• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôn lễ của Hoắc Viễn Chu và Lộ Dao được định vào mùa đông năm tới, đây là do bà nội của Lộ Dao tìm người tính ngày lành, Lộ Dao nghe xong dở khóc dở cười, nhưng Hoắc Viễn Chu lại nói: “Người lớn đều mê tín những cái này, nếu bọn họ có ý tốt, chúng ta cứ nghe theo bọn họ đi.”
Lộ Dao cũng không phản đối nữa.
Rất nhanh đã đến tháng mười một, chưa đầy một tháng nữa là sẽ đến ngày cử hành hôn lễ, bà Lộ hối thúc Lộ Dao: “Hai đứa định đợi đến khi hôn lễ kết thúc thì mới đi chụp ảnh cưới luôn đúng không?”
Lộ Dao cười: “Điều này khá mới mẻ, chưa chắc không thể.”
Bà Lộ lườm cô, “Đừng cả ngày phiền phức, lo cho hôn lễ mới là việc đúng đắn!” Nói xong bà liếc nhìn Hoắc Viễn Chu trong bếp.
Hoắc Viễn Chu cũng nghe thấy, quay đầu lại cười nói: “Mẹ nói rất đúng.”
Lộ Dao: “...” Trình độ nịnh hót của anh đã đạt đến mức vô cùng vô cùng nhuần nhuyễn.
Ông Lộ làm trợ thủ cho Hoắc Viễn Chu ở trong bếp, nói nhỏ: “Hoắc Viễn Chu, con cả ngày mở to mắt nói dối không cảm thấy mệt mỏi sao?”
Hoắc Viễn Chu mỉm cười: “Bây giờ con nói dối đầy mình, nói một chút sẽ giảm bớt gánh nặng.”
Ông Lộ: “...” Vỗ mạnh lên vai anh: “Con trai, thiệt thòi cho con rồi, sau khi con đến, ba cảm thấy cuộc sống của ba mỗi ngày đều tràn ngập tiếng cười vui vẻ.”
Hoắc Viễn Chu: “Chia sẻ giải ưu với lãnh đạo ngài là vinh hạnh của con mà.” Sau khi buông câu nói đùa, anh lại nghiêm túc nói với ông Lộ: “Ba, thương lượng với ba chuyện này.”
“Nói.”
“Bàng Lâm Bân muốn đến tham dự đám cưới của tụi con.” Sau khi nói xong, Hoắc Viễn Chu nhìn ông chăm chú.
Sắc mặt ông Lộ vẫn bình thản như thường, phản ứng thờ ơ: “Nếu ông ta muốn tự ngược, tại sao ba phải ngăn cản ông ta?”
Hoắc Viễn Chu: “... Ý của ba là ba không có ý kiến gì?”
Ông Lộ lắc đầu: “Chúng ta đều già rồi, không phức tạp như những người còn trẻ, ông ta muốn đến thì đến thôi.”
Lời vừa chuyển, ông nói thêm: “Nghe nói bây giờ các thương hiệu quần áo lớn đều có đồ đôi, đến lúc đó mua cho ba và mẹ con mỗi người một bộ, ba mẹ cũng muốn theo phong cách phương Tây.”
Hoắc Viễn Chu: “...”
Sau khi ăn xong bữa tối, Hoắc Viễn Chu và Lộ Dao trở lại lầu trên.
Sau khi tắm xong và nằm lên giường, Lộ Dao hỏi Hoắc Viễn Chu: “Anh có nói với ba chú Bàng muốn đến tham dự đám cưới của chúng ta không? Nếu ông ấy không vui em sẽ không mời chú Bàng.”
Hoắc Viễn Chu: “Ông ấy nói không có ý kiến, nhưng hôm đó muốn mặc đồ đôi với mẹ.”
Lộ Dao nhìn Hoắc Viễn Chu bằng vẻ mặt mơ hồ, hai mắt chớp chớp, đột nhiên phản ứng lại, cô phụt một tiếng bật cười, “Sao ông Lộ lại như đứa trẻ lên ba thế không biết.”
Hoắc Viễn Chu: “Anh thấy Bàng Lâm Bân mới giống đứa trẻ lên ba hơn.”
Lộ Dao gối đầu lên ngực Hoắc Viễn Chu, thở dài: “Có lẽ đàn ông sẽ giống trẻ con khi đến một độ tuổi nhất định.” Cô lại nói: “Đúng rồi, em phải tìm phù dâu.”
Hoắc Viễn Chu không hiểu ý cô, nhìn cô chăm chú.
Lộ Dao giải thích: “Tưởng Trì Hoài không cho Mễ Lộ làm phù dâu cho em, anh ta sợ Mễ Lộ bị phù rể trêu ghẹo, trước kia không nhận ra anh ta lại là một người đàn ông lòng dạ hẹp hòi như thế.”
Hoắc Viễn Chu: “Vậy để anh ta làm phù rể đi.”
Lộ Dao cười: “Điều đó sẽ khiến dì Tưởng của chúng ta lo lắng, bà ấy sẽ nghĩ rằng Tưởng Trì Hoài vẫn còn tình cảm với anh, mặc dù kiếp này không thể cùng kề vai sát cánh, nhưng vẫn muốn đứng cách anh thật gần, nhìn anh hạnh phúc, ha ha ha.”
Gương mặt của Hoắc Viễn Chu lập tức đen kịt.
Lộ Dao chạm vào má anh: “Này, Tưởng Trì Hoài thích anh thật à?”
Hoắc Viễn Chu lật người lại và đè cô ở dưới thân, “Lộ Dao, sao trí nhớ của em không dài chút nào thế!” Mỗi lần đều bị anh xử lý đến mức khóc lóc xin tha, kết quả lần sau vẫn chết cũng không hối cải.
Lộ Dao ôm cổ anh, nhìn anh bằng ánh mắt khiêu khích, nói theo phương ngữ Thượng Hải: “Đến đây đến đây, làm tổn thương nhau đi.”
Hoắc Viễn Chu: “...” Anh chợt nhớ ra hôm nay là ngày dì lớn của cô đến.
Vào ngày cưới của Lộ Dao và Hoắc Viễn Chu, ông Tưởng vì danh tính nên không thể đến, bà Tưởng đến khách sạn từ rất sớm, từ xa liền nhìn thấy Hoắc Viễn Chu và Tưởng Trì Hoài đang đứng cùng một chỗ, tim bà khẽ đập thình thịch, vội vàng chạy về phía đó.
“Trì Hoài!” Bà Tưởng hét lên từ đằng xa.
Hoắc Viễn Chu và Tưởng Trì Hoài cùng quay đầu lại, Hoắc Viễn Chu đánh tiếng chào hỏi: “Chào bác gái.”
Bà Tưởng thầm nghĩ, nhìn thấy cậu là tôi không ổn chút nào, nhưng bà vẫn giữ một nụ cười trên khuôn mặt: “Chúc mừng, hôm nay Dao Dao thật xinh đẹp.”
Bà kéo Tưởng Trì Hoài qua: “Mẹ vừa nhìn thấy Mễ Lộ ở bên ngoài, con đi đón con bé đi.”
Tưởng Trì Hoài đã sớm vứt chuyện anh nói dối mình thích Hoắc Viễn Chu ra sau đầu, “Mẹ, mẹ ngồi xuống trước đi, con còn có việc muốn nói với Hoắc Viễn Chu.”
Trong lòng bà Tưởng lại càng không yên, không lẽ nó muốn cướp hôn?
“Con trai à, hôm nay Hoắc Viễn Chu là chú rể, không có thì giờ để nói chuyện với con đâu, con mau đến gặp Mễ Lộ đi.”
Hoắc Viễn Chu: “Bác gái, tụi con chỉ nói vài lời nữa là sẽ xong ngay.”
Bà Tưởng như sắp khóc, bà thật sự rất muốn nói rằng, đứa con dâu ban đầu tôi nhìn trúng cũng bị cậu câu đi mất, bây giờ lại đến quyến rũ con trai tôi, cậu không có ý định làm cho tôi cảm thấy tốt hơn sao.
“Viễn Chu à, có chuyện gì thì nói với bác gái cũng được mà.”
Hoắc Viễn Chu: “...”
Anh và Tưởng Trì Hoài cùng đối diện với nhau trong vô thức, cả hai lập tức hiểu ra.
Hoắc Viễn Chu rất thức thời lấy cớ để bỏ đi, bà Tưởng vỗ mạnh lên vai Tưởng Trì Hoài: “Con trai, mẹ biết, Hoắc Viễn Chu kết hôn, trong lòng con rất buồn, nhưng ta không thể cướp chú rể ngay trong đám cưới được.”
Tưởng Trì Hoài: “...”
Bà Tưởng thở dài: “Con trai à, con đường tình yêu của ba người được định sẵn là sẽ bị tắt nghẽn, yêu một người không nhất định phải có được người đó, đứng từ xa nhìn anh ta hạnh phúc cũng là một niềm vui rồi.”
Tưởng Trì Hoài câm nín nhìn mẹ mình, anh ấn lên huyệt thái dương, “Mẹ, mẹ tìm thấy những lời này ở đâu vậy?!”
Bà Tưởng ăn ngay nói thật: “Em gái con sợ con không thể chịu nổi đả kích, bảo mẹ xuống đây an ủi con đấy.”
Tưởng Trì Hoài muốn phát điên đến nơi rồi, “Mẹ, bây giờ con thật sự khá ổn! Con... Con không buồn.”
Trái tim bà Tưởng chua xót không thôi: “Con là miếng thịt rơi ra từ trên người mẹ, mẹ còn không hiểu con sao! Con càng nói con ổn, nhưng thật ra trong lòng con lại càng đau buồn.” Nói xong bà còn lau lên khóe mắt.
Tưởng Trì Hoài: “...” Anh thật sự là đang tự khiến mình sống không yên, hôm đó sao lại tùy tiện nói ra mình thích Hoắc Viễn Chu cơ chứ!
“Mẹ, con đi đón Đông Mễ Lộ.”
Bà Tưởng gật đầu liên tục, sau đó dặn dò anh: “Chút nữa khi cô dâu và chú rể tuyên thệ, con đừng tỏ ra quá đau buồn, nếu con thể hiện ra như kiểu bi tình tuyệt luyến, Mễ Lộ sẽ phát hiện.”
Một búng máu buồn bực nghẹt lại trong lồng ngực Tưởng Trì Hoài.
Hai tiếng trước hôn lễ Lộ Dao đã nhận được một video chúc phúc từ Bàng Lâm Bân, nói rằng chuyến bay tối nay đến không kịp, còn nói là sẽ có rất nhiều sự bất ngờ trong hôn lễ.
Lộ Dao biết không phải ông ấy đến không kịp, mà là ông ấy sợ khó chịu.
Hoắc Viễn Chu bước đến, véo má cô: “Sao vậy?”
Lộ Dao nhún vai: “Chú Bàng nói đến không được.”
Hoắc Viễn Chu: “Như vậy cũng khá tốt, có lẽ đến rồi hối tiếc sẽ càng nhiều hơn.”
Lộ Dao: “Ông ấy nói sẽ có điều bất ngờ, không biết là bất ngờ gì nữa.”
Hoắc Viễn Chu không trả lời lại, mà giục cô: “Đi thôi, ra cửa đi, khách khứa đến ngay đấy, mình cần ra ngoài để tiếp khách.”
Lộ Dao đưa điện thoại cho phù dâu, sau đó nắm tay Hoắc Viễn Chu đi ra ngoài.
Hai tiếng sau hôn lễ bắt đầu.
Đông Mễ Lộ ngồi ở vị trí tương đối gần sân khấu, nhìn hai người trên sân khấu, giống như đang xem một bộ phim tình cảm duy mỹ vậy.
Có ngọt ngào, có niềm vui, có nỗi buồn, có nước mắt, cuối cùng chúng nó hội tụ thành một duyên phận đẹp nhất trên đời này, được gọi là hôn nhân.
Một đời người, có lẽ rất dài, có lẽ rất ngắn.
Mỗi người đều được đóng rất nhiều vai trong cuộc sống này.
Là con trai, là chồng, là cha.
Là con gái, là vợ, là mẹ.
Mỗi người đều sẽ bước đi cùng bạn một đoạn trên con đường đời, sẽ chỉ đi cùng bạn một đoạn mà thôi, nhưng đoạn đường đời dài nhất sẽ do người được gọi là chồng là vợ cùng bạn đi qua.
Trên sân khấu, Lộ Dao nói với Hoắc Viễn Chu: “Em điên cuồng mười năm, chờ đợi một người mà không biết có đợi được hay không... Đã từng... Địa ngục em cũng đã đi qua, nhưng không có anh ở đó, nên em quay trở lại... Em luôn muốn cho anh một gia đình, ba mẹ của em cũng là ba mẹ của anh, em lại sinh cho anh vài đứa con, sau này anh sẽ có rất nhiều người thân, sẽ không bao giờ cô đơn một mình nữa...”
Tưởng Trì Hoài quay đầu lại, thấy Đông Mễ Lộ đang khóc sướt mướt, anh vươn tay lau đi nước mắt cho cô: “Khóc gì chứ! Muốn khóc cũng là anh khóc, em xem Hoắc Viễn Chu cũng cưới cô gái khác rồi!”
Đông Mễ Lộ nín khóc và mỉm cười, sau đó thở dài: “Chỉ là cảm thấy bọn họ không dễ dàng gì.”
Lúc này, tất cả đèn trong đại sảnh vụt tắt, ngay lập tức chìm vào bóng tối, ánh đèn trên sân khấu đặc biệt chói mắt, cùng với giai điệu tinh tế, giọng hát trầm thấp và từ tính vang lên.
Nghe thấy chất giọng quen thuộc, Đông Mễ Lộ vỗ đầu, nhưng không nhớ ra là ai.
Cho đến khi tiếng la hét trong đại sảnh vang lên, khi Đông Mễ Lộ đã nhìn thấy rõ người đàn ông đang đứng giữa sân khấu, cô khiếp sợ nói không nên lời.
Lộ Dao ngơ ngác nhìn Cố Hằng, hóa ra đây là điều bất ngờ mà Bàng Lâm Bân dành cho cô.
Cố Hằng chầm chậm đi về phía cô, trong miệng vẫn đang hát: 【Không sợ em khóc, không ngại em gọi, bởi vì em là niềm kiêu hãnh của anh.】
Lúc đi đến trước mặt Lộ Dao anh còn vươn tay xoa đầu cô, đến đoạn điệp khúc, anh đưa micro cho Hoắc Viễn Chu, Hoắc Viễn Chu cầm lấy một cách rất tự nhiên.
Hoắc Viễn Chu nhìn cô và hát: 【 Một lần thôi là đủ rồi, anh đưa em tới cùng trời cuối đất... Thế giới nhỏ bé, anh cùng em đi đến chân trời góc biển.. Trong quãng thời gian vô ưu vô lo cùng nhau già đi, em có biết toàn bộ nhịp đập trái tim anh, đều đập lên vì em. 】
Lộ Dao và anh nhìn nhau, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, tụ lại ở cằm, từng giọt rơi xuống.
Con trai của Hoắc Viễn Chu và Lộ Dao chào đời vào mùa hè năm sau.
Tưởng Trì Hoài và Đông Mễ Lộ cùng đến bệnh viện để thăm em bé, Hoắc Viễn Chu chặn lại ở cửa không cho bọn họ vào, “Đưa bao lì xì trước đã.”
Tưởng Trì Hoài: “... Hoắc Viễn Chu, anh muốn tiền đến điên rồi à!”
Hoắc Viễn Chu: “Bây giờ giá nhà rất cao, tôi phải tiết kiệm tiền để cho con trai tôi kết hôn.”
Tưởng Trì Hoài đẩy anh ra: “Anh có con trai cũng không cần phải điên rồ như vậy!”
Bà Lộ tiếp đón bọn họ vào, “Hai đứa đừng để ý đến nó, hai ngày nay nó vui mừng đến nỗi trông thấy ai cũng phát rồ.”
Hoắc Viễn Chu: “...”
Lộ Dao vươn tay: “Đưa chi phiếu đây.”
Đông Mễ Lộ: “...”
Đúng là hai vợ chồng.
Lúc này em bé bỗng òa khóc, bà Lộ vừa đứng dậy, Hoắc Viễn Chu đã chạy đến bên giường em bé, nhìn tay chân nhỏ bé, không biết phải đùa nghịch như thế nào, anh ngẩng đầu nhìn về phía bà Lộ: “Mẹ, có phải em bé đói bụng rồi không?”
Lộ Dao: “Không phải vừa bú sữa mẹ rồi sao? Chắc là đi tè, thay tã cho thằng bé mau lên.”
Hoắc Viễn Chu không biết thay, bà Lộ bước đến chỉ anh, vừa mở tã ra, Hoắc Viễn Chu vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã bị một dòng nước mạnh mẽ bắn lên mặt.
Dòng nước ấm chảy dọc xuống theo gương mặt anh, trên môi trên mũi đều có.
Ngoại trừ anh, tất cả mọi người trong phòng bệnh đều bật cười.
- ------------
PS: Ở trên là bài hát mà Cố Hằng và Hoắc Viễn Chu đã hát trong đám cưới, mọi người nghe thử nhé

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK