• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


"Thần kỳ thật đấy, bình thường không muốn kể lể với những người bạn quen thuộc, vậy mà đối với một người xa lạ lại có thể nói thẳng hết ra." Thu Diệc Diệu nhìn ngắm bầu trời, cảm thán, "Còn cậu thì sao? Nói cho tôi biết đi, sao lại ngồi ở đây?"
Thu Diệc Diệu nghiêng đầu nhìn Bạch Vũ Tiệp, phát hiện gương mặt của cậu ấy trắng trẻo sạch sẽ, vừa nhìn đã biết là một người ngoan ngoãn.

Hôm đó trời lại tối, không rõ ràng nên mới không nhìn thấy được kĩ dáng vẻ của cậu.
"Tối hôm đó sau khi trở về, mẹ của tôi đánh mắng đều là chuyện mà tôi có thể chịu đựng...! chủ yếu là, cậu ấy nói chia tay." Bạch Vũ Tiệp gãi ngón cái của mình, phần da đều đã bị cào tới mức lột ra.
"Tại sao?"
"Cậu ấy thấy áp lực này quá lớn, áp lực dư luận về mọi mặt làm cho cậu ấy nghĩ tình yêu này không phải là thứ mà cậu ấy muốn.

Thật ra tôi cũng đã sớm phát hiện, ở trước mặt của người khác, từ trước đến giờ cậu ấy chưa từng thừa nhận tình cảm với tôi, nhưng mà lâu nay tôi vẫn luôn tự lừa gạt mình..."
Thu Diệc Diệu nhớ đến bộ dạng của nam sinh vào tối ngày hôm đó, trong vòng vây xem của mọi người, bị người khác chỉ trỏ, cậu ta cúi đầu đứng ở đấy không nói một lời, có thể là vào lúc ấy cũng đã quyết định từ bỏ rồi.
"Chẳng lẽ là một gay mà những việc này lại không biết trước sao?" Thu Diệc Diệu nhẹ nhàng cười tự giễu, "Tôi đã nghĩ kĩ rồi, mặc kệ người khác có nói thế nào thì tôi sẽ vẫn chỉ làm những gì mà lòng mình muốn."
Bạch Vũ Tiệp nhẹ giọng đáp, "Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng khi làm lại là một chuyện khác.

Ngay từ đầu tôi cũng cho rằng mình sẽ luôn vượt qua, nhưng khi đối mặt với sự săm soi của mọi người, cả sự chửi mắng của người thân thì cảm thấy chỉ còn có tuyệt vọng."
Thu Diệc Diệu suy nghĩ lời cậu nói, gật đầu.
"Vậy cậu cũng quyết định từ bỏ việc đi trên con đường này rồi sao?" Thu Diệc Diệu hỏi.
"Tôi sao? Tôi sẽ không từ bỏ đâu." Giọng nói của Bạch Vũ Tiệp không lớn nhưng lại rất kiên định, "Từ nhỏ tôi đã biết mình thích con trai rồi, ban đầu cũng tìm cách để thử bản thân, xem mình có thể thích con gái được hay không.

Nhưng mà sau này tôi đã biết, không thích chính là không thích, cho dù có làm như thế nào thì một chút cảm giác cũng không có.

Tôi vẫn muốn hướng tới một tình yêu đẹp vậy nên tôi sẽ không bao giờ bỏ cuộc đâu."
"Thế bên phía mẹ của cậu, câu muốn ứng phó như thế nào?"
"Được hay không cũng không sao, bà ấy muốn đánh tôi, muốn mắng tôi thì tuỳ vào bà ấy, tôi chấp nhận.

Tôi làm con nhưng không thể cho bà ấy một cuộc sống bình thường, dù sao cũng phải để bà ấy trút giận.

Nhưng mà cuộc sống là của tôi, tôi chắc chắn sẽ theo đuổi những gì mình thích."
Thu Diệc Diệu nhìn cậu, đột nhiên cảm thấy nam sinh này tuy có vẻ ngoài yếu đuối, nhưng mà nội tâm bên trong lại cực kỳ rắn rỏi, hơn nữa còn rất rõ ràng việc bản thân mình muốn cái gì.
Cậu đột nhiên nghĩ đến, ngày đó Khương Nặc cũng dùng giọng điệu chắc chắn nói rằng cậu ấy sẽ không dễ dàng từ bỏ, xem ra Khương Nặc nhìn đúng rồi.
"Cậu lợi hại quá." Thu Diệc Diệu chân thành nói, "Hiểu rõ được chính mình."
"Cậu cũng có thể mà." Bach Vũ Tiệp nghiêm túc đáp, "Bây giờ cậu vẫn còn đang ở giai đoạn vừa mới hiểu được bản thân, sau này cứ từ từ suy nghĩ, cứ suy nghĩ cẩn thận là được."
"Vậy sao..."
"Ừa!"
Thu Diệc Diệu nở ra một nụ cười, lắc lư chân, bên dưới lầu lại là một đợt thét chói tai.
"Thật ra cậu cũng rất lợi hại đó." Bạch Vũ Tiệp tiếp tục nói.
Thu Diệc Diệu nhìn cậu.
"Những lời này tôi cũng đã từng nói với Lương Thiên Kỳ, à đúng rồi, Lương Thiên Kỳ là tên bạn trai của tôi...!phải nói là tên bạn trai cũ.


Cậu ấy lúc nào cũng rất sợ chuyện tình cảm của chúng tôi bị phát hiện, vậy nên khi ở trường luôn yêu cầu tôi nhất định phải cẩn thận, không thể bị người khác biết được chúng tôi đang yêu nhau."
"Đáng tiếc, cậu ấy là một người nhát gan, đã lâu như thế rồi, một chút thay đổi cũng không có."
Chẳng trách Thu Diệc Diệu chưa từng nghe nói qua chuyện của hai người họ, theo lý thuyết thì chuyện tình cảm này hẳn là đã sớm bị truyền ra bởi những tin đồn nhảm nhí.
Cũng chỉ có yêu quái trăm năm như Trần Gia Huy mới có thể nhìn ra được sự khác thường của hai người họ.
Thu Diệc Diệu nghĩ tới đây nên bật cười, ánh mắt không tự chủ nhìn về phía bên dưới khu dạy học, giữa một đám người để tìm bóng dáng của Trần Gia Huy.
Quả nhiên là cậu ấy ở đó.
Chỉ là...!bên cạnh còn có thêm Khương Nặc.
...
Trần Gia Huy chú ý tới ánh mắt của Thu Diệc Diệu vì thế mới nhanh chóng vẫy tay với cậu, hy vọng cậu có thể đáp lại cho cậu ấy chút gì đó.
Chỉ là Thu Diệc Diệu vừa thấy Khương Nặc thì có hơi chột dạ, không dám nhìn về phía của hai người họ nữa.
"Cho nên cậu cảm thấy rất đau buồn ư?" Thu Diệc Diệu hỏi, ánh mắt lơ đễnh nhìn xuống đám người đông nghịt phía dưới.
"Nói không đau buồn là giả, dù sao thì tôi cũng thật lòng thích cậu ấy."
Thu Diệc Diệu thở dài, dù là chuyện gì thì cũng luôn sợ một trái tim chân thành.
Cậu rất sợ mình ngốc nghếch dâng trái tim chân thành lên nhưng đối phương lại không trao đổi tương đương ngược lại, kết quả vẫn là một mình cậu bị vứt bỏ ven đường.
Rõ ràng là cậu tới để an ủi người ta, nhưng tại sao bản thân mình lại ở đây than ngắn thở dài rồi.
Bạch Vũ Tiệp đột nhiên bật cười, "Cảm ơn cậu đã ở bên cạnh tôi, bây giờ tâm trạng của tôi khá hơn nhiều lắm, cậu không cần lo lắng tôi sẽ nhảy xuống đâu, dù sao thì tôi cũng còn đang mong chờ một tình yêu hoàn mỹ mà."
Thu Diệc ngơ ngác "à" một tiếng, ý đồ giả ngốc.

Hoá ra là cậu ấy đã sớm nhìn ra được cậu đến đây để khuyên cậu ấy đi xuống sân thượng.
"Cậu đáng yêu lắm." Bạch Vũ Tiệp đánh giá.
Bị một nam sinh trông yếu đuối hơn mình nhận xét là đáng yêu, Thu Diệc Diệu cảm thấy như thế nào cũng không đúng.
"Thật ra cậu ấy rất để ý tới cậu mà, đã chạy lên chạy xuống mấy lần rồi." Bạch Vũ Tiệp dùng cằm chỉ xuống dưới lầu, cười bảo, "Nếu mà cậu không cẩn thận ngã xuống thì đoán chừng cậu ấy sẽ giết tôi mất."
Thu Diệc Diệu biết người cậu ấy đang nói là ai nhưng cậu lại không dám nhìn.
"Chúng ta đi thôi, nếu không thì xe cứu nạn cũng sẽ vào luôn đấy." Bạch Vũ Tiệp vừa thu một chân về vừa nói.
"Ừ." Thu Diệc Diệu cũng chuẩn bị đứng dậy, không ngờ do gần đây tâm tình không tốt, chán ăn nên dẫn đến việc có hơi thiếu máu, lúc đứng lên cậu đột nhiên lại choáng váng đầu, cả người không vững.
Dưới lầu ngay lập tức phát ra một đợt tiếng hét hoảng sợ.
Cũng may là Bạch Vũ Tiệp nhanh tay lẹ mắt kéo cậu lại.
"Cậu sao thế?"
"Không sao cả, chỉ là tự dưng trước mắt tối sầm thôi." Thu Diệc Diệu xua tay.
"Làm tôi sợ muốn chết, mau xuống thôi." Bạch Vũ Tiệp đỡ cậu từ sân thượng đi xuống dưới.
Không ngờ bản thân chạy tới cứu người mà cuối cùng lại còn phải nhờ người khác cứu giúp, đúng là hài hước, Thu Diệc Diệu nghĩ thầm.
Hai người bọn họ chậm rãi đi tới cửa, Bạch Vũ Tiệp đột nhiên giữ chặt lấy tay cậu, "Nếu mà giáo viên có hỏi thì cậu hãy nói là bởi vì áp lực học tập quá lớn nên tôi mới lên đây hóng gió, biết không?"
"Biết rồi, bây giờ tôi với cậu là người cùng thuyền mà." Thu Diệc Diệu cười đáp.
Thu Diệc Diệu gỡ khúc gỗ dùng để chắn cửa sắt xuống, còn chưa đợi cậu mở thì cánh cửa trong nháy mắt đã bị người phía bên kia đẩy ra.
Khương Nặc là người lao đến đầu tiên, thoáng chốc Thu Diệc Diệu đã bị ôm chặt.
Một cái ôm mang mùi hương quen thuộc, là hương gỗ nhàn nhạt mà cậu ngày đêm thương nhớ, Thu Diệc Diệu khẽ khàng khép mắt.
Ngoài cửa còn có hiệu trưởng, chủ nhiệm khối, một đám người lãnh đạo cùng với các giáo viên, Bạch Vũ Tiệp bị bọn họ đưa đi trước, cậu ấy nói với Thu Diệc Diệu, "Cậu xem, tôi nói không sai mà."

Người khác không biết rằng Bạch Vũ Tiệp đang nói cái gì, chỉ có mỗi Thu Diệc Diệu biết.
Cậu ấy nói là, Khương Nặc rất để tâm tới cậu.
Cậu không biết Khương Nặc đã chạy lên lầu từ khi nào, rõ ràng lúc cậu ngồi ở trước sân thượng thì còn thoáng trông thấy bóng dáng người này dưới lầu.
Đứng chen chúc với nhiều lãnh đạo trường như vậy, cũng không biết là cậu ấy đã làm thế nào mà chen lên mở cửa đầu tiên.
Cậu chỉ cảm thấy cái ôm này thật sự thoải mái, an tâm vô cùng, cậu rất nhung nhớ.
Rõ ràng mỗi ngày đều gặp mặt, tại sao lại nhớ đến vậy?
Cánh tay của Khương Nặc có lực vô cùng, đây là lần đầu tiên mà cậu bị Khương Nặc ôm chặt như thế này vào lồng ngực.
Trước kia cậu cũng đã được Khương Nặc ôm nhưng chúng đều nhẹ nhàng, chỉ là đùa giỡn.
Cậu cảm nhận được sự khẩn trương từ Khương Nặc, cả người của cậu ấy đều đang run rẩy.
"Được rồi, chẳng phải là tớ không có chuyện gì sao?" Thu Diệc Diệu dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói.
"Cậu có biết là tớ thật sự rất muốn đánh cậu không?" Khương Nặc nghiến răng nghiến lợi nói ở bên tai cậu.
Lại như vậy, là hơi thở ấm áp lướt qua bên tai, thổi đến mức cánh tai của Thu Diệc Diệu run lên, chẳng qua lúc này lại nói về chuyện đánh người một cách hung dữ như vậy.
"Trước mặt lãnh đạo nhà trường thì không thể đánh nhau đâu nhé." Thu Diệc Diệu vẫn cợt nhả, hy vọng làm như vậy có thể giảm bớt được trạng thái khẩn trương của Khương Nặc.
"Thu Diệc Diệu, em cũng tới văn phòng của thầy một lát đi." Chủ nhiệm khối xụ mặt, nghiêm túc nói.
"À, vâng ạ." Thu Diệc Diệu rời khỏi lồng ngực của Khương Nặc, ngoan ngoãn đi theo thầy tới văn phòng của chủ nhiệm khối, trực giác của cậu mách bảo là không ở trong đó cả đêm thì không thể ra ngoài được.
Trên đường đến văn phòng của chủ nhiệm khối, Khương Nặc vẫn luôn đi theo phía sau Thu Diệc Diệu, một tấc cũng không rời, giống như là đã trở thành cái bóng của cậu.
"Đừng đi theo tớ mà, cậu mau về đi."
Khương Nặc "ừ" một tiếng, vẫn không nói lời nào cả mà đi theo.
Thu Diệc Diệu không còn cách nào khác với hắn, đành phải tiếp tục đi.
Tới cửa văn phòng, cậu lại nói thêm lần nữa, "Cậu mau về đi."
Khương Nặc vẫn "ừ" một tiếng.
Vì thế Thu Diệc Diệu mới đi vào văn phòng.
Quả nhiên là phải ở trong này cả đêm, các lãnh đạo trường thay phiên nhau tiến hành giáo dục tư tưởng cho cả cậu và Bạch Vũ Tiệp, một lần rồi lại một lần lăn bánh ra trận làm cho cậu suy sụp, thầm nghĩ sau này sẽ không bao giờ lên sân thượng nữa, nếu có thêm một lần như thế này thì cậu sẽ chịu không nổi.
Đi ra khỏi văn phòng với sức cùng lực kiệt, cũng đã tới tiết cuối cùng của lớp tự học buổi tối.
Được rồi, hôm nay không thể viết bài mà lại phải nghe giáo dục tư tưởng cả một buổi, những vị lãnh đạo này giày vò người khác thật mà!
Không ngờ vừa đi ra khỏi cửa lại thấy Khương Nặc đứng ở phía trước.
Giống như hắn vẫn đứng ở cùng một nơi hệt lúc mà cậu đi vào...!không phải là luôn ở đây không rời đấy chứ?
Thu Diệc Diệu nhất thời chột dạ vô cùng.
Cảm thấy như bản thân mình xong đời rồi.
Vừa rồi đối mặt với nhiều lãnh đạo cũng không có sợ như vậy.
Khương Nặc trông thấy cậu đi ra, lập tức nắm lấy cổ tay cậu kéo đi.
"Chậm một chút, chậm một chút đi, ây, đau đau đau!" Thu Diệc Diệu đi theo phía sau kêu lên thảm thiết.
Bình thường nếu như cậu kêu đau thì chắc chắn Khương Nặc sẽ dừng lại để hỏi han cậu.

Nhưng mà hôm nay khí thế của người này rất lớn, cho dù Thu Diệc Diệu có kêu gào đau như thế nào thì hắn cũng lạnh nhạt, lực ở trong tay không hề giảm đi dẫu chỉ một chút.
"Ơ? Đây không phải là đường về lớp học mà?"

Khương Nặc không để ý tới cậu, tiếp tục giữ lấy cậu kéo đi.
Thu Diệc Diệu ở phía sau hắn bước đi loạng choạng, phát hiện nơi bọn họ tới là sân bóng rổ bị bỏ hoang của trường.
Bởi vì khung bóng rổ đã quá cũ, nền xi măng cũng nứt ra nên bình thường không có người lui tới.
"Làm..

làm gì vậy..." Thu Diệc Diệu hoảng sợ cực kỳ, trực giác mách bảo hắn dắt cậu tới đây thì không phải là chuyện tốt lành gì cả.
"Vừa rồi cậu nói không thể đánh nhau trước mặt các lãnh đạo." Khương Nặc cất lời, giọng nói lạnh lùng không một chút gợn sóng, "Nơi này không có ai nhìn thấy."
"Cậu muốn đánh..."
Lời còn chưa nói xong, Thu Diệc Diệu đã bị Khương Nặc dùng một lực lớn đẩy lên tường, phía sau lưng va chạm vang lên một tiếng, Thu Diệc Diệu đáng thương khẽ rên.
Khương Nặc đứng ở dưới bóng râm của tán cây, gương mặt mơ hồ không rõ.
"Đầu tiên, chúc cậu sinh nhật 18 tuổi vui vẻ." Khương Nặc nói.
Thu Diệc Diệu ngạc nhiên mở to mắt, cậu đã không đón sinh nhật rất nhiều năm rồi, ngay cả Trần Gia Huy cũng không biết sinh nhật của cậu, làm sao mà Khương Nặc biết được?!
"Vốn dĩ đã chuẩn bị quà sinh nhật cho cậu, nhưng xét thấy biểu hiện ngày hôm nay của cậu nên không chuẩn bị nữa." Lời nói của Khương Nặc lạnh lùng, tựa như là ánh trăng u uất, "Bởi vì tớ rất mất hứng."
"À..." Thu Diệc Diệu ngơ ngác đáp lời, hoàn toàn không có phản ứng gì với tình huống trước mặt.
"Tiếp theo." Khương Nặc lại nói, "Tớ đang tức giận, phải đánh một trận mới có thể phát tiết được."
"À...!được."
Bị Khương Nặc đánh thì cậu cũng chịu, hôm nay quả thật là đã doạ người khác, vừa rồi khi các lãnh đạo trường giáo huấn cậu cũng có nghe vào được một ít.
Thế nên cậu sẽ không đánh trả.
Để cậu ấy có thể dễ chịu cũng tốt mà.
Thu Diệc Diệu rũ mắt nghĩ, sau đó nhận lời nhắm mắt lại.
Lông mi của thiếu niên thật dài, nhắm nghiền dán trên mí mắt, tựa như là cánh bướm xinh đẹp, yếu đuối nhưng lại kiên cường.
Không ngờ rằng nắm đấm không hạ xuống như dự đoán, ngược lại ở trên môi bỗng truyền tới một xúc cảm ấm áp mềm mại.
Mở mắt ra là một gương mặt phóng to.
Đường nét tuấn tú nhưng trong ánh mắt lại có một sự bi thương không thể nói hết thành lời.
Mẹ kiếp, sao lại hôn cậu?
Thu Diệc Diệu phản ứng lại, bắt đầu giãy dụa trái phải muốn tránh né.
"Sợ cái gì, không phải ngay cả chết cũng không sợ hay sao?" Giọng điệu của Khương Nặc hung dữ vô cùng, chẳng giống hắn ngày thường chút nào cả.
Thu Diệc Diệu vẫn muốn trốn, Khương Nặc thô lỗ sấn tới đè lên người cậu chặt chẽ, nói rồi tiếp tục hôn.
Cảm giác như muốn hô hấp cũng không nổi.
"Cậu còn có ý kiến sao? Làm loạn cái gì? Nếu như thật sự ngã xuống thì phải làm sao?"
Thu Diệc Diệu đột nhiên nghĩ, nếu như mình ngã xuống rồi chết đi, Khương Nặc sẽ như thế nào? Sẽ giống với các bạn học khác, rơi vài giọt nước mắt sau đó tạm biệt người bạn này, tiếp tục thi đại học, cuộc sống cứ như thế trôi theo mây nước?
Không có cậu cũng giống vậy sao?
Cảm giác như trái tim của mình bị người ta nắm chặt, buồn bực đến muốn hoảng.
"Khương Nặc, buông ra đi." Cậu nghe được tiếng nói của bản thân mình vang lên ở nơi sân bóng không người, giọng điệu lạnh lẽo, "Bây giờ không cần chơi nữa đâu, tớ không muốn tiếp tục trò chơi này nữa."
"Cái gì?" Khương Nặc hiển nhiên là sửng sốt, sức mạnh ở tay rõ ràng đã giảm đi, buông lỏng.
Thu Diệc Diệu chỉnh sửa lại quần áo của mình, để cho mình có thêm chút thể diện.
"Ngày mai tớ sẽ lên loa phát thanh nhận thua.".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Trùng Sinh Để Gặp Người
2.


Chiều Hư
3.

Tuyệt Kỹ Cứu Tông Môn - Thức Thứ Nhất: Chơi Xỏ Lá
4.

Tâm Thượng Chi Dao
=====================================
Nói ra, dường như là nhẹ nhàng hơn nhiều.
Không cần phải diễn kịch nữa, cậu đã không còn chơi được nữa rồi.
Đi nhận thua, giống như là đặt một dấu chấm hết cho những điều hoang đường mà cậu đã trải qua, sau này có thể rời xa hắn, có lẽ làm như vậy thì trong lòng cậu mới có thể trở lại như bình thường.
Tuy rằng rất khó, nhưng mà sẽ vượt qua được thôi.
"Cậu cảm thấy là tớ đang chơi ư?" Dưới ánh trăng, Khương Nặc cất lời, ánh sáng trăng nhàn nhạt có thể tả rõ được đường nét gương mặt hắn kỹ càng thêm.
Có ý gì?
Chẳng lẽ không phải sao?
Không phải là nhân dịp mà diễn trò ư?
Giống như đã đọc hiểu được những suy nghĩ trong đầu Thu Diệc Diệu, Khương Nặc tức giận bật cười một tiếng, "Cậu nói cho tớ biết xem, tại sao lại phải chơi cái trò chơi đó ở nơi không người này?"
Thu Diệc Diệu nghẹn lời.
"Thu Diệc Diệu, tớ thích cậu, không phải là trò chơi, là thật."
"Vốn dĩ tớ không muốn nói, nhưng mà hôm nay tớ thật sự rất sợ, tớ sợ sẽ mất đi cậu.

Tớ sợ mình sẽ không bao giờ nhìn thấy dáng vẻ cậu cười rộ lên được nữa, tớ sợ khi tớ chạy xuống từ trên lầu sẽ trông thấy một vũng máu cùng với thân thể lạnh như băng."
Khoé mắt của Khương Nặc có nước chảy qua, thuận theo gương mặt hoàn mỹ trượt xuống cằm.

Thu Diệc Diệu ngẩn ngơ nhìn, nhìn đến nỗi thất thần, vô thức muốn dùng tay lau đi.
Xúc cảm lạnh lẽo, là nước mắt mà Khương Nặc rơi xuống vì cậu.
Vì vậy cậu ấy sẽ rất đau khổ.
Không phải giống như những gì cậu suy nghĩ, vẫy tay tạm biệt khoảng thời gian bên cạnh nhau rồi có thể tiếp tục thi đại học, học đại học, làm việc.
"Trước đây tớ sợ mình nói ra rồi thì đến bạn bè cũng không thể làm được nữa, nhưng mà hôm nay tớ sợ nếu như mình chưa kịp nói cho cậu biết hết tất cả thì tớ sẽ phải hối hận đến nhường nào."
"Thế nên cậu có thể cho tớ một cơ hội không, một lần thôi...!đừng ghét bỏ cơ hội đó của tớ."
Thu Diệc Diệu ngơ ngẩn nhìn, cảm giác cậu sắp nghe không rõ được Khương Nặc đang nói cái gì nữa.
Khương Nặc vẫn luôn cho rằng nếu như cậu ấy thổ lộ thì cậu sẽ từ chối ư?
Bởi vì sợ làm bạn cũng không được nên vẫn luôn duy trì khoảng cách không xa không gần với cậu sao?
Những mập mờ khi đó, hóa ra là cậu ấy đã giấu diếm những tâm tư của mình bên dưới ư?
Làm sao mà cậu có thể ghét cậu ấy được đây?
Rõ ràng là cậu ấy đã nắm chắc thắng lợi trong tay, nhất định sẽ được bởi vì cậu đã sớm rơi vào tay của cậu ấy.
"Tớ thích cậu..."
Không đợi Khương Nặc nói xong, Thu Diệc Diệu đã mạnh tay ôm lấy Khương Nặc.
Nhiệt độ của hai người trong đêm lạnh có ý phụ thuộc vào nhau, giống như hai động vật nhỏ dựa sát, tựa như chỉ cần ở bên cạnh nhau thì sẽ có thể chống chọi được hết với mọi gió đêm rét lạnh.
"Khương Nặc, tớ cũng thích cậu, chúng ta hẹn hò đi."
Chuông tan học vang lên, âm thanh của ánh đèn ở khu dạy học sôi nổi bật sáng vang theo.
Lúc này đây Thu Diệc Diệu đặt một nụ hôn lên Khương Nặc đang thất thần..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang