Tất cả hoa cỏ nơi này, nàng đều biết, quen thuộc đến mức, chỉ cần nàng nhắm mắt lại cũng có thể đoán ra vị trí của từng thứ. Chỉ là, tình cảnh quen thuộc như thế, vì sao trong lòng nàng vẫn luôn trống rỗng, trống rỗng như không hề chứa bất cứ thứ gì.
Nàng là Anh Lạc, nơi này là Thần sơn, từ nhỏ nàng đã lớn lên ở đây, trừ Phương Viên cách Thần sơn năm dặm, nàng chưa bao giờ đi xa hơn. Ngoài từng ngọn cây ngọn cỏ nơi này, người duy nhất nàng biết, cũng chỉ có mẫu thân —— Xích Cơ.
Những điều nàng nhớ được, đều khắc thật rõ ràng trong đầu, chỉ là cảm giác trống rỗng kia vẫn luôn vây quanh nàng, không tan đi được, lại không hiểu nổi tại sao.
Trong mũi vẫn là hương thơm thanh nhã nhưng nồng nặc kia, chắc là mẫu thân rất thích hương thơm này, nên cả sơn cốc đều có mùi hương này. Đầu nàng lại hơi mê mang rồi, mọi chuyện cứ như đều loạn cả lên. Mẫu thân nói, có lẽ điều này liên quan đến việc mấy ngày trước nàng ở dưới nước quá lâu, mấy ngày nữa sẽ khỏi
Nhưng nàng lại rất sợ sự mê mang này, cứ như, có một điều gì khác, điều gì đó….là thứ gì mới được? Không biết! Càng nghĩ nàng lại càng cảm thấy mâu thuẫn! Nàng vốn sợ đau mà!
“Lạc Nhi!” một giọng nói nhẹ nhàng vang lên phía sau, nữ tử áo đỏ chậm rãi đi đến, vô cùng khoan thai.
Nàng vui sướng quay đầu, nở nụ cười: “Mẫu thân!”
Người đó ngồi xuống cạnh nàng, mặt mang nét cười, đẹp không tả xiết “Sao lại ngồi đây?” nói rồi lại giơ tay vén mấy ngọn tóc của nàng, chân mày hơi cau, giọng nói hơi mang ý trách “Nhìn con xem, đầu tóc lộn xộn như thế, có con gái nhà ai mà lại thế!”
Anh Lạc lè lưỡi, nàng vội thức dậy, không kịp xử lí đầu tóc, chỉ kịp cột lung tung rồi ra khỏi cửa.
Xích Cơ lắc đầu, cố sức nhéo mặt nàng, coi như trừng phạt “Lớn như vậy rồi, còn không biết xấu hổ!”
Ngoài miệng nói vậy nhưng tay đã thả tóc nàng ra, ánh sáng trong tay hiện lên, một cây lược gỗ đã xuất hiện, tinh tế chải gọn. Chỉ là sửa sang lại đơn giản như thế, một búi tóc cũng đã ngoan ngoãn búi lại trên đầu, không hề lỏng lẻo sắp bung ra như ban nãy.
Anh Lạc lon ton chạy đến bên bờ ao, nhìn qua nhìn lại, càng nhìn càng để ý, mẫu thân búi tóc cho nàng! Mẫu thân tự tay giúp nàng búi tóc, không hiểu sao, nàng lại muốn khóc. Nàng quay đầu nhìn về phía nữ tử đằng sau, trong lòng như có thứ gì đó ấm áp sắp tràn ra.
“Mẫu thân!” nàng gọi
“Ừ!”
“Mẫu thân…” lại gọi.
“Ừ!”
“Mẫu thân!” Tiếp tục gọi.
“…….Ừ!”
“Mẫu thân!” lại nữa.
Nữ tử ngồi ngay ngắn trên hòn đá, cuối cùng cũng nhận thấy sự khác thường trong lời nói của nàng, sững sờ một lát, khóe miệng lại nhếch lên yêu chiều “Nhóc con hư đốn, con đùa mẫu thân vui vậy sao, gọi cái gì mà gọi!”
Anh Lạc lại nhếch miệng cười rực rỡ, hưng trí nhảy đến, nhảy một hồi lại chạy vội qua, ôm lấy cổ người đang ngồi trên đá, thỏa mãn cọ cọ vào ngực Xích Cơ, cứ như không ngại phiền mà la hét “Mẫu thân, mẫu thân, mẫu thân…”
Xích Cơ suýt nữa ngồi không vững, vội vàng thẳng lưng, vừa giữ lấy con bò nhỏ trong lòng, vừa khiển trách “Lạc Nhi, con làm gì thế, đã lớn thế này, còn ôm mẹ! Còn không mau bỏ ra.” Rõ ràng là giọng trách cứ nhưng lại không hề có ý trách, chỉ có bất đắc dĩ.
“Người ta muốn ôm mà!” Anh Lạc cúi đầu không chịu, chỉ càng cố sức dụi vào lòng Xích Cơ “Lạc Nhi….Lạc Nhi, cũng không biết tại sao nữa? Chỉ là muốn ôm mẫu thân thôi, muốn ôm muốn ôm. Cứ như….đã mong được làm vậy từ lâu lắm rồi, cuối cùng cũng được ôm mẫu thân!” trong lòng không hiểu vì sao lại hơi chua xót, nước mắt cứ như sắp tràn ra, không thể nhịn được.
Xích Cơ đẩy tay nàng một lúc, chần chờ, rồi lại ôm lấy, vỗ về một sợi tóc trên lưng nàng, than nhẹ bất đắc dĩ “Nhóc con này!”
Nàng được tùy ý dụi dụi đến thoải mái, một lúc lâu sau, dường như đã dụi mệt, mới buông ra, nhưng vẫn nắm chặt lấy tay người ngồi bên cạnh, chớp chớp mắt như một con bò nhỏ đòi ăn (=))) so sánh kiểu gì thế này)
Xích Cơ chỉ đành bất dắc dĩ lắc đầu, quay đầu nhìn về phía tảng đá mà Anh Lạc nhìn ban nãy “Vừa nãy con nhìn gì vậy?”
Anh Lạc ngẩn ngơ, theo ánh mắt Xích Cơ nhìn qua, nhìn về phía đóa hoa trên đá kia “Nhìn hoa!”
“Hoa?” Xích Cơ hơi ngẩn ra, chân mày cau lại, ánh mắt hơi sắc bén, nhìn nàng “Từ trưa đến giờ con ngồi đây nhìn hoa này?”
“Ặc….” Anh Lạc nhếch môi, dự cảm không tốt, nàng nhất thời đắc ý, tiêu rồi.
“Ta nhớ là bảo con đi tu luyện Bích Thủy chú mà?!”
Sắc mặt Anh Lạc càng luống cuống, ánh mắt ngó đông ngó tây, chỉ không dám nhìn thẳng vào ánh mắt người kia, ngay cả cánh tay mới nãy còn níu lấy không buông, cũng thả ra ngay.
“Lạc Nhi!” Người đối diện nổi giận.
“Mẫu thân….” Nàng cong môi lên, vẻ mặt ủy khuất, lấy cớ lung tung “Con….con thấy hoa này đáng thương….đang…đang định cứu nó mà?”
“Lạc….Nhi!” Xích Cơ nghiêm mặt, ánh mắt khẽ híp.
“Thật, thật, thật mà!”Nàng giơ tay lên, cố cho mình lòng tin, nhưng lại càng lộ vẻ chột dạ.
Xích Cơ nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, bất đắc dĩ thở dài, hạ giọng nói: “Lạc Nhi, con phải biết, ta muốn con tu luyện pháp thuật là vì sức khỏe của con! Lỡ như con gặp nguy hiểm, mà không có ta bên cạnh, con….”
“Con biết rồi!” Nàng cúi đầu nhận lỗi, rồi lại ngẩng đầu lên, như muốn giải thích điều gì “Nhưng mà mẫu thân, nếu như mẫu thân không ở cạnh con, cũng không sao, bởi vì Lạc Nhi còn có….còn có….” Nàng nói đến đây liền nghẹn, rõ ràng lúc nãy trong đầu nhớ đến điều gì, sao lại mơ hồ rồi. Cứ như có một bóng dáng rõ ràng đang dần nhạt nhòa đi.
“Còn có…còn có ai?” Nàng mê mang, ngẩng đầu nhìn người bên cạnh “Mẫu thân, còn có ai?”
Vẻ mặt người đối diện hơi nặng nề, trong mắt như có thứ gì, muốn bộc phát ra rồi lại nhanh chóng được che đi, khôi phục như cũ.
“Mẫu thân làm sao biết….Con nói ai vậy?”
Đúng vậy, nàng không biết, làm sao mẫu thân biết chứ.
Người kia nhìn đi nơi khác, như có như không tránh ánh mắt nàng “Được rồi Lạc Nhi, đừng chậm trễ nữa! Mẫu thân dạy con thứ khác. Lần này không được lười biếng nữa, biết không?”
“Ừm!” Nàng biết điều lên tiếng, nghi ngờ trong đầu lại không thể xóa đi, cứ như….là cái gì?
Xích Cơ quay dầu nhìn đóa hoa trên vách đá kia, kéo nàng rời đi, vừa nói: “Hoa này con đừng lấy, một đóa hoa thôi, ngày mai nó sẽ tàn ngay, cần gì phải phí lòng.”
“Tàn?” Anh Lạc dừng bước, cười ha ha “Mẫu thân, người nói gì vậy? Hoa Thần sơn, sao có thể tàn được?”
Người kia sửng sốt, sắc mặt hơi có vẻ kinh dị, chớp mắt đã không thấy, cười theo nàng “Đúng đúng đúng, con xem mẫu thân cũng hồ đồ rồi, còn không phải bị con chọc tức sao, không chịu luyện công, chạy ra đây nhìn hoa? Phải phạt con!”
“Lạc Nhi biết sai rồi! Chỉ là….” Nàng quay đầu nhìn đóa hoa đang giãy dụa giữa mấy tảng đá, không biết sao lại hơi thương tiếc, rõ ràng không có gì phải lo lắng, thật kì quái, kì quái quá đi, nàng hơi mơ hồ rồi “Mẫu thân….chúng ta giúp nó được không?”
“Giúp?” Xích Cơ quay đầu lại nhìn đóa hoa kia, rồi lại nhìn người đang cười như hoa bên cạnh “Giúp thế nào? Chẳng lẽ con muốn dời nó khỏi mấy tảng đá sao?”
“Tất nhiên là không, đó là gốc rễ của nó mà!” Gốc rễ thì tất nhiên không thể di chuyển được rồi.
Nàng buông tay Xích Cơ ra, bước nhanh về phía mấy tảng đá, cách đó một khoảng, khẽ vươn tay vuốt lên cánh hoa. Chỉ một lát sau, cứ như tất cả ý xuân đều đang tràn về ngập tràn nơi vách đá, hoa cỏ đâm chồi nảy lộc, phủ khắp mấy tảng đá kia, sinh trưởng không ngừng. Một mảng xanh ngắt bao phủ lấy, cứ như xuân đã về, hóa thành một biển lá cây màu lục.
Xích Cơ mở to mắt, nhìn mấy hòn đá rực rỡ vô cùng kia, không nói nên lời.
“Tốt lắm, như vậy nó sẽ không cô đơn nữa!” Nàng vui vẻ quay lại “Mẫu thân, chúng ta đi thôi….Mẫu thân? Mẫu thân?”
Nàng gọi vài lần, người trước mắt mới tỉnh táo lại, nhưng vẻ mặt vẫn hơi đờ đẫn nhìn một mảng xanh lục kia “Này….làm sao con làm được?”
“Con cứ làm thế thôi” đôi mắt Anh Lạc trong veo “Mẫu thân, người quên là con đã có năng lực này từ khi ra đời rồi sao, người nói, bởi vì chúng ta là Thần tộc, nên mới có thể như thế” nói rồi lại kéo lấy tay Xích Cơ, vừa đi vừa nói “Tốt lắm, chúng ta đi nào, lần này con hứa sẽ tu tập tiên thuật thật tốt!”
“Ừ….” Người kia nhẹ giọng đáp, nhưng hơi không yên lòng, trong mắt có điều gì đó không rõ, tay bên người khẽ nắm lại, nhìn mấy tảng đá đã hóa xanh.
Nàng có thể khiến vạn vật sinh trưởng….không phải….không phải Thần tộc nào cũng có thể làm được.
Đây….đây là điều chỉ có Thần sáng thế* mới có thể làm được
(*Thần sáng thế: vị Thần tối cao tạo nên vạn vật)
========================================
Đêm đến, trong phòng đều nồng nặc mùi hương, có mấy làn khói trắng bay bay, cứ như mộng ảo.
Nữ tử đứng trước giường, nhìn người đã ngủ say. Gương mặt thanh nhã, ngay cả lúc ngủ cũng mang theo nụ cười, mi tâm giãn ra, cứ như thỏ mãn vì đã có được mọi thứ trên đời. Gương mặt như thế, không hề quen thuộc, thậm chí còn mang theo mấy phần xa lạ. Dưới mí mắt đóng chặt kia, là một đôi mắt tinh khiết, khắc sâu vào lòng người.
Trong lòng chợt có cảm giác thương yêu, cứ như lúc vừa mới gặp nàng vậy, cứ đột nhiên mà cũng thật đương nhiên như thế. Cứ như là bẩm sinh, đã khắc sâu vào linh hồn người. Nử tử không tự chủ vươn tay, cẩn thận xoa mặt nàng, nhẹ nhàng vén sợi tóc đen trên trán, khóe miệng giương lên.
Cứ như bị quấy nhiễu, người đang yên giấc khẽ động đậy, hàm hồ nói: “Mẫu thân….”
Bàn tay kia lập tức dừng lại, dừng giữa không trung, muốn tiến lên, rồi lại chần chờ, cuối cùng nắm lại thật chặt. Giọng nói quen thuộc, trùng lặp với bóng dáng nho nhỏ trong lòng, khiến nàng mơ hồ đau.
Vì sao nàng lại biết? Vì sao nàng có thể nhớ rõ như thế? Quen thuộc như thế, khắc sâu đến tận xương…nhưng….lại không thuộc về nàng.
Khóe miệng hơi nhếch lên khổ sở, hít thật sâu, thu hồi cánh tay kia, dứt khoát xoay người ra cửa. Vẻ từ ái, thương tiếc, toàn bộ biến mất, cứ như chưa từng xuất hiện.
Ngoài phòng, không trăng, hoàn toàn đen tối. Bóng đen như có thể nuốt chửng người ta, nàng lại không hề nhầm lẫn đi về phía Nam.
Đi mấy mươi bước, liền dừng lại.
“Ngươi xác định?” Một giọng nam vang lên, trong bóng đêm, xuất hiện một đôi mắt sắc bén. Thì ra đó là một nam tử mặc một thân đồ đen, hòa vào trong bóng đêm, chỉ có đôi mắt ác độc kia đang lóe ra ánh sáng ghê người.
“Dạ, hôm nay đã xác nhận, đúng là nàng!” Nử tử cung kính đáp.
“Hừ! Quả nhiên!”