• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dùng xong bữa tối, mọi người trở ra phòng khách uống trà hàn huyên tâm sự, Lục Anh du học ở Pháp, mang bánh và nước hoa về tặng cho bố mẹ Kiều Kiến Bang cùng anh và cả Hạ Du.

Trong lúc ngắm nhìn Kiều Kiến Bang ngồi phía đối diện, Lục Anh phát hiện ra trên hai tay anh đều không có nhẫn cưới, nhìn sang Hạ Du cũng không hề có, Lục Anh mở cờ trong bụng, không chút lưỡng lự liền hỏi: “Anh Bang, sao anh chị không đeo nhẫn cưới?"

Bố mẹ Kiều Kiến Bang và bố mẹ Lục Anh đang nói chuyện, nghe Lục Anh hỏi liền cùng lúc quay qua nhìn Kiều Kiến Bang.

Kiều Kiến Bang dáng vẻ điềm thản, không nhanh không chậm lên tiếng: “Anh sợ bất cẩn làm trầy vợ anh, hôn nhân dựa trên tình cảm, không phải dựa trên hai chiếc nhẫn"

Lục Anh không hài lòng ra mặt, bố mẹ cô cũng bắt đầu nghi ngờ tính xác thực của lời nói Kiều Kiến Bang.

"Cậu chủ, có cần đem kem lên không?" Nữ giúp việc đến gần, cẩn trọng lên tiếng hỏi.

Kiều Kiến Bang nhìn vẻ mặt nịnh bợ của Hạ Du đành gật đầu bảo mang lên, vẫn không quên dặn dò người giúp việc tăng nhiệt độ máy sưởi.

Mắt Hạ Du không rời khỏi hộp kem trong tay Kiều Kiến Bang một giây nào, sở dĩ anh không cho cô ăn vì đang là mùa đông, sợ cô bị viêm họng.

"Một miếng nhỏ thôi nhé?"

"Một muỗng" Hạ Du trả giá.

Kiều Kiến Bang lắc đầu, Hạ Du nài nỉ anh: “Một muỗng thôi cũng được"

"Vậy một muỗng thôi, không có muỗng thứ hai"

Hạ Du miễn cưỡng gật đầu, Kiều Kiến Bang múc một muỗng lưng chừng bỏ vào miệng, truyền từ miệng sang miệng Hạ Du giảm bớt độ lạnh.

Bố mẹ Lục Anh lẫn cô kinh ngạc mở to mắt, không dám tin vào cảnh vừa nhìn thấy. Bố mẹ Kiều Kiến Bang không còn cảm thấy kỳ lạ, mẹ anh cười thành tiếng: “Bọn trẻ ngày nay đúng là y hệt chúng ta ngày xưa"

Bố Kiều Kiến Bang nghe xong liền cười phối hợp, ngọt ngào như vậy đều do di truyền từ đời này sang đời khác, bố anh ngày xưa đối xử với mẹ anh thế nào thì anh hiện tại đối xử với Hạ Du hơn thế nữa.

Giao kèo đã xong, Hạ Du quyến luyến nhìn hộp kem bị người giúp việc mang đi cất. Liếc nhanh thấy người lớn đang nói chuyện với nhau, Hạ Du buồn chán ngồi yên trong vòng tay Kiều Kiến Bang.

"Anh Bang, trước đây em còn nghĩ người anh kết hôn là chị Ngọc Ân, không ngờ lại là chị dâu đây" Lục Anh vô tư nói, ngầm ý ám chỉ hạ thấp Hạ Du, cô không bao giờ ngờ được chỉ vì câu nói ấy đã tự khiến bản thân vào đường cùng.

Không khí chợt chùng xuống âm độ dù máy sưởi đã tăng đến hơn ba mươi độ, khóe môi mẹ Kiều Kiến Bang cong nhẹ, trong lòng mong chờ diễn biến tiếp theo.

Biểu cảm Kiều Kiến Bang trở nên lạnh lẽo, ánh mắt phóng ra những tia lửa vô hình vào Lục Anh, anh không nhanh không chậm đáp: “Trên đời này có hai loại phụ nữ vĩnh viễn không có cơ hội bước vào cửa làm dâu Kiều gia. Một là tham lam" Anh chợt dừng lại, cố ý nhấn mạnh giọng: “Hai là không biết điều"

Không khí trở nên gượng gạo, bố Lục Anh phải lên tiếng giảng hòa, mắng con gái: “Lục Anh, sao có thể ăn nói hàm hồ như vậy, còn không mau xin lỗi anh chị"

Lục Anh không cam tâm, khó chịu nói thẳng: “Con nói có sai đâu, kẻ bình thường như vậy anh ấy cũng có thể lấy"

"Câm miệng!" Bố Lục Anh nóng lòng hét lên, ông ta biết lần này đã không còn đường lui, vội quay sang xin lỗi với bố mẹ Kiều Kiến Bang, sắc mặt họ đã không còn có ý muốn nể mặt bạn bè lâu năm mà bỏ qua.

Mọi thứ bỗng chốc trở nên căng thẳng, Kiều Kiến Bang im lặng không phản ứng, cũng không có bất kỳ động thái nào khác.

Trong không gian yên tĩnh vang lên tiếng bước chân, Khải Dực xuất hiện trước mặt, trang trọng thông báo: “Ông chủ, Ngọc Ân không qua khỏi"

Hạ Du kinh hãi tròn mắt, bên tai phát ra giọng nói đầy uy lực của Kiều Kiến Bang: “Tốt lắm, bọn họ, giải quyết luôn đi"

Ngón tay trỏ của Kiều Kiến Bang chỉ thẳng vào gia đình Lục Anh, ba người sốc đến tái xanh mặt, vội vàng cúi gập người xin lỗi.

Lướt mắt qua Kiều Kiến Bang và bố mẹ anh, Hạ Du sợ hãi trước những gương mặt không chút cảm xúc, họ hay cười nói không có nghĩa họ sẽ không ác độc như tiếng đồn của người khác về họ.

Cơ thể Hạ Du vô thức run lên vì sợ, Kiều Kiến Bang lập tức cúi đầu lo lắng: “Du Du"

Bố mẹ Kiều Kiến Bang nghe giọng sốt sắng của con trai, nhìn qua thấy sắc mặt không ổn của Hạ Du, họ vội hối anh đưa cô lên lầu nghỉ.

Kiều Kiến Bang đứng dậy bế Hạ Du lên, sải bước dài lên phòng, sau lưng vẫn còn vang rõ tiếng khóc lóc cầu xin của gia đình Lục Anh.

Vào phòng, được Kiều Kiến Bang đặt xuống giường, Hạ Du nắm chặt tay anh, nước mắt lo sợ bất giác rơi ra.

"Anh đừng giết người"

Kiều Kiến Bang ngồi xuống đối diện Hạ Du, dịu dàng lau nước mắt cho cô, nhẹ giọng trấn an: “Anh không giết họ, chỉ là khiến họ tự kết liễu"

"Kiến Bang, anh đừng làm như vậy" Hạ Du bật khóc cầu xin anh, cô không bao giờ dám nghĩ Ngọc Ân lẫn cả nhà Lục Anh vì cô mà bị Kiều Kiến Bang dồn đến đường cùng.

Kiều Kiến Bang lấy khăn tay trong túi quần lau nước mắt đang liên tục chảy ra trên mặt Hạ Du, anh trầm mặc giải thích: “Du Du, là bọn họ đắc tội với em"

"Em không để tâm, anh bỏ qua cho bọn họ được không?"

Kiều Kiến Bang không trả lời, vẻ mặt rõ ràng không muốn bỏ qua, Hạ Du buông tay đang níu tay anh, cô mệt mỏi cất lời đe dọa anh: “Anh vì con không được sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK