• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hi Vũ nhìn cha của mình, nước mắt rơi lã chã. Vậy ra ông vốn dĩ chưa từng vì người đàn bà khác mà bỏ rơi mẹ, cũng chưa từng bỏ rơi anh. Chẳng qua là ông đã dành tình thương cho anh sai cách. Nghĩ rằng khi anh mất mẹ, chỉ cần có người thay thế chăm sóc thì anh sẽ tốt hơn.

Lăng lão gia đưa tay lau nước mắt cho Hi Vũ, cười nói.

"Là một đấng nam nhi, phải mạnh mẽ."

Anh gật đầu, rồi cũng cười theo ông.

Sau khi xảy ra chuyện, Kiều Mỹ Như bị nhốt ở trong phòng, được cụ Lăng mời bác sĩ tâm lý đến khám. Lúc này, cả nhà mới phát hiện ra bà ta mắc chứng tâm thần phân liệt. Hiện tại tinh thần đã không còn tỉnh táo nữa, bà ta cứ khóc rồi lại cười, nói năng lung tung.

Lăng lão gia nhìn bà ta, trong lòng cũng khó tránh khỏi cảm giác áy náy. Chuyện thành ra thế này, cũng một phần là lỗi do ông. Chỉ vì muốn bù đắp, mà để Kiều Mỹ Như trở thành người điên loạn.

Hi Vũ xuất viện, đưa Nguyệt Yên về lại Lăng gia để đoàn tụ cùng cha và ông nội. Anh đưa cô đến trước bàn thờ tổ tiên, thấp hương cho người mẹ đã mất. Cô nhìn di ảnh của bà, biết bà đã đặt niềm tin vào mình rất nhiều. Trong lòng chỉ có thể tự nhủ, sẽ thay bà chăm sóc cho cha và ông nội, sẽ yêu Hi Vũ bằng cả trái tim.

||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Tam Giới |||||

"Mẹ! Cháu của mẹ sắp chào đời rồi!"

"Nào nào! Nguyệt Yên đừng đứng lâu quá! Qua đây với nội!"



Ông nội gọi cô đến ngồi bên cạnh mình, còn lấy bánh ngọt cho cô ăn. Thời gian trôi qua nhanh như thế, mới đây mà cô đã ở tháng thứ 8 của thai kì. Thời tiết mùa đông lạnh dần, trời cũng bắt đầu có tuyết. Hi Vũ bước đến quấn thêm khăn choàng cổ cho cô, rồi ngồi xuống giúp cô mang bao tay vào.

"Giữ ấm một chút! Đừng để bị lạnh!"

"Anh đã quấn nhiều khăn cho em lắm rồi!"

Nguyệt Yên nhìn anh cười khổ. Cơ thể này của cô, ngoài cái bụng to ra thì chỗ nào cũng bị anh quấn chặt lại để ủ ấm. Ông nội bật cười.

"Con xem, con bé không thở nổi luôn rồi kia kìa!"

Cả nhà cùng nhau cười nói rôm rả, không khí gia đình lại trở về ấm áp một lần nữa. Trong nhà có lò sưởi ấm, nên lúc nào cũng có ánh lửa bập bùng. Hi Vũ và Nguyệt Yên sau khi ở dưới sảnh cùng cha và ông nội thì trở về phòng. Anh giúp cô chuẩn bị đồ, lát nữa sẽ đưa cô đến bệnh viện để chờ ngày sinh. Tuy còn gần 1 tháng nữa, nhưng vì muốn sự chào đời của con gái được bình an, vẫn nên chuẩn bị thật tốt.

"Ngày mai anh đến công ty đi! Em ở một mình được rồi!"

Nguyệt Yên ngồi trên giường nhìn Hi Vũ bỏ quần áo và đồ dùng vào ba lô lớn, nhẹ nhàng nói. Cô thấy anh gần đây vì mình vất vả như vậy, bây giờ còn có thêm cụ Lăng và Lăng lão gia. Khiến nhiều người lo lắng, cô cũng thấy rất áy náy.

"Ngốc vừa thôi! Anh ở với em thì có sao chứ?"

Cô mỉm cười, rồi hôn lên môi anh một cái ngọt ngào.

"Yêu chồng!"

"Biết dỗ ngọt anh rồi ư?"

Hi Vũ dìu Nguyệt Yên xuống lầu, chào ông nội và cha rồi lái xe đến bệnh viện. Phòng dự sinh của cô là phòng VIP, có đầy đủ các thiết bị, máy điều hoà và có cả tivi, còn có một cái tủ lạnh nhỏ. Anh đã đặc biệt chọn ra một nữ y tá để bên cạnh chăm sóc cô, giúp đỡ cô khi cần.

Cô bé này còn nhỏ tuổi, nên rất biết chuyện và rất nhiệt tình. Sau khi được đưa đến phòng dự sinh nằm, Nguyệt Yên lại buồn chán không chịu được. Miệng thì bảo Hi Vũ cứ về nhà lo việc công ty, nhưng cô đã quen có anh mất rồi.



"A Niên! Em ở đâu?"

Nguyệt Yên thấy cô bé đang giúp mình gọt trái cây, mới mạo muội hỏi chuyện một chút.

"Em ở Nghi Hà ạ!"

"Em còn nhỏ vậy, đã 20 chưa?"

Nếu như 20, thì cô cũng chỉ hơn cô bé này chừng vài tuổi. Cô bé gật đầu, mang trái cây qua đặt ở bàn ngay bên cạnh cho cô. Cô lấy một trái nho đưa cho A Niên, cười thân thiện.

"Em ăn đi!"

Cô bé vội vàng từ chối.

"Không cần đâu ạ! Em ăn của chị sẽ bị anh chủ la mất!"

"Anh chủ?"

Nguyệt Yên ngẫm nghĩ một hồi lâu, mới chiêm nghiệm ra người mà A Niên nói là Hi Vũ. Còn gọi là anh chủ cơ? Xem ra anh đã hù doạ con nhà người ta chuyện gì rồi, mới khiến cô bé này kiêng dè như vậy. Bình thường nếu như không phải người quen biết lâu năm, anh nhất định sẽ không để lộ mình là người sống tình cảm, bản tính tự luyến trời sinh lại càng giấu kỹ hơn.

Cô bật cười.

"Em nói... Là chồng của chị ư?"

A Niên liền gật đầu ngay. Thấy cô có vẻ thân thiện và dễ gần hơn Hi Vũ, cô bé mới dám mở lời tâm sự.

"Chồng của chị, bình thường khó tính lắm phải không ạ? Anh ấy dặn dò em rất nhiều thứ. Trước khi em được vào đây, phải kiểm tra sơ yếu lý lịch, chứng minh thư, còn phải liên lạc được với người nhà của em để xác thực thân phận cơ."

"Hả?"

Nguyệt Yên nghe xong mà thật sự ngớ ngẩn. Còn có chuyện phức tạp như vậy nữa sao? Chỉ là chăm sóc cô khoảng chừng nửa tháng chờ ngày sinh mà Hi Vũ phải cẩn thận như vậy. Xem ra cô bé này quê quán ở đâu, gia cảnh thế nào anh còn rõ hơn cả cô rồi.

"Anh ấy hơi kĩ tính một chút thôi! Em đừng để tâm nhé!"

A Niên lắc đầu cười.

"Không đâu ạ! Em lại thấy anh ấy rất tốt với chị! Là cực kỳ tốt luôn ấy!"

Nguyệt Yên mỉm cười dịu dàng.

"Sao em lại khẳng định như thế?"

"Ánh mắt ấy ạ! Lúc chị say ngủ, anh ấy nhìn chị không rời một khắc. Em tuy là chưa từng yêu ai, nhưng cũng nhìn ra được, trong mắt anh ấy chỉ có mỗi mình chị."

...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK