Năm năm sau.
Lâm Huệ đã sáng lập ra thương hiệu trang sức của riêng mình thông qua hình thức cửa hàng trang sức mà lần đầu tiên tiến vào thị trường nước ngoài, giành được hào quang rực rỡ ở nơi đó, cho nên lịch trình cũng được sắp xếp kín mít, ròng rã suốt ba tháng trời đều sinh hoạt ở nước ngoài thẳng cho đến tháng năm mới quay về thành phố L.
Mà Mục Liễn bởi vì là phó chủ nhiệm của viện thiết kế nên công việc cũng bề bộn nhiều việc, cho nên con của hai người bọn họ - Mạnh Thâm cơ bản đều ở tại Mạnh gia.
Lần này Lâm Huệ trở về mang theo rất nhiều quà cáp, một phần để lại cho một nhà Lâm Thanh Lan, còn lại thì mang đến cho cha mẹ chồng.
Từ Thiến Nhã vừa thấy thì mặt mày liền hớn hở: "Trời ạ, Huệ Huệ con làm gì mà phải khách sáo như vậy? Nhìn xem lại tốn kém. . ."
Mạnh Nguyên ở bên cạnh nói: "Bà còn không biết xấu hổ mà nói à, là ai không có việc gì cứ gọi điện thoại suốt, lúc thì nói nước Mỹ có thứ này tốt, lúc thì nói thứ kia tốt, còn không phải là muốn Huệ Huệ mua về cho bà sao? Bản thân bà cũng nên đi thử một chuyến đi."
"Tôi không nỡ xa tiểu Thâm, " Từ Thiến Nhã khẽ nói, "Tôi mà đi thì nó sẽ khóc."
Trong lúc đang nói chuyện, một đứa bé ba tuổi được người giúp việc bế ra, Lâm Huệ vừa nhìn thấy cậu nhóc, trêи mặt không tự chủ được mà lộ ra dáng vẻ tươi cười, liền giơ tay ôm lấy cậu nhóc.
"Thâm Thâm."
Giọng nói rất quen thuộc, Mạnh Thâm ngẩng đầu nhìn, nhếch miệng cười một tiếng: "Ma ma."
Mặc dù ở nước ngoài Lâm Huệ rất bận rộn, nhưng gần như mỗi ngày đều sẽ cùng nói chuyện điện thoại với con trai, cho nên Mạnh Thâm không quên mất mẹ nó.
Đôi mắt của đứa bé cực kỳ giống Mục Liễn, con ngươi nhàn nhạt, tóc đen nhánh, làn da trắng như tuyết, Lâm Huệ không nhịn được mà hôn lên khuôn mặt nhỏ như quả trứng của cậu nhóc.
Từ Thiến Nhã gọi điện thoại cho Mục Liễn: "Huệ Huệ trở về rồi, buổi tối con tới đây đi."
Bọn họ đã sớm đổi sang một căn nhà lớn, chỗ ở hiện tại gần viện thiết kế hơn, cho nên Mục Liễn cơ bản đều ở chỗ ấy. Lâm Huệ thở dài, đứa bé đáng thương ba tháng này đều không được ở cùng với ba ba và ma ma, may mắn cô đã trở về nước.
Cô ôn nhu nói: "Thâm Thâm, có nhớ ma ma không?"
Tuổi Mạnh Thâm còn nhỏ, cho nên không biết mùi vị nhớ nhung là gì, ông bà nội đối xử với cậu nhóc rất tốt, thật ra mỗi ngày của cậu nhóc đều trôi qua thật vui vẻ.
Từ Thiến Nhã nói: "Con dẫn nó ra ngoài chơi một chút đi, hiện tại nó rất thích đi bộ đó, cứ dạo chơi trong hoa viên."
"Vâng." Lâm Huệ thả Mạnh Thâm xuống.
Trước đó đã biết được tin tức vợ sắp về nước, nhưng trêи tay vẫn còn một hạng mục nên không đi được, đợi đến hơn bảy giờ mới trở về nhà. Người trong nhà cũng đã ăn cơm xong, Từ Thiến Nhã kêu người giúp việc mau bưng đồ ăn đã sớm để lại lên.
Mục Liễn ôm con trai trong tay, ánh mắt lại rơi trêи người Lâm Huệ. Cô mặc chiếc đầm màu xanh đậm bó sát người, khoác áo khoác dài màu trắng, đi giày cao gót, tóc dài hơi xoăn xõa trêи đầu vai, khó mà diễn tả hết vẻ quyến rũ động lòng người.
Lâm Huệ ngoài ba mươi càng trở nên xinh đẹp hơn, đi tới đâu cũng đều thu hút ánh nhìn, không chỉ vì ngũ quan xuất chúng của cô, mà còn bởi sự tự tin tản ra từ trêи người cô. Nghe nói trong công ty cô có mấy nhân viên trẻ tuổi thầm mến cô, có người còn tặng cả hoa nữa.
"Anh nhìn gì mà lâu thế?" Rốt cục Lâm Huệ có chút không chịu nổi ánh mắt của hắn nữa, nhẹ giọng sẵng giọng, "Thật dọa người."
"Người thật không nhìn, chẳng lẽ lại đi nhìn những tấm hình mà em gửi hay qua video sao?"
Cô không có ở bên cạnh thì thôi, lúc không có việc gì thì liền mang ảnh cô tự chụp, hoặc video gửi tới cho hắn rathưởng thức, hắn bảo cô tích cực gửi nhiều hơn thì cô lại không chịu, quả thực chính là tra tấn người khác.
Lâm Huệ hé miệng cười: "Cho anh đỡ nhớ thôi."
À, Mục Liễn thản nhiên nói: "Thật là một biện pháp tốt."
Chờ cơm nước xong xuôi, cả nhà ngồi nói chuyện phiếm một lát, Mạnh Thâm liền nằm ngủ trêи đùi Mục Liễn, Mục Liễn xoa nắn khuôn mặt nhỏ của cậu nhóc: "Hệt như một bé heo, một ngày phải ngủ mười mấy tiếng."
"Trẻ con đều như vậy cả." Từ Thiến Nhã gọi người giúp việc, "Nhanh bế Thâm Thâm lên phòng đi."
"Để con." Mục Liễn đứng lên.
Lâm Huệ cũng vội vàng theo sau.
Căn phòng của Mạnh Thâm ở tầng một, được trang trí đầy thú nhồi bông, nhìn một chút liền có thể thấy được Từ Thiến Nhã rất yêu thích đứa cháu trai này.
Mục Liễn đặt con lên giường, rồi cởi giày cho cậu nhóc, Lâm Huệ nói khẽ: "Ngủ thật sâu." Cô đắp chăn cho con.
"Thâm Thâm còn nhận ra em không?" Mục Liễn hỏi.
"Đương nhiên, em là mẹ nó mà, mỗi ngày em đều trò chuyện với nó!"
"À, vậy sao mỗi ngày em không trò chuyện với anh?" Mục Liễn nhíu mày.
"Chênh lệch thời gian a, em chỉ có thể chiếu cố cho một người, hơn nữa không phải anh cũng bận rộn sao? Hai chúng ta không tìm được thời gian thích hợp để gọi điện thoại, cho nên em mới gửi video cho anh." Lâm Huệ rất vô tội, "Anh còn trách em nữa."
Cô dẩu môi.
Mục Liễn giơ tay liền kéo cô vào lòng, cúi đầu hung hăng hôn xuống, tay thì nắm chặt bên hông váy cô rồi vén lên.
Lòng bàn tay cực nóng dán trêи bắp đùi khiến cô giật mình tỉnh táo lại, thấp giọng nói: "Đừng đánh thức Thâm Thâm."
Ở trong phòng của con trai quả thật . . .
"Đi, đi lên lầu." Hắn buông tay ra.
Cha chồng, mẹ chồng vẫn còn ở bên ngoài, Lâm Huệ cảm thấy cứ trực tiếp đi lên như vậy thì không được tốt lắm, kết quả vẫn bị Mục Liễn cứng rắn kéo lên lầu.
Bởi vì bọn họ vẫn sẽ thường xuyên tới Mạnh gia, cho nên căn phòng lúc nào cũng được chuẩn bị xong, Mục Liễn vừa vào phòng liền đặt cô lên tường, môi rơi xuống không có chút thương hại nào. Lâm Huệ bị hôn đến mức chống đỡ không được, thật vất vả mới đẩy hắn ra được liền hít thở một ngụm, cố ý tìm chuyện để nói: "Không chừng đang bị cha mẹ cười đấy."
"Cười cái gì? Bọn họ chắc chắn có thể hiểu được." Mục Liễn lại phủ lên bờ môi non mềm kia, rồi cắn lỗ tai cô nói, "Chẳng lẽ em không muốn sao, A Huệ?"
Cô cũng muốn, thế nhưng ở phương diện này cô không có trực tiếp giống như hắn được, Lâm Huệ đỏ mặt.
Mục Liễn cũng không dựa theo trình tự trước kia, liền trực tiếp giải thò vào dưới váy kéo thứ bên trong xuống, rồi đẩy váy cô lên.
Sau đó, cô bị bế tới bàn đọc sách.
. . .
Sợ bị cha mẹ chồng nghe thấy, Lâm Huệ quả thực là liều chết ngậm chặt miệng, sau khi xong việc thì quá mệt mỏi nên liền nằm luôn trêи bàn không dậy nổi.
"Khẳng định bọn họ sẽ không đi lên đâu, " Mục Liễn còn đứng ở giữa hai chân cô, "Kìm nén không thấy khó chịu sao?"
"Không khó chịu, " Lâm Huệ nhíu mày, "Anh còn chưa bế em đi tắm rửa sao?"
Mục Liễn bế cô.
Trêи người cô đều là dấu vết hoan ái, không chỉ cô, mà cái bàn đọc sách kia cũng không có cách nào để nhìn.
"Chút nữa anh nhớ dọn đó!" Nàng nói.
"Không vội, đợi lát nữa cùng dọn."
Lâm Huệ: ? ?
Mấy phút sau cô liền sáng tỏ, Mục Liễn căn bản còn chưa thỏa mãn, đổi một chỗ khác rồi tiếp tục: "A Huệ, đừng kìm nén, anh muốn nghe giọng em." Còn uy hϊế͙p͙ cô, "Em không thoải mái sao? Có phải chưa đủ thoải mái đúng không?"
Hắn còn trẻ, xa cách ba tháng, quả thực giống như người bị ép ăn chay, mới ăn mặn được một chút liền không biết tiết chế chút nào.
"A!" Lâm Huệ bị thảo phạt rốt cục cũng không nhịn được nữa, thanh âm vỡ vụn, đứt quãng bật ra, cô thật sự không chịu nổi.
"Đủ rồi, Mục Liễn. . ."
"Mục tứ ca ca. . ."
Thấy cô thở gấp không dừng, cả người mềm mại, cuối cùng Mục Liễn cũng dừng tay.
Lâm Huệ nhắm mắt lại: "Hôm nay anh đi làm cả ngày rồi mà không thấy mệt mỏi sao?"
"Mệt chứ, nhưng nhìn thấy em liền hết mệt, " Mục Liễn cúi đầu hôn hôn cô, "A Huệ, vừa rồi em có hài lòng không?"
Hài lòng quá mức luôn, Lâm Huệ cắn môi muốn bảo hắn cút, nhưng sợ hắn lại làm tiếp, đành thấp giọng nói: "Có, rất hài lòng, ông xã thật tuyệt!"
Bốn chữ đằng sau khiến Mục Liễn không nhịn được mà bật cười, biết Lâm Huệ đã triệt để đầu hàng liền bế cô vào phòng vệ sinh trong phòng ngủ để tắm rửa.
Tắm rửa xong, Lâm Huệ nằm lỳ trêи giường, động cũng không muốn động.
Mục Liễn thì xuất lực thu dọn căn phòng xốc xếch kia.
Chưa tới một lúc, Lâm Huệ đột nhiên kêu lên: "A, mới vừa rồi anh không có mang "đồ"!"
". . ." Nhất thời kϊƈɦ động nên quên mất, đoạn thời gian kia thật sự bị video của Lâm Huệ trêu chọc đến mức nổi điên, cô chưa trở về, hắn đành dựa vào cái kia để phát tiết, cho nên vừa nhìn thấy cô liền muốn đè cô xuống làm. Mục Liễn xuống giường mang giày vào, "Anh đi mua thuốc cho em."
Xong việc rồi thì chỉ có thể dùng thuốc tránh thai.
Thấy hắn thật sự muốn đi, Lâm Huệ gọi hắn lại: "Hay là quên đi thôi."
Mục Liễn sửng sốt, liền quay lại: "Chẳng lẽ em còn muốn sinh một đứa nữa?"
Dưới ánh đèn mờ mờ, khuôn mặt hắn như vẽ, nhìn thế nào cũng soái cả, Lâm Huệ vẫn động tâm: "Em nghĩ lại sinh thêm một đứa nữa cũng rất tốt."
Ngay từ đầu bọn họ đã muốn sinh hai đứa, nhưng Mục Liễn thấy cô sinh con rất vất vả cho nên sau này vẫn luôn dùng biện pháp tránh thai, hơn nữa hai người cũng bận rộn nên cũng không đề cập tới chuyện này nữa. Mục Liễn ôm cô: "A Huệ, chúng ta có Thâm Thâm thật ra cũng đủ rồi, anh sợ em chiếu cố không được, với lại tuổi của em cũng không còn nhỏ nữa."
"Cái gì?" Lâm Huệ giận dữ, "Em mới ba mươi ba tuổi, chỗ nào mà già chứ, rất nhiều người ba mươi ba mới sinh con đầu lòng đấy. Anh thế mà chê em già sao?"
"Không phải. . . Sao anh lại chê em già chứ? Anh chỉ lo lắng cho em thôi, A Huệ, nếu anh đã chê em già thì sao anh không đi tìm mấy cô gái trẻ khác?"
"Phải rồi, viện thiết kế của bọn anh cũng có mấy cô gái trẻ tuổi chứ đâu, hừ!"
Mục Liễn: . . .
Cảm thấy cô cố tình gây sự nhưng lại cảm thấy cao hứng,chung quy là Lâm Huệ đang ghen đấy, cô thật là ngốc, không, có đôi khi hắn cũng sẽ ăn dấm bậy, điều đó chỉ có thể nói bọn họ vẫn luôn duy trì tình yêu với nhau. Mục Liễn ôm chặt lấy cô: "Nếu như em thật sự muốn sinh, thì anh đương nhiên nguyện ý, chỉ là A Huệ, em không sợ việc này sẽ chậm trễ sự nghiệp của em sao? Anh chỉ sợ em không thể chiếu cố tốt hai bên, nếu không, anh bỏ công việc ở viện thiết kế nhé? Cũng không thể để con cái cho cha mẹ anh chăm suốt được, đối với bọn nhỏ cũng không tốt."
"Đừng, " Lâm Huệ che miệng hắn lại, "Anh cũng đã lên tới chức Phó chủ nhiệm thì còn từ chức làm gì? Không cần, cửa hàng trang sức của em có thể giao cho người khác quản lý. Nói thật, Mục Liễn, hiện tại em đã rất thỏa mãn rồi, công việc của em đã đi vào quỹ đạo, em cũng đã thực hiện được lý tưởng của mình, sau này sẽ không còn bận rộn như vậy nữa."
Cô làm ổ trong ngực hắn: "Ở nước ngoài, thật ra em cũng rất nhớ anh, rất rất nhớ, mới trải qua một tuần mà em đã muốn về nhà rồi."
Nước mắt cô lập lòe.
"Anh còn cho là em không nghĩ tới anh đấy."
"Không nghĩ tới anh thì em gửi video làm gì? Em chỉ hi vọng, em không có ở bên cạnh anh thì anh cũng có thể thấy em mỗi ngày, nhớ đến em, không cho phép nghĩ tới những người phụ nữa khác."
Mục Liễn cười rộ lên, sờ sờ đầu cô: "Đồ ngốc, trong mắt anh còn có thể có người khác sao? Cả hai đời em đều chiếm trọn trái tim của bản vương rồi."
Thời gian năm năm trôi qua, Mục Liễn đã sớm nói cho Lâm Huệ biết chuyện trùng sinh.
Trong lòng Lâm Huệ ngòn ngọt.
"Vậy là em thật sự định sinh đúng không?" Mục Liễn xác nhận lại.
"Phải."
"Vậy thì tốt, " Mục Liễn cười, bóp lấy eo cô, "Chúng ta lại làm thêm lần nữa. . ."
Lâm Huệ: . . .
"Phải đảm bảo mang thai được." Hắn "lẽ thẳng khí tráng" [1].
[1] "Lẽ thẳng khí tráng": lời nói tràn đầy lý lẽ thuyết phục.
. . .
Mười tháng sau.
Lâm Huệ sinh được một bé gái, đôi mắt đen nhánh giống hệt cô.
So với Mạnh Thâm, hiển nhiên Mục Liễn càng yêu thích đứa con gái này, vừa tan tầm về là liền nhìn chằm chằm cô bé suốt.
Lâm Huệ sẵng giọng: "Cũng không sợ Thâm Thâm ghen sao, lúc thằng bé sinh ra anh cũng không có như vậy."
"Đó là dĩ nhiên, Hi Hi là do anh phải vất vả nhiều mới có được, chẳng lẽ em không rõ sao?"
Lâm Huệ không nhịn được mà đỏ mặt thay hắn.
Rõ ràng là bản thân không cần mặt mũi, lại nói loạn là vì để cô mang thai, nhưng cũng do vận khí tốt, mà lần kia lại mang thai thật.
Mục Liễn nhìn Lâm Huệ một lát rồi hỏi: "Vết thương sao rồi, có còn đau không?"
"Tốt hơn rất nhiều, hôm nay có thể xuất viện được rồi."
"Mẹ đã tìm được ba bảo mẫu, nói là một người trông Mạnh Thâm, một người để chăm sóc lúc ở cữ, còn một người thì nấu cơm cho em." Mục Liễn sờ sờ tóc Lâm Huệ, "Như vậy em mới không vất vả, anh cũng sẽ cố gắng về nhà sớm."
"Mẹ thật tốt." Lâm Huệ cảm động, mẹ chồng này của cô thật sự không nhiều lời, mặc dù được nuông chiều từ bé, nhưng lại hết sức quan tâm hai người bọn cô, hơn nữa nếu không có Mạnh Cảnh thì sẽ không có Mục Liễn, cho nên bọn cô cũng thật sự coi vợ chồng Mạnh Nguyên như cha mẹ ruột mà đối đãi, "Em cũng không biết làm sao để cám ơn bà ấy."
"Không cần cố ý nói lời cảm ơn, em cứ thiết kế thêm mấy bộ trang sức cho bà ấy thì bà ấy liền có thể cao hứng đến mức ngủ không yên giấc luôn đấy."
Như thế, Lâm Huệ cười rộ lên.
Lúc này cả nhà Lâm Thanh Lan vừa tới.
Lâm Thanh Lan mang theo mấy món ăn thanh đạm mà bà am hiểu làm được, Chu An Cường thì mang theo hoa quả, còn Lâm Sâm lại dẫn theo bạn gái.
Đường tình duyên của đứa em này thì không được thuận lợi như vậy, hai lần hẹn hò trước đó đều đã chia tay, người hiện tại này thì nhỏ hơn cậu ta sáu tuổi, vừa mới tốt nghiệp, dáng dấp thanh thuần đáng yêu, tóc dài xõa vai, công việc cũng không tệ là một giáo viên trung cấp, Lâm Thanh Lan hài lòng ghê gớm, mỗi ngày đều thúc giục con trai mau kết hôn.
Vì Lâm Sâm nhiều lần trêu ghẹo, Lâm Huệ liền nói: "Em thích người ta thì liền kết hôn, không thích thì cứ chia tay."
Lâm Sâm ngẫm lại vẫn thấy thích, cho nên hai người dự định sang năm sẽ kết hôn.
"A Huệ, hiện tại măng vừa mới được chuyển lên thành phố, cháu mau nếm thử đi," Lâm Thanh Lan bày thức ăn xong, "Còn có cá mè, mã lan đầu [1]nữa. . ."
[1] Mã lan đầu là một loại thảo dược thuộc họ cúc.
Chưa giới thiệu xong, thì vợ chồng Từ Thiến Nhã đã dẫn theo Mạnh Thâm tới.
"Em gái!" Sau khi Mạnh Thâm biết được mẹ mang thai em gái thì rất mong chờ, hiện tại cậu nhóc đã bốn tuổi nên cũng đã biết nhiều thứ, hai cánh tay ôm lấy chân dài của Mục Liễn, kêu lên, "Ba ba, con muốn nhìn em gái."
Mục Liễn bế cậu nhóc lên.
Em gái nho nhỏ đang ngủ bên cạnh mẹ, vô cùng đáng yêu, Mạnh Thâm vươn tay muốn chạm vào cô bé, Mục Liễn nói: "Em gái vừa mới ăn no liền ngủ thϊế͙p͙ đi, chờ em tỉnh dậy thì con lại chơi cùng với em được không?"
"Dạ." Mạnh Thâm gật gật đầu, lại hỏi, "Em gái tên là gì vậy ạ?"
"Tên là Mạnh Hi, Hi Hi."
"Em Hi Hi, " Mạnh Thâm cười hì hì, "Về nhà rồi thì con muốn cùng Hi Hi xem "Anh em Hồ Lô"."
Trẻ con bốn tuổi nhà khác thì thích xem Teletubbies[2], còn cậu nhóc thì thích xem "Anh em Hồ Lô". [3]
[2] Teletubbies: một chương trình thiếu nhi dành cho lứa tuổi mầm non của Anh, bắt đầu sản xuất năm 1997.
[3] Anh em hồ lô: một bộ phim hoạt hình Trung Quốc năm 1987, còn có tên gọi khác là Bảy anh em Hồ lô. Ở Trung Quốc tên gọi được phổ biến là Hồ lô biến.
Lâm Huệ nghe được câu này thì im lặng liếc Mục Liễn một cái, cô cảm thấy Mục Liễn thật là có sở thích xấu, có điều quên đi, anh em Hồ Lô vẫn thật đẹp mắt, hơn nữa cũng rất đầy năng lượng, cho dù con trai có xem cũng không có gì, dù sao nó cũng sẽ không biết bản thân cô và Mục Liễn đã từng có một đoạn chuyện xưa kia.
Phát hiện ánh mắt Lâm Huệ bay tới, khóe miệng Mục Liễn nhếch lên, nghĩ thầm không chừng có một ngày hắn sẽ nói cho bọn nhỏ biết một chút về chuyện hồ lô tinh.
Lâm Huệ ăn cơm xong, Mục Liễn đi làm thủ tục xuất viện cho cô.
Lâm Thanh Lan căn dặn đủ thứ, bảo cô phải chú ý thân thể.
Từ Thiến Nhã nói: "Dì hai Huệ Huệ, chị cứ yên tâm đi, tôi đã mời ba người giúp việc cho con bé, tất cả mọi chuyện cũng đã sắp xếp xong hết, đảm bảo sẽ để Huệ Huệ trôi qua thư thư phục phục (thong thả, ung dung), một khi tinh thần được thả lỏng thì linh cảm sẽ liền đến. . ."
Thật là một người cuồng trang sức, Lâm Huệ cười: "Mẹ, con đã có ý tưởng mới, chờ thêm một quãng thời gian nữa con sẽ thiết kế cho mẹ liền. . ."
"Không vội không vội, con cứ ở cữ cho tốt đi." Từ Thiến Nhã vỗ vỗ bả vai cô, "Không phải mẹ muốn đòi hỏi con cái gì, mẹ chỉ hi vọng sự nghiệp của con có thể nâng cao thêm một bước nữa. Huệ Huệ, con thật sự rất tài hoa, cho nên mẹ hi vọng con dù đã có hai đứa bé nhưng cũng không thể để tài năng bị hoang phế, nếu tiểu Cảnh dám nói con cái gì, mẹ sẽ ra mặt cho con!"
"Mẹ, có ai nói gì cô ấy đâu?" Mục Liễn đi tới, "Đợi đến khi cô ấy nâng cao thêm một bước nữa, đến lúc đó con sẽ từ chức, rồi làm một người đàn ông nội trợ của gia đình!"
Đám người cười ha ha, đều không coi là thật.
Lâm Sâm cũng không tin, lúc thấy Lâm Huệ đóng cửa thay quần áo thì thấp giọng nói: "Anh nói thật đấy à? Người đàn ông nội trợ? Không phải chứ!"
"Cậu thật sự không hiểu rõ tôi rồi, em vợ." Mục Liễn cười nhạt một tiếng, "Nếu thật sự A Huệ phải ở nước ngoài mỗi ngày, thì tôi liền sẽ từ chức thật, sau đó tôi sẽ dẫn theo hai đứa bé đến đó với cô ấy. Con cái sẽ đi học ở nước ngoài, còn tôi thì sẽ nấu cơm, làm đồ ăn, giặt quần áo cho cô ấy."
Lâm Huệ nói, hi vọng hắn sẽ làm chuyện mà bản thân cảm thấy hứng thú.
Thật ra những năm này đi làm tại viện thiết kế cũng chính là chuyện như vậy, tuổi tác càng lớn, ngược lại càng cảm thấy vợ con càng quan trọng hơn, hắn thích ở bên cạnh bọn họ, yêu thương bọn họ, Lâm Huệ nói, cô chỉ hi vọng hắn được vui vẻ.
Cho nên, hắn chỉ làm chuyện mà mình thấy vui vẻ.
Lâm Sâm trợn mắt há mồm, nửa ngày sau lại cười: "Anh rể coi như anh cũng không tệ."
Đó là đương nhiên, bằng không sao xứng với Lâm Huệ chứ? Trêи đời này, Lâm Huệ cũng chỉ có thể gả cho hắn, ở phương diện này Mục Liễn đã vô cùng tự tin, bởi vì tự tin, cho nên hắn cảm thấy hắn làm cái gì cũng có thể, căn bản không quan tâm đến ánh mắt của người khác.
Thấy Lâm Huệ đã mặc đồ chỉnh tề, Mục Liễn đi lái xe tới đây.
Vì để một nhà bốn miệng ăn được ngồi thoải mái, hôm nay hắn lái một chiếc SUV trong nhà.
Từ Thiến Nhã và Lâm Thanh Lan đứng ở bên ngoài nói: "Chúng ta thì không đi được, các con đi đường cẩn thận, về đến nhà thì gọi điện thoại nhé."
"Vâng ạ, mẹ, dì hai." Lâm Huệ đáp ứng.
Mục Liễn lái xe chạy về hướng nhà bọn họ.
Trong tay Lâm Huệ ôm con gái, con trai thì ngồi bên cạnh, Mạnh Thâm hoàn toàn sa vào mị lực của em gái, cứ nhìn chằm chằm em gái suốt: "Mẹ, lúc nào thì em gái mới có thể lớn lên."
"Lúc nào hả? Đương nhiên sẽ rất nhanh thôi." Lâm Huệ nhìn con trai bốn tuổi, cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, cho nên dù Từ Thiến Nhã nói không muốn lãng phí tài năng của cô, nhưng cô cũng sẽ không tiếp tục trôi qua bận rộn như vậy.
Cô muốn thường xuyên cùng Mục Liễn dính với nhau, cô muốn cùng Mục Liễn dẫn hai đứa bé ra ngoài đi du lịch, cô muốn cùng Mục Liễn đi du lịch vòng quanh thế giới.
Hoặc dù không hề làm gì, cứ như vậy mà lẳng lặng nhìn lẫn nhau cũng tốt rồi.
Trong xe, tiếng âm nhạc vang lên:
"Ifour love was a fairy tale / Nếu tình yêu của chúng ta là một câu chuyện thần tiên
I would charge in and rescue you/ Thì anh sẽ chạy đến và giải cứu em
On a yacht baby we would sail/ Trêи một chiếc thuyền, chúng ta sẽ nhổ neo
...
And if our love was a story book/ Và nếu tình yêu của chúng ta là một cuốn truyện
We would meet on the very first page/ Thì ngay trong những trang đầu tiên chúng ta sẽ gặp nhau
The last chapter would be about/ Chương cuối cùng sẽ kể về
How I"m thankful for the life we"ve made/ Sự biết ơn của anh về cuộc sống mà chúng ta đã tạo dựng
...
You must have been sent from heaven to earth to change me/ Có lẽ em là món quà mà thiên đường gửi xuống để thay đổi anh
You"re like an angel/ Em tựa như thiên sứ
The thing that I feel is stronger than love believe me/ Cảm giác của anh về điều này còn mạnh mẽ hơn cả tình yêu hãy tin anh đi
. . ."
(Trích từ bài "Breathless"/ Shayne Ward/ Vietsub by VOCA Music)
https://youtu.be/3HbKnQxd0_E
Mục Liễn đều sẽ nghe mấy bài hát tiếng Anh, Lâm Huệ nhịn không được mà nhẹ giọng hát theo.
Giọng hát dễ nghe bay vào lỗ tai, khiến người ta say mê, lúc chờ xe Mục Liễn ngoái đầu nhìn lại, liền chạm phải ánh mắt của cô, hai người nhìn nhau cười một tiếng.
Hết thảy đều không cần nói thành lời.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Quyển truyện đã hoàn toàn kết thúc, cảm ơn mọi người đã đọc đến đây, hi vọng mọi người đều thích ^_^.
Danh Sách Chương: