Những tướng quân dưới trướng Mộ Dung Hoa cũng hỏi hắn chuyện mấy tháng qua, mà hắn trước sau vẫn lạnh nhạt bảo:
"Chuyện đã qua không đáng nhắc đến, coi như tất cả chỉ là kế sách của ta đi đừng ai nhắc lại nữa."
Mọi người khó hiểu nhìn nhau rồi cũng cho qua vấn đề này không hỏi lại nữa. Hắn không muốn nói chắc cũng là có lý do của mình.
Mộ Dung Hoa không nói, đúng hơn là không dám nhắc tới quá khứ. Quá khứ đó khiến hắn hổ thẹn và dằn vặt không cách nào quên được. Nữ nhân ngốc nghếch kia đã cứu hắn còn đảm bảo với Khắc Tư rằng đây là người nàng yêu, là A Đặc của nàng. Hắn rõ hơn ai hết chính mình không phải người đó thế nhưng lại vờ mất trí nhớ lừa gạt tình yêu của tiểu công chúa để tìm hiểu bí mật của bộ tộc người Tây Vực.
Hắn không kháng cự việc thân mật với nàng, có khi còn rất hưởng thụ, nâng niu nàng như bảo vật. Chắc hẳn vì vậy mà nàng mới móc tim móc phổi ra yêu hắn nhưng cho đến khi chết rồi nàng cũng không hay biết một chút nhu tình đó là vì nàng có đôi mắt cực kỳ giống với người trong lòng hắn. Là đôi mắt trong sáng thuần khiết như trăng rằm, đôi mắt khiến hắn si mê ngay lần đầu tiên bắt gặp.
Lúc nàng đến nói rằng mình đã mang thai Mộ Dung Hoa mới giật mình thoát khỏi trầm luân. Hắn ấy vậy mà lại làm ra chuyện này, hắn phản bội lại lời đã hứa với Tiểu Thất. Hắn hoảng loạn và bất an, hắn như tự thôi miên chính mình mà cho rằng chỉ là thân bất do kỉ, là vì người kia có đôi mắt giống với Tiểu Thất, hắn cũng chỉ yêu đôi mắt của nàng mà thôi.
Hắn muốn nhanh chóng che giấu sai lầm của mình nên quyết định một đao chặt đứt mọi đường lui của Tây Vực, diệt cỏ tận gốc. Ngay cả....thai nhi còn chưa thành hình cũng không được phép xuất hiện trên thế gian này.
Mộ Dung Hoa vì để bản thân mình không suy nghĩ lung tung nên tập trung toàn bộ tinh lực của mình cho việc ở Sầm Châu. Hắn biết được không ít bí mật ở nơi đó, biết Tây Vực chiếm Sầm Châu vì nơi đó có địa hình thích hợp trồng một loại dược liệu có hoa màu tím vô cùng đẹp.
Không ai biết loại hoa này tên gì nhưng Mộ Dung Hoa biết, hắn có lần đã nhìn thấy nó trong y thư của Tiểu Thất, đây là giới tử. Là giới tử được Cao Bình bỏ vào trong đan dược của An Khánh đế.
Hắn không biết quá nhiều về giới tử nên đã viết thư về kinh đô hỏi ý kiến của hoàng thượng. Trong thư còn nói có thể mời thái y tới đây xem xét một chút không. Giới tử được trồng rất nhiều hắn không dám tự ý xử trí.
An Khánh đế có lí do chính đáng mời Tiểu Thất vào cung làm khách nên tâm tình rất tốt. Tiểu Thất ở trong cung một tuần, một tuần này y luôn ở Thái Y viện cùng các thái y tìm hiểu tư liệu về giới tử. Loại dược này tuy rằng độc nhưng cũng là dược liệu có thể cứu người, Tiểu Thất kiến nghị nên giữ lại một ít mang về còn lại vẫn nên thiêu hủy. Có thái y lại nói loại dược này tính gây nghiện rất mạnh nếu để lan truyền trong dân gian sẽ là mầm hoạ lớn xin hoàng thượng nên thiêu hủy hết.
An Khánh đế suy xét cho có lệ rồi quyết định nghe theo Tiểu Thất còn phái người tới truyền chỉ.
Mộ Dung Hoa tự làm cho bản thân mình bận rộn, hắn ôm hết tất cả mọi việc vào người. Dù là việc không nằm trong phận sự cũng rất nhiệt tình giải quyết.
Lại vài tháng nữa trôi qua tình hình cũng được giải quyết gần như là ổn thỏa. Khắc Tư bị bắt, giới tử ở Sầm Châu cũng được giải quyết Mộ Dung Hoa liền nhận được thánh chỉ hồi kinh của hoàng thượng.
Thuần Hi đã một thời gian không cùng hắn trò chuyện, nói đúng hơn cả hai người đều né tránh nhau không muốn cùng đối phương nói chuyện, dù có nói cũng đều là chuyện chính sự. Nàng bị chuyện của công chúa Tây Vực làm cho nghẹn muốn chết.
Trên đường trở về Thuần Hi nhìn thấy Mộ Dung Hoa một mình cô độc đứng dưới ánh trăng bên dòng suối. Sau một hồi suy tính đắn đo Thuần Hi mới cất bước đi lại phía hắn. Mộ Dung Hoa liếc mắt nhìn nàng rồi thu hồi đồ vật trong tay bỏ vào trong người.
Chẳng cần phải nhìn rõ ràng chỉ một cái lướt qua nàng cũng biết đồ Mộ Dung Hoa cầm trên tay là túi hà bao đỏ kia. Thuần Hi cười khổ vờ như không nhìn thấy mà đứng bên cạnh hắn. Hai người trầm lặng đứng cạnh nhau nghe tiếng suối chảy cùng với tiếng thú rừng kêu ở nơi xa. Cuối cùng vẫn là Thuần Hi lên tiếng trước phá tan bầu không khí lạnh lẽo ảm đạm.
"Chàng không có gì muốn giải thích cho ta sao? Về nữ nhân kia, còn có.... cái thai trong bụng cô ta."
Mộ Dung Hoa khẽ run ánh mắt phức tạp nhìn xa xăm rồi khẽ thở dài:
"Như nàng đã thấy không có gì để giải thích."
Thuần Hi nghiêng đầu nhìn sườn mặt hắn, vẫn anh tuấn lạnh lùng vẫn cương nghị dứt khoát như lần đầu gặp mặt. Thuần Hi mỉm cười đầy chế giễu và châm chọc.
"Ta thật tò mò muốn xem nếu như cậu ta biết chuyện này thì sẽ có biểu hiện như thế nào nhỉ?"
Mộ Dung Hoa quay ngoắt người lại thâm trầm nheo mắt nhìn nàng. Thuần Hi hơi hoảng sợ trước cái ánh mắt này của hắn nhưng vẫn treo nụ cười trên môi.
"Phản ứng mạnh như vậy làm gì? Ha ha...đều là thê tử chàng rước vào cửa nhưng sao chàng lại phân biệt đối xử như vậy chứ hả? Đối với ta chàng ngay cả một lời giải thích cũng không thèm bố thí. Còn cái người kia chàng chỉ hận không thể đem y nâng trong lòng bàn tay. Thành thân bao lâu rồi chàng chẳng thà cùng nữ nhân xa lạ ân ái cũng không thèm chạm vào ta. Chàng coi ta là cái gì hả? Chàng muốn cùng cậu ta sống hạnh phúc chứ gì, Mộ Dung Hoa ta nói cho chàng biết chàng đừng có nằm mơ."
"Nàng nháo đã đủ chưa? Đủ rồi thì trở về nghỉ ngơi đi." Hắn nói xong toan xoay người bước đi lại khựng lại nói:
"Chuyện ở đây quên được thì quên đi đừng để cho người không nên biết biết được."
Thuần Hi tức đến độ muốn giết người lại không có chỗ để trút giận, nàng nhìn quanh rồi cầm lấy một viên đá bằng nửa lòng bàn tay ném mạnh về hướng Mộ Dung Hoa. Viên đá thuận lợi nện lên trên lưng hắn rồi rơi xuống đất cùng với tiếng chửi bới như sấm rền bên tai của nàng:
"Mộ Dung Hoa chàng là tên khốn nạn, hỗn đản, đồ vô lương tâm, tàn nhẫn, độc ác. Chàng... chàng cái đồ đầu đất không có trái tim..."
Thuần Hi hét lên như muốn trút ra toàn bộ nghẹn khuất trong lòng, mặc cho nàng ra sức chửi bới thế nào hắn cũng không hề quay đầu nhìn lại dù chỉ một lần. Nàng ngồi phịch xuống đất thở hổn hển, nàng bây giờ không hề giống với hình ảnh công chúa văn nhã thường ngày mà giống với mấy đại thẩm ngoài chợ hơn.
Thuần Hi thẫn thờ cầm thêm một viên đá nữa ném xuống suối, một viên lại một viên cứ vậy ném hết muộn phiền ra ngoài để nó theo dòng nước cuốn đi. Nghĩ kĩ lại sau khi xảy ra sự việc kia nàng cũng không bi thương như trong tưởng tượng. Nàng có tức giận có thất vọng còn có chút thương xót, nhưng loại cảm xúc này không tồn tại quá lâu. Chắc là nàng không yêu Mộ Dung Hoa nhiều như nàng nghĩ, chắc là vậy rồi.
Bọn họ đi đường mất 5 ngày mới về tới kinh đô, vẫn là quang cảnh người người đứng đầy hai bên lộ chào đón như một năm trước. Nhưng hiển nhiên tâm tình lúc đó và bây giờ không hề giống nhau, một năm trước là lo lắng và bất an còn bây giờ là kích động và vui mừng.
Mộ Dung Hoa cưỡi ngựa đi đầu tiến vào trong thành, hắn chỉ lơ đãng nhìn quanh lại không ngờ nhìn thấy Tiểu Thất đứng cách đó không xa cũng đang chăm chú nhìn hắn không rời. Một năm không gặp Tiểu Thất dường như không thay đổi nhưng lại giống như thay đổi rất nhiều. Mà Mộ Dung Hoa nhìn thấy ánh mắt Tiểu Thất nhìn mình vẫn trước sau như một, luôn ấm áp và thâm tình như vậy.
Mộ Dung Hoa đè nén chột dạ xuống khỏi yên ngựa, hắn mỉm cười ngoắc tay về phía Tiểu Thất. Tiểu Thất lau vội giọt nước trên khóe mắt chạy lên phía trước, cũng chẳng quan tâm ánh nhìn của mọi người cứ vậy nhào vào trong ngực hắn. Cảnh tượng này khiến Mộ Dung Hoa nhớ lại lúc trước Tiểu Thất cũng chạy về phía hắn như vậy, người này trước sau đều chỉ hướng về mình hắn, thật tốt. Mộ Dung Hoa cười khẽ nhẹ giọng bên tai Tiểu Thất:
"Chạy như vậy không sợ bị ngã à, xem ngươi có khác gì tiểu hài tử không?"
"Huynh sẽ không để ta bị ngã."
"Tự tin như vậy?"
"Ừm, ta tin huynh."
Mộ Dung Hoa đột nhiên trầm mặc, đúng lúc này có người thông báo hoàng thượng đến hắn mới nhẹ nhàng đẩy Tiểu Thất ra cùng mọi người quỳ gối hành lễ với hoàng thượng.
An Khánh đế ngồi trên Long liễn lúc nhìn thấy Tiểu Thất thì hơi nhíu mày, cho mọi người đứng lên xong liền nói:
"Tiểu Thất Nhi qua đây đi ở bên đó rất nắng."
Mộ Dung Hoa cứng đờ người tự hỏi có phải mình vừa nghe nhầm không. Tiểu Thất Nhi? gọi thân mật tới như vậy lại quan tâm tới như vậy, đây là việc mà đế vương đối đãi với gia quyến của thần tử sao? Đánh chết hắn cũng không tin. Hắn kéo Tiểu Thất lại gần mình kính cẩn cúi đầu với An Khánh đế:
"Đa tạ bệ hạ, gia phu chỉ là phận thần tử sao dám đứng bên cạnh bệ hạ."