Đều là đàn ông, vừa rồi còn bị Lận Minh Húc “thế này thế nọ” một hồi, cậu tất nhiên hiểu rõ đối phương đang có ý gì.
Thư Vưu căng da đầu, ấp úng nói: “Tôi… Tôi sợ làm không tốt.”
“Dù, dù sao chuyện thể này, tự mình… Ờm, tự mình biết làm thế nào để bản thân thoải mái nhất.”
Lận Minh Húc lại tỏ ra không chút thương tiếc, trào phúng cậu: “Vậy sao vừa rồi cậu lại thoải mái như vậy?”
Thư Vưu: “…”
Mặt cậu lập tức đỏ bừng như quả cà chua chín.
Cái mặt này cũng chẳng cần nữa rồi!
Thư Vưu vô cùng xấu hổ xen lẫn giận dữ, cậu tức tối vén tay áo lên: “Được thôi! Tới đi!”
Trông cậu chẳng khác gì sắp đánh nhau với kẻ thù.
Vì thế…
“… Anh đừng nhúc nhích, để tôi tới!”
“… Ơ, anh đừng nhúc nhích nhé, cũng không được động đậy đâu đấy, không thì tôi không biết làm thế nào đâu!”
“… Áu anh làm nhẹ thôi, nhẹ thôi nhẹ thôi!”
Ai mà không biết, còn tưởng rằng trong phòng này đang giết heo.
Hai tiếng sau, Thư Vưu bị ép khô linh hồn, được Lận Minh Húc chở đến sân bay.
Lận Minh Húc đích thân giúp Thư Vưu cầm vé máy bay, nhét vào tay cậu: “Đi sớm về sớm, chú ý an toàn.”
Thư Vưu nhận vé máy bay, ánh mắt né tránh: “Biết rồi mà.”
Cậu nhấc chân định đi thì bất chợt Lận Minh Húc cất tiếng gọi: “Thư Vưu.”
Thư Vưu dừng chân, ngẩng đầu nhìn anh.
Lận Minh Húc khẽ giọng hỏi: “Cậu sẽ không chạy trốn, phải không?”
Thư Vưu há miệng t hở dốc, ấp úng nói: “Nếu, nếu tôi chạy thì sao?”
“…”
Ánh mắt Lận Minh Húc tối sầm: “Vậy cũng rất đơn giản.”
Người đến kẻ đi không ngớt bên trong sân bay, xung quanh ồn ào như vậy, nhưng tiếng thì thầm của người đàn ông vẫn giống như gần trong gang tấc, vang lên bên tai, vô cùng rõ ràng, hệt như tiếng sấm.
“Nếu cậu chạy.”
Lận Minh Húc chăm chú nhìn Thư Vưu, trong ánh mắt phản chiếu bóng hình của cậu, anh cố tình dừng lại một chút, như thể đang phí thêm chút sức lực, kiềm chế bản thân khỏi những tưởng tượng đó.
“… Tôi sẽ bắt cậu về.”
“Đánh gãy chân.”
“Khóa dưới tầng hầm.”
“Để cả đời này cậu chỉ có thể nhìn tôi.”
“Chỉ có thể nghe giọng của tôi.”
“Chỉ có thể nói chuyện với tôi.”
Thư Vưu: “…”
Cậu khiếp sợ trợn tròn mắt, không thể tin vào những gì mình nghe thấy: “Anh anh anh… Anh không sợ tôi…” Sẽ hận sao?
“Tôi không quan tâm.”
Khóe môi Lận Minh Húc khẽ cong lên, nhưng trong đôi mắt vẫn chất chứa đầy sự lạnh lùng, sâu thẳm chẳng thể thấy đáy. Anh hờ hững nói: “Cho đến lúc đấy…”
“Thiên trường địa cửu, cậu chẳng thể rời xa tôi.”
… Đến khi Thư Vưu lên máy bay rồi, đầu óc cậu vẫn còn ong ong.
Như bị một chiếc búa tạ nặng tám mươi kilogram đập liên tục vào.
Cậu thật sự không thể ngờ tới Lận Minh Húc sẽ nói những lời như vậy.
Dẫu rằng cậu biết nhân vật chính công mà hắc hóa thì sẽ kh ủng bố đến cỡ nào, nhưng mà… Nhưng mà bây giờ người trong cuộc lại là chính cậu?
Như thế này cũng coi như là một cái kết bi thảm đi, nhưng tại sao cậu cứ cảm thấy có chỗ nào đó sai sai chứ?
Những lời này của Lận Minh Húc, chẳng lẽ không nên nói với nhân vật chính thụ thuộc hệ chính quy hay sao?
Vả lại…
Vả lại hình như Thư Vưu thật sự cũng không có bài xích việc Lận Minh Húc làm những chuyện đó với cậu.
Nụ hôn lúc trước cũng thế, cậu thật sự không ghét việc phải làm những điều này với Lận Minh Húc.
Thư Vưu ý thức rõ ràng được là ban nãy bản thân thật sự thoải mái.
Đó không phải là cảm giác thoải mái đơn thuần mà cậu tự tạo ra, mà là sự thoải mái được đan xen bởi rất nhiều cung bậc tình cảm và cảm xúc.
Gấp đôi, gấp rất nhiều lần, là một cảm giác hoàn toàn khác.
Hơn nữa mặc dù Lận Minh Húc cũng đã nói hết mấy lời thoại vừa đen tối vừa bi3n thái như thế rồi, cơ mà cậu… Cơ mà cậu cũng không cảm thấy chán ghét gì cả.
Mối đe dọa chẳng những điên cuồng mà còn đáng sợ như vậy, thế nhưng Thư Vưu chỉ cảm thấy có chút sốc… Hay là, thật ra từ trong sâu thẳm con người cậu cũng là một kẻ bi3n thái?
Xong rồi xong rồi xong rồi xong rồi xong rồi…
Đầu Thư Vưu lại bắt đầu spam.
Vì phải ký một số thỏa thuận bổ sung nên Ngô Hữu Triết cũng gấp rút bay đến địa điểm ghi hình của Thư Vưu, cậu ở sân bay đợi cả nửa ngày thì anh ta mới đến.
Người đại diện chỉ thấy Thư Vưu mất hồn mất vía đi tới, đôi mắt cũng chẳng có tiêu cự, lập tức nóng nảy: “Thư Vưu? Thư Vưu, cậu tỉnh táo lại đi!”
Thư Vưu ngơ ngác quay đầu nhìn anh ta: “Ơ? Anh Ngô?”
“Là tôi là tôi!”
Thấy cậu vẫn có thể nhận ra mình, còn đáp lại được, Ngô Hữu Triết thở phào nhẹ nhõm: “Cậu không sao chứ? Cậu làm sao vậy?”
“Tôi…”
Thư Vưu có chút chần chừ, nhỏ giọng nói: “Tự nhiên tôi nhận ra một chuyện.”
“… Chuyện gì?”
“Tôi…”
Thư Vưu thoáng dừng lại, khó khăn nói: “Hình như tôi là một kẻ bi3n thái.”
Ngô Hữu Triết:???
Anh ta ngạc nhiên hỏi: “Sao đột nhiên cậu lại nhận ra?”
“Ờm…” Thư Vưu đỏ mặt, vờ như không có việc gì, nói: “Trong lúc vô tình nhận ra thôi.”
“Giờ vấn đề là, tôi nên làm gì bây giờ?”
Ngô Hữu Triết: “… Chuyện thế này tôi cũng không có kinh nghiệm.”
Anh ta nào biết một tên bi3n thái nên làm gì hả?
Ngô Hữu Triết mặt ủ mày ê, đột nhiên chú ý tới một chuyện, lập tức hoảng sợ, anh ta khẩn trương hỏi: “Thư Vưu, triệu chứng cụ thể của sự bi3n thái có ở cậu là gì thế?”
Thư Vưu:???
Cậu thoáng do dự, đắn đo đáp: “… Hoảng hốt, mất ngủ còn mơ nhiều?”
Ánh mắt Ngô Hữu Triết lập tức thấp thoáng sự thương hại: “Thư Vưu, có phải cậu còn nghiến răng không?”
“Hả?” Thư Vưu buồn bực nói: “Tôi có nghiến răng đâu.”
“Không nghiến răng thì sao môi cậu lại sưng thế này?”
Thư Vưu: “…”
Chết tiệt.
Môi sưng với nghiến răng có liên quan gì hả!
Hai người sóng vai bước ra ngoài, bỗng thấy trước mặt có thêm hai người đàn ông từ đâu xuất hiện.
Mặc bộ vest đen rất đứng đắn, đeo kính râm, cao to vạm vỡ, thân hình đồ sộ. Rất giống trong truyền thuyết…
Thư Vưu buột miệng thốt ra: “… Người áo đen?”
Ngô Hữu Triết dụi mắt: “… Dân đòi nợ?”
Hai người họ liếc nhau, trăm miệng một lời nói.
“Tìm anh?”
“Tìm cậu?”
Thư Vưu: “…”
Ngô Hữu Triết: “…”
Hai người đàn ông mặc vest lúc này mới lên tiếng: “Xin chào, xin hỏi cậu là cậu Thư, Thư Vưu đúng không nhỉ?”
Ngô Hữu Triết thở phào nhẹ nhõm, cũng may, không phải tìm anh ta… Hả? Không đúng? Tìm Thư Vưu hình như anh ta còn phải lo lắng hơn ấy chứ!
Thư Vưu cũng sửng sốt hỏi lại: “Anh anh anh… Các anh tìm tôi làm gì?”
Cậu chớp mắt: “Nói rõ trước ha, ký tên với chụp ảnh chung thì không thể rồi, nếu muốn thông tin liên hệ thì cũng không được đâu đấy.”
“…”
Hai người đàn ông mặc vest nhìn nhau, rồi nói tiếp: “Cậu Thư, là thế này. Chúng tôi do Tổng giám đốc Lận cử đến để chăm sóc cậu.”
“À…”
Ngô Hữu Triết gật đầu: “Thư Vưu, bạn trai đối xử tốt với cậu thật đấy.”
Anh ta tấm tắc hâm mộ, quay sang nhìn Thư Vưu, phát hiện cậu đang đứng bất động.
“… Thư Vưu?”
Ngô Hữu Triết giơ tay vẫy không ngừng trước mắt Thư Vưu: “Cậu sao vậy?”
Thư Vưu ngây ra như phỗng, tự lẩm bẩm: “Tôi biết mà…”
Biết Lận Minh Húc thả cậu đi dễ dàng như vậy, sao có thể không còn chiêu sau.
Giờ tốt rồi, có thêm hai đôi mắt, rồi bốn tay bốn chân, đều nhìn chằm chằm vào một mình cậu mà thôi.
Thư Vưu lập tức cảm nhận được có đôi chút áp lực đến từ nhân vật chính công khi đã hắc hóa rồi.
Hơn nữa thành thật mà nói, đúng là Thư Vưu có nghĩ tới chuyện chạy trốn một lần nữa, nhưng suy nghĩ kỹ càng lại thì cậu vẫn thấy nhát.
Lận Minh Húc có thể tìm thấy Thư Vưu chỉ trong vòng chưa đầy hai mươi tư tiếng ở lần đầu tiên, thì nhất định cũng có thể tìm được ngay nếu như cậu chạy trốn lần thứ hai.
Trách ai đây?
Chỉ có thể trách Lận Minh Húc quá giỏi mà thôi!
Hai vệ sĩ rất chuyên nghiệp và tận tâm, gần như theo sát Thư Vưu từng li từng tí. Nhóm người đi đến lối ra sân bay, Ngô Hữu Triết vừa định vẫy taxi thì ông anh vest đen bên trái đã ngăn anh ta lại, cũng nhanh chóng mở cửa một chiếc Audi màu đen cạnh đó.
Ngô Hữu Triết: “…”
Cảm giác người đại diện như mình, có hơi không xứng chức cho lắm.
Bốn người ngồi trên xe, cũng gần như kín chỗ. Hai ông anh ngồi đằng trước, Thư Vưu với Ngô Hữu Triết ngồi ghế sau. Trên đường đi anh ta không nhịn được mà hỏi: “Thư Vưu, cậu làm lành với bạn trai cậu rồi hả?”
Thậm chí cũng cử cả vệ sĩ tới bảo vệ rồi!
Vừa nhìn đã biết là người tai to mặt lớn, gây dựng sự nghiệp rất thành công, khiến Ngô Hữu Triết thổn thức không thôi.
Thư Vưu thất thần đáp: “Chắc thế.”
Nếu Lận Minh Húc cứ đơn phương đuổi theo, mà Thư Vưu có chạy trốn đằng trời cũng không thể thoát được, chưa kể anh còn coi như là bọn họ vẫn chưa chia tay, đã vậy còn xem như làm lành với nhau rồi, thì cũng coi là thế đi.
Ngô Hữu Triết kinh ngạc: “Cậu đợi chút, tôi load cái đã.”
Hai người cãi nhau, Thư Vưu chạy trốn, cử vệ sĩ đi theo… Trong đầu Ngô Hữu Triết nảy ra một suy nghĩ khó tin: “Thư Vưu, rốt cuộc cậu đã làm gì thế?”
Vẻ mặt Thư Vưu đau thương xen lẫn phẫn nộ nói: “Không làm gì cả.”
“Nhưng suýt nữa mang bóng chạy* thôi.” Nhưng không có bóng, có bóng thì càng toi hơn!
(*) Mang bóng chạy: Ám chỉ việc mang bầu rồi bỏ trốn trong motif tổng tài kinh điển.
Ngô Hữu Triết:???
Anh ta không kiềm chế được suy nghĩ, liên tục nhìn về phía bụng Thư Vưu.
Bọn họ để vali ở khách sạn mà Thư Vưu từng ở mấy ngày trước đó, sau đó lái xe tới nơi ghi hình trước, khi vừa đến nơi, Đoạn Tư Kỳ đã hưng phấn chạy tới: “Thư Vưu!”
“Cậu về làm tôi mừng lắm đấy! Không uổng công tôi đề cử cậu với tổ chương trình!"
Thư Vưu ngạc nhiên hỏi: “Là cậu đề cử tôi?”
Không phải đã nói là có điều động nội bộ hả?
“Là tôi đó.” Đoạn Tư Kỳ cười he he nói: “Có người bất ngờ muốn rút khỏi, nên tôi vội vàng đề cử cậu lên.”
Thì ra là thế.
Thư Vưu vừa định nói chuyện, tiếng chuông điện thoại bỗng nhiên reo lên. Cậu cầm lên nhìn, lập tức cảm thấy hoảng sợ.
Là Lận Minh Húc!
Cậu vội ném một ánh mắt cho Đoạn Tư Kỳ, khẽ lén lút trốn ra một góc yên tĩnh: “… Lận Minh Húc?”
Có lẽ do tín hiệu không tốt lắm, giọng người đàn ông hơi khàn khàn: “Thư Vưu.”
Rất giống lần trước…
Thư Vưu đỏ mặt, xua tan những suy nghĩ miên man trong đầu, ho khan một tiếng: “Tôi đã đến nơi ghi hình, người mà anh sắp xếp cho tôi thì cũng gặp được rồi.”
Giọng cậu vô thức xen lẫn một chút oán giận: “Lận Minh Húc, anh không cần đặc biệt tìm người tới giám sát tôi đâu mà.”
“Phải không?” Lận Minh Húc từ chối cho ý kiến, nói: “Không tìm người giám sát cậu, nếu cậu chạy thì sao?”
“Không cần thiết chút nào, OK?”
Thư Vưu hầm hừ nói: “Anh cứ tiêu tiền phung phí như vậy! Khoản tiền đó thà trực tiếp cho tôi còn hơn!”
Cậu rất có đạo đức nghề nghiệp, nhất định sẽ không chạy nữa đâu!
Lận Minh Húc: “…”
Đúng thật, lúc ấy quá tức giận nên anh quên béng chuyện này luôn.
Thư Vưu không ngừng lải nhải: “Hơn nữa anh xem tổ chương trình mời nhiều ngôi sao lớn như vậy, người ta cũng có dẫn theo hai vệ sĩ đâu, có mình tôi mang theo, truyền ra kiểu gì cũng bị người ta nói là mắc bệnh ngôi sao.”
“Không sao cả.”
Lận Minh Húc hời hợt đáp: “Cậu cố gắng trở thành sao lớn, thì sẽ không bị người ta nói là bệnh ngôi sao.”
Thư Vưu:!!!
Bạn trai cũng đánh giá cao cậu quá đi.
Thư Vưu khuyên can mãi, nhưng Lận Minh Húc vẫn không chịu rút vệ sĩ đi, thậm chí còn nói cho cậu biết một chuyện: “Tôi đã trả trước lương một năm cho họ rồi, tùy cậu thôi.”
Thư Vưu:…
Bi kịch thật rồi, tưởng tượng một năm tới phải tốn bao nhiêu tiền, bỗng nhiên cậu có tư tưởng của một nhà tư sản lớn.
Ở đầu dây bên kia Lận Minh Húc thoáng dừng lại, rồi bất chợt nói tiếp: “Mấy ngày tới tôi không đến đó được, cậu đừng chạy lung tung.”
Hả?
Trong lòng Thư Vưu rất ngạc nhiên, cái giọng này của Lận Minh Húc… Có vẻ khác thường?
Cậu không khỏi ngập ngừng, nhỏ giọng hỏi: “Lận Minh Húc… Anh có chuyện gì sao?”
Khi nói ra lời này, rồi liên tưởng đến hai vệ sĩ trông rất khoa trương kia. Trong đầu Thư Vưu bỗng vụt lên một suy nghĩ táo bạo: Chắc không phải là… Đã xảy ra chuyện gì chứ?
Nhưng Lận Minh Húc lại nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Không có gì đâu.”
Rất nhanh anh đã cúp máy.
Chút phiền muộn trong lòng Thư Vưu trong nháy mắt đã biến mất không dấu vết.
Nếu mọi việc xảy ra đều có lý do, thì cậu cũng không cần phải sầu não như vậy.
Nhưng mà…
Thư Vưu nhìn về phía hai ông anh vệ sĩ, ánh mắt hơi phiếm ánh sáng xanh.
Hai vệ sĩ không biết tại sao, bỗng nhiên rùng mình.
Hai người họ liếc nhau lần nữa, người bên trái hỏi: “Cậu Thư, cậu có dặn dò gì sao?”
“Không có không có.”
Thư Vưu trưng ra nụ cười rạng rỡ: “Tôi chỉ muốn hỏi công ty vệ sĩ các anh có giảm giá trọn gói không? Có đăng ký thẻ hội viên được không?”
Ông anh vệ sĩ: “…”
Lúc này Ngô Hữu Triết nhảy ra, đưa một ly sữa bò nóng cho Thư Vưu.
Thư Vưu nhận ấy theo bản năng, uống một ngụm: “Anh Ngô, sao anh đột nhiên tốt với tôi như vậy…”
Ngô Hữu Triết khẩn trương nói: “Cậu uống chậm thôi, cẩn thận sặc.”
Anh ta vô cùng lo lắng, sốt ruột nói: “Tôi vừa lên mạng tìm hiểu, cũng không phải không có chuyện đàn ông mang thai… Cậu phải giữ gìn sức khỏe thật tốt đấy!”
Thư Vưu: “Phì!!!”
Cậu phun hết ngụm sữa bò ra, kinh hãi hỏi lại: “Anh Ngô, anh lên mạng nào đấy?”
Ngô Hữu Triết ngớ người: “Internet?”
“…”
Vừa nghe đã biết đây là một giang cư mận lạc hậu rồi.
Thư Vưu khiếp sợ hỏi tiếp: “Tại sao anh lại cảm thấy đàn ông có thể sinh con chứ?”
“Ờm…”
Cái mặt dày của Ngô Hữu Triết cũng không chịu được nữa: “Không phải do tôi suy nghĩ nhiều đâu… Nhưng tôi nghĩ là nếu chuyện này xảy ra trên người của cậu thì cũng trở nên có lý lắm, cũng không phải không có khả năng mà.”
Thư Vưu:… Rốt cuộc anh Ngô có bao nhiêu ấn tượng rập khuôn về cậu thế?
…
… Đêm khuya thanh vắng, Lận Minh Húc xuống xe cùng Chúc Phi Xế, hai người sóng vai đi tới căn biệt thự đằng trước.
Cửa lớn đang rộng mở.
Sự trang trí xa hoa ngày xưa, bây giờ lại mang theo chút vẻ mục nát. Lận Minh Húc đi thẳng vào, trong đại sảnh, Lục Thần Bật ngồi trên sô pha, đang vô cùng sầu não.
Thấy Lận Minh Húc bước vào, gã bừng tỉnh hiểu ra: “Là mày!”
“Đều do mày làm!”
Lận Minh Húc cũng chẳng thèm để ý đến gã, anh liếc mắt nhìn quanh: “Lục Hòa đâu?”
“… Ba tao tức đến nhập viện rồi.”
Lục Thần Bật vuốt mặt, hình như cũng không quá tức giận, vẻ mặt gã dường như đã rất nản lòng, chán chường nói: “Mày tới để chế giễu đi? Mày đã thắng, nhà tao cũng sắp xong đời rồi.”
“Mày có gì muốn nói thì nói nhanh đi. Tao đang định chuyển nhà đây.”
Gã còn cố ý bổ sung thêm một câu: “Đừng bắt chước Thư Vưu đấy.”
Lận Minh Húc: “…”
Chúc Phi Xế ngạc nhiên hỏi: “Thư Vưu làm gì cậu hả?”
Ánh mắt Lục Thần Bật đan xen nhiều cảm xúc, gã liếc anh ta một cái, rồi giơ tay vò loạn tóc mình, uể oải đáp: “Không có gì, chỉ là khiến tôi mất đi thứ đồ quý giá nhất thôi.”
Chúc Phi Xế càng tò mò hơn: “Không phải cậu vẫn còn sống hả?” Cái mạng nhỏ kia đã mất đâu?
“Đúng vậy.” Lục Thần Bật gật đầu: “Nhưng giờ đây tôi sống cũng không bằng chết.” Hy vọng và niềm tin vào cuộc sống đã không còn nữa.
Chúc Phi Xế: “…”
Bỗng nhiên anh ta lại cảm thấy đồng cảm với gã trong một giây ngắn ngủi.
Bầu không khí bỗng trở nên có hơi tế nhị.
Lục Hòa không ở đây, Lục Thần Bật đã như thế này rồi. Lận Minh Húc đột nhiên nghĩ, nếu Thư Vưu ở đây, cậu sẽ làm gì? Sẽ nói gì?
… Anh bất chợt cảm thấy chán ngán với cảnh báo thù lần nữa trước mắt.
Lục Thần Bật không hề phản kháng, trực tiếp ký vào văn kiện mà Lận Minh Húc mang đến.
Lận Minh Húc đã đạt được mục đích, rời khỏi nhà họ Lục với Chúc Phi Xế.
Chúc Phi Xế duỗi người, tùy ý hỏi: “Cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một thời gian… Này, Lận Minh Húc, cậu có dự định gì không?”
Lận Minh Húc hờ hững nói: “Tiếp tục làm việc.”
“Chậc.” Chúc Phi Xế nhướn mày: “Có thể tận hưởng cuộc sống một chút không thế… À đúng rồi, Thư Vưu đâu?”
Lận Minh Húc bỗng bật cười, nói bằng giọng đầy ẩn ý: “Anh nói đúng.”
“Giờ tôi tới tìm cậu ấy ngay đây.”
Chúc Phi Xế:???
Anh ta không nhìn nhầm chứ hả?
Vừa rồi Lận Minh Húc đã cười sao?
Nhưng mà sao anh ta lại cảm giác nụ cười ấy… Khiến người ta phải rùng mình ấy nhỉ???