Sau khi ở nhà dưỡng thương, Thẩm Du chính thức trở lại vũ đoàn, bắt đầu cùng mọi người tập luyện.
Ngày đầu tiên trở lại, mọi người chào đón cô rất nồng nhiệt.
Kỷ Hành đứng giữa các đồng nghiệp của mình, thay mặt mọi người gửi tặng một bó hoa cho Thẩm Du.
Thẩm Du nhận hoa và nói lời cảm ơn.
Kỷ Hành mím môi, muốn nói gì đó lại thôi.
Thẩm Du dừng lại: "Được rồi, Kỷ Hành, nhắc lại cũng vô nghĩa."
Kỷ Hành sửng sốt, gật đầu.
Trong suốt thời gian diễn tập, chương trình của Thẩm Du và Đồng Nhứ cũng được phát sóng như dự kiến.
Trong giờ nghỉ trưa, Minh Hi đến gặp Thẩm Du, cùng xem chương trình với cô.
Trình độ khiêu vũ của Đồng Nhứ thì khỏi phải nói, được công nhận là hạng nhất trong ngành, nhưng Thẩm Du không hề thua kém chị ấy một chút nào.
Hai người một đỏ một trắng, giống như hoa song sinh, một độc ác một thánh thiện, thoạt nhìn thân thiện lại có chút mập mờ, hiện trường phản ứng rất nhiệt tình.
Trong cuộc phỏng vấn sau buổi khiêu vũ, người dẫn chương trình đã hỏi Đồng Nhứ tại sao cô ấy lại mời Thẩm Du. Đồng Nhứ cười nói, thứ nhất là muốn nhờ Thẩm Du giúp đỡ, thứ hai là muốn giới thiệu với mọi người một đàn em ưu tú của mình.
Đồng Nhứ nói từ tiết mục lần này đến lượng khán giả nhỏ của khiêu vũ, trong giọng nói mang theo sự xúc động không nhỏ.
"Tôi hy vọng rằng mình có thể sử dụng sức mạnh của chính mình để quảng bá các vở kịch khiêu vũ và để mọi người biết nhiều hơn về khiêu vũ. Tôi hy vọng rằng ngày càng có nhiều người bước vào rạp để xem các buổi biểu diễn khiêu vũ..."
Nói đến chỗ xúc động, hốc mắt Đồng Nhứ đều đỏ lên.
Người dẫn chương trình trên sân khấu và khán giả ở dưới cũng rất cảm động.
Minh Hi vừa muốn bồi hồi theo, camera đã chuyển sang gương mặt lạnh nhạt của Thẩm Du, trong nháy mắt em ấy lại vui vẻ trở lại.
Ở bên cạnh Đồng Nhứ nên gương mặt lạnh lùng xa cách của cô lại càng dễ thấy, gây ấn tượng mạnh.
"Đàn chị, sao chị lạnh lùng vậy?" Minh Hi vừa cười vừa hỏi.
Thẩm Du liếc màn hình: "Chị đến để hỗ trợ thôi, cũng không nghĩ nhiều như vậy."
Minh Hi "ồ" một tiếng rồi lại xem tiếp.
Đến khi màn hình lớn phía sau bắt đầu trình chiếu phim ngắn của Thẩm Du hồi cấp ba, rốt cuộc trên mặt cô cũng xuất hiện vài cảm xúc khác.
Minh Hi nhịn không được xuýt xoa: "Hóa ra chỉ vẫn có cảm xúc đấy."
Thẩm Du thấy buồn cười: "Có khoa trương quá không?"
Minh Hi gật đầu: "Người ngoài cuộc tỉnh táo, em cảm thấy có."
Em ấy ngước mắt nhìn Thẩm Du, chớp mắt: "Có phải nó gợi lại ký ức thanh xuân của chị không? Anh chàng cùng quay với chị đẹp trai thật đấy, chắc lúc đi học cũng nổi tiếng lắm nhỉ?"
Minh Hi bỗng nhiên khựng lại, nhìn chằm chằm hai người một nam một nữ trong màn ảnh.
"Ế, sao anh chàng đẹp trai này nhìn quen thế?"
Thẩm Du hé miệng: "Anh ấy là..."
"...Đừng nói! Nhất định em sẽ tự nhớ ra được." Minh Hi cắt ngang lời cô, lông mày nhăn lại, tập trung suy nghĩ.
Em ấy rất nhạy cảm với những anh chàng đẹp trai nên có khả năng ghi nhớ rất tốt.
Trong đầu lóe lên, Minh Hi đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt lộ vẻ hưng phấn.
"Anh ấy có phải là bạn trai của chị không?!"
Vì nói quá vội vàng, suýt chút nữa em ấy đã lỡ lời.
Thẩm Du gật đầu.
Minh Hi cố nén tiếng hét sắp hét lên, không dám tin mà nhìn Thẩm Du.
Lúc em ấy nhập học thì Thẩm Du đã là sinh viên năm 4, đương nhiên không quá hiểu biết về cô. Chỉ biết cô từng quen bạn trai trong một thời gian rất ngắn, sau đó vẫn luôn độc thân.
"Trời ạ, thần kỳ quá đi mất. Bảo sao mấy người kia không lọt được vào mắt xanh của chị." Minh Hi lại nhìn bức ảnh chụp chung đang được chiếu trên màn hình một lần nữa.
Thật sự rất đẹp đôi, giống như nam nữ chính trong một bộ phim điện ảnh vậy.
Thẩm Du nghĩ nghĩ rồi gật đầu: "Ừ, đúng là rất khó để thích được người khác."
-
Cuối tháng 4, lễ khai mạc Giải thưởng Bách Hợp hai năm tổ chức một lần chính thức được tổ chức tại thành phố, bao gồm cả nằm trong tám bộ được đề cử, thì chỉ có duy nhất một vở kịch khiêu vũ có thể đạt được giải Bách Hợp.
Trong nửa tháng vừa qua, tám vở kịch khiêu vũ được đề cử đều biểu diễn tại nhà hát lớn thành phố A. Mọi người có thể mua vé đến xem trực tiếp hoặc theo dõi qua livestream.
Vở diễn được xếp vào tháng 5, cũng là vị trí cuối cùng trong số tám vở kịch khiêu vũ.
Trong buổi công diễn, Thẩm Du và đồng nghiệp cùng nhau quan sát những vở kịch khiêu vũ khác.
Mấy năm nay kịch khiêu vũ phát triển mạnh mẽ, hiện giờ đang ở trạng thái trăm hoa đua nở với nhiều câu chuyện nổi tiếng khác nhau. Khiến cho trận so tài này các khó khăn và có tính cạnh tranh hơn.
Thời gian biểu diễn là 8 giờ tối, mỗi một lần diễn thường kéo dài từ một tiếng rưỡi đến hai tiếng. Chờ đến khi kết thúc thì cũng đã khuya.
Ban ngày Thẩm Du bận luyện tập, buổi tối xem triển diễn, có đôi khi còn phải thảo luận cùng các đồng nghiệp.
Khoảng thời gian này cô bận đến tối mày tối mặt, có khi ngủ thếp đi ở trong xe khi Tạ Tân Chiêu đón về.
Về đến trong nhà, Tạ Tân Chiêu thấy cô quá mệt mỏi, đương nhiên sẽ không yêu cầu cô phải làm cái gì, nhưng đêm đến đi ngủ thì vẫn ôm cô rất chặt.
Thời gian dài, Thẩm Du cũng dần hình thành thói quen trở thành "gối ôm bằng thịt" cho anh.
Trong lúc bận rộn, thời gian thường trôi qua rất nhanh.
Ngày biểu diễn chính thức, Thẩm Du cùng các đồng nghiệp đến nhà hát lớn thành phố A để làm công tác chuẩn bị.
Ngoại trừ diễn tập và trang điểm, còn có quay phỏng vấn với đơn vị hợp tác truyền thông.
Trước khi biểu diễn, Tạ Tân Chiêu đứng ở sản lớn rạp hát, hai tay đút túi, yên lặng nhìn poster của.
Poster là ảnh đơn chụp nửa bên mặt của Thẩm Du, sống mũi cô rất thẳng, cốt cách lưu loát giống như tiên nữ giáng trần. Đặt cạnh các poster khác khiến nó càng hút mắt hơn.
"Tạ Tân Chiêu." Bỗng nhiên bên cạnh vang lên một giọng nói.
Tạ Tân Chiêu nghiêng đầu, khẽ khựng lại.
Trần Mạt mặc một bộ váy liền, trên mặt đeo kính râm, đang khoác tay một người phụ nữ trung niên nhìn rất sang trọng.
"Đây là mẹ em." Cô ta cười nói.
Tạ Tân Chiêu gật đầu xem như chào hỏi, lại lễ phép chào một câu: "Chào cô."
"Chào cậu." Mẹ Trần Mạt cười cười thân thiết.
Trần Mạt cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Mẹ cứ đi trước đi, con với bạn nói chuyện một chút."
Sau khi mẹ Trần rời đi, cô ta liếc nhìn poster rồi lại mỉm cười nhìn về phía Tạ Tân Chiêu.
"Đến xem Thẩm Du biểu diễn sao?"
Tạ Tân Chiêu gật đầu.
"Theo đuổi sát như vậy sao? Có đáng không?" Trần Mạt có chút khó hiểu: "Chỉ với vẻ ngoài với điều kiện của anh, chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay là có hàng tá phụ nữ nhào đến. Hay là đàn ông nào cũng giống nhau, càng không để ý đến mình thì lại càng muốn chiếm được?"
Tạ Tân Chiêu nhíu mày, giọng điệu lạnh nhạt: "Chuyện của chúng tôi không liên quan đến cô."
"Nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước. Tôi không muốn bị phóng viên chụp được nữa."
Anh xoay người muốn rời đi.
"Này." Trần Mạc chạy chậm theo, muốn đi vào thang máy với anh: "Đương nhiên là em có chuyện muốn nói với anh rồi."
Tạ Tân Chiêu lời ít ý nhiều: "Nói."
"Trước kia Chương Giang là bạn học của mẹ em, lúc trước có làm nghệ thuật. Nhà ông ấy rất có tiền, người cũng có cá tính. Sau này có nhân mặt nên bắt đầu kinh doanh bên mảng vẻ, mở công ty, kiếm được không ít tiền..."
Mắt thấy thang máy sắp lên đến tầng biểu diễn, Tạ Tân Chiêu không kiên nhẫn mà cắt ngang: "Chuyện này tôi biết."
Đây là những chuyện có thể dễ dàng tra được.
Trần Mạt cứng họng: "...Em chưa gặp vợ ông ấy bao giờ, chỉ biết hai người đã kết hôn mười mấy năm. Nghe nói tình cảm khá tốt nhưng lại không có con. Vợ ông ấy không thích ra ngoài, mẹ em cũng không rõ tình huống cụ thể của bà ấy."
Kết hôn mười mấy năm, không có con...
Tạ Tân Chiêu ừ một tiếng rồi nói cảm ơn.
Trần Mạt nói giỡn: "Ban nãy mẹ em có ấn tượng rất tốt với anh đấy, hay là anh giả làm bạn trai của em, để em dẫn về nhà giới thiệu nhé?"
Tạ Tân Chiêu lườm cô ta, từ chối thẳng: "Không có khả năng."
Trần Mạt: "Sao thế? Sợ Thẩm Du ghen?"
Tạ Tân Chiêu: "Không cần thiết."
Anh rũ mắt, vuốt ve đồng hồ trên cổ tay mình.
Anh sợ Thẩm Du ghen, nhưng lại càng sợ cô không ghen hơn.
-
8 giờ tối, đúng giờ biểu diễn.
Thời gian biểu diễn tổng cộng 100 phút, miêu tả lại bầy tiên nữ xuống nhầm nhân gian, dùng góc nhìn của tiên nhân không rành thế sự mà quan sát cuộc sống ở trần gian. Mặt trời mọc lên từ phía Đông rồi lặn xuống phía Tây, hè qua đông đến, núi cao nước chảy, vui buồn yêu hận. Vở kịch khiêu vũ thể hiện như mở ra một bức tranh xinh đẹp về cuộc sống dưới trần gian, tính thưởng thức rất tốt.
Biểu diễn kết thúc, Thẩm Du đứng ở chính giữa, cầm tay đồng nghiệp rồi cúi đầu chào bế mạc.
Tiếng vỗ tay dưới sân khấu vang lên không ngớt.
Sau khi kết thúc, Thẩm Du trở lại hậu trường, nghênh đón cô chính là một giỏ hoa to.
"Chúc mừng em." Tạ Tân Chiêu không biết đã đến hậu trường từ khi nào.
Đôi mắt của anh rất sáng, khoé miệng mang theo ý cười.
"Nguyện vọng năm 18 tuổi đã được thực hiện rồi."
Thẩm Du mỉm cười nhận lấy hoa, khẽ gật đầu.
"Anh chờ một lát, em đi thay quần áo đã."
Thẩm Du thay quần áo xong, cùng Tạ Tân Chiêu trở về nhà.
Trên đường, điện thoại Tạ Tân Chiêu kêu lên một tiếng, thông báo nhảy ra trên màn hình.
Trần Mạt: [Người trong lòng của anh múa đẹp lắm.]
Thẩm Du giật mình, nhìn về phía Tạ Tân Chiêu.
"Hôm nay cô ta đến xem với mẹ, vừa lúc anh gặp được." Tạ Tân Chiêu lập tức giải thích.
Thẩm Du "À" một tiếng, gật đầu.
Tạ Tân Chiêu nhìn cô, cũng không nói cho cô nghe nội dung cuộc trò chuyện giữa mình và Trần Mạt.
Về đến nhà, Thẩm Du cầm quần áo ngủ rồi đi vào phòng tắm.
Mới vừa tẩy trang xong, cửa phòng tắm đã bị gõ vang.
"Tiểu Du."
Thẩm Du cũng không nghi ngờ gì, tắt vòi nước rồi hỏi: "Làm sao vậy anh?"
Tạ Tân Chiêu tạm dừng một giây, cách một tấm cửa nói: "Em quên cầm đồ vào rồi."
Thẩm Du xoa xoa mặt, hoang mang hỏi lại: "Cái gì?"
Giây tiếp theo, Tạ Tân Chiêu đã chen vào.
"Anh."
Anh tiện tay đóng cửa lại, hai tay khoang trước ngực rồi dựa lưng vào cửa.
"Cùng nhau tắm chứ?"
Trái tim Thẩm Du nhảy dựng, muốn từ chối.
Tạ Tân Chiêu nhanh hơn một bước, ôm chầm lấy cô, cúi đầu hôn xuống.
Hai người hôn môi, dưới sự dẫn dắt của Tạ Tân Chiêu, dần dần đi đến chỗ vòi sen.
Vòi sen được mở ra, rất nhanh hơi nước đã tràn ngập phòng tắm.
Lưng Thẩm Du tựa vào gạch men sứ hơi lạnh, áo cùng quần bị người nào đó thuần thục cởi bỏ rồi ném sang bên cạnh. Cô giật mình một cái, khẽ cắn Tạ Tân Chiêu.
Tạ Tân Chiêu bật cười, duỗi tay kéo tay cô: "Em yêu, cởi giúp anh."
Mặt Thẩm Du bị hơi nóng hun đỏ, ngón tay run rẩy chạm vào thắt lưng của anh.
"Nóng quá." Cô không nhịn được rồi nhỏ giọng lầu bầu.
"Hết nóng ngay mà."
Quả thực Tạ Tân Chiêu còn quen thuộc cô hơn chính bản thân cô, trong thời gian ngắn đã làm cô thất thần một hồi, sau đó lại thuận tiện tắm rửa sạch sẽ.
Tạ Tân Chiêu lấy khăn tắm bọc người cô lại, ôm trở về phòng ngủ.
Thẩm Du ngơ ngẩn nhìn gương mặt anh qua màn hơi nước mịt mờ, trái tim nhảy lên điên cuồng.
Giọt nước nhỏ từ trên tóc anh rơi xuống mặt Thẩm Du.
Giống như một giọt nước rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng, chậm rãi tạo ra sóng nước nhộn nhạo.
Tạ Tân Chiêu cởi bỏ khăn tắm trên người cô, cúi đầu hôn lấy cô.
"Em yêu, em có muốn anh không?"
Cả người Thẩm Du nhũn ra, chủ động duỗi tay ôm lấy cổ Tạ Tân Chiêu, trong ánh mắt tràn ngập ánh nước.
"Muốn."
Giọng nói của cô nhẹ nhàng lại kiên định.
Cả người Tạ Tân Chiêu run lên, ánh mắt cũng trở nên sâu thẳm, giọng nói khàn khàn: "Tiểu Du, là chính miệng em nói đấy."
Thẩm Du nhắm mắt, nhẹ nhàng "vâng" một tiếng.
Cô giống như con thuyền nhỏ trôi nổi trên mặt biển không thấy bến bờ.
Hai tay Thẩm Du che lấy mặt, nghẹn ngào kêu đau.
"Xin lỗi em." Tạ Tân Chiêu vội vàng hôn lấy cô.
"Bé ngoan, xin lỗi em, cố nhịn chút nhé."
"Tiểu Du, xin lỗi em, sẽ ổn ngay mà."
Anh không ngừng xin lỗi, nhẹ nhàng an ủi nhưng động tác lại không có chút nào gọi là muốn từ bỏ.
Thẩm Du nức nở rớt nươc mắt, cảm thấy quá mất mặt.
Sao cô lại yếu ớt vậy chứ?
Thật vất vả mới kết thúc, cô ngơ ngẩn nhìn lên trần nhà.
Bình ổn trong chốc lát mới phát hiện người nằm đè lên mình mãi vẫn chưa thấy ngồi dậy.
Thẩm Du nghiêng đầu nhìn anh, lập tức ngẩn ra.
Cô vỗ vỗ lưng Tạ Tân Chiêu, nhẹ giọng nói: "Tạ Tân Chiêu."
Tạ Tân Chiêu: "Ừ..."
"Anh đừng khóc."
"..."
2617 words
09/07/2023