Sở Nghiêu Nghiêu có chút hoảng hốt, cảm xúc nào đó khó diễn tả bằng lời trong lòng nàng lại trào ra, chua xót mà đau đớn.
Nàng cố gắng giãy giụa, nhưng cho dù giãy giụa như thế nào cũng không thể thoát khỏi cảm xúc bi thương thống khổ kia.
Nàng mở choàng mắt thở hổn hển, giống như người chết đuối.
Ý thức chậm rãi quay về, lúc này Sở Nghiêu Nghiêu mới phát hiện, khi về tới hiện thực tầm mắt của nàng rất mơ hồ, khóe mắt ướt át một mảnh, nàng khóc.
Một bàn tay nâng gương mặt nàng lên, bàn tay kia rất ấm, mang theo nhiệt độ làm cho người ta tham luyến.
"Cùng ta song tu khiến ngươi ủy khuất như vậy sao?" Giọng điệu của Tạ Lâm Nghiễn cực kỳ bất mãn.
Sở Nghiêu Nghiêu ngước mắt nhìn lên, đối diện với ánh mắt của hắn.
Hắn dùng ngón tay cái lau nước mắt cho nàng, giọng nói có vài phần không kiên nhẫn: "Có thể đừng khóc không? Ngay từ đầu không phải chính ngươi đồng ý song tu sao? Ngươi cũng không chịu thiệt."
Sở Nghiêu Nghiêu vô cùng hoảng hốt, Tạ Lâm Nghiễn trước mắt và hắn ở trong mơ thật sự khác biệt quá lớn, khiến nàng hoài nghi giấc mơ kia đến cùng là quá khứ chân thật hay chỉ là một giấc mộng mà thôi.
Tạ Lâm Nghiễn thật sự trải qua những chuyện kia sao? Nàng bất giác nâng tay chạm vào gương mặt hắn, Tạ Lâm Nghiễn nghiêng đầu né tránh, nhíu mày nhìn nàng.
"Sở cô nương làm cái gì vậy? Không phải ghét bỏ tại hạ sao?"
Sở Nghiêu Nghiêu không kìm được lại thút thít, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
Nàng cảm thấy Tạ Lâm Nghiễn chính là cố ý, lần này so với lần trong ảo cảnh còn lâm vào cảnh khốn cùng hơn, bi thương thống khổ kia dường như trực tiếp truyền vào đầu nàng đến trái tim của nàng.
Nàng căn bản không khống chế được tâm tình của mình.
Tạ Lâm Nghiễn nâng tay lau nước mắt của nàng, ai ngờ càng lau càng nhiều, hắn bị nàng khóc đến không bình tĩnh, thần sắc cũng hiện ra vài phần mất tự nhiên.
Hắn thả lỏng cánh tay trên thắt lưng đang ôm nàng, trầm ngâm hồi lâu mới nói: "Ta không biết ngươi sẽ bài xích việc song tu với ta như vậy...!Ngươi đừng khóc, ta tạ lỗi với ngươi."
"Tạ Lâm Nghiễn, ngươi chính là cố ý!" Sở Nghiêu Nghiêu nghẹn ngào lên án hắn.
Nàng cảm thấy Tạ Lâm Nghiễn chính là cố ý đem những tình cảm kia truyền đạt cho nàng, muốn tranh thủ sự đồng tình của nàng.
"Ta thật sự không biết ngươi sẽ như vậy...!Ngươi khóc ướt hết cánh tay ta."
Sở Nghiêu Nghiêu nhìn thoáng qua cánh bị nàng tựa đầu lên, quả thật bị nàng khóc ướt.
Nàng cảm thấy ủy khuất đến cực điểm, dứt khoát vùi đầu vào trong lòng hắn, lau hết nước mắt lên vạt áo hắn, nghẹn ngào nói: "Ngươi chính là cố ý, nếu không thì sao ta lại nhìn thấy quá khứ của ngươi."
Tạ Lâm Nghiễn nghe vậy nhăn mày lại, rốt cuộc ý thức được chính mình và Sở Nghiêu Nghiêu hoàn toàn không nói cùng một vấn đề.
"Ngươi nói ngươi thấy được quá khứ của ta?"
Sở Nghiêu Nghiêu "ừm" một tiếng.
"Song tu không có tác dụng này, ta cũng không có năng lực này, không thể nào ngươi thấy được quá khứ của ta nhưng ta lại không thấy được quá khứ của ngươi...!Huống chi, ký ức là thứ rất riêng tư, tại sao ta muốn để ngươi nhìn thấy?"
"Nói không chừng ngươi có âm mưu gì."
Tạ Lâm Nghiễn bị tức mà nở nụ cười: "Ta có âm mưu gì?"
"Ngươi muốn được ta đồng tình."
Tạ Lâm Nghiễn cười, hắn lại ôm eo Sở Nghiêu Nghiêu, dùng một lực kéo nàng vào trong lòng.
Sở Nghiêu Nghiêu hoảng sợ, muốn chống tay để né tránh, gáy lại bị hắn đè xuống, nàng bị giữ chặt trong lòng Tạ Lâm Nghiễn, hắn hơi cúi đầu, tựa cằm trên đỉnh đầu nàng.
Giọng nói của Tạ Lâm Nghiễn vang lên bên tai: "Cho nên ngươi vừa mới khóc là đau lòng cho ta?"
Hắn nhẹ nhàng vuốt tóc Sở Nghiêu Nghiêu: "Vì sao đau lòng cho ta...!Ngươi lại thấy cái gì?"
Sở Nghiêu Nghiêu kề sát ngực Tạ Lâm Nghiễn, có thể cảm nhận lồng ngực của hắn phập phồng theo nhịp thở.
Nàng mím môi, không trả lời vấn đề này.
"Ta đã nói rồi, những chuyện này đã qua mấy trăm năm, từ lâu ta đã không thèm để ý nữa.
Đến ta cũng không thèm để ý, ngươi khóc cái gì?" Trong giọng nói hắn hận rèn sắt không thành thép: "Sở Nghiêu Nghiêu, ta chưa thấy ai ngốc như ngươi vậy, thật là quá ngu xuẩn, ngươi đau lòng cho ta làm gì? Đồng tình tuỳ tiện như thế? Ta muốn giết ngươi mà ngươi còn đau lòng cho ta?"
"Ta không có thương ngươi!" Sở Nghiêu Nghiêu không cam lòng yếu thế oán giận nói: "Ai nói ta khóc chính là đau lòng cho ngươi, chớ tự mình đa tình!"
"Được được được." Tạ Lâm Nghiễn hùa theo lời nàng nói gật đầu: "Là ta tự mình đa tình."
Sở Nghiêu Nghiêu chống tay dậy, lần này Tạ Lâm Nghiễn không ngăn cản nàng, tay nàng chống trên vai Tạ Lâm Nghiễn, từ trên cao nhìn hắn, đôi mắt đỏ hoe: "Vậy sau này ngươi trốn khỏi Thánh Đạo Cung bằng cách nào?"
Tạ Lâm Nghiễn hơi sững sờ: "Hoá ra ngươi thấy chuyện đó à...!Đương nhiên là ta giết ra."
"Không phải là ngươi tự phế tu vi sao? Không có tu vi làm sao giết ra?"
"Ngươi hiểu trời sinh kiếm cốt được bao nhiêu?"
Sở Nghiêu Nghiêu mờ mịt lắc đầu.
"Trời sinh kiếm cốt, đã mang theo chữ trời sinh, có nghĩa là cho dù ta không có tu vi cũng có thể ngự kiếm."
Hắn như vậy vừa nói, Sở Nghiêu Nghiêu nháy mắt liền liên tưởng đến việc hắn giết phụ thân hắn.
Lúc đó Tạ Lâm Nghiễn còn chưa bước lên con đường tu luyện, nhưng phụ thân của hắn đã là tu sĩ tu vi không thấp, vậy mà cũng chết ở dưới kiếm của hắn.
Trời sinh kiếm cốt, đây chính là trời sinh kiếm cốt.
Sở Nghiêu Nghiêu đột nhiên phản ứng ra, Tạ Lâm Nghiễn vẫn luôn chán ghét kiếm đạo thiên tài, chính đạo chi quang, không phải hắn trước kia sao? Hắn chán ghét cũng không phải người nào khác, mà là bản thân...
"Vì sao ngươi biến thành dáng vẻ hiện giờ?" Sở Nghiêu Nghiêu hỏi.
"Dáng vẻ gì?" Trong mắt Tạ Lâm Nghiễn có vài phần giễu cợt: "Tâm ngoan thủ lạt? Giết người như ngóe?"
"Ngươi không thể không tuỳ tiện giết người sao?"
"Vì sao?"
Sở Nghiêu Nghiêu nhất thời nghẹn lời: "Bởi vì, bởi vì giết người tuỳ ý là không đúng, người ta cũng không làm gì ngươi...!Hơn nữa, hơn nữa ta không thích..."
Tạ Lâm Nghiễn cười lạnh một tiếng, cắt đứt lời nàng nói: "Ngươi không thích thì đi tìm chính đạo chi quang của ngươi, Sở Nghiêu Nghiêu, ngươi sẽ không cho rằng ta sẽ vì ngươi không thích mà thay đổi chứ?"
Sở Nghiêu Nghiêu không lên tiếng, mỗi lần Tạ Lâm Nghiễn giết người đều sẽ khiến nàng nhớ tới lần mình chết ở dưới kiếm của hắn, nếu không phải bởi vì nhiệm vụ hệ thống và đồng sinh cộng tử chú, nàng cũng không để ý ma đầu như Tạ Lâm Nghiễn đâu!
"Sở Nghiêu Nghiêu, đừng suy nghĩ nhân sinh, ngươi xem tu vi của ngươi kìa."
Sở Nghiêu Nghiêu sửng sốt một chút, còn thật sự theo lời của Tạ Lâm Nghiễn vận khí xem xét tu vi của mình.
Sau đó nàng kinh ngạc.
Tu vi của nàng vốn là Trúc Cơ sơ kỳ, nhưng bây giờ đã lên liên tiếp hai cấp, đến thẳng Trúc Cơ hậu kỳ...!Không, chính xác ra, hẳn là Trúc Cơ kỳ đại viên mãn.
Chỉ cần cho nàng cơ hội bế quan, nàng cảm giác mình có thể dễ dàng lên đến Kim Đan kỳ.
Song tu vậy mà lợi hại như thế?
Tạ Lâm Nghiễn thấy nàng như thế, không khỏi cười lớn: "Tu vi ta cao hơn ngươi, ngươi cùng ta song tu đương nhiên sẽ được lợi, cho nên ngươi không cần cảm thấy ủy khuất.".
Danh Sách Chương: