Trong tiếng hát của hắc nữ nhân, nam nhân đeo mặt nạ trên đài cao cất tiếng cười khàn khàn: "Chư vị, nhạc đã tấu xong, nên nói một chút chuyện chính sự thôi."
Hắn vừa mới nói xong thì tiếng ca xướng liền im bặt.
Khi mọi âm thanh chìm xuống, hai mắt của nam nhân đeo mặt nạ lần nữa từ từ quét qua toàn trường. Lần này, hắn nhìn về phía Liễu cùng Âu Dương Vũ, lại dừng lại một chút. Thấy hai mắt hắn dừng lại, Âu Dương Vũ vô cùng căng thẳng, nắm tay phải Liễu, mồ hôi liên tục ứa ra.
Hai mắt nam nhân đeo mặt nạ quét qua Âu Dương Vũ, nhìn về một cái góc nhỏ phía bên trái, hắn từ từ đưa tay phải ra. Đôi môi dưới mặt nạ vẽ ra một đường cong hoàn mỹ, từ từ đem ngón giữa chỉ hướng trong góc, nam nhân đeo mặt nạ từ từ khom mình hành lễ. Khi mọi người đang ngạc nhiên, hắn chậm rãi nói: "Bì đại biểu cho lãnh địa của Tượng hướng tới khách quý phía tây hành lễ hoan nghênh. Bất quá để cho Bì tò mò chính là khách quý nếu đã tới vì sao còn trốn ở góc phòng, chẳng lẽ lãnh địa của Tượng ta như thế chẳng vào được trong mắt các hạ sao?"
Thốt ra lời này xong, trong đám người truyền ra một trận ồn ào náo động.
Ánh mắt mọi người đồng thời chuyển hướng tới góc hẻo lánh kia. Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người đứng trong góc rối rít dời bước. Ngay lúc náo nhiệt, cơ hồ là trong chớp mắt, bảy tám ngọn đèn chợt ra hiện ở góc hẻo lánh kia, đem nơi đó chiếu sáng rạng rỡ!
Những ngọn đèn dầu kia tới cực kỳ đột nhiên, từng ánh đèn trôi nổi ở giữa không trung. Bọn chúng xuất hiện đột nhiên mà quỷ dị, phương thức trôi nổi này làm Âu Dương Vũ trăm mối vẫn không có cách giải. Nàng hướng về phía ngọn đèn dầu kia nhìn lại, luôn là nghĩ mãi mà không rõ, dùng cái biện pháp gì có thể làm ột đám lửa vàng không có cái gì bó buộc hay treo lên mà có thể trôi nổi ở giữa không trung.
Sau khi nàng liếc nhanh mấy lần, chỉ nghe một thanh âm thanh thúy, lạnh lùng của một thiếu nữ truyền đến: "Người phía tây rất giỏi a, lại giả thần giả quỷ như vậy. Ngươi muốn trốn tới khi nào nữa?"
Thiếu nữ vừa lên tiếng cũng là cô nương Di tộc. Âu Dương Vũ thấy nàng vừa nói như thế mới chợt phát hiện, ngọn lửa quỷ dị xuất hiện, phù phiếm ở giữa không trung chiếu rọi xuống, mỗi người ở trong góc kia hiện lên rõ ràng rành mạch. Tuy nhiên không có một người nào giống như là khách quý phương tây như nam nhân đeo mặt nạ nói, chẳng lẽ hắn có thể ẩn thân được?
Nghĩ tới đây, Âu Dương Vũ không khỏi có chút buồn cười. Khóe miệng của nàng mới vừa hiện lên nụ cười, nụ cười kia liền chợt cứng lại trên gương mặt! Hai mắt nàng trong nháy mắt trừng lớn đến cực hạn!
Ở vách núi đối diện, một cái tay áo trắng đột nhiên hiện ra tại trên vách núi, cách xuất hiện này thật rất kỳ quái, phảng phất trên vách núi đột nhiên mọc ra một cánh tay.
Nhưng này từ hư vô hiện ra cánh tay cũng là sinh khí bừng bừng! Cánh tay áo trắng kia tung bay theo gió đêm, dưới ánh đèn chiếu rọi xuống sáng tối đối lập, cũng là như thế rõ ràng mà sinh động.
Sau đó, lại một cánh tay khác lại từ từ hiện lên, hai cánh tay này đột nhiên hiện ra như thật ở trước vách núi, nhưng ở giữa hai cái tay cánh tay phải là một thân thể thì hồn nhiên không thấy!
Âu Dương Vũ kinh ngạc, nàng không khỏi quay đầu nhìn về phía Liễu, vẻ mặt hỏi thăm. Nhưng lúc này Liễu cũng không có tâm tư trả lời nghi vấn của nàng. Hắn mím môi thật chặt, hai gò má phồng lên, vẻ mặt xưa nay vốn khả ái hiện lại mang theo vài phần ngưng trọng cùng trầm tư.
Âu Dương Vũ nhìn hắn mấy lần, thấy hắn không có tâm tư để ý tới chính mình, liền quay lại nhìn về phía vách núi kia.
Lần này, ánh mắt nàng ngẩn ngơ, không khỏi si ngốc.
Phía trên hai cánh tay kia xuất hiện một cái đầu người.
Đầu người này, trên mái tóc đen đội một chiếc mũ, mi thanh mục tú, đôi môi nở nụ cười! Trong con mắt đen lưu chuyển quang mang phảng phất có vô số ngôn ngữ có thể nói, đúng là vô cùng hấp dẫn!
Gió đêm thổi qua, mái tóc đen theo gió phất phơ bay. Ngay trong nháy mắt này, Âu Dương Vũ đột nhiên phát hiện, đầu người ở đối diện vách núi không phải là cái gì quỷ dị. Hắn thật sự là một nam nhân cực kỳ tuấn mỹ, cực kỳ phiêu dật, diện mạo và khí chất đều không thua cho bất luận kẻ nào tuyệt thế mỹ nam!
Tựa như một bức họa sinh động, mỹ nam kia trong thời gian ngắn liền đem tử khí, hắc ám, quỷ dị nhất nhất tản đi, khiến cho trước mắt Âu Dương Vũ chỉ có thể hiện ra khóe miệng kia đang cười hơi giễu cợt, còn có đôi mắt đen láy kia đang lưu chuyển vô cùng thản nhiên.
Trong khi Âu Dương Vũ ngẩn người, Liễu ở bên cạnh cúi đầu sợ hãi nói : "Chẳng lẽ là hắn? Hắn làm sao có thể xuất hiện? Đúng rồi, ngay cả Hi Thú người như vậy cũng xuất hiện, hắn dĩ nhiên sẽ xuất hiện rồi."
Lời nói của Liễu không đầu không đuôi, Âu Dương Vũ một chút cũng nghe không hiểu. Nàng chẳng qua là từ trong giọng nói của Liễu hiểu được, mỹ nam xuất hiện trên vách núi là một kẻ rất rất giỏi, chính là nhân vật ngoài ý liệu của mọi người.
Nam nhân đeo mặt nạ nam nhìn lên vách núi, thấy mỹ nam vân đạm phong khinh cười [1], bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười lớn lên. Trong tiếng cười, thanh âm của hắn truyền đi rất xa: "Hôm nay quả nhiên là một ngày thật tốt. Bì trăm triệu lần không nghĩ tới, người phía tây thậm chí ngay cả nhân vật như thế này cũng mời đi ra rồi. Chẳng qua là Bì không rõ, Thiên, lãnh địa của Tượng có vật gì tốt làm cho ngươi cũng tới?"
[1] vân đạm phong khinh: không biết, mây nhạt gió nhẹ, không rõ, có thể là để tả khí chất nhẹ nhàng phiêu dật chăng?
Khi hắn nói chuyện, mỹ nam trên vách núi rốt cục hiện ra thân thể, bất quá chỉ có một nửa. Một nửa thân thể hắn đột hiện từ trên vách núi xuất hiện, từ thắt lưng trở xuống liền không thể nhận ra.
Đây là một loại cảm giác rất kỳ quái, như là xem chiếu phim, người trên vách núi rõ ràng là lập thể, rất sống động. Hơn nữa, Âu Dương Vũ thấy rất rõ ràng, cái này không phải là cái gì chiếu hình, kẻ tên Thiên này hắn thật sự là từ chỗ này hiện ra.
Có thể nói là chân nhân của hắn chỉ có thể thấy được một nửa, hơn nữa, làm cho người ta cảm giác là dường như đó là một loại hư ảo không giống thật.
Âu Dương Vũ nhịn không được nhìn về phía Liễu, mong đợi hắn giải đáp. Nhưng giờ này khắc này, Liễu phảng phất một chút cũng không có chú ý tới sự tồn tại của nàng. Chẳng qua là hai mắt khóa thật chặt về mỹ nam trên vách núi, ánh mắt chớp động, hai mắt hơi âm trầm, khóe miệng mang theo vẻ cười lạnh.
Đúng lúc ấy thì Thiên vẫn cười nhạt bỗng nhiên trở nên chân thật, ánh mắt của hắn quét qua toàn trường, trong ánh mắt mang theo ý cười nhàn nhạt, lạnh lùng giễu cợt. Khi quét qua Âu Dương Vũ cùng Liễu, ánh mắt hắn cũng dừng lại. Âu Dương Vũ nhìn hai mắt hắn như mỉm cười của hắn, "Ba~~" một dòng điện thấu tim dường như chạy qua.
Dòng điện này tới cực kỳ cổ quái, thân thể Âu Dương Vũ chỉ có cảm giác thoáng qua, mở to mắt nhìn lại lần nữa thì hắn đã dời tầm mắt đi. Âu Dương Vũ nhìn lại hướng Liễu, thấy vẻ mặt hắn cực kỳ ngưng trọng nhìn đối phương, tựa hồ một chút cũng không có có cảm giác được mới vừa rồi xuất hiện dị thường.
Chẳng lẽ, điều này vẻn vẹn chỉ là ảo giác của ta? Âu Dương Vũ thầm suy nghĩ. Nhưng là, nếu như là giả thì tại sao tim của ta còn đang bang bang nhảy loạn lên, cái cảm giác bị điện giật này sao có thể sâu sắc như thế được?
Danh Sách Chương: