• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

C67: Dùng răng nanh ngậm lấy một bên tai mềm mại


Edit: Lune

Âm thanh từ máy truyền tin rất hỗn loạn, còn có sự hoang mang tột độ, dường như không ngờ rằng Huyết tộc sẽ tấn công nhanh đến vậy.

Lời nói của anh ta chứa quá nhiều thông tin, hệt như một quả bom nổ dưới nước đã thổi bay hoàn toàn bầu không khí vốn đã căng thẳng ở đây.

Trận chiến giữa hai phe, tại sao lại đột ngột diễn ra sớm như vậy?

Thẩm Thính Bạch cau mày, theo suy đoán của hắn, phó bản yêu cầu bọn hắn sống sót trong bảy ngày nên trận chiến giữa hai phe hẳn là sẽ diễn ra vào khoảng ngày thứ tư hoặc thứ năm, nghĩa là còn hơn một ngày nữa.

Vậy tại sao mới tối ngày thứ ba họ đã tấn công rồi?

Thợ săn liên minh với người sói, mà đêm trăng tròn là lúc sức mạnh của người sói mạnh nhất, tuy sẽ có một phần người sói không chịu nổi sức mạnh tăng lên mà tiến vào trạng thái cuồng bạo không phân địch ta, thấy gì cũng sẽ xông đến cắn xé, nhưng phần còn lại của người sói vẫn có lý trí.

Chẳng hạn như sói con đang áp sát vào tường lúc này, sau khi nghe tin tức, cả người đều run lên, rõ ràng là đang bắt đầu căng thẳng.

Số lượng ma cà rồng thuần huyết không nhiều, phần lớn đều là ma cà rồng lai. Hơn nữa người sói còn là thiên địch của đám ma cà rồng này, kể cả ban đêm có là sân nhà của ma cà rồng thì hành vi tập kích bất ngờ này vẫn khiến hắn ngạc nhiên.

Trước khi vào phó bản Thẩm Thính Bạch đã thu thập thông tin liên quan đến Thủ lĩnh Ma cà rồng Lucifer, hắn rất mạnh, cũng rất tỉnh táo, tấn công lãnh địa của thợ săn vào đêm trăng tròn thế này không phù hợp với tính cách của hắn.

Giống như bị cái gì đó kímch thích.

"Không, hắn điên lắm." Ly Vân nói.

Ly Vân coi như cũng tồn tại song song với Lucifer, trước đó hai bên đã tiếp xúc với nhau qua đủ loại xung đột lớn nhỏ: "Hắn cực kỳ tự tin với sức mạnh của bản thân."

E rằng lần này sẽ có rất nhiều ma cà rồng thuần huyết đến, trận chiến này không hề dễ đánh.

Đánh nhau với Thẩm Thính Bạch xong, áo của Ly Vân lỏng lẻo hơn nhiều, cổ áo mở rộng, tóc bạc rủ xuống vai, có vài sợi còn theo hoa văn trên da chui vào trong áo.

Đôi mắt màu vàng kim thoạt nhìn chẳng có cảm xúc gì, Ly Vân nghe xong "hai tin xấu", biểu cảm trên mặt cũng không thay đổi gì nhiều, trái lại còn nói với người báo tin ở đầu bên kia: "Anh bình tĩnh lại trước đã, rồi tìm một nơi an toàn đi."

"Được." Người báo tin trốn vào một căn nhà, qua ô cửa sổ rách nát thấy những ma cà rồng có đôi cánh đen trên bầu trời, nào ngờ trông thấy một trong số đó vốn đang bay về phía trước đột nhiên quay người lại, nhìn sang đây.


C68: Cho anh sờ đuôi của em đi


Edit: Lune
Thông báo tăng điểm thiện cảm của Hệ thống Tình yêu quá đột ngột, khiến thiếu niên vốn đang giãy giụa lập tức ngẩn người tại chỗ.
Con sói khổng lồ ba mét che cậu kín mít, ánh trăng chiếu không tới, Nha Thấu cảm nhận được lực trên tai mình, rất nhẹ, có thể cảm giác được con sói cố ý kiềm chế lực.
Răng nanh có thể cắn xuyên cơ thể người đang tiếp xúc trực tiếp với tai cậu, cảm giác hiện hữu quá mạnh, tai cậu cứ muốn hất ra sau thì lại bị nó ngậm về rồi gặm tiếp.
Cậu làm thế nào nó cũng không chịu nhả ra, cứ ngậm trong miệng rồi dùng răng mài, từ thính tai đến vành tai, còn cố tình nhay nhay chỗ mẫn cảm ở vành tai mãi làm lông ướt nhẹp.
Sau khi ở gần hơn, Nha Thấu mới phát hiện trên thân sói dính đầy máu.
Hơi thở nóng rực phả vào đỉnh đầu thiếu niên, con sói khổng lồ sợ thiếu niên chạy trốn nên cố ý duỗi hai móng vuốt ra chắn ngang trước mặt thiếu niên, nó còn hạ thấp cơ thể xuống, đè hờ lên thiếu niên đang ngồi dưới đất, không cho cậu đứng dậy.
Nha Thấu trợn mắt, vừa sốc vừa thấy hoang đường.
Con sói khổng lồ trước mặt cậu là Thi Lâu?
Đêm trăng tròn chẳng phải là lúc Thi Lâu đánh nhau với Thủ lĩnh Người sói à? Đã đánh xong rồi à? Vết thương trên người hắn là do lúc đánh nhau để lại hay gì?
Lãnh địa của người sói cách nội thành thuộc lãnh địa của thợ săn rất xa, muốn đi từ bên đó đến đây phải tốn rất nhiều thời gian, hắn làm thế nào mà chạy đến đây trong thời gian ngắn như vậy?
Thi Lâu hiện tại đã biến về nguyên hình và bước vào trạng thái cuồng bạo, người sói trong trạng thái cuồng bạo sẽ mất hết lý trí, ví dụ như con sói cao hai mét liên tục cào cửa rồi cuối cùng phá cửa xông vào muốn cắn cậu kia.
Vậy Thi Lâu thì sao? Hắn cũng giống như vậy à?
Vô số câu hỏi lởn vởn trong đầu, cảm xúc kinh ngạc và bất an đan xen trong nội tâm thiếu niên.
Nha Thấu không thể ngờ rằng cuối cùng mình lại gặp Thi Lâu trong tình trạng chật vật thế này.
Ban nãy bị Thi Lâu húc ngã xuống đất, dù đã có đuôi giảm xóc nhưng vẫn đau cực kỳ, cộng thêm bầu không khí căng thẳng vừa rồi khiến khuôn mặt thiếu niên tái nhợt không còn chút máu nào. Hàng mi bất an run rẩy, hai tay chống xuống mặt đất sau lưng không dám cử động lung tung.
Con sói khổng lồ bấy giờ đã nhả tai cậu ra, nó nằm sấp xuống, có vẻ như muốn dùng chân trước để kéo thiếu niên vào trong ngực mình, nhưng khi thấy vết thương do bị ngã vừa nãy của thiếu niên, nó lại đứng dậy, cúi đầu há miệng về phía đùi của Nha Thấu.
【Quào?? Thi Lâu, tốt xấu gì anh cũng là người chơi bảng vàng, mất kiểm soát thì thôi đi, sao còn muốn gặm đùi bé nhà tui? Đừng nói là anh coi bé nhà tui thành đồ ăn đấy nhé!】
【Vừa nãy liếm tai là nếm thử trước, còn giờ là bắt đầu ăn bữa chính hả??? Đừng a a a! Má nó, cậu mà ăn thịt cộng sự của mình thì cậu cũng hẹo luôn đấy, đừng có làm chuyện ngu xuẩn!!】
Vết thương vẫn đang chảy máu, chân thiếu niên vốn trắng, có bị xước một tí cũng có thể thấy rõ, chưa kể đây còn bị trầy cả mảng da, trông nổi bần bật.
Cậu muốn rút chân về nhưng vừa cử động đã bị Thi Lâu đè lại.
Vuốt sói để giữ chặt đùi cậu, Nha Thấu khẽ rên hai tiếng, giọng hơi nức nở gọi hắn: "Thi Lâu."
Thi Lâu dừng lại, nhưng chỉ trong giây lát thôi lại tiếp tục động tác ban nãy.
Cảm giác ẩm ướt chạm vào da, con sói khổng lồ liếm láp chỗ vết thương đang rỉ máu trên chân thiếu niên. Tuy rất cẩn thận nhưng vì lưỡi nó thô ráp nên làn da trắng nõn của cậu vẫn bị cọ xát đến mức đỏ cả lên.
Vết thương sau khi bị nó liếm qua, vết thương ban đầu bắt đầu lành lại với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường, chỉ có điều chỗ da bị lưỡi thô ráp của nó cọ xát có hơi đỏ, nhìn qua còn nghiêm trọng hơn cả vết thương lúc mới ngã.
Vết thương ban đầu sau khi bị nó liếm qua ấy vậy mà bắt đầu lành lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Chỉ là chỗ da bị liếm đỏ kia trông còn nghiêm trọng hơn cả lúc mới ngã.
Thi Lâu tức thì dừng lại.
【Đù?? Không ngờ đấy, Thi Lâu đang trong trạng thái cuồng bạo mà phải không? Tôi còn tưởng cậu ta muốn cắn vợ tôi nữa, thì ra là trị vết thương cho vợ à?】
【Kỹ năng thiên phú của Thi Lâu à? Tôi chưa thấy bao giờ, kỹ năng thiên phú của hắn là gì vậy? Chữa lành vết thương à?】
【Chính xác mà nói thì không phải chữa lành vết thương đâu, nhưng cũng gần như vậy, giống tái tạo tế bào hay sao ấy? Với lại lúc trước tôi chưa thấy hắn dùng cho người khác bao giờ, hắn dùng cho mình còn hiếm nữa là, nhưng lúc đó hắn không dùng như vậy. Nói tóm lại là tên thối Thi Lâu này tranh thủ sờ mó bé xinh đẹp!】
【Vô lại làm bạn với vô lại, Dung Xích thì đánh không chết, Thi Lâu lại khó đối phó, bảo sao Thẩm Thính Bạch lại đề phòng hắn như thế.】
【Phó bản trước có Dung Xích tặng thuốc, phó bản này lại được Thi Lâu hóa sói trị vết thương cho, quan trọng hơn là hai người này khá thân nhau thì phải? Muốn thấy dáng vẻ của bọn hắn sau khi ra ngoài ghê.】
Trong chốc lát Nha Thấu không đoán được Thi Lâu có ý gì. Sói khổng lồ ngẩng đầu lên, khi đối diện với đôi mắt màu hổ phách kia, cậu cảm thấy mình có thể thấy rõ hai chữ chột dạ trong mắt hắn.
Hắn không hề tỏ ý muốn tấn công mình, mức độ nguy hiểm không cao, giờ còn chữa lành vết thương cho mình, vậy rốt cuộc Thi Lâu đang ở trạng thái gì?
Chân Nha Thấu không còn đau nữa, cậu chống tay xuống đất như muốn bò dậy, giây tiếp theo trước mắt cậu tối sầm, bộ lông mềm mại ập vào mặt.
— Thi Lâu nằm xuống, nhét cậu vào ngực mình.
Trên lưng hắn dính đầy máu nhưng chỗ ngực với bụng không có, giữa đám lông sói màu bạc xinh đẹp có một con sói con đang cố gắng giãy giụa. Tai của sói con có màu xám trắng, lẫn vào giữa trông khá hài hòa.
Dù sao cũng không phải người sói thật nên Nha Thấu không hiểu hành động này có ý nghĩa đặc biệt gì trong tộc của hắn.
Cậu vất vả giãy giụa mãi mới ló được cái đầu ra thì cảm thấy đầu sói gác lên đầu mình, không đè hẳn xuống mà chỉ dùng cằm cọ tai cậu.
Thi Lâu không đè hẳn lên người Nha Thấu nên cậu bị vùi bên trong cũng không thấy ngộp thở, có điều cứ bị hắn cọ qua cọ lại thế này thấy hơi buồn buồn.
【Đây là hiện trường hít mèo cỡ bự hả?】
【Yêu cầu nói cho chuẩn nha, đây là hiện trường hít sói con. Càng nói càng tị huhu, Thi Lâu, sao số cậu đỏ thế hả! Tui cũng muốn hít!】
【Chẳng lẽ có mình tôi để ý đến vấn đề tại sao Thi Lâu lại biến thành kiểu này à? Trông hắn không giống mấy người sói đang phát cuồng khác, lúc nghe nói hắn tiến vào trạng thái cuồng bạo tôi còn thấy ngạc nhiên ấy.】
Nha Thấu cũng rất để ý đến vấn đề này, nhưng giờ tóc với tai cậu đều bị Thi Lâu liếm rối tung cả lên, cậu buộc phải cụp tai xuống để né hắn, chứ để hắn cọ thêm lúc nữa thì chắc không còn gì lưu luyến nữa rồi.
"Sói con đáng yêu quá."
Nha Thấu dừng lại, nghiêng đầu nhìn hắn tỏ ra khó tin.
Cậu ở gần với Thi Lâu nên vô cùng chắc chắn đây là lời Thi Lâu nói, giống với giọng nói trong máy truyền tin như đúc.
Biến thành sói rồi vẫn nói chuyện được à?
Nha Thấu bối rối, nhìn 001 đang ngập ngừng với ánh mắt cầu cứu.
001:【Cơ sở dữ liệu cho thấy bọn họ nói chuyện được, nhưng người sói ở trạng thái cuồng bạo không có lý trí, phần lớn thời gian chỉ biết gầm rú nên nhiều người hiểu lầm rằng người sói biến về nguyên hình vào đêm trăng tròn sẽ không nói được.】
Lúc 001 đang giải thích. Thi Lâu lại dán sát vào gáy cậu, ngửi mãi ở đó: "Đáng yêu hơn anh tưởng tượng nhiều."
【Hệ thống Tình yêu thông báo: Điểm thiện cảm của người chơi Thi Lâu tăng 5, tổng điểm thiện cảm: 75.】
Hơi thở phả vào nơi mẫn cảm như gáy khiến cả người Nha Thấu cứng đờ, cậu bắt đầu vùng vẫy.
Tí sức này với hắn chẳng khác gì mèo cào, Thi Lâu khó hiểu nhìn sói con một cái rồi lại tiếp tục hành động của mình.
Hắn há mồm, định ngậm thiếu niên dựng cậu đứng lên.
Da sói con rất non nớt nên không nằm rạp trên mặt đất được, nếu không đầu gối sẽ bị đỏ.
Nhưng sói con nhỏ quá, đêm trăng tròn mà vẫn không biến thành sói được, nếu ngậm trong hình thái con người thì cậu sẽ bị thương mất.
Sói khổng lồ xoắn xuýt không thôi.
Hình như hắn rất thích gáy cậu, Nha Thấu khó khăn trở người, đưa tay muốn sờ đầu hắn, giọng căng thẳng: "Thi Lâu, anh còn nhớ tôi không?"
"Nhớ." Ngay khi cậu cất lời là Thi Lâu đã nhận ra rồi: "Nha Nha."
Hắn trả lời bình thường, nhìn không thấy có vẻ gì là đang vào trạng thái cuồng bạo cả, chẳng lẽ thông tin sai rồi?
Thiếu niên xinh đẹp chìm trong lớp lông mềm mại, trên tai cậu toàn là mùi của Thi Lâu, điều này khiến hắn vô cùng hài lòng.
Cảm nhận được cảm xúc vui vẻ của hắn, Nha Thấu cũng thả lỏng hơn nhiều: "Vậy nhiệm vụ của anh xong chưa?"
Cả chiều không liên lạc được, giờ xuất hiện lại đầy máu trên người khiến Nha Thấu hơi lo lắng.
Nghe vậy Thi Lâu dừng lại, ánh mắt lộ vẻ khó hiểu: "Nhiệm vụ gì?"
Nha Thấu:?
"Thì nhiệm vụ người chơi ấy." Nha Thấu nghe hắn hỏi mà ngẩn người, cậu lắp bắp trả lời, trong lòng bỗng có linh cảm chẳng lành.
Sói khổng lồ nhìn cậu chăm chú: "Nhiệm vụ người chơi là gì?"
Môi Nha Thấu mấp máy, cậu có rất nhiều lời muốn nói nhưng chẳng biết mở miệng từ chỗ nào.
Im lặng hồi lâu, cậu lại thử hỏi: "Thế phó bản với điều kiện vượt ải? Anh biết mấy cái này không?"
"Là cái gì?" Thi Lâu nhìn thiếu niên dưới thân mình, cảm thấy mấy từ này nghe hơi quen tai nhưng có thứ gì đó ngăn hắn nhớ ra, khiến đầu hắn đau nhức. Hắn nói với Nha Thấu vẫn đang cố nhắc nhở mình: "Sói con ồn ào quá."
"..." Nhắc cho nhớ mà còn quát người ta, tôi không thèm nói chuyện với anh nữa!
Cậu nghe mà tức, quay mặt sang chỗ khác, từ chối giao lưu với Thi Lâu.
Nhưng cậu cũng nhận ra rõ một điều, tuy Thi Lâu còn nhớ cậu nhưng giờ hắn đã quên mình là người chơi, và cả nhiệm vụ của hắn nữa.
Giờ Nha Thấu đang bị đè trên mặt đất, cậu cảm thấy tác dụng của việc tắm rửa vào ban tối đã hoàn toàn đi tong vì lần ấn này, nhưng Thi Lâu lại mảy may không nhận thức được điều gì, hắn cúi đầu, chạm mũi vào mũi cậu, sau đó thè lưỡi liếm mặt cậu.
Đã có kinh nghiệm trước đó nên lần này Thi Lâu cẩn thận hơn nhiều, tuy vậy nhưng lưỡi sói của Thi Lâu rất thô ráp nên Nha Thấu vẫn thấy không thoải mái.
Cảm giác ẩm ướt liên tục chà xát chỗ chóp mũi, Thi Lâu biến thành sói khổng lồ khác hẳn với Thi Lâu từng nói chuyện với cậu qua máy truyền tin.
Cảm giác này không tốt chút nào, bầu không khí xung quanh bắt đầu trở nên dinh dính, Nha Thấu cố gắng nói gì đó để đánh lạc hướng Thi Lâu: "Anh bị thương à?"
Thi Lâu: "Hả? Không."
"Vậy máu trên người anh?"
Cái đuôi sau lưng Thi Lâu vẫy nhẹ: "Là do giết thủ lĩnh người sói để lại, không phải máu của anh."
Thế chắc nhiệm vụ của hắn hoàn thành rồi, Nha Thấu suy nghĩ.
Thi Lâu dừng vẫy đuôi: "Nha Nha đang lo lắng cho anh à?"
"... Chúng ta là cộng sự."
Giữa cộng sự với nhau, dù là ai thất bại hay tử vong thì người còn lại cũng sẽ không rời khỏi phó bản được hoặc tử vong theo. Là cộng sự với nhau nên cậu đương nhiên phải quan tâm rồi.
"Cộng sự?" Thi Lâu tự động hiểu thành một ý nghĩa khác, ánh mắt rực lửa: "Vậy là Nha Nha đồng ý rồi à?"
Đồng ý cái gì?
Nha Thấu không hiểu Thi Lâu đang nói gì? Thi Lâu ở trạng thái này làm cậu hơi sợ.
Cậu không đáp, Thi Lâu coi thành cậu ngầm thừa nhận. Nhìn bằng mắt thường cũng thấy con sói khổng lồ hưng phấn hẳn lên, nó móc sói con trong ngực mình ra, không ngừng dụi dụi.
Áo Nha Thấu vốn rộng thùng thình, sau khi bị hắn ủi một lúc thì vạt áo vốn che khuất được mông giờ dồn một đống ở eo.
Thi Lâu ngậm áo cậu, muốn kéo lên tiếp thì bị Nha Thấu hoảng hốt ngăn lại.
Sói Thi Lâu không hiểu: "Nha Nha đồng ý rồi mà?"
Cậu đồng ý cái gì hả!
"Tôi đâu có." Nha Thấu sắp hỏng mất, cậu lờ đi hơi nóng trên mặt, không cho Thi Lâu lại gần người cậu thêm nữa.
Nha Thấu tóm chặt vạt áo, vừa chống cự con sói vừa rưng rưng cầu cứu 001: "Rốt cuộc tình trạng hiện giờ của hắn là sao vậy?"
Quá mâu thuẫn, vừa nhớ được mình lại vừa quên mất nhiệm vụ và phó bản, giờ còn nói cậu đồng ý cái gì đó rồi còn muốn lột quần áo của cậu nữa.
Con sói dê xồm này! Mặt cậu đỏ bừng, thầm mắng trong đầu.
【Vào nhưng không vào hẳn.】001 nhìn chằm chằm cái đuôi sói khổng lồ đang đong đưa, từ sau khi bắt được sói con, hắn trông hưng phấn cực kỳ, vài điểm hiện giờ đều khớp với những gì đã tra cứu được trước đây:【Có vẻ như hắn bị một trạng thái khác ảnh hưởng, sau đấy lại đánh nhau với thủ lĩnh người sói, lúc suy yếu không thể áp chế nó được nữa nên bị động tiến vào trạng thái cuồng bạo.】
Giọng 001 khá nghiêm túc:【Cuối cùng hắn vẫn cuồng hóa, có một số việc cậu không thể thương lượng với hắn đâu, tôi đề nghị ký chủ dùng đạo cụ dịch chuyển ngay bây giờ.】
Trạng thái gì mà cậu phải dùng đạo cụ dịch chuyển? Nha Thấu do dự hỏi thử: "Thế trạng thái kia là gì?"
【... Cậu muốn biết thật à?】
"Ừm."
001:【Trạng thái động dục.】
Nha Thấu:!!!
【Lúc trước hắn nói cậu đồng ý rồi, ý là chỉ cái chuyện phải làm khi vào trạng thái này ấy. Lúc tỉnh Thi Lâu còn nghe cậu chứ giờ hắn đang... tốt nhất là chạy nhanh lên.】
Gì, gì hả?
Cậu không kịp sốc, khuôn mặt trắng nõn nhanh chóng ửng hồng, đôi mắt màu lam trợn to lên, đến sức lực chống cự cũng giảm đi nhiều.
Chính lúc lơ là này, ngay giây sau Nha Thấu cảm thấy bụng mình lạnh toát, cậu cuống quít cầm áo kéo xuống.
Vòng eo trắng ngần lộ ra ngoài chút xíu cũng đủ khiến sói Thi Lâu ngẩn ra tại chỗ, cả móng vuốt cũng cứng đờ, hắn rụt móng vuốt về, bối rối nhìn ánh mắt xấu hổ đầy giận dữ của thiếu niên.
【Hệ thống Tình yêu thông báo: Điểm thiện cảm của người chơi Thi Lâu tăng 5, tổng điểm thiện cảm: 80.】
Sử dụng đạo cụ dịch chuyển ở ngay trước mắt hắn là chuyện không thể, Nha Thấu biết rõ chuyện gì sẽ xảy ra nếu mình tiếp tục ở lại đây, mọi đường dường như đều bị bịt kín.
Nha Thấu hít sâu một hơi, nhẹ giọng cất lời trước khi Thi Lâu định làm gì: "Cho tôi đứng dậy trước được không?" Cậu nói thêm: "Dưới đất bẩn quá, lại còn cứng nữa, lưng tì xuống đau lắm."
Lời cậu nói không phải nói dối, vừa bẩn vừa cứng là thật, nhưng mục đích khi nói mấy lời này là giả.
Con sói thả cậu ra, cậu xoa hai má ửng đỏ của mình rồi nói nhỏ: "Cảm ơn anh."
Giả vờ vô tội vô hại, lúc hắn vừa buông lỏng cảnh giác, tay phải cậu lặng lẽ cầm lấy đạo cụ dịch chuyển mà lúc nãy chưa dùng.
Nha Thấu: "Đợi anh tỉnh rồi chúng ta gặp lại."
Một giây sau, vợ yêu mà mình nhớ mong mãi biến mất trước mặt sói ta.
Muốn đứng dậy là giả, muốn chạy trốn mới là thật.
...
Đạo cụ dịch chuyển ngẫu nhiên, nếu không phải tên kia làm cậu sợ thì Nha Thấu đã chẳng chạy nhanh như vậy.
Hai NPC dẫn đường bị cậu đánh ngất xỉu, chỗ cậu giấu người lại ở ngay bên cạnh Thi Lâu, chắc sẽ không bị phát hiện đâu nhỉ?
Hệ thống Tình Yêu:【Không đâu, hắn chỉ muốn tìm cậu thôi.】
"..." Lời này nghe chẳng thấy tốt lành gì cả.
Vị trí hiện tại của Nha Thấu trông giống như đang ở trong khu nhà ở, đạo cụ dịch chuyển không đưa cậu đi xa lắm, chỉ đưa cậu từ khu B trở lại khu C.
Khoảng cách giữa hai khu này không xa, có lẽ chỉ một lúc nữa là Thi Lâu sẽ lần theo mùi tìm đến đây.
Nha Thấu cẩn thận trốn trong gầm cầu thang, nghĩ xem mình có thể trốn ở đâu? Cuối cùng phát hiện ra hình như mình không có chỗ nào đến trốn cả.
Cả tòa nhà chìm trong bóng tối, ngay cả đèn cảm ứng trong hành lang cũng bị tắt, bóng tối ẩn chứa những điều chưa biết và những điều chưa biết là nguồn gốc của nỗi sợ hãi.
Giữa lúc căng thẳng, dường như cậu nghe thấy tiếng gầm rú của dã thú vang lên từ trên đỉnh đầu mình.
Có thứ gì đó đang từ trên tầng đi xuống, không cần đoán cũng biết thứ đó chắc chắn là người sói cuồng bạo.
Cậu luôn nghĩ về chuyện của Thi Lâu, gần như quên mất rằng trong nội thành còn có một nhân tố bất ổn nữa đó là người sói cuồng bạo.
Đạo cụ có rất nhiều, nhưng nếu phân loại cụ thể theo từng loại thì không nhiều lắm. Trong số đó có đạo cụ dịch chuyển là được sử dụng nhiều nhất, giờ chỉ còn một ít. Trước khi người sói xuống tầng phát hiện ra mình, Nha Thấu cắn răng dùng thêm cái nữa.
Chẳng biết có phải do ảnh hưởng của từ trường trong nội thành hay không mà cậu chỉ có thể dịch chuyển trong nội thành. Lần này cậu lại quay về khu B, đã vậy còn vừa khéo ở ngay bên đường đối diện với chỗ cậu vừa rời đi.
Nha Thấu: "..."
Cũng may Thi Lâu không còn ở đó nữa, Nha Thấu lặng lẽ đi qua, sau khi thấy hai thợ săn mình giấu đi không sao thì khẽ thở phào.
May quá, cậu không làm liên lụy đến người khác.
Bây giờ cậu cũng rất đau đầu, vốn dĩ muốn đến khu S, nhưng giờ hai người này ngất xỉu rồi nên cậu không biết đến đó kiểu gì, mà cũng không thể ngồi đây chờ được.
Nha Thấu tiến tới, cẩn thận vỗ vai bọn họ, nhưng vỗ mãi cũng không thấy tỉnh.
"Tôi đập có mạnh đâu nhỉ?" Nha Thấu buồn bực.
【Nhưng cậu đập nhuần nhuyễn lắm.】
Nha Thấu mím môi, tự hỏi phải làm sao bây giờ.
Đang suy nghĩ thì cậu cảm giác có thứ gì đó đang nhìn mình chằm chặp. Nha Thấu vừa quay đầu thì thấy con sói khổng lồ vốn không ở đây chẳng biết đã đứng bên ngoài cửa từ khi nào, đang nhìn cậu qua cửa sổ.
Mặc dù Thi Lâu đang là một con sói nhưng Nha Thấu cực kỳ chắc chắn rằng hắn đang nổi giận.
Nha Thấu nuốt nước bọt, lùi về sau.
"Ra đây."
Giọng điệu không còn như lúc nãy nói chuyện với cậu nữa mà giống như đang cố gắng kiềm chế gì đó, nghe không được tốt cho lắm.
"Anh nói lại lần nữa, ra đây."
Nhận ra thiếu niên định chạy, Thi Lâu nói tiếp: "Em không muốn hai người họ xảy ra chuyện gì phải không?"
Hắn không muốn làm hại người vô tội, chỉ muốn thiếu niên không chạy trốn nữa thôi.
Thiếu niên giống hệt con lươn trơn trượt, vừa nắm trong tay được lúc là chạy biến.
Nha Thấu chỉ có thể cắn răng đi ra ngoài.
Giờ nói lý với Thi Lâu thì hắn không nghe, nhìn hắn có vẻ cực kỳ tức giận, đã vậy còn đang trong trạng thái khá là lúng túng, tình hình hiện tại chẳng lạc quan chút nào.
Vừa bước ra, cậu đã bị Thi Lâu dùng móng vuốt kéo đến, ôm vào lòng.
"Vừa nãy em chạy cái gì?" Thi Lâu trong hình thái sói hung dữ cực kỳ, Nha Thấu bị hắn quát mà ngơ luôn.
Trừng hắn xong, cậu tủi thân vùi vào ngực hắn không nói lời nào.
Thi Lâu vốn đang giận, nhưng bị thiếu niên chủ động nhào vào ngực thế này, cả người sói đều cứng ngắc.
Khi thiếu niên ngẩng mặt lên lần nữa, đôi mắt cậu ướt sũng, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ nhăn lại khiến từng đường nét trên khuôn mặt cậu càng thêm diễm lệ, thu hút.
Cậu tóm lấy một nhúm lông ngực của sói Thi Lâu, chớp mắt nhìn hắn rồi nhanh chóng cúi đầu xuống, giọng thủ thỉ: "Thi Lâu, tôi sợ lắm."
Nỗi sợ hãi len lỏi, nước mắt ứ trong mắt ngày càng nhiều nhưng không rơi xuống, mãi sau mới không kìm nén được nữa mà lăn dài trên má.
"Anh làm tôi sợ."
Trong ký ức hiện tại của Thi Lâu, hắn chưa từng gặp qua thiếu niên này, rõ là cậu bỏ trốn trước, thế mà giọng mình mới hơi nặng nề đã bắt đầu rơi nước mắt.
Nước mắt nhỏ xuống móng vuốt của hắn, khiến lòng Thi Lâu thắt lại, hắn cảm thấy từng câu từng lời của thiếu niên như đang giẫm lên trái tim hắn vậy.
Giọng Thi Lâu bất giác nhẹ theo: "Anh làm gì mà em sợ?"
"Tự dưng anh nói thế kia." Cậu cắn môi dưới khiến nó đỏ rực.
Thi Lâu: "Anh tưởng em hiểu, hơn nữa em đồng ý rồi."
Nha Thấu nhắm nghiền hai mắt, thút thít nói: "Vậy cũng phải chờ đến khi thành niên chứ."
Thi Lâu đứng lên: "Em mấy tuổi rồi?"
"... 18."
Số tuổi này ngoài phe loài người ra, đặt vào hai phe còn lại thì phe nào cũng chưa thành niên.
Hiện giờ Thi Lâu không có ký ức liên quan đến phó bản nên không nhớ được thân phận thật sự của hai người, hắn chỉ cho rằng trước mặt mình là một con sói con có mùi của ma cà rồng trên người thôi.
Trong nhận thức của hắn thì hắn sẽ không ra tay với người sói ở độ tuổi này.
Thi Lâu nhìn cậu một lúc: "Nhưng anh cũng chưa thành niên."
"..."
Cậu quên mất! Tuổi thành niên của người sói là năm mươi tuổi nên Thi Lâu cũng chưa đủ tuổi thành niên.
Nha Thấu nhắm mắt: "Thế nên hai chúng ta chưa làm chuyện ấy được."
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Bị ảnh hưởng bởi hai trạng thái nên Thi Lâu cực kỳ gắt gỏng, nhưng hắn lại không dám làm gì thiếu niên, hắn sợ mình mà làm gì thì thiếu niên lại nói hắn làm cậu "sợ".
Giọng Nha Thấu run run: "Anh nhịn đi nhé?"
Thi Lâu nghe mà tức cười, nhẹ nhàng ngậm thiếu niên tha vào một căn phòng bỏ trống.
Thật ra vừa rồi hắn không đi tìm thiếu niên mà là đi tìm chăn nệm để làm ổ trước. Lúc vừa đứng dậy chuẩn bị đi tìm thì ngửi thấy mùi của Nha Thấu bên cạnh.
Thi Lâu cẩn thận đặt cậu vào cái ổ mình đã chuẩn bị sẵn, lật người cậu lại.
Nha Thấu muốn quay lại thì bị móng vuốt của hắn ấn xuống, cậu hốt hoảng nói: "Anh định làm gì?"
"Làm sạch người giúp em." Thi Lâu nói: "Em nói dưới đất bẩn còn gì?"
Làm sạch kiểu gì? Đừng bảo là hắn định liếm đấy nhé?
Nha Thấu vội vàng từ chối: "Tôi muốn tắm rửa."
"Nguồn nước cách đây hai trăm mét, đi không?" Thi Lâu hỏi.
Nha Thấu: "Thế tôi sẽ tắm sau, anh không cần giúp đâu."
Bị từ chối nhưng Thi Lâu cũng không giận: "Sau này sói con lớn rồi, vào đêm trăng tròn có biến thành sói được không?"
"Được chứ." Được con khỉ ấy, cậu có phải người sói thật đâu.
Với lại cậu là ma cà rồng đến răng nanh còn chưa dài, bao giờ Thi Lâu mới tỉnh lại vậy!
Thi Lâu nhìn chằm chằm vào sau mông cậu: "Sao em không thả đuôi ra?"
Hắn muốn nói từ nãy rồi, áo thiếu niên rất dài, đuôi thì bị nhét trong quần, lúc Thi Lâu ở dạng con người cũng có đuôi nên hắn biết nhét đuôi trong quần khó chịu lắm.
"Không muốn thả ra." Nha Thấu rầm rì.
"Ừm." Thi Lâu cúi đầu xuống, lại bắt đầu cắn tai cậu.
Bị cắn tai thôi cũng được, giờ hắn đang ở hai trạng thái chồng lên nhau, nếu cậu chống cự lại thì có khi sẽ rơi vào cục diện cực kỳ bất ổn. Nha Thấu vừa định thở phào thì cảm nhận được một ánh mắt nóng rực từ ngoài cửa sổ.
Cậu nghiêng đầu muốn xem là ai, vừa mới thấy cảnh tượng bên ngoài thì cả người tức khắc cứng đờ.
Một người có đôi cánh màu đen đang lơ lửng giữa không trung, tóc đen mắt đỏ, đang cúi đầu nhìn chằm chằm cậu.
— Lucifer.
Nói đúng hơn là nhìn chằm chằm vào cái tai đang bị cắn của cậu.
Thi Lâu lẩm bẩm: "Nha Nha, cho anh sờ đuôi của em đi."
Khuôn mặt nhỏ của Nha Thấu trắng bệch.
...
Tác giả nhắn lại:
Viết seg trên Tấn Giang á, mơ cũng đừng mơ. Khi Nha Nha không đồng ý thì ai cũng không được.
...
Lan tỏa cái n*ng, à nhầm cái nắng cho mọi người:3

Mặc dù giữa họ có một khoảng cách rất xa, nhưng khi bị kẻ kia nhìn chằm chằm, người báo tin vẫn thấy rùng mình, anh ta vội rụt đầu xoay người lại rồi nấp dưới cửa sổ.

Tim đập như tiếng trống bỏi, tay cầm máy truyền tin của anh ta run run, anh ta cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi đang dâng trào trong lòng khi vừa thấy ma cà rồng, ráng bình tĩnh báo lại đám ma cà rồng mình vừa trông thấy và số lượng ma cà rồng thấy trong nội thành.

"Có tổng cộng khoảng một trăm tên ma cà rồng, chừng hơn hai mươi là ma cà rồng thuần huyết, còn lại quá nửa đều là ma cà rồng có nồng độ máu cực cao."

Anh ta là người canh gác lãnh địa thợ săn lâu năm, rất hiếm khi nhận nhiệm vụ ra khỏi lãnh địa. Cho dù ra ngoài thì cũng mới gặp đám ma cà rồng lai, mà tên ma cà rồng vừa đột nhiên quay lại kia, từ trang phục cho đến đôi cánh cũng tốt hơn nhiều so với những ma cà rồng lai anh ta từng thấy trước đây.

Dù không phải là ma cà rồng thuần huyết thì cũng là ma cà rồng có nồng độ máu cao.

Tuy người báo tin đã cố gắng giữ bình tĩnh nhưng giọng anh ta vẫn run: "Phòng tuyến thứ nhất và thứ hai của ngoại thành đã bị phá vỡ, hiện tại bọn chúng đang tiến về phòng tuyến thứ ba, theo tốc độ trước đó thì mười lăm phút nữa sẽ đến nội thành!"

Ly Vân đi vào phòng ngủ: "Tình hình thương vong."

Người báo tin run giọng đáp: "... Nơi nào chúng đi qua, chết sạch."

Ly Vân dừng bước, im lặng hồi lâu mới lên tiếng: "Được, tôi biết rồi." Đoạn lại hỏi tiếp: "Thủ lĩnh và thân vương bên kia có đến không?"

"Tôi không biết." Giọng của người đưa tin bên kia đầy đau khổ, nỗi sợ hãi ập đến khiến anh ta gần như phát điên, lúc này anh ta chỉ có thể đập đầu liên tục để giảm bớt sự hoảng loạn.

Chỉ một ma cà rồng thuần huyết thôi đã cần bọn họ cử rất nhiều người đi vây đánh, vậy mà giờ ở ngoại thành đã có hơn hai mươi ma cà rồng thuần huyết. Những nơi chúng đi qua, không có bất cứ ai có khả năng giao chiến với chúng, đồng đội của họ bị thương đều sẽ bị vứt cho đám ma cà rồng có nồng độ máu thấp đi theo sau.

Đám ma cà rồng này không giết bọn họ luôn, nhưng việc bị hút cạn máu và cảm nhận sức sống của bản thân dần dần mất đi còn đau đớn hơn cả chết.

Người báo tin lẩm bẩm: "Bọn chúng đang trả thù."

Trang viên ma cà rồng là nơi bị tấn công đầu tiên, khi quân tiếp viện chưa đến, hầu như ma cà rồng trong trang viên đều chết sạch, những việc ma cà rồng đang làm hoàn toàn là để trả thù.

Máy truyền tin đang bật chế độ loa ngoài, Nha Thấu nghe rõ mồn một, cả người căng thẳng đến mức gần như dính vào trong tường rồi hòa làm một với nó.

Lúc trước khi cậu chạy ra ngoài, Lucifer và những người khác đang bàn bạc cách tấn công thợ săn, cậu biết chắc nó kiểu gì cũng xảy ra vì dù sao cốt truyện chính của phó bản cũng là trận chiến giữa các phe, nhưng cậu không ngờ nó sẽ thế này.

Cậu đang suy nghĩ miên man thì thấy Ly Vân nhìn mình, vốn đang hơi chột dạ nên cậu lặng lẽ vùi mặt xuống.

【Ma cà rồng đến nhanh thế nhỉ? Tôi nhớ lần phó bản mở ra lúc trước có nhanh thế này đâu?】


【Ông nghĩ xem, anh trai thấy bé con nhà mình bỏ trốn ngay trước mặt, không nhanh mới lạ. Còn dẫn theo hai mươi mấy ma cà rồng thuần huyết, này thành cơn thịnh nộ luôn rồi. Kiểu này bé con về thì thế nào mông cũng nở hoa, đánh cho ngoan mới thôi.】

【Ừ hứ... Các bác không nghĩ đến một cách nở hoa khác à? Cứ gì phải đánh? Lucifer đâu có nỡ đánh Nha Nha.】

【Cũng chưa chắc, mấy người không thấy bé con đang dùng thẻ biến hình à? Biết đâu đến lúc cả tai lẫn đuôi đều bị Lucifer trông thấy, thử nghĩ mà xem, bé con nhà mình ra ngoài chưa đầy một ngày đã biến thành sói con, mấy người hắn có nổi khùng lên không?】

【Nói gì nghe sợ thế! Giờ tôi chỉ mong mau đánh nhau đi! Mau chịt đi!】

001 ân cần hỏi:【Ký chủ, giờ cậu đang nghĩ gì vậy?】

"Ta hy vọng Lucifer đừng tới." Nha Thấu run rẩy nói.

Cậu luôn cảm thấy trước mặt có một cái hố to đùng đang chờ mình, nếu mình xử lý không thỏa đáng thì khả năng là sẽ ngã xuống cái hố này, lăn ùng ục xuống, chân đau mà mông cũng đau.

Hệ thống Tình Yêu cuối cùng cũng lên tiếng, nó thở dài, nói đầy thâm ý:【Tôi cũng hy vọng vậy.】

Lúc cậu đang ngẩn người, một tiếng hét chói tai vang từ đầu bên kia ở máy truyền tin của Ly Vân.

Kèm theo một giọng nói rất quen thuộc với Nha Thấu, khiến cậu giật mình suýt ngã sấp xuống: "Ly Vân, đã lâu không gặp."

— Thân vương thứ mười lăm.

...

Người báo tin cảm thấy có cơn gió lạnh buốt thổi qua đầu, ngón tay lạnh như băng của ai đó ấn lên da đầu mình, làm anh ta lạnh từ đầu đến tận tim.

Làn gió lạnh buốt ùa đến từ mọi phía, cả người anh ta run rẩy, vừa ngẩng đầu lên thì bắt gặp khuôn mặt tươi cười của ma cà rồng ngay trên đầu.

Chính là tên ma cà rồng vừa quay người sang nhìn về phía anh ta, không biết hắn đã đến sau lưng anh ta từ lúc nào, cũng không biết đã nghe được bao nhiêu rồi.

"Chà." Thân vương thứ mười lăm cười híp mắt ngồi xổm trên bệ cửa sổ, nụ cười cực kỳ quái dị: "Bắt được một con chuột báo tin này."

Người báo tin vốn đã hoảng loạn, lúc trông thấy ma cà rồng này thì nỗi sợ hãi lên đến đỉnh điểm, khiến anh ta hét toáng lên.

Thân vương thứ mười lăm thấy nhạt nhẽo quá nên thu lại ý cười trên môi, thờ ơ cầm lấy máy truyền tin trong tay anh ta.

Máy truyền tin vẫn chưa ngắt liên lạc, người ở đầu bên kia vừa khéo lại là Thánh tử Điện thờ của phe thợ săn.

"Ly Vân." Thân vương thứ mười lăm biết tên hắn, xùy một tiếng: "Lần trước ta gặp ngươi, ngươi vẫn là một thằng nhóc mới trưởng thành thôi."

Ly Vân không đáp lời, nhưng Thân vương thứ mười lăm mặc kệ, nói tiếp: "Chừng nào ngươi mới sửa phòng tuyến ngoại thành vậy? Vô dụng quá rồi."

Bị ma cà rồng khiêu khích, Ly Vân chẳng hề nổi giận, vẫn giữ nguyên vẻ lạnh nhạt thường ngày: "Các ngươi đang tuyên chiến à?"

Không nghe thấy mắng chửi giận dữ như tưởng tượng, Thân vương thứ mười lăm bĩu môi, cảm thấy Ly Vân chẳng thú vị bằng thánh tử đời trước, rõ là vô vị: "Không thì gì? Bọn ta rảnh lắm chắc?"

"Tấn công trang viên rồi bắt con non, giờ còn bắt cóc bé con đáng yêu ngoan ngoãn ngây thơ nhà bọn ta đi nữa, ngài đang tát vào mặt bọn ta đấy à, ngài thánh tử?"

Y dùng kính ngữ nhưng nghe chẳng có ý kính trọng nào, đoạn hình dung bé con của y nghe còn có cảm giác chân thành hơn nhiều.

Thân vương thứ mười lăm nhảy ra khỏi bệ cửa sổ, xòe đôi cánh giữa không trung, ấy vậy mà lại tha cho người báo tin, chỉ lấy máy truyền tin trong tay anh ta thôi.

"Mười lăm phút sau gặp lại ~ "

...

Máy truyền tin ngắt kết nối, Ly Vân nhanh chóng về phòng thay quần áo, trong phòng khách chỉ còn lại Thẩm Thính Bạch và Nha Thấu.

Chẳng qua Thẩm Thính Bạch đang tập trung vào chuyện ma cà rồng tấn công nên không để ý đến cậu, điều này khiến Nha Thấu thở phào.

Cậu vừa nơm nớp lo sợ nghe Thân vương thứ mười lăm nói chuyện, lúc nghe lời y khen mình, vạt áo gần như bị cậu vò nát.

Có xấu hổ, nhưng lo lắng còn nhiều hơn.

Thân vương thứ mười lăm đến rồi, có phải nghĩa là Lucifer cũng đến rồi không? Nha Thấu bất an bắt đầu nghĩ đến những chuyện sẽ xảy ra sau khi mình bị bắt được.

Điều quan trọng nhất hiện giờ là phải nhanh chóng giấu tai với đuôi đi.


Nha Thấu dùng mũ để che đôi tai, sau đó vào phòng tắm thay một chiếc áo phông rộng thùng thình vừa khéo che cái đuôi phình ra của mình.

Mặc dù phần ống quần vẫn hơi căng nhưng nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thấy có vấn đề gì.

Cậu xoay một vòng, để 001 kiểm tra một lượt, sau khi xác nhận không có gì khác thường mới đi ra ngoài.

Sói con đi ra từ phòng tắm, tai bị giấu kín, cái đuôi vốn có thể che đầu gối cũng bị nhét vào trong quần, tầm mắt của Thẩm Thính Bạch lưu luyến mãi chỗ cái mũ trên đầu cậu.

Nghĩ đến đôi tai mềm thấy trước đó, bên trong trắng nõn, còn có những sợi lông tơ mịn, sờ vào chắc thích lắm.

Sói con xinh đẹp, còn có lông tơ mềm mại nữa.

Không ngờ lại bị Ly Vân giành sờ trước, Thẩm Thính Bạch thấy hơi khó chịu.

Nha Thấu hơi không yên lòng, chẳng biết Thẩm Thính Bạch đang nghĩ gì mà ánh mắt hắn nhìn cậu ngày càng nguy hiểm.

Cũng may máy truyền tin của Thẩm Thính Bạch bỗng kêu lên làm dịu bầu không khí căng thẳng này, vừa kết nối, giọng nói ồn ào của Tôn Cảnh đã vang khắp phòng: "Đội trưởng Thẩm, anh mau đến đây đi! Có một con sói cao ba mét chạy vào, chúng tôi không cản nổi nó! Hình như nó rơi vào trạng thái cuồng bạo rồi!"

Anh ta vừa đuổi theo con sói vừa ngược gió nói chuyện Thẩm Thính Bạch: "Chết tiệt! Mấy con sói khác trong trạng thái cuồng bạo sẽ tấn công không phân biệt đối tượng, không cắn chết người sẽ không nhả. Thế mà con sói này chỉ chạy loanh quanh, nó chẳng những hất văng những người cản đường mà còn phá hoại nhà cửa nữa!"

Anh ta hít sâu một hơi, triệt để nổi khùng, giận dữ chửi to: "A a a a, đó là nhà của tao! Mẹ kiếp, mày đừng có đụng vào!"

Không biết rốt cuộc anh ta đã mua vào nhiêu căn trong nội thành nữa, Tôn Cảnh không ngừng gào thét bảo con sói kia nương tay.

Đầu bên kia quá ầm ĩ, Thẩm Thính Bạch cau mày để máy truyền tin cách xa tai ra chút: "Cụ thể là ở đâu?"

"Trong khu C! Hình như nó đang tìm cái gì đó, lại tăng tốc rồi, mẹ kiếp, tôi không đuổi kịp nổi!"

Lúc con sói này xông vào nội thành, anh ta còn tưởng là đến giúp bọn họ, dù sao sói cao đến ba mét cũng hiếm lắm, nếu như có nó giúp thì gánh nặng của họ sẽ giảm đi nhiều.

Ai ngờ con sói này lại vượt thẳng qua bọn họ, chạy như điên vào trong nội thành, rõ ràng là rơi vào trạng thái cuồng bạo rồi!

Con sói kia dừng lại, quay đầu nhìn anh ta một cái rồi sau đó lại nhanh chóng chạy đi, Tôn Cảnh vừa chớp mắt một cái đã thấy nó biến mất tiêu.

Tôn Cảnh dừng lại, thở hồng hộc, còn hơi xấu hổ: "Đội trưởng Thẩm, tôi mất dấu nó rồi."

"..." Thẩm Thính Bạch im lặng một hồi: "Tôi tới ngay."

Tôn Cảnh rưng rưng nước mắt: "Vâng."

"Sức tấn công của con sói kia rất khủng khiếp, đội trưởng Thẩm, nếu anh gặp nó trên đường thì nhớ cẩn thận." Tôn Cảnh đang lải nhải thì cảm giác có gió lướt qua đầu mình, lúc ngẩng đầu lên thì thấy có cái gì đen đen vụt qua.

Thẩm Thính Bạch: "Được."

Tôn Cảnh còn muốn nói gì, trong lúc mơ hồ hình như anh ta nhìn thấy một người đàn ông tóc đen có đôi cánh màu đen thì phải, nhưng đến khi nhìn kỹ cũng chỉ thấy có một con dơi bay qua cách đó không xa.

Chắc là anh ta hoa mắt sau khi bị con sói kia làm cho phát điên.

...

Ly Vân đã thay xong đồ, hắn chưa bao giờ nghĩ sẽ giấu thân phận trước mặt Nha Thấu, bộ trang phục hắn mới mặc vào là bộ Nha Thấu thấy lúc chiều, áo choàng màu trắng viền vàng, cùng chiếc mặt nạ màu bạc.

Cả hai đều có việc phải rời đi, chỉ còn lại mình Nha Thấu.

Căn nhà cậu ở tạm lúc trước đã bị người sói phá hỏng cửa, hoàn toàn không ở được nữa, mà giờ cậu đang ở trong nhà của Ly Vân, Ly Vân không nói gì mà cậu cứ ở tiếp đây thì lại không phải phép.

Nha Thấu nhăn mặt, nghĩ xem có giải pháp nào tối ưu không.

Bên ngoài là người sói phát cuồng, ma cà rồng thì sắp vào nội thành tới nơi rồi, cậu phải nhanh chóng tìm cho mình một nơi an toàn.

Ly Vân nhìn thiếu niên đang trầm tư, hắn đi tới bên cạnh, muốn nắm tay cậu: "Em đi cùng tôi nhé."

Thẩm Thính Bạch nheo mắt, chắn giữa hai người: "Cậu ấy đi cùng tôi."

"Giờ không phải lúc cãi nhau, Thẩm Thính Bạch." Ly Vân giương mắt nhìn hắn, giọng điệu lạnh lùng: "Em ấy ở bên cạnh tôi sẽ an toàn hơn."

"Anh phải đến ngoại thành đối đầu trực tiếp với ma cà rồng mà? Trong hai mươi mấy ma cà rồng thuần huyết còn không biết có bao nhiêu thân vương, nếu bọn chúng làm cậu ấy bị thương, liệu anh có kịp bảo vệ cậu ấy không?" Khóe miệng Thẩm Thính Bạch cong lên: "Nhưng tôi đi xử lý người sói, cậu ấy ở bên cạnh tôi sẽ an toàn hơn."

"Hơn nữa tôi đâu có muốn cãi nhau với anh, tôi chỉ đang nghiên cứu thảo luận giải pháp tốt nhất với anh thôi thôi, không phải sao?"

Hai người dường như lại trở về dáng vẻ lúc mới đánh nhau, bề ngoài ôn hòa nhưng thực chất lại cuồn cuộn sóng ngầm.

Nha Thấu bị Thẩm Thính Bạch che ở phía sau, hoàn toàn bị che khuất nên cậu không thấy được Ly Vân với Thẩm Thính Bạch đang có biểu cảm gì, cậu chỉ cảm thấy mình như đang ngồi trên đống lửa, bỗng có xung động muốn chạy trốn.

Ly Vân hỏi thẳng Nha Thấu: "Nha Nha, em thấy sao?"

Thấy mũi dùi quay sang mình, Nha Thấu không muốn nhận củ khoai lang bỏng tay này chút nào, nếu có thể thì cậu không muốn theo ai cả, cậu chỉ muốn tìm một chỗ an toàn rồi trốn ở đó thôi.

Cậu không muốn đi theo ai hết.

Ngay lúc hai chữ "Nha Nha" xuất hiện, Thẩm Thính Bạch khựng lại: "Nha Nha?"

Hắn quay người, cúi đầu nhìn chằm chằm vào sói con đang quẫn bách, gọi tên hiện giờ của cậu: "Lure."

Nhìn Thẩm Thính Bạch thì có vẻ như hắn không biết tên thật của thiếu niên là gì, Ly Vân bỗng thấy thỏa mãn lạ kỳ: "Lâu lắm rồi, cũng là lần đầu tiên tôi gặp em ấy, em ấy tên là Nha Nha."

Cũng coi như giải vây gián tiếp giúp Nha Thấu, nhưng nghe sao cũng thấy không đúng ý. Hắn không nói còn tốt, vừa nói xong một câu, cậu đã thấy sắc mặt Thẩm Thính Bạch đen xì.

Thẩm Thính Bạch hỏi: "Hai người quen nhau từ lâu rồi?"

Ly Vân buộc tóc lên, mỉm cười: "Anh hiểu như vậy cũng được."

Hắn buộc tóc xong lại khôi phục vẻ lạnh nhạt như ban đầu, tóc bạc mắt vàng lại đeo mặt nạ, mặc áo choàng trông giống như vị thần trong thần thoại: "Hơn nữa, Thẩm Thính Bạch, anh vượt khuôn rồi đấy."

Bầu không khí bỗng trở nên ngột ngạt.

Thẩm Thính Bạch híp mắt nhìn NPC trước mặt: "Anh nói đúng, dù sao cũng phải hỏi ý kiến của Nha Nha."

Hắn gằn giọng gọi biệt danh của Nha Thấu làm Nha Thấu có ảo giác như kiểu mình bị hắn nuốt vào bụng ấy, cậu sợ hãi nuốt nước bọt, cẩn thận lùi về sau.

【Chết cười, hai tên này tranh giành cái gì thế không biết, cũng tám lạng nửa cân thôi, tên thật của bé con chỉ có mình Lucifer biết ha ha ha ha.】

【Sao lại tính tám lạng nửa cân được? Ít ra Ly Vân cũng biết biệt danh của vợ, còn Thẩm Thính Bạch thì quăng tám cái sào cũng không trúng, trông ghen nghiến cả răng kìa, ôi đàn ông, thay đổi nhanh thật.】

Lưng Nha Thấu dựa vào tường, cậu hít mũi một cái.

Tiền tuyến có Thân vương thứ mười lăm, giờ trên mặt cậu không còn đạo cụ ngụy trang, đi theo Ly Vân kiểu gì cũng sẽ bị nhận ra.

Thẩm Thính Bạch bắt sói, cậu đi theo hóng hớt làm gì, sói cao hai mét còn không đánh được chứ nói gì đến ba mét.

Rõ ràng từ lúc nhận được tin tức đến giờ mới chỉ trôi qua vài phút, nhưng Nha Thấu cảm thấy từng giây từng phút đều rõ giày vò.

Cậu ngập ngừng: "Các anh đi đi."

Thiếu niên không nói hẳn nhưng thái độ đã rất rõ rồi, cậu không muốn đi theo bất cứ ai.

Ly Vân trầm mặc một lát, biết mình không thể ép quá, nếu không cậu sẽ lại chạy mất giống như lần ở trong khu rừng kia, chạy đến nơi hắn không tìm được nữa.

"Đến khu S đi." Ly Vân nói: "Để tôi bảo người dẫn em đi."

Khu S gần điện thờ, ngoài điện thờ thì đó là nơi an toàn nhất, Nha Thấu không biết mấy khu trong này phân bố kiểu gì nhưng nghe S thì chắc là cao cấp lắm.

Miễn không phải đối mặt trực tiếp với ma cà rồng là được, ít ra cũng phải chờ đến khi tai của cậu biến mất.

Nha Thấu: "Cảm ơn anh."

...

Ly Vân giao cậu cho thợ săn chi viện thì rời đi, Thẩm Thính Bạch thì chỉ cần người không đi cùng Ly Vân là được nên không ý kiến gì nữa.

Hơn nữa đến khu S là lựa chọn tốt nhất hiện giờ.

Hộ tống cậu là hai thợ săn được trang bị vũ khí tinh nhuệ chịu trách nhiệm duy trì an ninh nội thành, đồng thời còn phải chú ý đến vị trí của người sói phát cuồng gần đó khi hộ tống Nha Thấu đi qua.

Nói là hộ tống nhưng nhiệm vụ của bọn hắn mới là hàng đầu.

Nha Thấu rất biết ơn bọn họ đã hộ tống mình nên cố gắng bám sát họ, không để mình trở thành gánh nặng cho họ, dù kiệt sức cũng cắn răng theo kịp.

Cậu chạy một lúc, bé con trong biển ý thức cũng thở hổn hển theo: "001, ngươi nói xem ta chạy xong đoạn này, liệu điểm thể lực có tăng không?"

【Cậu giỏi tìm niềm vui trong đau khổ ghê.】

Nha Thấu chạy mệt, không muốn nói chuyện nữa.

【Rèn luyện trường kỳ thì có thể, nhưng với tình trạng cơ thể hiện giờ của cậu thì theo tôi cậu nên từ bỏ ý nghĩ này thì hơn.】


"..."

001 sợ đả kích sự tích cực của cậu:【Nhưng giờ cậu đang ở trong khu Trốn thoát Kinh hoàng, chúng ta có thể cộng điểm nhận được sau khi vượt ải thành công vào điểm thể lực!】

"Ừm ừm."

Đêm trăng tròn, ánh trăng sáng hơn bình thường, theo quy tắc an toàn nên mọi nhà đều tắt hết đèn, không dám phát ra tiếng động nào.

Nội thành yên tĩnh, chỉ có tiếng bọn họ chạy.

Cơn gió mang theo hơi nóng thổi qua, bất cứ tiếng động nào xuất hiện xung quanh cũng sẽ bị chú ý, cho nên rung chấn mặt đất cực kỳ rõ ràng.

Có thứ gì đó đang gầm gừ, nghe tiếng động thì rõ ràng là đang chạy về phía này, và hình như nó rất to.

Một trong hai thợ săn hộ tống cậu cầm ống nhòm nhìn qua, sau khi thấy rõ thứ đang chạy đến thì lập tức thay đổi sắc mặt, anh ta níu tay thiếu niên rồi chạy: "Đi mau!"

Nha Thấu suýt nữa bị kéo ngã, cậu chỉ có thể gắng gượng chạy theo, trong khi đó cậu nghe thấy thợ săn kia gọi cho đội trưởng của mình: "Sói ba mét, khu B!"

Vậy nên thứ đang chạy về phía bọn họ là con sói ba mét đã xông vào nội thành kia?

Sau khi biết được, mặt mũi Nha Thấu tái mét, dù đang mệt lắm rồi nhưng cậu vẫn cố hết sức mà chạy.

Nhưng xe hai cẳng làm sao chạy lại được xe bốn cẳng, tiếng động ngày càng lớn, Nha Thấu quay đầu lại, thấy có một con sói khổng lồ màu bạc ở đằng xa đang cấp tốc chạy về phía bọn cậu.

Bất kể họ rẽ bao nhiêu khúc cua thì con sói kia vẫn bám sát phía sau, như thể mục tiêu của nó là đuổi về phía cậu vậy.

Lúc này Nha Thấu mới nhớ đến thiết lập phó bản: Ma cà rồng có một sức hấp dẫn trí mạng với người sói. Cho nên cậu cực kỳ chắc chắn, con sói kia đang nhằm vào cậu.

Nếu như mình cứ đi theo hai thợ săn này thì con sói đang phát cuồng kia sẽ giế,t chết bọn họ mất. Lúc trước đầu óc đang ong ong nên Nha Thấu không nghĩ tới điểm này, nhưng giờ nghĩ đến rồi thì cậu không thể bàng quan được, cậu không muốn trở thành gánh nặng cho bất cứ ai cả.

Bọn họ chỉ là NPC phổ thông, có khi còn chẳng có ý thức tự chủ, mà cậu thì có đạo cụ.

Hai thợ săn kéo cánh tay cậu rồi chạy, Nha Thấu mím môi tránh khỏi tay bọn họ. Vì dừng đột ngột nên Nha Thấu run chân ngã luôn xuống đất.

Chân mài xuống mặt đất gồ ghề xước một mảng, chẳng bao lâu bắt đầu rỉ máu.

Hai thợ săn kia dừng lại, muốn kéo cậu lên nhưng bị Nha Thấu né đi.

Bọn họ đúng là NPC không có ý thức tự chủ, không hiểu được hành vi của Nha Thấu, bọn họ chỉ biết làm theo quy tắc của thợ săn: "Chúng tôi sẽ không bỏ rơi đồng đội."

Nha Thấu chống tay bò dậy, hai chân như nhũn ra, đau ê ẩm.

Người sói chạy rất nhanh, Nha Thấu không có thời gian giải thích nên chỉ nhanh chóng xin lỗi: "Xin lỗi hai anh."

Hai NPC còn chưa kịp hiểu gì thì đã bị Nha Thấu đập cho một cái bất tỉnh, sau đó được cậu kéo vào căn nhà bên cạnh.

【Trông cậu thạo ghê.】001 vẫn còn thời gian nói chuyện phiếm với cậu.

"Lúc trước từng đập các anh."

001:【?】Lại còn các?

"Trêu ngươi thôi."

Nha Thấu không thể ở cùng chỗ với họ thêm nữa, cậu khập khiễng chạy đi, hỏi 001: "Quyền hạn của ngươi còn không?"

【Quyền hạn chỉ duy trì trong mười lăm phút thôi.】

Cho nên không còn.

Chân đau quá nên Nha Thấu không chạy xa được, cậu lấy đạo cụ dịch chuyển ra, lúc chuẩn bị ấn xuống thì bị Hệ thống Tình yêu ngăn cản:【Thiếu chủ, chờ chút —】

Ngay lúc cậu dừng tay, con sói khổng lồ màu bạc đã đứng ngay phía sau cậu, cặp đồng tử dựng đứng màu hổ phách nhìn cậu chằm chằm, làm cậu cảm thấy lạnh gáy.

Cái đầu khổng lồ của nó áp sát lại, ngửi mùi hương trên người thiếu niên, vì không để ý sức lực nên vô tình húc thiếu niên ngã xuống đất.

Thiếu niên vô thức rên một tiếng, mông chạm đất đè lên chỗ ẩm ướt: "Đau quá..."

Con sói khổng lồ dừng lại, ngay sau đó nó giơ vuốt lên, nhắm vào thiếu niên mà chụp xuống.

Lúc nó vung móng vuốt lên còn tạo ra một cơn gió, nhưng cơn đau trong dự kiến không xuất hiện, thay vào đó trên đầu cậu nhẽ bẫng, chiếc mũ cậu cố tình đội vào để che tai rơi xuống bên cạnh chân.

Đôi tai nảy ra ngoài, còn hơi run rẩy bất an.

Con sói này... định làm gì?

Chỉ thấy nó chậm rãi cúi đầu, há miệng rồi dùng răng nanh ngậm lấy một bên tai mềm mại của thiếu niên.

【Hệ thống Tình yêu thông báo: Điểm thiện cảm của người chơi Thi Lâu tăng 20, tổng điểm thiện cảm: 70.】

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK