• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau trận mưa to đêm qua, mây trên trời đã thưa thớt hẳn đi, bầu trời trong xanh như vừa được gột rửa. Hoàng hôn khuất sau những đám mây mỏng, nhuộm những tầng mây thành ráng chiều.



Mặt trời dần ngã về Tây, thời tiết nóng bức ban ngày đã thuyên giảm phần nào. Khương Cách quỳ trên mặt đất, đôi mắt hoa đào rưng rưng lệ. Khi giọt nước mắt cuối cùng rơi xuống, Hoàng Ánh ngồi sau máy quay, hô lên “cut”. Vừa nghe ông hô lên, tất cả nhân viên trong đoàn phim lập tức vỗ tay reo hò.



Trong bầu không khí náo nhiệt ấy, Khương Cách thoát khỏi dòng cảm xúc của nhân vật rồi đứng dậy. Đây là cảnh quay cuối cùng của đoàn làm phim Tình Thị, Tình Thị chính thức đóng máy.



Vừa đóng máy, đoàn phim ai cũng vui mừng. Tưởng Manh kéo cánh tay Khương Cách nhảy tung tăng. Vẻ vui tươi tràn đầy sức sống của cô bé luôn có thể lôi kéo tâm trạng của người khác. Khương Cách bị cô bé lắc lắc cánh tay, cô cũng không vung tay ra. Hoàng Ánh vừa bị nhà sản xuất và biên kịch chuốc một ly champagne, trên tay cầm ly rượu rỗng. Hoàng Ánh nhìn Tưởng Manh đang vui vẻ hí hửng, cười hỏi: “Phim đóng máy làm cháu vui đến thế sao?”



Ông đang cùng thợ quay phim xem lại cảnh quay vừa rồi của Khương Cách. Nghe ông nói, dáng vẻ phấn khởi của Tưởng Manh biến mất, cô bé xị mặt đứng sau Khương Cách, nói: “Cháu bị vui lây thôi ạ.”



“Đây là lần thứ hai cháu diễn đoạn này rồi nhỉ.” Hoàng Ánh nhìn xem Khương Cách nói: “Lần đầu tiên là lúc thử vai ở vườn trà.”



Sau khi Khương Cách vào đoàn phim, Hoàng Ánh rất hiếm khi nhắc đến chuyện hôm đó. Chuyện lúc ấy chỉ mới xảy ra vài tháng trước thôi, nhưng mấy tháng nay đã có quá nhiều chuyện. Hồi tưởng lại, Khương Cách có cảm giác như đã cách xa mấy đời.



Khương Cách nói: “Cảm ơn đạo diễn Hoàng đã cho cháu cơ hội này.”



Nghe Khương Cách cảm ơn, Hoàng Ánh chỉ mỉm cười nói: “Cháu rất giống với cô ấy.”



“Cô ấy” chính là nữ chính trong bộ phim Tình Thị. Khương Cách ngước mắt nhìn ông, trong mắt cô vẫn mang sự lạnh lùng và xa cách như trước đây. Nhưng đó chỉ là ánh mắt trong vô thức của cô, chứ không phải là tính cách thật sự của cô. Tiếp xúc lâu ngày, Hoàng Ánh cũng dần hiểu được tính tình của Khương Cách.



“Lúc ấy cháu diễn bằng cảm xúc của bản thân à?” Hoàng Ánh nhìn cảnh độc thoại trong màn hình, hỏi Khương Cách.



Cha Khương Cách cũng hút chích buôn lậu thuốc phiện, mẹ cô bị cha cô đánh đập đến chết, em gái bệnh nặng, một mình cô bươn chải ở Nam Thành, kiếm tiền nuôi em gái.



Trong màn hình là cảnh nữ chính kể lại lúc mình trốn trong tủ quần áo tận mắt chứng kiến mẹ mình bị cha giết chết. Trong quá khứ, cảnh tượng này luôn ám lấy cô, nhưng bây giờ mỗi khi nhớ lại, trong tủ quần áo của cô đã tràn ngập hoa hồng.



Quá khứ của cô đã được Quý Tranh xoa dịu. Những ngày tháng u ám, tối tăm, vùng vẫy, đau khổ, điên loạn đã rơi vào vực sâu. Hiện tại và tương lai của cô sẽ tràn đầy ánh sáng.



“Không phải, chỉ là diễn xuất thôi ạ.” Khương Cách thản nhiên nói, cô dừng lại một lúc rồi nói thêm: “Hơn nữa cháu cũng không giống với cô ấy.”



Cô vẫn giữ lớp hóa trang như nhân vật trong phim, mái tóc cột cao, mấy sợi tóc con lòa xòa chạm vào cằm, ánh mắt cô lạnh lùng mà kiên cường. Hoàng Ánh rất thích vẻ đẹp và khí chất của Khương Cách, cô như một mầm cây mạnh mẽ sinh trưởng giữa mùa đông giá rét.



Tính cách quyết định vận mệnh, cuộc đời Khương Cách khó khăn là thế, nhưng cô chưa hề bao giờ khuất phục mà luôn vùng vẫy kháng cự, thế nên cô khác với nữ chính trong phim. Tương lai cô sẽ tươi sáng rực rỡ, bệnh tình của em gái đã ổn định, người cha tệ bạc đã bị tống vào ngục giam, sau lưng còn có người âm thầm yêu thương che chở cho cô, cô đã không còn đơn độc.



Hoàng Ánh mỉm cười, lên tiếng: “Phải, cô không giống với cô ấy.”



Sau nửa tiếng ăn mừng náo nhiệt, các nhân viên thu dọn dụng cụ, diễn viên đi thay đồ. Mặt trời đã dần khuất bóng, hiện tại đã là năm giờ chiều, còn hai tiếng nửa là tiệc đóng máy bắt đầu.



Khương Cách ngồi trong xe ôm Dưa Hấu. Tiệc đóng máy sẽ được tổ chức tại sơn trang ở ngoại thành, cô chuẩn bị về nhà tắm rửa thay quần áo.



Trên xe, Lý Nam và Tiểu Bàng đang bàn về bữa tiệc tối nay và lịch trình ngày mai của Khương Cách. Khương Cách mở điện thoại, vẫn không có thông báo mới.



Cả ngày hôm nay Quý Tranh không gửi một tin nhắn nào cho cô, cô đã nhắn tin cho anh hai lần nhưng anh lại không trả lời. Nghĩ anh phải tập bắn nên cần phải chuyên tâm, Khương Cách không quấy rầy anh nữa.



Lý Nam đang nói chuyện với Tiểu Bàng thì nhìn thấy Khương Cách qua gương chiếu hậu. Từ lúc lên xe, cô chỉ ôm Dưa Hấu mà không nói gì, thỉnh thoảng cô lại nhìn điện thoại.



Lý Nam nháy mắt ra hiệu cho Tiểu Bàng rồi hỏi: “Khương Gia, có cần gọi điện thoại hỏi khi nào anh Tranh trở về không? Sơn trang hơi khó tìm, sợ anh ấy không tìm được đường đi.”



“Để em gọi điện hỏi.” Tiểu Bàng lấy điện thoại.



Cô ấy vừa cầm điện thoại lên, Khương Cách đã vội nói: “Để chị gọi.”



“Hả?” Tiểu Bàng quay đầu lại nhìn, Khương Cách đã áp điện thoại lên tai.



Lý Nam cùng Tiểu Bàng nhìn nhau cười, không nói gì thêm.



Chẳng mấy chốc đã có người bắt máy, đầu bên kia vang lên vài tiếng hô hào. Khương Cách nhìn hàng cây đang lướt vụt qua ngoài cửa xe, cô khẽ cụp mắt.



Một lúc sau, giọng nói trầm thấp của anh vang lên.



“Alo.”



Khương Cách ngước mắt lên, Dưa Hấu đang cắn ngón tay cô, cô nói: “Tiệc đóng máy tổ chức ở sơn trang Khanh Hành vào bảy giờ tối nay.”



Anh trầm mặc một lúc lâu như đang suy nghĩ, sau đó lại đột ngột bật cười như vừa kịp hoàn hồn: “Bây giờ đã hơn năm giờ rồi.”



Trong lúc nói, đầu bên kia lại huyên náo.



Chân trời đã đỏ rực, xa xa là núi cao trập trùng, trên sân huấn luyện không một bóng người, cơn gió khô nóng thổi qua, Quý Tranh cầm điện thoại, thấp giọng trả lời: “Anh sẽ đến ngay.”



Cô chỉ ậm ừ rồi cúp máy. Quý Tranh dõi mắt nhìn bia ngắm phía xa, đôi mắt đen hoàn toàn tĩnh lặng.



“Đội trưởng…” Lý Khả đứng cạnh anh, muốn nói lại thôi.



Quý Tranh quỳ một gối trên đất, anh cất súng ống vào va li, vẻ mặt vẫn vô cùng bình tĩnh. Cất súng vào va li xong, anh đưa vali cho Lý Khả rồi nói: “Ngày mai anh đến tiếp, cậu không cần đến đâu, đừng để lỡ thời gian huấn luyện.”



“Nhưng mà…” Lý Khả còn muốn nói gì đó.



Quý Tranh nghiêm mặt, ánh mắt đầy uy nghiêm không cho phép cậu ấy kháng cự: “Đây là mệnh lệnh.”



Tâm trạng Lý Khả vô cùng phức tạp, cầm va li đựng súng trĩu nặng trên tay, cậu ấy đứng nghiêm hô lên: “Rõ!”



Ánh mắt Quý Tranh dịu lại, anh vỗ vỗ vai của cậu ấy, rồi xoay người đi về phía chiếc xe đỗ bên ngoài sân huấn luyện.



Khương Cách về nhà tắm rửa thay quần áo rồi lấy đồ ăn cho Dưa Hấu. Cô cùng Lý Nam và Tiểu Bàng đi đến bữa tiệc tại sơn trang. Sơn trang nằm tại vùng núi ở ngoại ô Nam Thành, giữa thành thị rực rỡ ánh đèn, chốn yên tĩnh như thế vô cùng khác biệt.



Hoàng Ánh thích văn hóa Trung Quốc, cả lúc uống trà lẫn lúc mở tiệc, ông luôn chọn những sơn trang xưa cũ mộc mạc như thế này. Sơn trang này vốn cao cấp, đình đài lâu các được xây dựng tỉ mỉ, người bình thường khó mà có thể chi trả để đến đây.



Tiệc đóng máy thường được tổ chức rất thoải mái, đoàn phim bao trọn một phòng tiệc lớn. Trước khi ăn, mọi người quyết định chơi trò chơi. Tưởng Manh xung phong làm người chơi đầu tiên cùng phó đạo diễn, chẳng mấy chốc cả phòng đã vui vẻ náo nhiệt. Khương Cách ngồi ở một góc vắng người, không tham gia.



Khương Cách đã ngồi yên ở đó từ lúc bước vào phòng tiệc, Tưởng Manh muốn kéo cô đến chơi trò chơi, Khương Cách lại khoát tay áo đứng dậy rời khỏi phòng tiệc. Lý Nam và Tiểu Bàng định đi theo, Khương Cách bảo bọn họ không cần.



Bước ra khỏi phòng tiệc là một hành lang, cánh cửa vừa khép lại, mọi tiếng ồn ào huyên náo đều biến mất. Hành lang vắng lặng không bóng người, có cơn gió lạnh chợt thổi qua, cành lá từ rặng trúc bên ngoài ghé mình vào khung cửa gỗ được điêu khắc tỉ mỉ, cả thế giới như trở nên yên tĩnh.



Dừng chân tại một góc nhà, Khương Cách lấy điện thoại.



Bạch Tông Quân không thể nhớ được đã bao lâu mình chưa gặp Khương Cách, từ khi cô rời khỏi bệnh viện hôm đó, hai người chưa từng gặp lại. Thậm chí Khương Cách còn hủy hợp đồng với Truyền thông Nhĩ Gia, việc này cũng do Trần Minh phụ trách, anh ta hoàn toàn nhắm mắt bỏ mặc chuyện này, cuối cùng việc hủy hợp đồng đã thành công, cô hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của anh ta.



Bạch Tông Quân khoác tay lên cánh cửa gỗ trên hành lang, anh ta mặc quần tay tối màu và áo sơmi trắng, cổ áo hơi mở để lộ ra cổ và xương quai xanh. Anh ta khẽ giương cằm, đôi mắt hẹp dài khép hờ, điếu thuốc trên tay lập lòe, dáng vẻ đầy biếng nhác mà gợi cảm. Trong màn khói lượn lờ, làn da anh ta được ánh trăng chiếu sáng.



Anh ta nhìn về phía Khương Cách qua khung cửa gỗ chạm rỗng. Từ góc nhìn này, Khương Cách trông như một bức họa.



Rít một hơi thuốc rồi lại nhả một làn khói, đôi mắt đen lăn tăn gợn sóng, Bạch Tông Quân cất bước đi về phía Khương Cách.



Góc nhà vắng vẻ yên tĩnh, mọi người đều ở trong phòng tiệc, không có ai ra ngoài. Đọc tin nhắn trả lời của Quý Tranh, Khương Cách khẽ mím môi, vừa định nhắn tin trả lời, cô bỗng nghe tiếng bước chân vang lên sau lưng. Cô lập tức quay đầu lại, trong đôi mắt nâu phản chiếu chiếc bóng dáng cao lớn của một người đàn ông.



Bạch Tông Quân nheo mắt, anh ta đứng dưới ánh đèn trên hành lang, bóng anh ta hắt lên người Khương Cách. Anh ta vốn cao hơn cô, Khương Cách đưa mắt nhìn cánh tay phải của anh ta, băng vải đã không còn ở đó, có lẽ vết thương đã lành.



Hiện tại hai người không phải là bạn bè, không phải đồng nghiệp cùng công ty, thậm chí còn không bằng hai người xa lạ. Nhưng việc nào ra việc đấy, anh ta từng đỡ một nhát dao cho Khương Cách, cô vẫn nhớ rõ.



Hành lang im lặng như tờ, Khương Cách bình tĩnh đứng đó. Bạch Tông Quân tỉ mỉ ngắm nhìn khuôn mặt cô. Đôi mày thanh tú, đôi mắt hoa đào, hàng mi dài cong vút, nhưng ánh mắt lại đầy xa cách.



Cô vẫn nhìn anh ta bằng ánh mắt hờ hững như trước đây, nếu như là trước kia, anh ta sẽ vội vàng chạy đến bên cô, nhưng sau khi mọi chuyện xảy ra, bọn họ đã không còn như trước.



Bạch Tông Quân đã từng dao động.



Trước khi Trần Minh đến Truyền thông Nhĩ Gia yêu cầu hủy hợp đồng, anh ta đã từng dao động. Anh ta cảm thấy mình đã sai, nếu như yêu Khương Cách, anh ta không nên làm cô đau khổ như thế. Nếu như Trần Minh đến muộn vài tiếng, có lẽ anh ta đã bảo phòng quan hệ xã hội của công ty bác bỏ tin đồn về cô.



Nhưng khi Trần Minh đến, anh ta mới biết Khương Cách luôn xem anh ta là một kẻ ngốc.



Cô chẳng hề độc lập hay thuần khiết như vẻ bề ngoài, chỉ là cô biết anh ta thích mình, thế nên mới lừa gạt anh ta, làm anh ta cảm thấy mới mẻ, nhưng lại không cho anh ta chạm vào mình, như thế anh ta sẽ một lòng thích cô.



Bạch Tông Quân đã chơi gái từ nhỏ, anh ta từng chứng kiến rất nhiều loại phụ nữ, nhiều đến mức hiện tại anh ta đã có thể nhìn thấu tâm tư của bọn họ, thậm chí ngay cả Lý Tư Tân cũng vậy.



Anh ta một lòng tin tưởng Khương Cách, thế mà cuối cùng anh ta lại bị cô xoay vòng đùa bỡn.



Thủ đoạn của cô quả là cao siêu, vốn dĩ cô không để anh ta giúp đỡ là vì cô đã có chỗ dựa tốt hơn. Trong mắt cô, anh ta là một trò cười. Thế mà anh ta cứ mãi sa vào cái bẫy của cô, đến tận bây giờ, anh ta vẫn…



Những cảm xúc phức tạp trong mắt Bạch Tông Quân lập tức bị che đậy bởi vẻ đùa cợt. Anh ta khẽ hất cằm, nhếch môi cười rồi nói: “Nhìn thấy tôi cô thất vọng lắm à?”



Giọng điệu anh ta không thân thiện lắm, Khương Cách vẫn bình tĩnh trả lời: “Tôi không chờ anh.”



Bạch Tông Quân cười khẩy một tiếng, rồi khẽ gật đầu nói: “Phải rồi, thứ con nhà giàu vô dụng bất tài như tôi làm gì đáng để cô chờ. Người cô chờ là loại người gia thế hùng hậu, đủ sức để nuôi cô sống sung sướng kìa.”



Bạch Tông Quân vừa dứt lời, Khương Cách lập tức chau mày, anh ta rõ ràng có ý, sự kiên nhẫn của cô đã cạn kiệt. Bầu không khí dần thay đổi, Khương Cách siết chặt quai hàm, xoay người trở về phòng tiệc.



Thấy Khương Cách rời đi không chút do dự, Bạch Tông Quân cắn răng bắt lấy cổ tay cô.



Khương Cách bị kéo giật lại, sức lực của cô không cách nào chống chọi lại được Bạch Tông Quân. Cô ngừng giãy giụa, ngước mắt nhìn cảnh cáo anh ta.



“Buông ra!” Giọng cô lạnh như băng.



Bạch Tông Quân vẫn không động đậy, ngón tay anh ta càng siết chặt, anh ta cười khẩy nói: “Sao thế? Hủy hợp đồng với sếp cũ rồi, đến đụng cũng không cho tôi đụng sao?”



Sự nhẫn nại của Khương Cách đã hoàn toàn biến mất, cô định đập cổ tay lên bệ đá cẩm thạch trên cửa sổ, Bạch Tông Quân lập tức kéo cô lại rồi buông lỏng tay ra.



Cổ tay bị Bạch Tông Quân bóp chặt đến mức đau buốt, Khương Cách không nói thêm gì nữa mà thẳng thừng xoay người rời đi.



Nhìn bóng lưng lạnh lùng của cô, Bạch Tông Quân cúi đầu cười giễu cợt rồi sải bước đuổi theo. Anh ta bắt lấy cô rồi cất giọng nói trầm thấp, gần như là gầm lên.



“Cô nói đi, Quý Phàm có gì tốt? Tại sao cô lại chọn ông ta, tôi có gì thua kém ông ta…”



Khi Trần Minh muốn hủy hợp đồng giúp Khương Cách, Bạch Tông Quân đã cho người điều tra tập đoàn Mân Cốc. Thì ra Thịnh tổng của tập đoàn Mân Cốc là vợ cũ của Quý Phàm – chủ tịch tập đoàn Viện Tuyến, thế nên sau khi qua đời, Thịnh tổng mới để lại tập đoàn cho Quý Phàm.



Bạch Tông Quân biết Quý Phàm, anh ta từng gặp ông khi đi cùng cha mình, Quý Phàm quả thực là phong độ ngời ngời, nhưng ông ta già hơn Khương Cách tận hai mươi tuổi, tại sao Khương Cách lại quen một lão già khú đế như thế chứ.



Ánh mắt Bạch Tông Quân bừng bừng lửa giận, sức lực trên tay cũng mạnh. Nhưng vừa bắt lấy cổ tay Khương Cách, ngón tay anh ta đã bị một bàn tay khác bắt lấy. Bàn tay kia như muốn bóp nát xương cốt anh ta. Khớp xương ngón tay kêu răng rắc, bàn tay Bạch Tông Quân bị hất khỏi cổ tay Khương Cách. Anh ta ngẩng đầu thì nhìn thấy Quý Tranh đang đứng trước mặt Khương Cách.



Vẻ bình tĩnh thường ngày của anh hoàn toàn biến mất, anh kéo Khương Cách ra sau lưng, lạnh lùng nhìn Bạch Tông Quân.



“Không phải Quý Phàm.” Quý Tranh buông ngón tay đã đỏ bừng của Bạch Tông Quân, trầm giọng nói, “Anh Bạch, tôi cũng họ Quý.”



Bạch Tông Quân sững sờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK