Chiến lược tốt nhất bây giờ là rời đi.
Cô đặt chiếc cốc trà xuống, kéo A Thanh đi.
“A Thanh, ta đi thôi.”
“Này, thiếu phu nhân.
Chúng ta đang đi đâu vậy? Tôi sẽ đưa cô tới đó vì tôi quen thuộc nơi này.
Tôi đã ở đây vài lần…”
“Về nhà.” Ứng Hiểu Vi nói gọn lỏn, đi thẳng một mạch mà không thèm quay đầu nhìn lại.
Ngay cả khi họ đã lên xe, người phục vụ của cô vẫn mang vẻ mặt thất vọng, không hiểu tại sao cô đòi tới đây cho bằng được nhưng đi chẳng được bao nhiêu đã đòi về.
“Thiếu phu nhân, dù sao thì chúng ta cũng đã tới đây rồi.
Tại sao cô không muốn tìm thiếu gia? Cô mắc cỡ à?”
A Thanh cúi xuống và nhìn vào khuôn mặt của thiếu phu nhân.
Ứng Hiểu Vi thực sự muốn đập đầu người hầu của mình vào tường khi nhìn cô.
Cô hầu gái bỏ cuộc và thở dài, như thể cô hiểu thiếu phu nhân của mình quá rõ.
Thậm chí, cô còn vươn tay vỗ về Ứng Hiểu Vi như an ủi.
“Không sao đâu.
Cô và thiếu gia là vợ chồng.
Anh ấy chắc chắn sẽ cảm động khi thấy cô đã đặt anh ấy vào trái tim mình.
Hãy đi gặp anh ấy, anh ấy sẽ rất hạnh phúc.”
Ứng Hiểu vội vàng bụm miệng A Thanh, xoay đầu nhìn về phía tài xế ngồi đằng trước, bảo tài xế lái xe về nhà.
Người tài xế liếc nhìn A Thanh qua gương chiếu hậu, cô hầu gái đang mở to mắt và ngậm chặt miệng, vừa khởi động xe vừa cố nén tiếng cười của mình.
Ứng Hiểu Vi chậm rãi chắp tay cầu xin.
“Chị gái A Thanh thân mến, chị có thể đừng nói cho anh Thiên Dương biết chuyện hôm nay đã xảy ra được không?”
Người giúp việc không nói, nhưng Ứng Hiểu Vi lại lặp lại.
“Không, không phải chỉ là Thiên Dương mà bất cứ ai cũng tuyệt đối không được nói.
Dù là bác Văn hay chị A Ly đi chăng nữa.”
Ứng Hiểu Vi nén tiếng thở dài.
Làm sao cô có thể che giấu được điều này? Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
A Thanh nhìn vào biểu hiện của Ứng Hiểu Vi, và cô còn cười rạng rỡ hơn nữa.
“Thiếu phu nhân, đừng xấu hổ.
Khi chúng †a đến đây, A Ly biết chính xác rằng cô đến club để tìm thiếu gia, và cô ấy đã vô cùng vui mừng.
Nếu không phải vì mục đích tạo bất ngờ cho thiếu gia, tôi nghĩ rằng cô ấy đã gọi cho anh ấy sau khi chúng ta rời đi.”
“Hả?” Ứng Hiểu Vi kinh hãi đến mức toát mồ hôi lạnh.
Cô đã bất cẩn, quá bất cẩn.
Nhiệm vụ quan trọng nhất đối với cô khi về đến nhà là phải xem kỹ những cơ sở kinh doanh nào mà gia đình họ Trương sở hữu, những cơ sở nào trong số đó do Trương Thiên Dương quản lý, và lịch trình của anh.
Cô phải biết tất cả mọi thứ, để cớ sự hôm nay không lặp lại.
Thành phố rộng lớn là vậy, vậy mà cô đã có một sự trùng hợp bất ngờ ở một nơi gặp gỡ ngẫu nhiên.
Cô hơi ngốc, vì vậy Trương Thiên Dương thương cảm nên mới tình nguyện làm lá chắn che chở cho cô.
Nếu cô tiếp tục giả vờ và anh vẫn quan †âm đến cô, thì anh đúng là kẻ ngốc thực sự.
Thật là một câu chuyện hài hước.
Trước khi tới đây cô đã nghĩ rằng hôm nay là một ngày tốt lành, nhưng có vẻ như cô phải rút lại lời nói đó.
Hôm nay là một ngày †ồi tệ hơn cả việc cô giẫm phải phân chó.
Cô nên xem xét mọi thứ tỉ mỉ hơn trước khi đi ra ngoài!
Danh Sách Chương: