Một căn nhà này tương đương với ba bốn tòa nhà khác. Nguyên quán của Thẩm Hành chính là ở Châu Du, tuy không thông thuộc khẩu ngữ địa phương, nhưng vẫn nghe được đôi chút. Lúc Tô thiên tuế lấy ra tấm khế ước mua nhà này ra, nàng bị dọa đến nhảy dựng cả lên, mắt trợn tròn, nói: "Để tra án thôi mà chàng phải mua cả tòa nhà đấy hả?"
Chỗ này chí ít cũng phải lên đến hơn trăm vạn lượng bạc. Lúc đó, hắn cúi đầu, nghịch nghịch cái nhẫn trong tay, nói khẽ: "Không chỉ mua một chỗ, mà là mua ba chỗ. Châu Du có một căn nhà, bên dưới núi Phụng Vu có một căn, thêm một căn nhà ở cách Vãn Hà sơn trang không xa nữa."
Trong nháy mắt, nàng chưa kịp hoàn hồn, Quế Viên công công đứng cạnh bên híp mắt cười bảo: "Là Vương gia lo lắng ấy mà, sau khi cưới, Vương gia sợ Thẩm tiểu thư ở kinh thành buồn bực, lúc đó đã có ba căn phòng hảo hạng ở ba nơi rồi. Những căn này đều là chủ tử tự mình chọn lựa, lưng quay về hướng bắc, nhìn về hướng nam, ánh sáng cũng tốt, đều là dựa núi, cạnh sông, tương lai nếu có tiểu chủ tử...."
Câu nói kế tiếp, Thẩm Hành đã không nghe vào được nữa, hai mắt cay xè. Nàng chỉ là một cô nương, cả đời có được bao nhiêu phúc phận để hưởng thụ sự chân thành đến vậy. Thậm chí nàng có thể tưởng tượng ra, bóng dáng của nam tử khi đi tìm nhà đứng dưới ánh mặt trời, nụ cười trong vắt.
Nàng nói: "Tô Nguyệt Cẩm, chàng là kẻ ngốc đấy à." Hắn cười cười rồi ôm nàng vào ngực. "Ừ, từ lúc đầu tiên gặp nàng, ta đã vờ ngớ ngẩn đấy thôi."
Nàng vùi đầu vào lòng hắn, khẽ hít ngửi hương vị lạnh lùng, nhưng tận sâu trong đáy lòng lại ngập tràn ấm áp. Thẩm Hành là một người thẳng thắn, lúc để ý đến chuyện gì sẽ không để ý đến những thứ khác nữa. Những người ở sòng bạc nhìn thấy nàng cầm khế ước nhà trong tay rồi cứ cười khúc khích thì không sao hiểu được, cũng không biết nàng đang nghĩ đến điều gì. Nhưng mà cô vợ ngốc nhà mình ngốc thế nào, Tô thiên tuế cũng đã chuẩn bị tâm lý từ rất lâu về trước. Hắn yên lặng lột vỏ hạch đào đút vào miệng của nàng, sau đó quay lại nói với Trương quản sự: "Nàng ấy vẫn thường như vậy đấy, ngươi xem khế ước mua bán nhà trước đi."
Người ở vùng khác vẫn dễ giao tiếp hơn người trong kinh thành, Trương Mộc Sinh là một tên lão làng, chỉ cần nhìn qua là biết khế ước mua bán nhà kia là thật hay là giả, ông cười ha ha rồi chắp tay nói: "Công tử nói gì vậy, ngài ở sòng bạc vung tiền như rác, sao chúng tôi có thể không tin được chứ. Chỗ mấy người cho vay nặng lãi ngài cứ yên tâm đi, họ không phải mấy kẻ không biết điều. Ngân hàng tư nhân mà không có hơn trăm vạn lạng bạc trong tay, sao có thể ôm đồm chuyện làm ăn lớn đến vậy."
Thẩm đại tiểu thư nhai hết một quả hạch đào, cuối cùng cũng lấy lại thần trí, nàng lắc đầu nói: "Có tin được không, Trương quản sự nói mà không có bằng chứng, dù sao cũng phải có cái gì đó để chúng ta nhìn xem thử mới được."
Sòng bạc và ngân hàng tư nhân toàn là kiểu hành nghề lén lút, đâu có thể công khai. Bình thường là kim chủ ký tên, sau đó nhận bạc, nhưng khế ước mua bán nhà trong tay Thẩm Hành thì quả thật đáng giá, có yêu cầu như vậy cũng không quá đáng chút nào. Nhưng mà...
"Tiểu nhân cũng chỉ làm việc cho người ta, việc này không thể làm chủ được. Nếu như công tử không tin, sòng bạc Hối Phong nguyện ý bảo đảm cho ngài, tuyệt đối sẽ không lừa ngài."
Thẩm Hành nghe xong thì gấp tờ khế ước kia lại, để vào trong tay áo, "Nếu đã như vậy rồi thì chúng ta không làm khó Trương quản sự nữa. Dù sao...."
Nàng đứng lên, đi tới bên cạnh cửa: "Chúng ta không cần thiết phải mạo hiểm như vậy."
Tô Nguyệt Cẩm làm chuyện gì cũng có đạo lý của hắn, bây giờ xem ra, có lẽ hắn có quan hệ với ngân hàng này đây. Người của sòng bạc luôn xem lợi ích là vấn đề trên hết, đương nhiên sẽ không thể tự tay hủy đi mối buôn bán béo bở này.
Quả nhiên, vị Trương quản sự kia nhìn thấy người ta đang có ý rời đi, hắn vội vã tiến lên gọi lại. "Công tử, xin dừng bước, quả thực Trang tử có thực lực và không thể dẫn ngài tới nơi đó được. Nhưng mà hiệu buôn này ở đây cũng có tên tuổi mà, tên là ngân hàng tư nhân Bảo Thông, giờ quản sự Lưu Thủ Tài còn có quan gia chống lưng. Chỗ dựa vững chắc như vậy, công tử thông minh, có lẽ sẽ hiểu được đạo lý này."
Ngân hàng tư nhân Bảo Thông!!! Nàng nhìn vị thiên tuế nào đó đang tung xúc xắc mà không thèm đếm xỉa gì đến người ta, thì ra đây mới là mục đích thật sự của chuyến đi lần này.
Ngầm điều tra không bằng tra công khai, dù có điều tra thế nào thì đối phương sẽ có lòng đề phòng, trái lại, cách dẫn rắn ra khỏi hang này sẽ khiến họ tự động tìm đến. Quả là kế sách hay.
Ngân hàng tư nhân Bảo Thông quả nhiên không đơn giản. Thẩm Hành cũng đã nhìn thấy ông chủ của ngân hàng tư nhân Bảo Thông, nhưng nghe ý của Trương Mộc Sinh, người này cũng chỉ là quản sự. Nàng lấy lý do còn có chuyện phải làm, cùng Tô Nguyệt Cẩm trở về khách điếm trước, hẹn giữa trưa ngày mai sẽ cho người đến viết biên nhận.
Để giữ nàng ở lại thêm hai ngày, đương nhiên mấy người này sẽ vội vàng đồng ý. Mấy ngày nay, họ không ở trong phủ, giờ nhìn thấy cảnh này mới bớt lo lắng được phần nào. Hết thảy đều tiến hành thuận lợi, nhưng Tô thiên tuế vẫn còn hơi bất mãn, đó chính là, khách điếm không đông như mắc cửi giống như trong thoại bản vẫn viết, sau đó hai người họ phải bất đắc dĩ ở cùng chung một phòng. Chuyện này khiến hắn thấy vô cùng ủ rũ, đến bây giờ Thẩm Hành vẫn nhớ rõ như in, ngày ấy hắn trừng to hai mắt, nghiêm túc hỏi lại: "Các ngươi làm ăn không tốt thế này à." Cảnh tượng đó khiến người khác không biết nên khóc hay nên cười.
Muộn một chút nhưng không ngoài dự liệu, người nào đó ôm chăn đến gõ cửa. Hắn nói: "A Hành, phòng của ta không ấm, ta chuyển giường đến phòng nàng ngủ được không?"
Nàng nhìn kiểu chơi xấu của hắn mà vẫn tỏ ra đường hoàng trịnh trọng, câm nín triệt để luôn rồi: "Phòng của ta cũng không ấm gì đâu, nếu chàng lạnh thì có thể lấy thêm mấy cái chăn cũng được."
Rét nàng Bân đã qua lâu rồi, nàng đâu phải kẻ ngu.
"Vậy thì tốt quá, buổi tối chúng ta cùng chen chúc sẽ không lạnh nữa đâu." Hắn nói quá chân thành, như thể nếu nàng mà hiểu lầm ta thì người người sẽ oán trách nàng đấy.
Thẩm đại cô nương mỉm cười gật gù. "Thật chẳng khéo chút nào, ta thích lạnh một chút." Sau đó, nàng nhanh chóng đóng cửa lại, khóe miệng nở một nụ cười đắc ý, cười ha ha quay về.
Không ngờ là, vừa mới xốc mành lên, nàng giật mình nhìn thấy người nào đó mới vừa đứng trước cửa, bây giờ đã đoan đoan chính chính ngồi trong phòng của mình uống trà từ tốn. Nàng sững sờ nhìn cửa sổ mở toang, cả người đờ đẫn.
Hắn nhảy cửa vào đây?!!
"A Hành, phòng của nàng ấm hơn phòng của ta một chút."
Thẩm Hành: "...."
Tuy mỗi tối đều náo loạn một hồi, nhưng Tô tiểu thiên tuế chưa bao giờ qua đêm ở trong phòng nàng cả, Giống như hôm nay, hắn chỉ bàn bạc với nàng cách hóa trang của ngày mai.
Lưu Thủ Tài đã từng nhìn thấy Thẩm Hành, vì vậy ngày mai đi không thể để cho hắn nhìn thấy hình dáng thực sự của nàng. Hai người ngồi trong phòng chọn mặt nạ, sau đó quyết định dùng một tấm da mặt của cô nương không xinh xắn cho lắm, có vẻ giống hệt nha hoàn.
Hắn cầm tấm mặt nạ kia rồi nói lại với nàng: "Thực ra ta thích tấm da heo này này." Đây là tấm mà Thẩm Hành dán lên mặt khi hai người gặp nhau lần đầu tiên, màu da vàng như nghệ, đầy tàn nhang. Tấm "mặt" này nàng từng muốn vứt đi thôi, nhưng không biết tại sao vẫn giữ lại cho tới tận bây giờ. Nàng lườm hắn một cái, hừ nhẹ không nói gì, đáy mắt lại không nén được ánh cười.
Thật ra mà nói, Thẩm Hành cũng không phải kiểu mỹ nhân vừa nhìn đã yêu ngay. Nhưng khí chất thanh nhã, gương mặt nhỏ nhắn, lúc phong tình là xinh đẹp tuyệt vời.
Tô Nguyệt Cẩm ngồi một bên nghiêng đầu nhìn lại, đến lúc nhìn thấy hai gò má ủng hồng của người kia. Hắn nói: "Giờ mà không hôn nàng thì chịu thiệt quá rồi." Nàng cáu giận, đánh hắn một cái, định phản bác mấy câu nhưng lại tan vào trong một bờ môi dịu dàng nồng cháy.