• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Mạnh Niệm Từ ngẩn người:
- Vãn bối quả tình không hay biết gì cả!
- Hiện nay lão ta có lẽ cũng đã có mặt tại Thái Sơn rồi!
Mạnh Niệm Từ giật mình:
- Ồ... Vãn bối thật không hề nghĩ đến, ông ấy...
Lão nhân râu xám tiếp lời:
- Quân Lộ Dao đã kết bạn với hai thiếu nữ, một là Chương Ðài Phụng và một là Văn Vô Cửu, có lẽ cũng đã đến Thái Sơn để xem cuộc vui!
Mạnh Niệm Từ càng thêm giật mình:
- Ồ, sao họ lại trở thành đồng bọn thế nhỉ?
Lão nhân râu bạc Ồ Ðồng tiếp lời:
- Trên cõi đời hãy còn nhiều điều bất ngờ lắm, vậy cũng đâu có gì kỳ lạ!
Mạnh Niệm Từ thở dài:
- Bất luận thế nào thì độc thương của tiện nội cũng vẫn không có hy vọng chữa khỏi!
Lão nhân râu xám trố mắt:
- Sao vậy?
Mạnh Niệm Từ lại thở dài:
- Thật chẳng dấu giếm, Chương Ðài Phụng và Văn Vô Cửu từng ở bên vãn bối một thời gian, nếu nghe nói người bị trúng độc là vợ của vãn bối, chắc chắn họ sẽ không để cho Quân Lộ Dao chữa trị đâu!... Vả lại, từ đây đến Thái Sơn đâu phải chỉ một sớm một chiều, tiện nội không thể nào sống được đến khi đến nơi!

Lão nhân râu xám bỗng hỏi:
- Chẳng hay nội lực của thiếu hiệp đã đạt đến mức độ nào?
Mạnh Niệm Từ ngớ người ngạc nhiên:
- Tiền bối sao lại hỏi vậy?
Lão nhân râu xám mĩm cười:
- Lão phu hỏi tất nhiên là phải có dụng ý!
Mạnh Niệm Từ chau mày:
- Vãn bối không dám tự phụ huênh hoang, nhưng cũng có thể tạm liệt vào hàng bậc nhất võ lâm!
Lão nhân râu xám nghiêm nghị:
- Lão phu muốn thử được chăng?
Mạnh Niệm Từ ngớ người:
- Tiền bối muốn khiêu chiến ư?
Lão nhân râu xám vội xua tay:
- Ðừng hiểu lầm, lão phu chỉ muốn xác định trình độ nội lực của thiếu hiệp mà thôi!
Mạnh Niệm Từ thắc mắc:
- Nếu như tiền bối cần thiết, vãn bối cung kính chi bằng tòng mệnh.
Lão nhân râu xám cười cười:
- Chúng ta hãy nói rõ trước, đôi bên trước tiên hãy sử dụng hai thành nội lực tỉ thí, mỗi bên lục tục vận công, khi nào một bên không vận công nữa, tức là toàn bộ nội lực đã vận hết, bên kia phải tức khắc thu hồi nội lực kẻo gây ra nội thương!
Mạnh Niệm Từ mĩm cười:
- Vãn bối xin tuân mệnh!
Lão nhân râu xám không hề khách sáo, tung mình vào trong điện, một tay đưa thẳng ra chờ đợi.
Mạnh Niệm Từ lòng đầy thắc mắc lẫn hiếu kỳ, cũng tung mình vào giữa điện, một tay đưa thẳng ra nghênh đón.
Chàng y theo lời dặn của lão nhân, chỉ sử dụng hai thành nội lực, nhưng khi bàn tay hai bên vừa chạm nhau, lão nhân râu xám lập tức giật mình, người bất giác ngã ngửa ra sau. Song, nội lực của ông ta lập tức ào ạt tuôn ra, liệt thế ngay lúc khởi đầu.
Ðôi bên dần gia tăng nội lực...
Mạnh Niệm Từ đã tăng đến bốn thành, chỉ thấy lão nhân râu xám lộ vẻ hết sức vui mừng, tuy rằng chắc chắn lão sẽ phải thu bại.
Khi Mạnh Niệm Từ nội lực tăng đến năm thành, nội lực của lão nhân râu xám bỗng ngưng trệ, hiển nhiên đã phát ra đến mức tối đa rồi.
Mạnh Niệm Từ lập tức thu hồi nội lực theo như đã giao ước, lùi nhanh ra sau.
Lão nhân râu xám đưa tay lau mồ hôi trán, hấp tấp nói:
- Thiếu hiệp thật sự đã sử dụng đến mấy thành công lực vậy?
Lão nhân rậu bạc Ô Ðồng bỗng xen lời:
- Có lẽ tối đa không quá sáu thành phải không?
Mạnh Niệm Từ có vẻ ái ngại dáp:

- Vãn bối quả thật chỉ sử dụng năm thành công lực!
Lão nhân râu xám khích động:
- Lão phu đã giở hết toàn lực mà thiếu hiệp chỉ sử dụng có năm thành công lực, vậy là thiếu hiệp đã đạt đến mức dộ tam hoa tụ đỉnh, ngũ khí triều nguyên rồi!
Không chờ Mạnh Niệm Từ lên tiếng, lại nói tiếp:
- Vậy là Mộc nhi được cứu rồi!
Mạnh Niệm Từ ngạc nhiên:
- Tiền bối nói gì vậy?
Lão nhân râu xám cười:
- Hai điều khó khăn mà thiếu hiệp đã nói vừa rồi, lão phu đều có thể giải quyết cho thiếu hiệp. Một là tuy lão phu không biết cách chữa trị dộc thương, nhưng lại am tường về phương pháp ngưng công tụ độc do gia truyền. Bất luận kịch độc nào đều có thể làm cho chậm phát tác, lão phu cam đoan có thể kéo dài sinh mạng cho lệnh chính thêm vài hôm nữa. Hai là chỉ cần đến Thái Sơn gặp Quân Lộ Dao, lão phu cam đoan có thể khiến lão chữa trị độc thương cho lệnh chính. Tuy nhiên... lão phu có một điều kiện trao đổi!
Mạnh Niệm Từ kinh ngạc lẫn vui mừng:
- Chẳng hay điều kiện của tiền bối là gì?
Lão nhân râu xám cười:
- Trước hết lão phu muốn biết thiếu hiệp có tin được lão hay không?
Mạnh Niệm Từ ngẫm nghĩ chốc lát, đoạn nói:
- Vãn bối chẳng qua thấy tiền bối quá tự tin, Quân Lộ Dao vốn ẩn cư dưới Trường Hận Phong, là người khô khan tình cảm, còn hai vị cô nương Chương Ðài Phụng và Văn Vô Cửu thì càng chẳng dễ khẩn cầu!
Lão nhân râu xám cười:
- Lão phu không phải khẩn cầu mà là ra lệnh cho Văn Vô Cửu bảo Quân Lộ Dao phải chữa trị dộc thương cho lệnh chính, liệu nàng ta chưa dám trái lời lão phu đâu!
Mạnh Niệm Từ kinh ngạc:
- Tiền bối dựa vào đâu mà dám chắc như vậy?
- Hết sức đơn giản, Văn Vô Cửu là con gái lão phu!
- Ồ... Nhưng Văn cô nương từng nói với vãn bối, nàng là một cô nhi!
Lão nhân râu xám buông tiếng hừ lạnh lùng:
- Ðó là những lời giả dối, thiếu hiệp dễ tin đến vậy ư?
Mạnh Niệm Từ đăm mắt nhìn lão nhân râu xám một hồi, nhận thấy quả nhiên hao hao giống Văn Vô Cửu, chứng tỏ ông không phải là nói ngoa, bèn vội ôm quyền thi lễ nói:
- Vãn bối còn chưa thỉnh giáo tôn tánh đại danh!
- Lão phu là Văn Tử Khanh...
Ðưa tay chỉ đứa bé màc bệnh trước mặt nói tiếp:
- Ðó là con trai lão phu tên Văn Ðại Mộc!
Mạnh Niệm Từ vội hỏi:
- Vừa rồi tiền bối bảo là có điều kiện trao đổi, chẳng hay...
Văn Tử Khanh gật đầu:
- Ðiều kiện đó là thiếu hiệp chữa lành bệnh cho con trai lão phu!

Mạnh Niệm Từ cười áo não nói:
- Tiền bối khéo đùa, vãn bối chẳng biết chút về y thuật, làm sao chữa được bệnh cho lệnh lang?
Văn Tử Khanh mĩm cười:
- Nguyên nhân rất đơn giản, Mộc nhi là chứng bẩm sinh kinh mạch bị ách tắt, phải cần một người có nội lực đạt đến mức đăng phong tạo cực, dùng hổn nguyên chân lực từ từ đả thông, bằng không thì chỉ còn sống được hơn mười ngày nữa thôi...
Tiếng nói khản dần, ra chiều hết sức bi thiết.
Mạnh Niệm Từ chau mày:
- Tiền bối tin là vãn bối có thể làm được ư?
- Ðương nhiên, nếu không thì lão phu hà tất phải thử nội lực của thiếu hiệp làm gì?
- Nếu quả có thể chữa được bệnh chứng cho lệnh lang, dĩ nhiên vãn bối hết sức sẳn sàng, chẳng hay phương pháp trị liệu như thế nào?
- Chỉ cần sử dụng phương pháp "Thôi Cung Quá Huyệt" thông thường là được. Tuy nhiên, khi vận dụng thủ pháp lần đầu là cần phải liên tục trong năm giờ, sau đó mỗi ngày sáng trưa tối mỗi lần một giờ, sau ba ngày ắt sẽ khỏi!
Mạnh Niệm Từ chau mày:
- Vậy là cần phải tìm một nơi yên tĩnh hoặc là tiến hành trong lữ điếm, ít ra cũng phải mất bốn ngày trời!
- Không sai, tạm thời thiếu hiệp khoan hãy đến Thái Sơn, cũng may là từ nay đến hôm trừ tịch hãy còn đến sáu bảy ngày, thời gian vẫn còn kịp!
- Nhưng tiện nội...
Văn Tử Khanh cười tiếp lời:
- Ðó chính là điều chúng ta cần bàn thảo, để lão phu đưa lệnh chính đến Thái Sơn cầu y trước, thiếu hiệp ở trong một thị trấn gần đây chữa bệnh cho Mộc nhi, sau đó hẳng đến Thái Sơn gặp lại nhau, thiếu hiệp thấy thế nào?
Mạnh Niệm Từ do dự:
- Vậy...
Chàng vốn định nói đôi bên mới chỉ gặp nhau lần đầu, không thể quá tin tưởng nhu vậy được, nhưng chàng chẳng sao thốt ra khỏi miệng.
Văn Tử Khanh liền chau chặt mày hỏi:
- Thế nào? Không tin tưởng lão phu phải không?
Mạnh Niệm Từ vừa định đáp lời, bỗng nghe lão phu râu bạc Ồ Ðồng cười ha hả nói:
- Thôi, lão phu cũng không tiện giấu diếm nữa...
Ðăm mắt nhìn Mạnh Niệm Từ hỏi:
- Có biết lão phu là ai không?


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK