cạnh là một giáo sư già bị đẩy ra ngoài từ cổng sắt, trên trán đã bị thương, trên đầu và mặt chảy đầy máu, sau lưng ông là tiếng khóc hốt hoảng và xé ruột xé gan của vợ và con gái.

Giáo sư già bi thương lắc đầu: "Quốc gia sắp diệt vong rồi, rốt cuộc ai mới là yêu ma quỷ quái, ai mới là giặc!"

Đã nhìn những cảnh tượng như vậy rất nhiều rồi nên ngược lại, Châu Thanh lại cảm thấy bình tĩnh.

Cậu chỉ nhớ mình đã đưa áo khoác cho vị tiên sinh già đó, đám người đang xem cuộc vui ở xung quanh dần tản đi, gió thổi qua có chút châm chích da thịt, cái lạnh dường như có thể xuyên thấu từ lòng bàn chân vào đến tận trong tận xương cốt.

Đoạn giấc mơ ngắn ngủi này bị gián đoạn bởi một tiếng rung.

Châu Thanh nhận ra mình đã nằm mơ rất nhanh, dường như đã mấy ngày rồi cậu không mơ thấy chuyện trước đây nữa, mơ hồ chạm vào chiếc điện thoại di động ở đầu giường.

"Alo." Lúc mở miệng đã cảm thấy giọng nói của mình khó nghe như tiếng chiêng vỡ.

Đầu bên kia dừng lại một chút, giọng nói trong ban đêm dường như không chân thật, hỏi cậu: "Đã uống thuốc chưa?"

"Uống thuốc?" Châu Thanh vùi mình vào trong chăn, nhắm mắt lại, cố gắng nhớ lại một chút, "Chắc là uống rồi."

Trong ý thức dần dần tỉnh táo lại của Châu Thanh, lúc này mới phản ứng được là điện thoại của Trữ Khâm Bạch, cậu lấy điện thoại xuống xem giờ thì bị lớp sương mù phủ trên màn hình làm cho mờ mắt, lúc này mới phát hiện ra cả người mình đã đổ mồ hôi lạnh.


Lúc này, giọng nói của Trữ Khâm Bạch đã nghe vô cùng chân thật, thậm chí còn bình tĩnh và tỉnh táo, khả năng cao là hoàn toàn chưa hề ngủ, rất nhanh anh đã nói: "Mở cửa."

Châu Thanh ý thức được rằng anh không chỉ đơn giản là nói trên điện thoại mà còn ở ngay ngoài cửa.

Châu Thanh nằm ngửa ra, cố gắng hết sức mở to mắt, cánh tay gác lên trán, nhận ra mình cảm thấy lạnh nhưng nhiệt độ lại rất cao. Nhiệt độ trên trán và nhiệt độ trong lòng bàn tay dường như là hai thái cực khác nhau.

Sau đó, cậu ngồi dậy trong bóng tối, liếc ra cửa một cái, lúc thu tầm mắt lại lại liếc nhìn điện thoại, thấy cuộc gọi vẫn đang kết nối mới xác nhận được vừa rồi không phải là ảo thính.

Cậu vén chăn ra, xuống giường tìm giày, lúc đạp lên mặt đất mới cảm thấy chân mềm nhũn, bèn vịn lên giường rồi tiện thể bật đèn đầu giường lên, lúc này mới cầm điện thoại di động đi ra mở cửa.

"Anh..." Châu Thanh vừa mở cửa, chỉ kịp thấy rõ bóng người ở cửa thì một giây sau, cửa đã bị đẩy ra từ bên ngoài, một bóng người cao lớn chen vào.

Lúc Trữ Khâm Bạch dùng tay trái đóng cửa lại thì đánh giá cậu vài giây, mu bàn tay phải thăm dò cổ cậu, nhíu mày nhìn cậu một cái, ý tứ không rõ ràng, "Đôi khi anh còn phải tự khâm phục chính mình."

Châu Thanh chống tay lên trán, nghe đến mức đầu óc mơ hồ, thều thào hỏi: "Anh đang nói gì vậy?"

Trữ Khâm Bạch: "Nói nữa là phế luôn cổ họng đấy, trước tiên đừng nói gì hết."

Trữ Khâm Bạch đưa cậu trở lại giường, ấn cậu ngồi xuống rồi cầm lấy túi thuốc hoàn toàn chưa được mở ra trước khi đi ngủ mà vứt ở đầu giường lên, liếc nhìn người vừa mới mơ màng nói hình như đã uống, áp suất như bị đè xuống thêm vài phần.

Đọc hướng dẫn, rót nước, bóc thuốc.

Hai tay Châu Thanh chống ở bên người, nhìn người đi đi lại lại trong phòng mình.

"Trữ Khâm Bạch." Cậu gọi người kia.

Người được gọi đang đợi nước nguội, nhìn xuống cậu từ trên cao, "Sao vậy?"

Châu Thanh ngước mắt lên, "Hai ngày nay anh không gửi bất kỳ tin nhắn nào cho em."

Trữ Khâm Bạch không nói gì, bây giờ Châu Thanh lại có điều muốn nói, mặc dù đêm đã khuya và đầu óc vẫn còn nửa tỉnh nửa mê.

Cậu nói: "Em tưởng anh..."

Trữ Khâm Bạch nhìn chằm chằm cậu, "Tưởng cái gì?"

"Tưởng rằng anh không muốn thử với em."

Châu Thanh không biết tại sao mình lại nói như vậy, rõ ràng cậu không hề có suy nghĩ này lúc tỉnh táo, có lẽ là do mình đi vội vàng, lúc có thời gian rảnh vô tình thấy tin tức tràn ngập trên mạng nhưng điện thoại lại không hề có chút động tĩnh nào thì vẫn sẽ luôn có hai giây mất tập trung.

Hoặc cũng có thể là từ chiều đến tối, mọi chuyện đều quá đỗi bình thường.

Bình thường đến mức cậu cảm thấy dường như là đúng đắn, nhưng dường như lại có gì đó không bình thường.

Châu Thanh không nói ra được.

Nhưng Trữ Khâm Bạch đã nghe hiểu, bởi vì hiểu nên mới tức đến bật cười.

Anh chậm rãi đi tới, đứng trước mặt Châu Thanh, đưa nước sang rồi nói: "Ở thị trấn Kỳ Vô em nói thử xem, anh còn đang nghĩ có phải là Đức Phật em bái trong điện thờ hiển linh khiến cho em váng đầu không. Lúc nhìn thấy em anh cũng nghĩ, hai ngày nay, đủ để em bình tĩnh lại rồi nhỉ?"

Châu Thanh ngẩng đầu lên, khóe mắt do sốt cao nên đỏ lên, hai mắt mờ mịt, "Em rất bình tĩnh."

"Vậy à." Trữ Khâm Bạch hừ lạnh một tiếng, "Bình tĩnh đến mức khiến cho mình sốt cao, bảo thư ký nói dối, lừa anh nói là uống thuốc rồi. Đúng là cho em thời gian nhiều quá, cho em lợi lộc rồi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK