Mục lục
Em Gái Của Gian Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Để tránh để Đại Giác Pháp Sư nói ra những lời khiến cho người khác sinh nghi, Lý Lệnh Uyển phải mở lời trước: " Đại sư, tiểu nữ có một chuyện muốn thỉnh giáo người."

Nhưng nàng vừa dứt lời, thì Lý Tu Bách liền quát lớn nàng: " Làm càn, trước mặt đại sư mà để cho một tiểu nữ như ngươi có thể tự tiện hỏi sao? Còn không mau lui xuống."

Chu Thị nghe hắn quát lớn nữ nhi của mình, tức giận đến đôi tay run rẩy, còn Lý Duy Nguyên thì trầm mặc, sau đó tới phiên Thuần Vu Kỳ thì nhíu mày.

Thuần Vu Kỳ biết Lý Tu Bách chính là phụ thân thân sinh của Lý Lệnh Uyển, dù gì nàng cũng là nữ nhi của mình, nhưng tại sao Lý Tu Bách có thể quát mắng nàng trước mặt mọi người như vậy, chẳng giống như cách phụ thân đối xử với nữ nhi của mình chút nào?

Lý Lệnh Uyển chỉ mím môi không nói gì nữa, trong lòng nàng thầm mắng Lý Tu Bách, chẳng phải ngày thường ngươi luôn làm lơ ta sao?

Từ lúc ngươi quay về đến nay, có bao giờ ngươi chịu gặp mặt người nữ nhi này chưa, tại sao hiện tại lại ra dáng uy nghiêm của phụ thân thế kia?

Dù sao Lý Tu Bách cũng là cấp bậc trưởng bối, tuy trong lòng nàng có oán giận như thế nào, thì cũng phải nhịn xuống, trên đời nào có đạo lý nữ nhi thân sinh chống đối lại phụ thân của mình.Vì thế nàng đành phải im lặng không nói tiếp.

Đột nhiên Đại Giác Pháp Sư từ đệm hương hồ đứng lên, vừa rồi đám người của lão thái thái tiến đến đại điện dâng hương bái phật, cũng đã cung kinh hành lễ với ông ta.

Hơn nữa còn muốn ông ta đoán mệnh cho mọi người trong Lý gia, nhưng mà ông ta vẫn cứ ngồi yên trên đệm, căn bản không có định đứng lên.

Trong lúc đương kim Hoàng Thượng ngự phong ông ta danh hiệu cao quý, mà ông ta cũng không hành lễ với Hoàng Thượng.

Nhưng hiện tại, khi ông ta nghe thấy những lời nói của Lý Lệnh Uyển, lập tức đi đến đứng trước mặt nàng, còn cúi người hành đại lễ với nàng, còn cung kính nói: " Mong ngài chỉ giáo."

Tất cả mọi người có mặt trong đại điện nhìn thấy cảnh tượng này, bọn họ đều kinh hãi.

Đã từng nghe mọi người trong kinh thành đồn đại, năm đó trong lúc đương kim thánh thượng ngự phong cho ông ta danh hiện cao quý, bất quá ông ta chỉ hành lễ qua loa mà thôi.

Vì sao ông lại đứng trước mặt Lý Lệnh Uyển hành đại lễ như vậy, đến cả lời nói cũng cực kỳ cung kính?

Chẳng lẽ trong lòng Đại Giác Pháp Sư địa vị của Lý Lệnh Uyển còn cao hơn cả Hoàng Thượng?

Nhất thời mọi người đều nhìn Lý Lệnh Uyển bằng những ánh mắt khác nhau. Ánh mắt khiếp sợ cũng có, bất ngờ cũng có, mà hoài nghi cũng có.

Buổi sáng Thuần Vu Kỳ đã nhìn thấy qua bộ dạng cung kinh của Đại Giác Pháp Sư đối với Lý Lệnh Uyển, cho nên hiện giờ hắn cũng chẳng có gì bất ngờ, chỉ là trong lòng càng tin rằng nàng nói không quen biết Đại Giác Pháp Sư là nói dối.

Thực sự khi ấy Đại Giác Pháp Sư nhận lầm người, tại sao hiện tại vẫn có thể nhận lầm người được nữa?

Tất nhiên ông ta đã sớm biết nàng là ai. Cho nên nàng đã nói dối hắn, rốt cuộc nàng đang che giấu chuyện gì? Trong lúc suy tư về vấn đề đó, Thuần Vu Kỳ lại nhíu mày.

Còn Lý Duy Nguyên cũng như vậy. Trong lòng thầm nghĩ, rốt cuộc lai lịch của Lý Lệnh Uyển là gì?

Vì sao thái độ của Đại Giác Pháp Sư đối với nàng cung kính như thế? Thái độ này của ông ta giống như thái độ của tiểu bối khi gặp mặt trưởng bối.

Hiện giờ nhân vật chính Lý Lệnh Uyển cũng phải...

Thực sự nàng không nghĩ tới, chỉ vì sự vô ý của mình đã khiến cho ánh mắt mọi người trong phòng đều nhìn về phía mình.

Nhưng việc đã đến nước này, nàng cũng không muốn để tâm những ánh mắt của mọi người nữa, câu nói kia nhất định nàng phải nói với Đại Giác Pháp Sư.

Vì thế nàng liền trấn an bản thân, đáp lễ lại với Đại Giác Pháp Sư. Chỉ là nàng không ngờ tới, ông ta lại tránh người sang một bên không chịu nhận lễ của nàng, ông ta còn nói: " Ngài đừng hành lễ, tiểu tăng nhận không nổi."

Lại một lần nữa mọi người trong phòng đều nhìn về nàng...

Đại sư ơi! Người làm ơn đừng như vậy nữa mà. Người còn như vậy, chẳng phải chỉ khiến cho những người ở đây càng chú ý đến ta sao?

Vì vậy nàng cũng không dám hành lễ với ông ta nữa, trong lòng nơm nớp lo sợ đem những lời vừa rồi nói ra: " Mấy ngày trước ta có đọc một quyển sách, ta có thấy một câu như vậy, nhìn thấu nhưng không nói ra, xin hỏi đại sư những lời này có ý nghĩa như thế nào?"

Đại Giác Pháp Sư là một người cơ trí, cho nên khi nghe thấy những lời nói này của Lý Lệnh Uyển, làm sao ông ta không hiểu?

Ông ta chỉ mỉm cười gật đầu với nàng, xoay người giơ tay chỉ vào tượng phật Thích Ca Mâu Ni phía sau lưng mình, sau đó ông ta cũng không nói gì hết.

Nàng ngẩng đầu nhìn về phía tượng phật đó, nàng nhìn thất đôi tay của Phật Thích Ca Mâu Ni chắp lại, đôi mắt hơi nhắm, vẻ mặt từ bi.

Bởi vì Ngài mang trong lòng sự từ bi, lại có thể nhìn thấu trăm nỗi âu lo của thế gian, nhưng Ngài sẽ không nói ra, cũng không cần phải nói ra.

Phàm là con người ai cũng sẽ trải qua sinh, lão, bệnh, tử, cầu không được buông bỏ cũng không xong, nếu đã nhìn thấu mọi việc thì cứ thuận theo tự nhiên mà thôi.

Lý Lệnh Uyển hiểu rõ ý tứ này của Đại Giác Pháp Sư, nàng liền chắp tay trước ngực, cũng không dám hành lễ với ông ta, nàng hơi gật đầu, ngữ khí chân thành nói với ông ta: " Đa tạ đại sư."

Nàng yên lặng lui xuống. Còn Lý Duy Nguyên đứng phía sau nàng, ánh mắt hơi loé lên, bất quá hắn cảm thấy tâm tình mình lại vô cùng bình thản.

Bởi vì hắn đã thông suốt, hắn sẽ không quan tâm rốt cuộc Lý Lệnh Uyển có lai lịch như thế nào, cho nên mới cảm thấy bình thản như vậy.

Đối với hắn mà nói, việc bây giờ hắn cần làm chính là phải bảo vệ che chở cho nàng thật tốt, chỉ cần nàng sống bình an bên cạnh hắn cả đời là đủ rồi.

Nhưng lúc này, trong đầu Thuần Vu Kỳ lại bắt đầu có chút nghi ngờ, kết hợp với những lời nói dối của nàng sáng nay, cùng với những lời nói vừa rồi dường như nàng đang muốn Đại Giác Pháp Sư che giấu giúp mình một việc gì đó.

Rốt cuộc ông ta biết chuyện gì của nàng? Hơn nữa nàng chỉ là một tiểu thư khuê các rất ít khi ra khỏi cửa, vậy nàng có bí mật gì không muốn người khác biết?

Vì sao Đại Giác Pháp Sư đối với nàng cung kính như vậy? Càng nghĩ việc này càng khiến Thuần Vu Kỳ cảm thấy mơ hồ. Sau đó hắn thoáng nhìn qua Lý Lệnh Uyển, hắn càng thấy nàng quá thần bí.

Hiện giờ mọi người trong đại điện không biết đến việc buổi sáng Lý Lệnh Uyển đã gặp qua Đại Giác Pháp Sư, tuy rằng nhìn thấy thái độ cung kính của ông ta đối với nàng, trong lòng bọn họ cũng khiếp sợ, nhưng bọn họ không nghi ngờ về câu hỏi vừa rồi của nàng.

Bọn họ chỉ nghĩ rằng do nàng đọc được câu này trong sách cảm thấy khó hiểu, cho nên mới thỉnh giáo Đại Giác Pháp Sư mong giải nghĩa cho mình.

Bất quá Lý Tu Bách lại cảm thấy có chút xấu hổ. Mới vừa rồi hắn ta còn quát lớn Lý Lệnh Uyển, nói nàng vô lễ mà sau đó Đại Giác Pháp Sư lại dùng thái độ cung kinh với nàng như thế.

Thậm chí có lần hắn ta cũng cung kinh nói chuyện với ông ta, nhưng ông ta chỉ nhàn nhạt nhìn một lúc, nửa chữ cũng không chịu nói với hắn ta.

Tất nhiên khi nghĩ về việc này, hắn ta không tránh khỏi cảm giác mất mặt. Bất qua hiện nay hắn cũng không dám tức giận trước mặt mọi người, vì thế hắn chỉ đành đứng phía sau lão thái thái, nghe bà cùng Đại Giác Pháp Sư nói chuyện.

Lão thái thái là người cực kỳ tin vào thần phật, bà cảm thấy con người khi sinh ra đều đã được định đoạt số mệnh.

Giống như khi nào sẽ thành danh, khi nào sẽ gặp tiểu nhân quấy phá, cho nên bà rất muốn biết trước được những việc này, vì thế bà luôn thỉnh cao nhân đoán mệnh cho mọi người trong Lý gia, để bọn họ có một tương lai tốt đẹp cũng có thể tránh được kiếp nạn.

Quả thực Đại Giác Pháp Sư là một cao nhân, thế nên lão thái thái luôn tâm niệm muốn ống ta đoán mệnh cho mọi người trong Lý gia.

Vốn dĩ trong truyện Đại Giác Pháp Sư chỉ đoán mệnh cho hai người, người thứ nhất là Lý Lệnh Yến, còn người thứ hai chính là Lý Duy Nguyên.

Bởi vì khi ông ta nhìn thấy hai người bọn họ, trong lòng cực kỳ kinh ngạc cho nên mới chủ động đoán mệnh cho bọn họ.

Nhưng chỉ là hôm nay, sau khi nghe những lời nói đó của Lý Lệnh Uyển, ông ta thoáng nhìn qua Lý Lệnh Yến, rồi lại nhìn đến Lý Duy Nguyên, sau cùng là nhìn về Lý Lệnh Uyển, theo sau ông ta từ chối yêu cầu đoán mệnh của lão thái thái. Ông ta chỉ lắc đầu, thở dài một hơi, rồi nhắm mắt lại một câu cũng không nói.

Lão thái thái cũng không dám cưỡng cầu, chỉ cũng kính nói: " Đã quấy rầy đại sư."

Theo sau bà liền dẫn mọi người trở về thiện phòng ở hậu viện. Trước khi đi còn lễ phép mời Thuần Vu Kỳ đến nơi của bọn họ ngồi chơi, nhưng hắn chỉ khách sáo mỉm cười từ chối, dẫn theo hộ vệ Trường Thanh của mình rời khỏi.

Sau khi lão thái dẫn mọi người trở về thiện phòng, bởi vì hôm nay không được Đại Giác Pháp Sư đoán mệnh cho mọi người, trong lòng bà có chút thất vọng.

Lý Tu Bách thẹn hoá quá giận. Cho nên hắn liền mở miệng quát lớn Lý Lệnh Uyển: " Đều tại cái đồ nghịch nữ nhà ngươi, nếu không phải vừa rồi ngươi hỏi Đại Giác Pháp Sư những câu hàm hồ như vậy, thì trong lúc tổ mẫu của ngươi cầu xin ông ta đoán mệnh, thì ông ta ngay cả một chữ cũng không nói. Ngươi ở trước mặt nhiều người dám làm mất mặt tổ mẫu của ngươi, có phải ngươi cảm thấy rất vui vẻ lắm không?"

Nghe hắn ta trách mắng xong, Lý Lệnh Uyển cười lạnh. Cái gì mà trước mặt mọi người làm mất mặt tổ mẫu của ngươi, rõ ràng là người bị mất mặt chính là Lý Tu Bách nhà ngươi, cho nên ngươi mới thẹn hoá quá giận mà trút lên ta.

Bởi vì trong lòng nàng cũng có chút bực bội, vì thế nàng cũng không quan tâm gì nữa, liền mở miệng đáp lại hắn: " Phụ thân luôn miệng nói ta là nghịch nữ, vậy người nữ nhi như ta muốn hỏi phụ thân một câu, ta đã làm gì khiến người phải nói như vậy?"

Tuy rằng Lý Tu Bách hồi kinh đã nhiều ngày cũng từng gặp nàng một vài lần, nhưng trong ấn tượng của hắn ta nàng luôn nhìn về nơi khác không dám nhìn thẳng vào mình, cũng chưa bao giờ lên tiếng chống đối hắn như vậy.

Nhưng hiện tại nàng lại dám trước mặt nhiều người mà chống đối với hắn. Thế thì mặt mũi của hẳn còn biết để ở đâu?

Lập tức hắn giận tới mặt mày xanh mét, không nói lời nào vừa giơ tay đánh vào mặt nàng, vừa nói: " Thật là phản rồi. Có người làm nữ nhi nào mà dám chống đối lại phụ thân như ngươi không? Ngươi nhìn lại ngươi đi, có điểm nào dịu dàng giống với một tiểu thư khuê các hay không? Chẳng phải rất giống với những nữ nhi gia đình lưu manh hay sao?"

Hắn ta xuống tay cũng thật mau lẹ, nhìn thấy cảnh tượng như thế Chu Thị liền thét chói tai, nhưng nàng ta đứng quá xa không kịp đến cứu Lý Lệnh Uyển.

Cũng may từ nãy đến giờ Lý Duy Nguyên đều đứng bên cạnh nàng, cho nên khi hắn thấy Lý Tu Bách giơ tay muốn tát nàng, hắn lập tức chạy tới chắn trước mặt nàng, che chở nàng ở phía sau lưng mình.

Bốp, một âm thanh vang lên, cái tát của Lý Tu Bách đều tát vào trên má của Lý Duy Nguyên. Cái tát này của Lý Tu Bách sức lực thật mạnh, sau khi hắn ta tát vào má Lý Duy Nguyên, liền khiến Lý Duy Nguyên loạng choạng một chút, Lý Duy Nguyên cảm thấy trên má mình đều tê rần, trong miệng còn có mùi tanh của máu.

Nếu để cái tát này tát vào mặt Lý Lệnh Uyển, thì nàng sẽ đau như thế nào. Sau đó Lý Duy Nguyên cũng không nói lời nào chỉ từ từ nuốt máu tươi trong miệng mình xuống. Bất quá ánh mắt của hắn cực kỳ lạnh lẽo.

Một lúc sau, mọi người ở đây đều bị cảnh tưởng vừa rồi khiến cho ngẩn người. Trong phòng chợt trở nên yên tĩnh còn có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu ở phía xa.

Chỉ có Lý Lệnh Uyển kịp phản ứng lại. Nàng đưa tay nắm chặt cánh tay của Lý Duy Nguyên, khẽ cắn chặt môi không để tiếng khóc vang lên.

Lý Lệnh Yến cũng chợt phản ứng lại, nàng ta tiến đến xem Lý Duy Nguyên, vẻ mặt quan tâm hỏi: " Đại ca, huynh có sao không? Có đau lắm không?"

Nhưng Lý Duy Nguyên không để ý đến Lý Lệnh Yến, nàng ta còn đưa tay muốn sờ vào mặt hắn, chỉ là hắn yên lặng tránh né bàn tay đó.

Cho nên nàng ta có chút ngượng ngùng thu hồi tay lại. Nàng ta xoay người nhìn về phía Lý Tu Bách, giọng điệu trách cứ kêu lên: " Phụ thân."

Thực sự Lý Tu Bách cũng không nghĩ tới, cái tát này sẽ tát vào mặt Lý Duy Nguyên. Dù sao Lý Duy Nguyên cũng là trưởng tôn mà hắn ta coi trọng nhất.

Bởi vì Lý Duy Nguyên là một người thông minh trầm ổn, chỉ mới mười chín tuổi đã thi đỗ Trạng Nguyên.

Trong ngày lễ Quỳnh Lâm Yến, hắn còn được chính miệng Hoàng Thượng khen tặng anh tài xuất thiếu niên, sau này con đường làm quan vô cùng rộng mở.

Lý Tu Bách lại còn là thúc phụ của hắn, biết đâu tương lai hắn sẽ đề bạt mình thì sao. Hơn nữa trong quan trường có người nhà nâng đỡ vẫn tốt hơn.

Nói không chừng sau này ở trong quan trường hắn ta còn cần Lý Duy Nguyên chiếu cố một chút.

Nhưng hắn ta lại là trưởng bối làm sao đi xin lỗi vãn bối được, vì thế hắn ta lập tức vũ tay áo, hung hăng trách móc Lý Lệnh Uyển: " Lúc nào ngươi cũng chỉ biết nhờ đại ca của ngươi, ngươi đúng thật có tiền đồ nha. Ngươi còn..."

Bất quá hắn ta chưa kịp nói xong đã bị lão thái thái ngắt lời. Tất nhiên lúc này lão thái thái cũng nổi giận.

Bà lập tức đập mạnh cây trượng trong tay mình xuống mặt đất, rồi nói: " Uyển Nhi đã làm chuyện gì sai? Ngươi là phụ thân của nó lại trước mặt mọi người trách mắng nó như vậy, còn muốn đánh nó, ngươi quả nhiên có tiền đồ nhỉ?"

Hiển nhiên Lý Tu Bách không phục với những lời nói này của lão thái thái, cho nên hắn ta khẽ hừ một tiếng, theo sau nói: " Nó là nữ nhi của ta, người làm phụ thân như ta muốn trách mắng, hay đánh nó thì còn cần phải xem hoàn cảnh sao? Phận là con cái không được cãi lời phụ thân."

Khi nghe hắn ta nói xong, lão thái thái cũng tức giận, đôi tay cần trượng có chút run lên. Bất quá bà không nói thêm gì về việc này nữa.

Dù sao hiện tại Lý Tu Bách đã là Hộ Bộ hữu thị lang, cho nên bà cũng phải chừa cho hắn ta một chút thể diện.

Cho nên bà có chút mệt mỏi, phất tay với mọi người, rồi nói: " Trở về phòng nghỉ ngơi hết đi. Chờ sáng sớm ngày mai thời tiết mát mẻ chúng ta liền hồi phủ."

Lão thái thái đã nói như thế, vì vậy mọi người đều nhanh chóng rời khỏi phòng.

Nhưng Chu Thị không vội rời đi mà nàng ta đưa tay vuốt nhẹ bàn tay của Lý Lệnh Uyển, cố nén tiếng khóc của bản thân mình lại.

Lúc này lão thái thái quay đầu nhìn thấy bộ dạng này của Chu Thị, liền trừng mắt quát lớn: " Có cái gì tốt mà khóc hả? Đồ đen đủi! Còn không mau quay về phòng đi."

Càng ngày lão thái thái càng không thích Chu Thị. Bởi vì bà nghe nói còn ít ngày nữa Tôn Ngự Sự sẽ trở về kinh thành.

Hơn nữa Hoàng Thượng lại còn có ý định thăng quan cho ông ta, cho nên mấy ngày nay trong đầu bà vô cùng phiền não vì không biết rốt cuộc phải an bài cho Tôn Lan Y như thế nào.

Chẳng lẽ cứ phải để Tôn Lan Y tiếp tục ở địa vị thiếp thất sao? Dù sao nàng ta đường đường là đích nữ của Tôn Ngự Sự, có thể nào ở thân phận thiếp thất thấp kém như vậy, có khi nào sẽ làm Tôn Ngự Sự phật lòng không?

Nhưng Chu Thị cũng không phạm phải sai lầm lớn nào, làm sao bà có lý do hưu Chu Thị đây? Hơn nữa nếu để việc này truyền đến tai đám người trong Đô Sát Viện, e rằng sẽ gây bất lợi cho Lý Tu Bách.

Bởi vì những nguyên do đó lão thái thái mỗi lần nhìn thấy Chu Thị, vẻ mặt bà đều không tốt. Chỉ là Chu Thị mỗi khi nhìn thấy bà như thế, nàng ta đều cố gắng nhẫn nhục chịu đựng, cho dù bà có nói cái gì đi nữa thì nàng ta chỉ cúi đầu xuống mà thôi, cũng không nói bất cứ lời nói nào.

Hiện tại nàng ta vẫn nắm tay Lý Lệnh Uyển, ý định cùng Lý Lệnh Uyển rời đi, đột nhiên lão thái thái lại gọi Lý Lệnh Uyển: " Uyển nhi ở lại đây, ta có lời muốn nói cùng cháu"

Sau đó bà nói với Lý Duy Nguyên: " Nguyên nhi, cháu cũng đi về trước đi. Nhớ lấy đá lạnh chườm lên vết thương trên mặt mình."

Chu Thị cùng Lý Duy Nguyên đành phải đáp ứng quay về trước. Nhưng trong lòng hai người bọn họ vẫn luôn lo lắng cho Lý Lệnh Uyển, bọn họ thoáng nhìn về nàng một cái.

Chỉ là nàng không hiểu những lo lắng của bọn họ, mà giờ phút này nàng vẫn chỉ cúi đầu không nhìn về phía bọn họ.

*

Sau khi Chu Thị trở về phòng, liền khóc lóc thảm thương, cho dù Thải Vi và Thải Nguyệt đứng bên cạnh khuyên ngăn nửa ngày cũng đều vô dụng.

Cuối cùng Thải Nguyệt vì xót cho Chu Thị, nàng ta liền nói: " Hôm nay lão gia cũng thật quá đáng. Dù sao tiểu thư cũng là nữ nhi thân sinh của lão gia, hơn nữa tiểu thư lại là con vợ cả, nhưng lão gia chỉ biết yêu thương đôi thứ tử cùng thứ nữ của Lan di nương mà thôi, lại còn làm khó tiểu thư của chúng ta như vậy. Hôm nay lại còn trước mặt mọi người trách mắng tiểu thư, thật là..."

Nhưng nàng ta chưa nói dứt câu thì Thải Vi đã thấp giọng quát: " Thải Nguyệt!"

Thải Nguyệt hậm hực im miệng, không nói gì nữa. Đột nhiên Chu Thị lại ngẩng đầu lên nói: " Những gì Thải Nguyệt nói đều là sự thật, vì sao lại không cho nàng nói tiếp? Lão gia hắn, hắn có bao giờ xem Uyển Uyển là nữ nhi của mình sao? Tất cả đều là do người làm mẫu thân như ta sai. Ta không được lão gia yêu thích, cho nên mới liên luỵ đến Uyển Uyển cũng không được hắn yêu thương."

Thải Vi nghe xong, vội khuyên bảo: " Thái thái đừng nói như vậy. Dù sao người cũng là thái thái kia mà, còn tiểu thư của chúng ta vẫn là con vợ cả, mặc kệ cho đôi nhi nữ cùng nhi tử của Lan di nương kia thế nào thì thân phận cũng không thể vượt qua người. Cho nên người đừng buồn lòng nữa."

Chu Thị nghe xong chỉ biết khóc lóc, không nói lời nào. Đột nhiên nàng ta nghe thấy bên ngoài tiểu nha hoàn kêu lên một tiếng tiểu thư.

Chu Thị biết Lý Lệnh Uyển đã tới đây, nàng ta vội vàng đứng dậy.

Lý Lệnh Uyển đã bước vào phòng, vừa bước vào nhìn thấy trên mặt của Chu Thị toàn nước mắt, vì thế nàng nhanh chóng tiến về phía Chu Thị, nàng đưa tay đỡ lấy tay Chu Thị, theo sau nàng hỏi: " Ai nha, mẫu thân, tại sao người lại khóc nữa rồi?"

Vừa nói nàng vừa lấy khăn tay lau nước mắt cho Chu Thị, nàng lại bảo Thải Vi đem một chậu nước cùng khăn vải đến đây để lau mặt cho thái thái.

Thải Vi liền vội đáp đứng, Chu Thị gắt gao nắm tay Lý Lệnh Uyển kéo về phía mình lo lắng hỏi: " Lão thái thái bảo con ở lại có chuyện gì vậy? Bà ta có gây khó dễ gì cho con không?"

Lý Lệnh Uyển đã yên vị ngồi trên ghế, cười nói: " Tổ mẫu không gây khó dễ gì cho con cả. Chỉ là vừa rồi tổ mẫu thấy thái độ của Đại Giác Pháp Sư đối với con vô cùng cung kính, cho nên mới giữ con ở lại để hỏi việc này thôi. Mà hôm nay là lần đầu tiên con gặp mặt Đại Giác Pháp Sư, con cũng không biết vì sao ông ta lại đối với con cung kính như thế?

Sau đó tổ mẫu bảo con có thể nói một tiếng với Đại Giác Pháp Sư, kêu ông ta đoán mệnh cho mọi người trong Lý gia được hay không. Con lập tức trả lời là được ạ, rồi lại nói đợi chút nữa con sẽ đến tìm ông ta hỏi thử xem."

Nhưng kỳ thật vừa rồi lão thái thái chỉ nói với Lý Lệnh Uyển mấy câu như, nữ tử phải biết tam tòng tứ đức, còn phải biết nghe lời phụ mẫu, cho nên bà hy vọng sau này nàng đừng chống đối với Lý Tu Bách như hôm nay.

Cho dù Lý Tu Bách có nói điều gì thân là nữ nhi của hắn ta, việc nàng phải làm chính là yên lặng lắng nghe mà thôi. Nếu sau này nàng lại chống đối hắn ta như hôm nay, bà cũng sẽ không lên tiếng giúp nàng nữa.

Lý Lệnh Uyển nghe xong, trong lòng vô cùng khinh thường, nàng nói thầm, bà không giúp ta thì thôi. Nhưng lúc này trên mặt nàng vẫn phải tỏ vẻ cung kính đồng ý.

Chỉ là nàng không muốn nói những lời này cho Chu Thị biết, nếu nói ra lại càng khiến Chu Thị đau lòng hơn thôi.

Chẳng phải từ trước đến nay, lão thái thái vẫn luôn thiên vị Lý Tu Bách, làm sao có thể vì mẫu tử các nàng mà chống đối lại hắn ta.

Nhưng Chu Thị vẫn hỏi tiếp: " Thực sự lão thái thái không nói điều gì sao?"

" Không có ạ," Lý Lệnh Uyển lắc đầu, lại đưa tay kéo Chu Thị ngồi vào cái ghế bên cạnh mình, cười nói: " Dẫu sao con cũng là trưởng tôn nữ của tổ mẫu kia mà, tất nhiên trong lòng tổ mẫu vẫn có chút thương yêu con."

Nghe nàng nói xong, Chu Thị cũng không hỏi gì thêm nữa.

Người sáng suốt đều nhìn ra được từ khi sau khi Lý Lệnh Yến trở về thì lão thái thái rõ ràng càng yêu thương Lý Lệnh Yến nhiều hơn.

Bất quá cũng không trách được điều này, bởi vì Lý Lệnh Yến từ nhỏ đã không ở bên cạnh bà, cho nên bà sinh ra một chút thương cảm đối với nàng ta cũng không có gì là sai.

Tất nhiên Chu Thị không biết được việc lão thái thái yêu thương Lý Lệnh Yến, là bởi vì nhà phụ mẫu ruột của Tôn Lan Y là Tôn Ngự Sự.

Nếu để nàng ta biết rõ sự thật này, chỉ e rằng lại càng tự trách bản thân mình hơn thôi, vì nàng ta không có nhà mẹ đẻ quyền thế chống lưng cho Lý Lệnh Uyển.

" Vừa rồi mẫu thân lo lắng con lại bị tổ mẫu trách mắng mà thôi." Chu Thị kéo tay nàng về phía mình, nhẹ nhàng vuốt ve tay nàng, trong lòng Chu Thị cũng cảm thấy yên tâm một chút, tiếp đến nói: " Không trách mắng con là tốt rồi."

Chu Thị cũng không ngăn được sự đau lòng, liền rơi nước mắt, nàng ta nhìn Lý Lệnh Uyển nói: " Phụ thân của con, hắn, Uyển Uyển, thực sự đôi khi mẫu thân cũng từng nghĩ, ta sống trên đời này còn ý nghĩa gì không?

Chỉ sợ trong lòng phụ thân cùng tổ mẫu của con sớm đã muốn ta chết đi cho xong. Nhưng trước khi ta chết chỉ hy vọng có thể nhìn thấy con được gả vào một gia đình quyền thế, xuất giá trong vinh quang, cũng mau mau rời khỏi Lý gia này, trong lòng ta mới yên tâm. Bằng không dù ta có chết cũng không thể nhắm mắt."

Nghe Chu Thị nói như thế, Lý Lệnh Uyển thầm thở dài. Trong đầu thầm nghĩ, quả thực Chu Thị là một người yếu đuối, nhưng chỉ vì Chu Thị không biết bản thân mình nên làm gì mà thôi.

Bởi vì hiện tại nàng ta không còn nhà mẹ đẻ chống lưng, lão thái thái và Lý Tu Bách lại không thích nàng ta, hơn nữa cũng không sinh được một người nhi tử nào...

Nghi đến việc nhi tử, đột nhiên Lý Lệnh Uyển chợt nhớ đến một chuyện. Ban đầu nàng định sau một thời gian nữa mới nói cho Chu Thị biết, nhưng có lẽ hiện giờ nàng nên nói sớm cho Chu Thị, để Chu Thị sớm chuẩn bị tình cũng là một điều tốt.

Vì thế nàng liền cầm tay Chu Thị, ngẩng đầu nhìn Chu Thị, nhẹ giọng nói: " Mẫu thân, con có một việc muốn nói cho người biết."

Chu Thị cầm khăn tay lau nước mắt trên mặt mình, bỗng nhiên nghe những lời nói đó của Lý Lệnh Uyển, trong lòng nàng ta vô cùng lo lắng.

Nàng ta lại nghĩ rằng, có thể vừa rồi Lão thái thái hay Lý Tu Bách đã làm điều gì đó gây khó dễ với Lý Lệnh Uyển, cho nên vội vàng hỏi: " Chuyện gì?"

Giọng nói của nàng ta có chút run sợ, thực sự đúng là chim sợ đậu vào cành cong, một lần bị tổn thương ngàn lần e dè, hoảng sợ.

Lý Lệnh Uyển đưa tay vuốt nhẹ bàn tay Chu Thi, ý bảo nàng ta không phải khẩn trương như vậy, Lý Lệnh Uyển mới chậm rãi nói: " Chuyện là như vầy, vài ngày trước con có nhìn thấy đại nha hoàn Minh Nguyệt của Lan di nương có chút bất thường.

Cho nên con đã cho người âm thầm quan sát, dường như bụng nàng ta có hơi nhô lên, đôi lúc nàng ta còn nôn mửa rất dữ dộ, con liền sai người bắt mạch cho nàng ta thì biết nàng ta đã có thai."

Kỳ thật trong truyện Lý Lệnh Uyển có viết đến chuyện Minh Nguyệt mang thai, sau đó nàng ta còn sinh được một người nhi tử. Nhưng nàng ta lại chết do sinh khó, Lý Tu Bách đã giao đứa bé cho Tôn Lan Y nuôi dưỡng.

Chu Thị nghe xong, vẻ mặt khó hiểu nhìn Lý Lệnh Uyển, giọng nói vài phần chưa xót: " Ừ, phụ thân của con lại có thêm một đứa con."

Lý Lệnh Uyển nhìn thấy bộ dạng này của Chu Thị thầm thở dài một tiếng, nàng nhất định phải giải thích cho Chu Thị hiểu rõ ý định của mình.

Nàng nhẹ giọng nói: " Con có một ý này, hiện giờ mẫu thân là vợ cả, người lại biết được tin nha hoàn trong Tam phòng mang thai, mà đứa bé đó lại là con của phụ thân. Người hãy tìm cơ hội nào đó nói chuyện này với tổ mẫu, hơn nữa người còn phải để nha hoàn đó trở thành di nương. Có thể nàng ta sẽ rất cảm kích người, trong lúc nàng ta mang thai người phải cho người hầu hạ nàng ta thật tốt. Chờ sau khi nàng ta sinh con xong, người hãy đem đứa bé đó nuôi dưỡng dưới danh nghĩa của mình.

Nếu nàng ta may mắn sinh được nhi tử, thì nó sẽ trở thành con của của vợ cả. Đến lúc đó người hết lòng dạy dỗ nó, sau này nó sẽ xem người như mẫu thân thân sinh. Nó sẽ hết lòng hiếu thuận với người, tương lai nó thi đỗ công danh thì mẫu tử chúng ta cũng được thơm lây, người thấy ý kiến này của con thế nào?"

Chu Thị hoàn toàn hiểu rõ ý định của Lý Lệnh Uyển, trong lòng nàng ta cũng không còn buồn rầu như vừa rồi nữa.

Hiện tại nàng ta không có một người nhi tử, nếu sau này Lý Lệnh Uyển xuất giá, nàng ta phải dựa vào ai. Hơn nữa Lý Tu Bách lại vô cùng sủng ái hai đứa con của Tôn Lan Y. Như vậy địa vị sau này của nàng ta cũng không thể giữ được nữa.

Nếu bây giờ nàng ta có một nhi tử nuôi dưỡng dưới danh nghĩa của mình, tuy không do nàng ta sinh nhưng cũng có công dưỡng dục nó. Tất nhiên sau này nó sẽ xem nàng ta như mẫu thân, nếu đã không thể trông cậy vào trượng phu thì còn có thể trông cậy vào nhi tử.

" Đúng, đúng rồi," Chu Thị vội nói, " Ý kiến này vô cùng hay." Lý Lệnh Uyển thấy cuối cùng Chu Thị cũng đã thông suốt, trong lòng nàng cực kỳ vui vẻ.

Sau đó hai mẫu tử bọn họ nói chuyện với nhau một lúc, nàng cáo từ với Chu Thị, nàng bảo muốn đi đến thăm Lý Duy Nguyên.

Bởi vì vừa rồi Lý Duy Nguyên đã thay nàng chịu một cái tát tay của Lý Tu Bách, trong lòng nàng vô cùng lo lắng cho hắn, vì thế nàng muốn đi đến thăm hắn mà Chu Thị cũng không có ý ngăn cản nàng.

Chu Thị thầm nghĩ, dù sao Lý Duy Nguyên cũng đã bước vào con đường làm quan, hắn lại tuổi trẻ tài cao tất nhiên sau này tiền đồ rộng mở.

Hôm nay hắn lại vì Lý Lệnh Uyển chịu cái tát tay của Lý Tu Bách, thì cũng đủ nhìn thấy thấy trong lòng hắn rất quan tâm đến Lý Lệnh Uyển, cho nên Chu Thị cảm thấy cực kỳ vui mừng.

Chu Thị nghe Lý Lệnh Uyển nói như thế, nàng ta vội nói: " Con đi đi. Con mau tới thăm đại ca của con đi. Nhớ kỹ nhất định phải cảm ơn đại ca của con một tiếng, có biết chưa."

Nếu bây giờ Lý Lệnh Uyển đã có Lý Duy Nguyên quan tâm chăm sóc, thì nàng cũng không còn gì để lo lắng nữa.

Sau khi nghe Chu Thị nói như vậy, Lý Lệnh Uyển liền đồng ý, nàng lại dặn dò Chu Thị mấy câu lúc này mới yên tâm dẫn theo Tiểu Phiến rời đi, nàng đi đến tìm Lý Duy Nguyên.

——————————-//—-//—————————-

*Tác giả có lời muốn nói: các độc giả xin hãy yên tâm, từ từ chúng ta sẽ xem Nguyên ca xử lý cái tên tra nam Lý Tu Bách cùng mọi người trong Lý phủ như thế nào nhé! Hơn nữa Nguyên ca sắp sở hữu được sức lực to lớn rồi!

* Lời của Editor: hỡi thằng cha Lý Tu Bách đáng ghét kia, sau này ngươi sẽ không được sống yên ổn đâu, à à mà mấy chương sau con bạch liên hoa Lý Lệnh Yến xuất chiêu 😡

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK