Thiên Vân chứng kiến cảnh này không khỏi lắc đầu, Độc Cô Tuyệt cuối cùng vẫn quá coi trọng mặt mũi.
Độc Cô Tuyệt đâu biết rằng Cổ Hoặc Kim đánh bại hắn, thực ra đang ban cho hắn một cơ hội, cơ hội này nếu có thể nắm bắt, vậy tiên đạo ở ngay dưới chân.
Độc Cô Tuyệt đã đi tới cực hạn, hắn cầu là một trận thống khoái chiến, một trận dùng hết tất cả bản lãnh mà chiến.
Nếu trong trận chiến ấy Độc Cô Tuyệt thắng, hắn có thể kiên định với bản thân rằng, hắn bất bại.
Tuy nhiên nếu thua, Độc Cô Tuyệt lại có thể bỏ đi chấp niệm vô địch của bản thân, cố gắng vượt qua chính mình, bước ra một bước, đạp vào tiên kiều, thành tựu tiên nhân.
Đúng là Độc Cô Tuyệt chưa hoàn toàn thua, nhưng so với thua lại không khác.
Có thể thấy năm đó Kiếm Thánh cùng Đao Thánh truyền ra phương pháp đạp vào Hoá Cảnh có bao nhiêu hấp dẫn.
Cần sức mạnh có sức mạnh, cần tuổi thọ có tuổi thọ, cần linh lực có linh lực.
Cảnh giới này cùng người tu tiên có gì khác nhau? Chỉ có điều nó cũng là một cái hố, cái hố này bất kể là ai, bất kể người nào đều rất dễ mắc phải, đó chính là tâm cảnh bị hủy.
Phương pháp tiến vào Hóa Cảnh rất đơn giản, đơn giản tới mức sờ tay có thể chạm, ngươi cần thứ gì chỉ cần bước vào liền có.
Chỉ có điều con đường thành tiên sau này của ngươi chẳng khác gì tử lộ.
Vì cái gì võ lâm giang hồ lại ít Hoá Cảnh cường giả như vậy đây? Bọn họ tư chất kém? Bọn họ không có pháp môn đột phá? Tất cả đều không phải.
Họ có môn phái của mình, có đạo thống của chính mình, cũng có cách nghĩ của chính mình.
Vì cái gì họ phải bước vào Hóa Cảnh khi chỉ cần chạm vào tuyệt đỉnh liền có xác xuất tìm được tiên kiều? Một bước tiên kiều cùng hai bước tiên kiều, nó tựa như lạch trời nghe thì có vẻ không hơn kém nhau bao nhiêu, lại chẳng khác gì mồ chôn võ giả.
Thế gian không phải ai cũng khủng bố như Kiếm Thánh, không phải ai cũng vừa Hoá Cảnh vừa là Khai Linh tam đoạn như Thiên Vân.
Tư chất, vận khí, thực lực mạnh, thậm chí là công đức.
Nếu không có những thứ trên, muốn đạp vào bước thứ hai tiên kiều, ngươi đừng có mơ.
Mạnh như Đao thánh còn gánh không được, ngươi nghĩ mình là ai?
Chỉ tiếc Độc Cô Tuyệt chấp niệm quá lớn, quá mưu cầu danh lợi, cuối cùng đánh mất đi tiên duyên, đánh mất đi tâm cảnh.
Độc Cô Tuyệt dù có đột phá Hoá Cảnh lúc này, cuối cùng vẫn là kẻ thua cuộc.
Quy Chân cảnh sẽ bị phá, đạo tâm tan nát, tiên duyên từ đây đoạn tuyệt.
Độc Cô Tuyệt đột phá Hoá Cảnh dù có thể thắng, cuối cùng hắn cũng chẳng thể tiến thêm một bước.
Kẻ tự lừa mình dối người, tâm cảnh không thuần túy, làm sao có thể thành tiên.
Thu Phượng vốn không có tu võ, nàng nhìn hai người đánh qua đánh lại trong lòng không khỏi phiền chán.
Thấy Thiên Vân lắc đầu thở dài, Thu Phượng lúc này mới hỏi.
"Ca! Làm sao thấy ngươi không vui nha".
"Chỉ là có chút tiếc hận mà thôi, muội không cần để ý".
Thiên Vân lắc đầu cười, cho dù hắn muốn giải thích Thu Phượng cũng chưa chắc hiểu.
Khí tức trên người Độc Cô Tuyệt ngày càng dâng cao, thế mà không yếu hơn Cổ Hoặc Kim là bao.
Cổ Hoặc Kim lắc đầu, lại cũng không ngăn cản Độc Cô Tuyệt.
Đối với hắn có lẽ Độc Cô Tuyệt mạnh, sẽ là cơ hội tốt cho mình.
— QUẢNG CÁO —
Hắn khép ngón trỏ cùng ngón giữa, tự điểm vào mệnh môn mấy chỉ.
Thiên Vân vẫn luôn quan sát hết thảy, thấy cảnh này không khỏi hít một ngụm khí, thầm than.
"Tên điên"
Cổ Hoặc Kim vậy mà tự phong bế một phần linh chủng, tên này rõ ràng có thể tùy ý nghiền chết Độc Cô Tuyệt lại cứ muốn một trận chiến dài.
Có lẽ hắn đang cầu một tia cơ duyên, một tia minh ngộ, đối với kẻ mang đại khí vận như Cổ Hoặc Kim, không gì là không thể.
Độc Cô Tuyệt khí thế đã kéo căng, hắn giờ khắc này so với trước mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.
Tay hắn chụp về huyền thiết trọng kiếm, chém ngang một cái.
"Rít..."
Chỉ nghe một tiếng rít gào, lực lượng tựa như giang hà vỡ đê, ầm ầm mà ra, không khí trước người y cũng vặn vẹo méo mó.
Cổ Hoặc Kim không có chủ quan như trước, y lập tức chém ra một kiếm, kiếm mang thuận thế bay ra, lại không yếu hơn chút nào.
Hai người lúc này thủ đoạn ra hết.
Độc Cô Tuyệt trước giờ luôn bó buộc mình vào kiếm chiêu, nội lực cùng thân pháp lại theo không được.
Lúc này đạp vào Hoá Cảnh, y có thể tùy tâm mà động, chỉ cần Cổ Hoặc Kim lộ sơ hở, sát chiêu liền đâm tới.
— QUẢNG CÁO —
Cả hai thân ảnh thoắt ẩn, thoắt hiện, nhanh đến mức tuyệt đỉnh cao thủ cũng theo không kịp.
Thiên Vân càng xem càng là giật mình, Độc Cô Tuyệt mạnh là không giả, nhưng Cổ Hoặc Kim tự phong bế một phần linh chủng lại vẫn có thể ứng biến hết thảy, đủ biết kẻ này tu vi sâu đến mức nào.
Trước kia Thiên Vân có năm thành nắm chắc, Cổ Hoặc Kim có thể lần nữa tiến vào vào con đường tu tiên.
Nhưng bây giờ tỉ lệ đã là tám thành, kẻ này quá mức yêu nghiệt, đơn giản người như Thiên Vân còn nhìn không thấu.
Đối với người như Cổ Hoặc Kim, giao hảo được liền giao hảo, không giao hảo được tốt nhất nên tránh xa.
Thực lực ngươi không thể nghiền ép đối phương, đi ra khiêu khích chẳng khác gì tự tìm đường chết.
Hai cao thủ ngươi tới ta đi, ngang tài ngang sức, chỉ sợ còn rất lâu nữa mới phân ra thắng bại.
Độc Cô Tuyệt huy động huyền thiết trọng kiếm tuy không phải rất nhanh, lại là kín không khe hở.
Lực công kích có thể nói siêu cường, phòng thủ mưa gió không lọt.
Trời đã về đêm, ánh trăng soi xuống càng làm trận chiến thêm phần căng thẳng.
Đám người phía dưới chỉ thấy trận trận hoả hoa, đá núi rơi đầy đất.
Đám nhất lưu cao thủ đều thân mang tuyệt kĩ, một cái vẩy tay, một cái huy kiếm liền đánh tan đám đá vụn.
Bọn họ biết có lẽ trận đánh này còn rất dài, qua quan chiến có lẽ sẽ giúp bản thân sinh ra linh cảm, đột phá điểm mấu chốt.
Thiên Vân quan sát tới đây cũng đã rất mệt mỏi, hắn muốn rời đi, dù sao Thu Phượng cũng không phải người luyện võ, không thể thức quá lâu.
Lại quan chiến một lúc, thấy tình hình còn rất căng thẳng, Thiên Vân đành vạch một ít chữ trên đá, cuối cùng mang theo Thu Phượng rời đi.
— QUẢNG CÁO —
Thu Phượng thấy anh trai vì mình mà từ bỏ quan sát trận đấu, trong lòng không khỏi áy náy, miệng nói.
"Xin lỗi"
Thiên Vân chỉ lắc đầu, giải thích.
"Cảnh giới của ta quá cao, quan chiến cũng không có nhiều trợ giúp, không bằng tìm một nơi nghỉ ngơi bế quan có khi còn tốt hơn"
Thiên Vân nói là lời thật, cảnh giới hiện tại của hắn tuy chỉ là Khai Linh tam đoạn.
Lại đừng quên hắn là từ Hoá Cảnh bước vào cảnh giới này.
Dù cho đám người Khai Linh đỉnh cấp ra mặt cũng chưa chắc chịu được hắn một quyền.
Hơn nữa trong người Thiên Vân còn chứa hai gốc đạo thụ mầm mống, đơn giản mạnh không hợp thói thường.
Cách biệt lớn như vậy, quan sát trận đấu giữa Độc Cô Tuyệt cùng Cổ Hoặc Kim khác gì người lớn xem trẻ con đánh nhau.
Nếu Cổ Hoặc Kim không tự phong ấn linh chủng, trận chiến còn có chút thú vị, dù sao thủ đoạn của tiên nhân vẫn là khá mới mẻ.
Chỉ tiếc Cổ Hoặc Kim đã tự phong ấn một phần thực lực, chẳng khác nào từ người lớn biến thành trẻ con, có đánh nữa cũng chỉ là trẻ con đánh nhau mà thôi.
Trận chiến sẽ còn rất dài, đáng tiếc Thiên Vân lại không có thu hoạch gì, tìm một chỗ nghỉ ngơi đợi kết quả liền tốt.
Hai huynh muội xuống dưới núi, lại mượn từ doanh trại binh lính Đại Việt một chiếc lều vải, coi như có chỗ che mưa che nắng.
Thiên Vân đã là người tu tiên, bình thường hắn ngủ rất ít, thời gian đa phần dùng để tu luyện.
Thu Phượng có lẽ đã quá mệt, nàng thu dọn vệ sinh một chút liền ngủ mất, Thiên Vân thì ngồi bên ngoài lều, hấp thu linh khí tu luyện.
Từ khi bước vào con đường tu tiên, Hạ Thi Phệ Linh kinh cùng Vạn Tướng Pháp Điển đều đã chuyển từ hấp thu khí thông thường sang linh khí, tiến độ cũng chậm đi rất nhiều.
Có lẽ bởi vì hai công pháp này cấp độ quá thấp, cũng có thể do linh khí là loại năng lượng cao cấp hơn loại khí bình thường nhiều.
Đã từ rất lâu Thiên Vân không vận chuyển Hạ Thi Phệ Linh Kinh hấp thu linh tính vạn vật, một phần do hắn chưa hiểu rõ phương pháp tu hành, phần còn lại chính là sợ bị biến đổi.
Hắn dự định sẽ thu xếp thời gian lên Thiên Sơn một chuyến, đầu tiên là để tạ lỗi với Cổ Tuyết Ngọc, tiếp theo cũng muốn hỏi rõ ràng, việc hấp thu linh tính lợi hại ra làm sao..
Danh Sách Chương: