Ôn Yến thiếu chút nữa bị cậu ta làm cho hoảng sợ, bên kia lão quản gia vẫn luôn ở cửa dòm dáo dác vừa thấy Lục Thiên Mạch ngã trên mặt đất, ngay lập tức hô mấy tiếng thiếu gia thiếu gia mà vọt lại đây. Còn gọi cô hỗ trợ cùng nhau đem cậu ta nâng vào phòng, tòa biệt thự Lục gia này xem như rời xa Lục gia tổ trạch, mua tới cho hai anh em Lục Thiên Mạch cùng Lục Thiên Hàng ở.
Xem như...một loại hình thức lưu đày khác, hoặc là bảo hộ đi.
Đúng vậy, hai anh em Lục gia đều không phải gia chủ Lục gia hiện tại sinh ra, chuẩn xác mà nói hai người bọn họ là con của em trai gia chủ Lục gia, nói cách khác hai bên là quan hệ bác cháu.
Nhiều năm trước chợt tới một trận nổ mạnh, con trai nhỏ Lục gia bị nổ chết, con dâu cả Lục gia cũng ở trên giường bệnh nằm hai năm mới hoàn toàn hồi phục, lại vĩnh viễn mất đi khả năng sinh dục, một nhà của anh cả Lục gia suy đi nghĩ lại liền đem hai đứa con của em trai nhà mình nhận nuôi. Lúc ấy Lục Thiên Hàng cùng Lục Thiên Mạch tuổi đã không nhỏ, đi theo người mẹ không đáng tin cậy của mình cũng đã qua một đoạn thời gian.
Mà quyết định nhận nuôi này hầu như bị mọi người ở Lục gia phản đối, phải biết rằng mẹ của hai người Lục Thiên Hàng sau khi chồng của mình chết, không thể không nói, đều luôn sống mơ mơ màng màng.
Thời trẻ có thể gả vào hào môn hoàn toàn là mở ra hình thức cô bé lọ lem, nếu không phải khuôn mặt đó, chỉ sợ hiện tại còn không biết ở cái xó xỉnh nào bán khoai lang đâu!
Hiện giờ chồng đã chết, mất chỗ dựa mẹ Lục liền bị người khác dụ dỗ, làm rất nhiều việc sai trái, thậm chí khiến người đều hoài nghi huyết mạch của Lục Thiên Hàng cùng Lục Thiên Mạch.
Rốt cuộc Lục gia to như vậy, thật sự phải đưa cho hai tên oắt con lai lịch không rõ chấp chưởng, ai cũng không cam lòng, nhưng chính là sau này thật sự làm giám định, không có bất luận vấn đề gì, loại lời đồn này vẫn luôn không dừng được
Cho nên Lục Thiên Hàng cùng Lục Thiên Mạch đành phải ở tại bên trong biệt thự này, vào đây ở chính là ở tới bây giờ, cha mẹ trên danh nghĩa, trên thực tế bác trai bác gái tuy rằng rất đau lòng bọn họ, nhưng bởi vì công tác bận rộn, thường xuyên không ở nhà, nhưng sẽ thường cùng bọn họ điện thoại video, liên lạc cảm tình.
"Phu nhân thường nói, Lục gia này sớm hay muộn đều phải giao cho đại thiếu gia, chuyện nhiều năm trước bị người xóa quá mức sạch sẽ, nhưng hiện tại ai muốn từ trong tay Thiên Hàng thiếu gia đoạt đồ vật, cần phải bước qua xác của hai người bọn họ. Chính là nữ nhân đó cách mười ngày nửa tháng thì sẽ tới một lần, cũng không làm gì khác, chính là đòi tiền, làm người ghê tởm, cơ hồ mỗi lần tiểu thiếu gia đều sẽ bị đối phương làm tức giận đến té xỉu, nhưng luôn không cho tôi nói với đại thiếu gia, cho đến bây giờ, đại thiếu gia cũng chưa thấy qua mẹ cậu ấy mấy lần.Haiz, Ôn tiểu thư, cô ở chỗ này trước ngồi bồi một chút, tôi đã kêu bảo mẫu nấu thuốc. Tôi nhìn thấy tiểu thiếu gia vẫn luôn giữ chặt quần áo cô, cô tạm thời trước bồi cậu ấy"
Đúng vậy, sau khi giúp lão quản gia đem Lục Thiên Mạch đưa lên giường, ống tay áo của Ôn Yến vẫn luôn bị đối phương nắm gắt gao, mấu chốt đối phương còn luôn kêu một tiếng anh, hai tiếng anh.
Dù sao trở về cũng là phiền lòng, Ôn Yến nghĩ một chút vẫn là chuẩn bị ở chỗ này tạm thời ngồi chơi trong chốc lát.
Liền tùy ý lấy một quyển sách đầu giường xem, xem không bao lâu, lão quản gia liền vội vàng xông lên, trong tay bưng cái chén tản ra hương vị nồng đậm không phải thuốc đông y, còn có thể là cái gì.
Đúng vậy, loại chứng bệnh sinh ra đã yếu ớt, vẫn là dùng thuốc đông y điều dưỡng tương đối đáng tin cậy.
Cơ hồ là trong nháy mắt hương vị ở trong phòng truyền đến người, Lục Thiên Mạch liền mơ mơ màng màng mở hai mắt, sau đó liền nghe được cậu ta lãnh đạm nói, "Mang đi, tôi không uống."
"Thiếu gia, cái này......"
Vẻ mặt lão quản gia khó xử, Ôn Yến nhìn sườn mặt lạnh lùng khó có thể thấy được của Lục Thiên Mạch, lại nhìn bộ dạng khó xử của lão quản gia, khựng lại, liền cười nhận lấy thuốc, "Đưa cháu đi."
Ai biết lão quản gia không chỉ đưa cô một chén thuốc đông y, còn thuận tay đưa cô một túi kẹo dẻo ngọt.
Ôn Yến buồn cười nhìn túi kẹo đó, bưng chén thuốc, nó bắt đầu nguội dần, chờ nguội không sai biệt lắm, mới múc một muỗng, "Được rồi, đừng nóng giận, bằng không...Lần sau bố trí bài tập cho cậu ít lại?"
Nghe vậy, Lục Thiên Mạch quay đầu, "Cùng bài tập có cái gì liên quan?"
Lời còn chưa nói xong cô một muỗng thuốc liền đưa đến trong miệng cậu ta.
"Vậy thì ngoan" Cô cười nói.
Lục Thiên Mạch ngơ ngẩn mà nhìn thiếu nữ cười tủm tỉm, hồi lâu mới lẩm bẩm nói, "Cậu làm sao như vậy?"
Lời còn chưa nói xong, lại một muỗng thuốc đưa tới, lại sau đó Ôn Yến liền cầm chén thuốc đưa tới trong tay cậu ta, "Được rồi, cậu cũng không phải con nít, tự mình uống!"
"Vậy còn cậu?"
"Tôi phải đi về."
"Cậu không ở lại?"
"Ở lại cái gì?" Ôn Yến nghi hoặc.
"Có thể, có thể tán gẫu với mình một chút?" Thiếu niên thấp giọng cầu xin.
Danh Sách Chương: