Beta: kimaan
Nhờ sự cố ý của Sở Tranh, bốn người Vương Thịnh thuận lợi lạc đường.
Chỉ có Lâm Lập luôn ở cạnh Aya không rời.
Ngụy Chương muốn chạy, nhưng bị Aya túm tay nhất quyết không cho đi.
Lâm Lập đứng bên cạnh nhìn với ánh mắt không khác nào pháo laser hạt nhân, hận không thể bắn chết Ngụy Chương tại trận.
Ngụy Chương đắng lòng, tìm cơ hội để tránh thoát khỏi Aya, nề hà lực tay của cô nàng quá mạnh.
“Tôi muốn đến khu Thú Kiểng.”
Lâm Lập cười lạnh: “Có con gái mới thích thứ đó.”
Aya: “Vậy cùng đi đi.”
Lâm Lập: “Aya thật là một cô gái nhỏ dễ thương.”
Aya xoay người siết cổ Lâm Lập rồi quăng cậu ta xuống đất: “Cả nhà anh đều nhỏ.”
Lâm Lập ngượng ngùng: “Không nhỏ. Cô muốn xem thử không?”
Aya không nói nửa lời thẳng chân dẫm lên mặt cậu ta, sau đó kéo Ngụy Chương rời đi.”
Lâm Lập: “…”
Tức á!
Ngụy Chương: Lườm tôi làm gì? Mắc gì lườm tôi? Liên quan khỉ gì đến tôi!
Ba người lại rồng rắn đến khu Thú Kiểng, đúng lúc Sở Tranh và anh Hoan vừa rời khỏi.
Đến được một chốc, lại có kẻ gây sự.
Có một thằng già chết tiệt giả dạng thành người chăm sóc thú kiểng trà trộn vào, suýt chút nữa vuốt hết cả đám thú ở đây.
Người chăm sóc thật sự đến cùng với rất nhiều nhân viên công tác trông thấy vậy thì tức giận cực kỳ. Suýt nữa tự mình xông lên xé nát lão già này, nhưng được kịp thời cản lại.
Nhân viên công tác được đào tạo bài bản kéo lão già chết tiệt kia đi, lão nhân lúc gần đi còn gào lên với chất giọng thối nát: “Lão phu sẽ còn trở lại, ôi eo của lão phu ——”
Quen thuộc một cách quái lạ.
Mọi người xung quanh đều khá quen với cảnh tượng này, dù gì ngày nào cũng phải xảy ra hai ba lần, thủ đoạn trà trộn ngày càng cao siêu. Nếu không phải tại “tội phạm” u mê nựng thú kiểng không thể tự kiềm chế mà làm lộ sơ hở, có khi người chăm sóc không thể phát hiện sớm như vậy.
Nhưng một khi đã phát hiện, chờ đợi những kẻ này chính là sự trừng phạt nghiêm khắc.
“Đến mức đó sao?”
Lâm Lập không hiểu lắm, trong cái nhìn của cậu ta, đám thú kiểng này thật chẳng ra gì.
Xấu tính, chảnh chọe, muốn sờ vào chút thôi mà phải hạ mình cầu xin, còn phải vừa ôm vừa dỗ mới cho bế.
“Ra gì đó.” Ngụy Chương quả quyết nói: “Nếu anh Hoan chịu để tôi hít chút thôi, dù chết tôi cũng cam lòng.”
“Bạn nhỏ đó á?” Lâm Lập ra oai phủ đầu, ở Quân đoàn số 10, mọi người đều thống nhất gọi anh Hoan là bạn nhỏ. “Cục vàng cục bạc nhà sếp, cậu dám hít?”
Ngụy Chương sửng sốt: “Sếp cậu… Anh mặt nạ?”
Lâm Lập: “Đúng rồi.”
“Rút đao đi.”
Lâm Lập: “??”
“Kẻ đoạt anh Hoan với tôi, đều phải chết.”
Lâm Lập ngơ người: “… Cũng chả phải tôi đoạt với cậu, cậu rút đao với tôi làm gì?”
Ngụy Chương nghiêm mặt: “Tôi biết, nhưng mà tôi đánh không lại anh mặt nạ. Vừa lúc cậu là lính của ảnh, tôi đành đánh cậu xả giận.”
A ha!!
Lâm Lập vốn nóng nảy khó nhịn, đúng lúc Ngụy Chương còn là tình địch của cậu ta.
Đánh nhau càng tốt. Tốt nhất là đánh chết luôn.
Hai người mới vào tư thế, người chăm sóc đã đứng một bên nhìn hai người như hổ rình mồi, tiện tay báo án —— đương nhiên là báo cho bộ phận an ninh trong phi thuyền.
“Khu Thú Kiểng không được đánh nhau gây sự! Dám làm một bé thú kiểng nào bị thương thì tất cả sẽ bị ném vào vũ trụ.”
Hai người ngượng nghịu, thôi không đánh.
Người chăm sóc còn nói thêm: “Muốn đánh nhau thì ra khu Đấu Thú.”
Khu Đấu Thú?
Vừa nghe là biết một nơi cực kỳ máu me cực kỳ kích thích.
Đấu thú đấu thú, hiện tại trong ba hệ thiên hà trung tâm còn có một giống người mới, cuồng thú nhân.
Một số giống người chưa được khai hóa, hoặc do quá nghèo nàn, hoặc do vẻ ngoài không phù hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ chung của ba hệ thiên hà trung tâm mà bị bài xích, bị gọi chung là dã thú.
“Làm thế nào để đến khu Đấu Thú?”
Người chăm sóc nhướng mi, nói: “Lui về phía sau, rời khỏi khu Thú Kiểng. Quay lại sảnh chính có bản đồ. Nhưng tôi nói trước, muốn vào khu Đấu Thú thì phải đáp ứng điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
“Nhờ một tay già đời trong phi thuyền dẫn đi.”
Tay già đời, hiểu biết nhiều, nhưng cũng biết lừa đảo, hơn nữa lừa đảo cực giỏi.
“Nếu không trả được tiền thì còn có phương pháp khác.”
“Phương pháp gì?”
“Làm thú để vào.”
Đấu thú, ý là thú vật sẽ lên sàn đấu, cũng là đấu cùng các con thú khác.
Còn thú vật tới từ đâu, tới bằng cách nào?
Không quan trọng.
Chỉ cần muốn là có thể lên sàn.
Ba người liếc mắt nhìn nhau, Lâm Lập đứng phía trước, run chân nói: “Đoàn xiếc thú Hoan Lạc nhà các người hóa ra không hề ấm áp trẻ thơ vui khỏe như lời quảng bá.”
Người chăm sóc trả lời: “Đoàn xiếc thú Hoan Lạc chưa bao giờ làm truyền thông.”
Bởi vậy, mọi truyền thuyết về đoàn xiếc thú đều là do bên ngoài tự truyền nhau.
Nhưng lời đồn kia cũng không sai, với một số người mà nói, đoàn xiếc thú quả thật là nơi tràn ngập niềm vui và ấm áp dành cho trẻ thơ, tiếng nói cười vang rộn bên tai. Nhưng với một vài người mà nói, nơi này thú vị, điên rồ, đẫm máu và kích thích nhiều hơn.
Tùy vào cảm quan từng người thôi.
Ba người nói cảm ơn nhân viên chăm sóc, sau đó chuẩn bị rời đi.
Khi rời khỏi, Ngụy Chương quay đầu lại nói: “Hình như tôi vừa thấy có người giả dạng gấu trúc trà trộn vào.”
Nghe vậy, nhân viên chăm sóc vốn đĩnh đạc chợt nhảy cao ba thước: “Cái đệt! Còn chưa đủ hả? Đầu tiên là một nhỏ công chúa giả gái, sau đó là một thằng già chết tiệt, bây giờ lại tới! Mẹ nó, ông đây thề không đánh chết các người.”
Ngụy Chương rụt vai, không biết vì sao, cậu ta cứ thấy công chúa giả gái và thằng già chết tiệt trong miệng nhân viên chăm sóc rất quen.
Lúc này, công chúa giả gái và tên già chết tiệt đang đối mặt nhau.
Ông già chết tiệt hô to: “Tôi là hiệu trưởng trường quân đội số hai! Các người dám nhốt tôi? Tin không tôi một nhát giết chết các người!”
Công chúa giả gái cũng không chịu thua kém, gào lên: “Ta là công chúa đế quốc, là viên ngọc hoàng gia! Các người nhanh chóng thả ta ra ngoài, dâng đám thú kiểng đáng yêu đó lên!”
Nhân viên cười khẩy: “Hai thằng ngu.”
Cái đcm nó chớ!
Công chúa giả gái và ông già chết tiệt liền xắn tay áo chửi đổng, nhân viên lười nghe mấy lời vô nghĩa của họ liền đi thẳng.
Chỉ còn lại hai người ngơ mặt nhìn nhau, cảm thấy đối phương có hơi quen quen.
Anna: “Nghe giọng là biết người ở hành tinh đầu não, đồng hương rồi.”
Hiệu trưởng trường quân đội số hai: “Mi cũng bị nhốt vì đám lông tơ à?”
Nói đến cái này, Anna giận điên: “Gì chứ! Tôi chỉ là một du khách, đứng bên ngoài trông vào thôi. Nhưng đám lông tơ kia dùng ánh mắt mong mỏi nhìn tôi, còn liên tục làm nũng đòi tôi vào. Mà tôi thấy không ổn lắm, quyết không làm tội phạm. Vì vậy tôi từ chối, nhưng tôi vừa từ chối, đám lông tơ liền kêu ư ử, còn khóc nữa. Đến mức đó rồi mà tôi còn cự tuyệt, chẳng phải mất hết nhân tính sao?”
Hiệu trưởng trường quân đội số hai: “Đúng đúng đúng, già này cũng vậy. Ta mềm lòng, ai ngờ nhân viên chăm sóc kia không biết phân biệt đúng sai, không nghe ta giải thích liền nhốt ta vào tù. Ta cũng oan lắm chứ.”
Anna bình tĩnh lại, nghe thấy giọng điệu nhấn mạnh quen thuộc tức thì im lặng hồi lâu: “Thưa ông, ông thật sự là hiệu trưởng trường quân đội số hai?”
“Cam đoan là thật!” Lặng im hồi lâu, hiệu trưởng trường quân đội số hai nhỏ giọng hỏi: “Còn cậu đúng thật là công chúa út của đế quốc?”
“… Vâng.”
“…”
Thật đáng xấu hổ.
Bầu không khí ngượng nghịu tỏa ra suốt hai phút, hai bên ha ha cười gượng, đánh tan bầu không khí.
“Ông chú, sao ông lại ở đây?”
Hiệu trưởng trường quân đội số hai là chú ruột của hoàng đế, có quan hệ ông cháu họ với Anna. Hơn nữa cả hai đều thích lông xù, thậm chí mê đến mức nguy kịch hết thuốc chữa.
Ngàn dặm nhận người thân, không ngờ lại nhận trong ngục giam.
Hai bên ngượng nghịu bỏ qua chuyện lần này, nhiệt tình tám nhảm về đám tiểu yêu tinh khu Thú Kiểng.
—
Trong lúc đi đến khu Đấu Thú, Ngụy Chương lén chuồn đi.
Cậu ta không muốn làm bia đỡ đạn cho Aya để tránh tên thiểu năng Lâm Lập kia, mất công tai bay vạ gió.
Rời khỏi khu Đấu Thú, Ngụy Chương xoay người đi một mạch đến khu Cơ Giáp.
Từ lâu cậu ta đã nghe nói khu Cơ Giáp trong đoàn xiếc thú Hoan Lạc nổi tiếng khắp thiên hà. Nghe đồn không thua kém đội đặc nhiệm cơ giáp của quân đội chính quy, so ra thậm chí còn tàn nhẫn và không từ thủ đoạn hơn kìa.
Cũng nghe nói, người điều khiển cơ giáp của đoàn xiếc đều là các cựu chiến binh về hưu từ thời chiến tranh thiên hà. Do không có khả năng nào khác ngoài đánh giặc, hơn nữa trong giai đoạn đầu xây dựng ba hệ thiên hà trung tâm sau chiến tranh, các khía cạnh xã hội đều chưa ổn định nên không thể bảo đảm cuộc sống của các cựu chiến binh hoàn toàn.
Tuy rằng sau đó Chính phủ và Bộ Quốc phòng ngày càng quan tâm đến cựu chiến binh thời chiến tranh thiên hà, nhưng… có lẽ đã hơi muộn, rất nhiều cựu chiến binh vẫn phải chịu khổ. Có người chờ được đến khi nhận được trợ cấp an sinh xã hội, cũng có người không thể chờ nổi hoặc đã chết, hoặc giống như khu Cơ Giáp của đoàn xiếc thú, tham gia một số trận đấu cơ giáp bất hợp pháp, vì thắng mà bất chấp tất cả, hơn nữa phải ký hợp đồng sinh tử.
Có thể coi như đây là một ngành kinh tế chui khổng lồ.
Những người trẻ tuổi như Ngụy Chương thích nhất là tìm kiếm kích thích, nên đều hướng tới khu Cơ Giáp.
Khu Cơ Giáp và khu Đấu Thú thật ra khá giống nhau. Một khu đòi hỏi khả năng điều khiển cơ giáp thành thạo, trong khi khu kia thiên về vật lộn nguyên thủy.
So với khu Đấu Thú, Ngụy Chương vẫn có hứng thú với khu Cơ Giáp hơn.
Quan trọng nhất là, khu Cơ Giáp không có Aya và tên thiểu năng Lâm Lập.
Ngụy Chương vừa đến cổng khu Cơ Giáp thì bị ngăn lại, lý do là cậu ta không có thẻ vào cửa.
“Tôi mua vé rồi mà.”
Nhân viên công tác nói: “Vé vào không bao gồm khu Cơ Giáp.”
“Tức là các người treo đầu dê bán thịt chó hả? Tại sao tôi mua vé mà vẫn không được vào?”
“Trên official website bán vé của đoàn xiếc thú Hoan Lạc có ghi rõ ràng, nếu không có thẻ vào đặc biệt thì không thể vào các khu như khu Đấu Thú, khu Cơ Giáp.”
Điều này nhằm tránh cho một số em nhỏ đi nhầm vào nơi hung tàn đẫm máu.
Tất nhiên Ngụy Chương hiểu, tuy bình thường thiểu năng, nhưng trong thời điểm quan trọng IQ vẫn luôn hoạt động.
“Tôi có thể mua chứ?”
“Hết giờ bán vé rồi.”
Ngụy Chương nhíu mày, cảm thấy cực kỳ tiếc nuối.
Cậu ta không muốn rời đi, vì thế đứng một bên, vừa để ý xem khách vào cửa vừa xưng huynh gọi đệ nói chuyện với nhân viên.
Nhân viên: Cmn thấy gớm thật.
Có rất nhiều người tới đoàn xiếc thú Hoan Lạc, nhưng chẳng có mấy ai bước vào khu Cơ Giáp.
Cách chừng vài ba phút mới lác đác hai ba người đi tới.
Ngụy Chương mãi chẳng tìm thấy ai tới một mình, liền cảm thấy kỳ lạ.
“Người anh em, sao mọi người đều đi vào theo nhóm vậy?”
Nhân viên đã khá quen Ngụy Chương, trả lời cậu ta: “Một thẻ vào cửa có thể dẫn theo hai người.”
“Tốt vậy sao? Nhưng thế không lỗ hả?”
“Không lỗ.”
Ngụy Chương thì thầm hỏi: “Tức là sao?”
Nhân viên công tác liếc cậu ta một cái, Ngụy Chương liền nhanh miệng cười hì hì gọi anh ơi.
“Thẻ vào cửa không đắt, thậm chí giá cả còn không bằng một tấm vé đi phi thuyền. Nhưng những người này vào đây là định đánh bạc. Tiền cược rất lớn, đánh xong lại muốn đánh tiếp. Tin không, người đi vào sẽ không trở ra trong suốt năm ngày tiếp theo?”
“Đến mức đó sao?”
Ngụy Chương tỏ vẻ cậu lừa tôi, tôi không tin đâu.
“Lần nước bỏ neo ở cảng Vera, có người năm ngày thua hai chiếc phi thuyền cấp A và hai mỏ khoáng sản.”
“… Trời má.”
“Đặt cược cơ giáp, tán gia bại sản hay phất lên chỉ sau một đêm đều có. Cũng có những người không tới đánh bạc, mà để lên đài đánh.”
“Họ không phải khách sao?”
Nhân viên cười: “Mọi người đều được chào đón ở khu Cơ Giáp, nếu không làm gì có nhiều người lên thi đấu như vậy? Có người tới chỉ vì tham phần thưởng phong phú, loại người này nếu đã ký hợp đồng sinh tử thì không một kẻ nào sống mà xuống đài được. Còn không ký thì cũng phải nửa tàn phế.”
“Tức là chưa một ai thắng được chiến đội Cơ giáp?”
“Có chứ. Làm gì có chuyện không? Nếu thật sự không có thì còn ai dám tới dự thi? Nhưng chủ yếu người tới là người liều mạng, không sợ chết.”
Ngụy Chương gật đầu, như suy tư gì.
Lúc ngẩng đầu lên liền thấy có người đi tới, chỉ một người.
Thân hình người nọ cao lớn, ăn mặc giản tiện, đội mũ che khuất nửa gương mặt, chỉ có thể nhìn thấy đường cong nghiêm nghị của khuôn cằm.
Ngụy Chương sờ sờ cái đuôi, như ngẫm nghĩ.
Người nọ đi tới, nhân viên ngăn anh ta lại: “Quét thẻ vào cửa.”
Anh ta lấy thẻ vào cửa ra, đưa cho nhân viên công tác.
Thẻ vào cửa trong suốt, mặt trên có một chuỗi số liệu di chuyển. Đây là thẻ điện tử đặc biệt, không thể làm giả.
Nhân viên quét thẻ, Ngụy Chương đứng cạnh trộm liếc.
Vương Ý.
Muốn mua thẻ điện tử cần phải sử dụng tên thật, số liệu trên thẻ bao gồm ID cá nhân của cư dân thiên hà, tên và các thông tin cơ bản khác.
Ngụy Chương vội vàng đưa mắt nhìn tên, không kịp nhìn kỹ, trực tiếp lao tới, vùi đầu trong ngực anh ta: “Hức hức hức đồ quỷ này, sao giờ mới đến? Người ta đợi rõ lâu, sợ quá đi mất.”
“…”
Cảnh tượng nhất thời trở nên thật khó xử.
Nhân viên công tác đầu tiên là bị sốc bởi âm thanh “hức hức hức” đặc biệt, sau đó là bị khí thế lạnh băng của người đàn ông dọa cho im như ve sầu mùa đông.
Lúc này, bất cứ ai có mắt đều biết mình nên chạy, dù cho không chạy được thì cũng phải biết giữ im lặng.
Nhưng Ngụy Chương là tên khờ khạo với chỉ số thông minh thường xuyên offline, đã thành công đưa IQ ra khỏi não bộ của mình một lần nữa.
Cậu ta còn đang hức hức hức, dùng ngón trỏ chọc liên tục vào cơ ngực rắn chắc của trai lạ, dùng âm thanh trong trẻo nhưng cực dẹo nói: “Vương Ý, có phải anh định gặp con hồ ly tinh kia không? Anh nói đi! Nói đi! Có phải hay không?”
Nhân viên công tác cúi đầu.
Trời ạ!
Thật đúng tên Vương Ý!
Thật đúng là một đôi chim cu chết tiệt.
Đây là loại ánh mắt gì. Là ánh mắt khinh bỉ của nhân viên khi nhìn Vương Ý.
Bản thân Vương Ý lại không quan tâm nhân viên công tác lắm, mà cúi đầu, sâu thẳm nhìn cậu bạn nhỏ không biết tên đang chui đầu vào lòng hắn ta.
… Quả thật chỉ là một cậu bạn nhỏ, tuổi tác hẳn là không khác với con hắn ta lắm.
Nhưng so với đứa con trai nghiêm túc của hắn ta thì vui vẻ hoạt bát hơn nhiều lắm.
“Cậu biết tôi?”
“Anh tính phủi sạch quan hệ với tôi sao?” Ngụy Chương hất đầu, đối mặt với đôi đồng tử màu trắng bạc quỷ quái thì cứng đơ. Cảm giác tê dại lại bò lên sống lưng, cậu ta đờ người dời mắt đi, khô cằn nói: “Anh không thể bỏ rơi tôi, tôi phải theo anh đi vào.”
Vương Ý nhìn Ngụy Chương thật sâu, bàn tay to lớn đáp lên vai cậu ta: “Đi thôi.”
Ngụy Chương suýt nữa thì nhảy dựng lên chạy trốn.
Nhưng cuối cùng vẫn đè lại nỗi sợ hãi, đi theo Vương Ý vào cổng.
—
Vương Thịnh và Hứa Duy Nhất vẫn đang ở cùng nhau, cùng nghiêm chỉnh chạy tới sân khấu kịch. Xung quanh họ tràn ngập những người phụ nữ đã có gia đình.
Ở đây không có mấy trai trẻ như hai người. Thật ra cũng không hẳn là không có, chỉ là người ta chủ yếu ngồi cạnh các cô gái, mục tiêu rõ là không phải ở sân khấu kịch, mà là tán gái.
Vương Thịnh hành xử đoan chính, mắt nhìn sân khấu chăm chú, thì thầm hỏi: “Những người khác đâu? Không phải đã đồng ý cùng nhau xem kịch sao?”
Hứa Duy Nhất toàn tâm toàn ý xem kịch, tên điên này không ngờ lại thích kịch nói.
Kịch nói là niềm yêu thích duy nhất của Hứa Duy Nhất, một khi ngồi dưới sân khấu, hắn ta sẽ lập tức trở thành một quý ông u buồn trang nhã.
Bệnh hoạn quái lạ cộng với thiết lập chàng trai xanh xao ưu nhã dưới sân khấu kịch đã đem lại cho Hứa Duy Nhất không ít fan.
“Biến cả rồi.”
Sắc mặt Vương Thịnh trở nên khó coi: “Đã nói cùng nhau xem kịch, kết quả mạnh ai nấy chạy!”
Quan trọng nhất là bọn nó chạy mà không gọi y!
“Cậu không thích sao?”
Vương Thịnh lập tức ngồi nghiêm chỉnh: “Rất có chiều sâu.”
Y xem không hiểu.
Không một ai có thể chửi bới kịch nói ngay trước mặt Hứa Duy Nhất.
Cõi lòng Hứa Duy Nhất rung động: “Đây là vở bi kịch mới ra, cũng là tác phẩm khẳng định danh tiếng của đoàn xiếc thú Hoan Lạc.”
Vương Thịnh: Ngại ghê, kẻ hèn này thậm chí còn không hiểu cả cốt truyện.
Hứa Duy Nhất thở dài đầy ý tứ: “Vận mệnh và sự trùng hợp va chạm vào nhau vốn là tạo ra hàng tấn bi kịch.”
Xem đi, thật đa sầu đa cảm.
Vương Thịnh sống không còn gì luyến tiếc.
“Nhưng mà cũng không thể đổ tại vận mệnh, bi kịch hay hài kịch vốn chẳng phải phụ thuộc vào suy nghĩ khác biệt của mỗi người sao? Bất đồng quan điểm, lựa chọn thời điểm, chính là lúc bi kịch bắt đầu.”
Vương Thịnh và Hứa Duy Nhất quay đầu lại, hàng sau không ngờ lại có người quen.
Hứa Duy Nhất lẳng lặng nhìn cậu ta, lúc lâu sau mới nói: “Cậu Tô, chào cậu.”
Tô Nha mỉm cười: “Cậu Hứa.”
Vương Thịnh hoảng sợ nhìn hai người nhanh chóng thiết lập mối quan hệ bạn xem kịch thân thiết, yên tĩnh xem, thỉnh thoảng trao đổi ý kiến. Sau đó cách xưng hô của hai bên từ ngoài cười trong không cười gọi nhau bằng tên đầy đủ của trước kia, biến thành cách gọi thân thiện “Cậu Tô”, “Cậu Hứa”.
Cuối cùng Tô Nha còn đổi chỗ với Vương Thịnh.
Thật đúng là…
Đệt con mẹ nó.
Vương Thịnh nằm liệt trên ghế, mắt nhìn sân khấu, sọ não đau.
Cảm thấy hay là ngủ một giấc thì hơn.
Y mới nhắm mắt lại, hình như người trẻ tuổi ngồi bên cạnh đột nhiên nhìn Vương Thịnh.
Người trẻ tuổi nọ rất đặc biệt, lúc nào cũng tỏa ra khí chất “sống không còn gì luyến tiếc”.
Có một không hai.
Người trẻ tuổi ngẩng đầu, tiếp tục sống không còn gì luyến tiếc xem kịch.
—
Bong bóng nhỏ ở mũi, “bụp”, vỡ tan.
Lửng mật nhỏ bừng tỉnh, tay chân khua khoắng bò ra khỏi lòng ngực Sở Tranh, nhảy lên đỉnh đầu hắn rồi nhảy lên trên bàn. Nhe răng trợn mắt, hùng hổ quát: “Nắn anh Hoan? Dám nắn anh Hoan? Anh Hoan cắn chết các người!”
Rống xong liền chạy quanh, hùng hồ gào: “Người đâu? Chạy cái gì mà chạy? Đi ra đây, đánh với anh Hoan một trận.”
Người hành tinh Boer ngơ ngác nhìn anh Hoan: “Nó… thường xuyên như vậy hả?”
Không nhận được câu trả lời, người hành tinh Boer quay đầu lại, chỉ thấy Sở Tranh u mê không lối thoát, miệng còn lẩm bẩm “bảo bối thật đáng yêu”.
Dùng từ mù quáng đã không còn đủ để giải thích cái trường hợp này.
Anh Hoan gào lên một hồi lâu mới tỉnh lại, tròn xoe đôi mắt ngốc ngốc, hoàn hồn.
Ôm bụng nhỏ, hai chân cụp vào ngồi trên bàn, ngẩng đầu nhìn Sở Tranh rồi lại cúi đầu. Cậu khẽ ho húng hắng, hỏi hắn: “Cô thích canh rắn chứ?”
Mặt Sở Tranh khó phát hiện mà đờ ra, mau chóng tủm tỉm cười nói: “Thích chứ. Thích nhất em bé ngoan.”
Nói xong, hắn liền đẩy bát canh rắn nóng hổi đến trước mặt bé ngoan, để cậu ăn.
Anh Hoan vỗ bụng: “Cô thích thì cho cô ăn đó.”
Là một con đực, tặng đồ ăn cho con mái mình đang theo đuổi là chuyện thường tình.
Sở Tranh: “Không cần. Tôi no rồi.”
Từ chối rất nhanh chóng dứt khoát.
Anh Hoan nhìn Sở Tranh chằm chằm: “Cô không thích anh Hoan sao?”
Con mái từ chối nhận đồ ăn do con đực mang tới = Từ chối lời mời ghép đôi của nó.
Sở Tranh co giật khóe miệng: “Cùng nhau ăn nha.”
Anh Hoan gật đầu.
Vì vậy một người một lửng bắt đầu ăn canh rắn, Sở Tranh chẳng ăn bao nhiêu, nhưng anh Hoan không nhận ra.
Boer đứng một bên quét mắt nhìn Sở Tranh thong dong ăn canh rắn, ra chiều nghi hoặc.
Cái kẻ vừa rồi nếm thử một bát canh rắn đã suýt chút ọe cả mật gan ra hình như không phải hắn.
Rõ ràng không ăn được, còn phải cố mà nốc thêm một chén lớn nữa. Kết quả là lại nôn ra sạch sẽ.
Vừa khó chịu vừa dằn vặt.
Boer hỏi hắn tại sao đã không ăn được mà còn cố ăn.
Sở Tranh cười đến mức thiếu đánh: “Do em bé ngoan tặng mà. Loại chó độc thân như cậu thì hiểu gì.”
Boer: “…”
Xí. Đôi chim cu chó má này.
Ăn xong, anh Hoan ợ một tiếng nho nhỏ, bụng tròn ra, ôm cái đuôi, lười biếng nép vào ngực Sở Tranh.
“Giờ đi đâu tiếp?”
“Khu Đấu Thú.”
“!”
Hai mắt anh Hoan tỏa sáng, ăn uống no đủ thì phải làm gì?
Đánh lộn nha.
Boer ở phía trước dẫn đường, nói: “Quy tắc của khu Đấu Thú rất đơn giản, điều thứ nhất và là điều quan trọng nhất, phải biết tôn trọng quy tắc. Điều thứ hai, nghe lời. Điều thứ ba, trên sàn đấu có thể đổ máu, nhưng dưới đài tuyệt đối không được có một giọt máu nào.”
“Nếu vi phạm quy tắc thì xử tùy tình hình. Nhẹ thì phạt tiền, nặng vì vào nhà giam. Nặng nhất là chịu tử hình và ném ra khỏi phi thuyền.”
“Nếu ngài muốn đánh nhau thì cứ đăng ký là được. Đăng ký xong, ngài chính là thú. Sàn đấu thú phân thành ba cấp, sàn cấp 3 đảm bảo không ra án mạng, sàn cấp 2 chưa chắc bảo toàn được tính mạng, mặc cho số phận. Còn sàn cấp 1, nhất định phải một sống một chết, nếu không thì không thể ngừng lại.”
“Trên sàn đấu thú, đánh thắng sẽ được thưởng tiền. Dưới sàn đấu thú, đánh cược thắng cũng được nhận tiền.”
Anh Hoan híp đôi mắt: “Thật kích thích.”
Đặc biệt là sàn cấp 1, thú vị mà tàn bạo.
Sở Tranh xoa đầu anh Hoan, nói: “Đến sàn đấu thú cấp 2 thôi.”
Anh Hoan ngẩng đầu, khó chịu.
Sở Tranh dịu dàng: “Ngoan nào.”
Anh Hoan trong ngoài bất nhất, cố gắng tỏ ra nghiêm túc.
Đừng nghịch.
Không được làm nũng.
… Thôi được rồi.
Thỉnh thoảng con đực cũng cần phải nghe lời con mái