Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vẫn cho rằng Dự Vương phi luôn ở bên cạnh mình lại bị không thể hiểu được mà tìm được rồi, khuôn mặt tuấn tú của Lưu Dục trực tiếp cứng đơ đến vô biểu tình.


Tào Mạt cố ý quơ quơ ở trước mặt hắn một chút, tốt xấu gì cũng cho một cái biểu tình kinh ngạc để hắn có chút cảm giác thành tựu vì mình là người đầu tiên chạy ra bẩm báo a. Hiện tại đơ mặt thành như vậy tính sao bây giờ?


Lưu Dục hất cái móng vuốt bự của hắn ra, "Ngươi nói là tìm được rồi? Ai tìm được? Ở nơi nào?"


Vẫn không kinh ngạc? Ngược lại có điểm giống như đang thẩm vấn phạm nhân.


Tào Mạt vội vàng khom người mà đứng, bẩm báo: "Điện hạ còn nhớ rõ khi còn ở hành cung suối nước nóng, có phái người truyền lời cho thuộc hạ về chuyện nhìn chằm chằm đám người Lư Quân Mạch cùng Triệu Quân hay không?"


Lưu Dục gật đầu.


"Thuộc hạ trong tối ngoài sáng ngày đêm giám thị, phát hiện bọn họ gần đây thường xuyên ra vào nơi đã từng là sản nghiệp của Vương Tư Mã cùng Nghĩa Quốc công phủ, hai ngày trước bọn họ đột nhiên không đi nữa, thuộc hạ liền phái người lẻn vào phủ đệ của bọn họ thám thính một chút, Lư Quân Mạch bên này đề phòng nghiêm ngặt, vô pháp tới gần, nhưng Triệu Quân bên kia lại đang sửa chữa một tòa phủ đệ mới mua, có tiểu đồ lệ nghe được Triệu Quân hôm qua đi mua rượu uống mừng với mẫu thân, nghe thấy hắn nói, Dự Vương phi còn sống, hắn đã tìm được chỗ nàng an thân, nhưng chỗ cụ thể, hắn lại mịt mờ không đề cập tới."


Lưu Dục nghe xong, xoay người lại lên xe ngựa, nói với Kiều Tam: "Tiến cung!"


Ven hồ Hàn Yên, Tang Hoàng Hậu ngồi trước mặt Tống Dật, nói: "Tống tiên sinh nếu có rảnh, vẽ cho bổn cung một bức được không?"


Tống Dật dùng gần hai canh giờ vẽ cho nàng một bức họa đoan trang uy nghiêm mà nhất quốc chi mẫu nên có.


Tang Hoàng Hậu nhìn đến bức họa cuối cùng cười, "Luận dung mạo, bổn cung xác xác thật thật là thua kém quá nhiều!" lần đầu tiên nằm trong cùng một bức họa với Dung Quý Phi, thể hiện ngang sức ngang tài, Tang Hoàng Hậu liền nghĩ nếu vẽ riêng cho mình một bức thì sẽ như thế nào.


Bức họa nhìn thấy ngày hôm ấy ở Lưu Li các thật sự quá mức kinh diễm, đến nay nàng còn thường xuyên nhớ đến hình ảnh khi Mộ Dung Cửu rơi xuống. Đêm khuya mộng hồi, nàng cũng không phân biệt được là nữ nhân kia có phải đã không còn nữa hay không. Nhưng đêm qua nhìn đến hai người các nàng trong bức Vạn dặm giang sơn đồ kia, Tang Hoàng Hậu một đêm vô mộng, lần đầu ngủ đến thần thanh khí sảng.


Sáng sớm nghe tâm phúc nói, Hoàng Thượng tháo bức họa hắn cùng Dung Quý Phi mà Họa Cốt tiên sinh từng vẽ treo trong Chiêu Dương điện kia xuống, hiện giờ treo lên là Vạn dặm giang sơn đồ của Tống Dật.


Tâm phúc nói mấy thứ này đại khái là muốn cho nàng cao hứng đi, nhưng nàng lại bình tĩnh đến độ cả bản thân nàng cũng thấy ngoài ý muốn. Phảng phất như đó là chuyện nằm trong dự kiến, nhưng cũng là chuyện râu ria, tựa như nàng chưa từng để ý chuyện trong Chiêu Dương điện từng treo bức họa của Mộ Dung Cửu.


Trong lúc nhất thời, nàng cũng cảm giác được tâm thái của mình trở nên rộng rãi đến không thể tưởng tượng. Hôm nay đột nhiên muốn gặp vị họa sư này.


"Nương nương là mẫu nghi thiên hạ, tư dung của ngài người bình thường sao có thể so."


Tống Dật rất ít dùng kính ngữ đối với người khác, nhưng trước mặt nữ nhân này, lại không tự chủ được mà dùng kính ngữ.


"Bổn cung tạm thời coi đây là ngươi tán dương đi." Rõ ràng là lời khen tặng bình thường, những người khác cố tình dùng miệng lưỡi sùng kính nói ra lại không chân thành bằng một góc Tống Dật cứ bình bình đạm đạm mà nói ra như vậy.


Tống Dật dứt lời, đứng dậy, khom người, Tang Hoàng Hậu ngốc, "Tống tiên sinh đây là làm gì vậy?"


"Tống Dật cậy mình là đệ tử của Họa Cốt tiên sinh, tài nghệ có thể hữu hạn, nhưng vẫn muốn vì nương nương mà viết một thiên truyện ký, mong nương nương thành toàn." Nhân vật truyện ký, đây là đặc sản của《 Kinh Hoa Lục 》, ghi chép lại chuyện đời của cái nhân vật trọng yếu, cùng với những biến cố trọng đại v.v.


Tang Hoàng Hậu đang do dự, tuy rằng thân cư thâm cung cũng biết về ảnh hưởng của《 Kinh Hoa Lục 》, quan viên tiền triều đều lấy chuyện được nhập vào《 Kinh Hoa Lục 》 làm vinh dự, còn bị sử quan lên án rất nhiều, nhưng cũng không ngăn được nhiệt tình muốn được vào 《 Kinh Hoa Lục 》 của triều thần, nhưng mà, Tống Dật tùy tiện nói muốn viết truyện ký về nàng, Tang Hoàng Hậu thật là có chút không thích ứng.


"Đây là chuyện tốt, Hoàng Hậu vì sao không đáp ứng?"


Hai người theo tiếng nhìn lại, liền thấy Khai Nguyên đế ngược gió mà đến. Trên mặt cạo thật sự sạch sẽ, so sánh với vẻ đồi bại uể oải lúc Dung Quý Phi "chết" trước đó, hiện tại cả người tinh thần phấn chấn, nét mặt toả sáng, người phảng phất như trẻ ra mười tuổi.


Tang Hoàng Hậu vừa muốn đứng dậy chào, Khai Nguyên đế đã từ xa cản lại, Tang Hoàng Hậu đương nhiên bất động, chỉ là cả Tống Dật cũng bất động theo làm cho hắn có chút ngoài ý muốn.


Khai Nguyên đế trước kia cũng chưa để tâm quan sát họa sư dân gian này, nhưng trong ấn tượng của hắn Tống Dật tuy là nữ tử, lại đại khí tiêu sái, lễ nghi cũng coi như chu toàn, nhưng không hiểu sao hôm nay nhìn kỹ, lại không hiểu sao có cảm giác không bình thường.


"Trước đó A Dục đã vào 《 Kinh Hoa Lục 》, hiện giờ là Hoàng Hậu vào 《 Kinh Hoa Lục 》, tập tiếp theo chắc nên đến phiên trẫm đi? Nói thử xem, ngươi tính toán viết như thế nào?"


Đây vốn là lời nói đùa mà ngôi cửu ngũ tự cho là bình dị gần gũi, thậm chí ở trong mắt hắn, một hoàng đế như hắn vào 《 Kinh Hoa Lục 》 là chuyện đương nhiên, nói với một họa sư dân gian chuyện này, xem như là ân sủng cùng coi trọng dành cho nàng, ai ngờ Tống Dật chẳng những không có chút cảm kích nào, ngược lại vẫn ngồi tại chỗ không nói lời nào, chỉ là mỉm cười nhìn hắn.


Ánh mắt dưới lớp mặt nạ có một loại thản nhiên. Cố tình loại thản nhiên này mang một cảm xúc hắn nhìn không hiểu. Khai Nguyên đế nhíu mày, vừa định hỏi Tống Dật là có ý gì, bên kia Lưu Dục đã tới, chỉ đến sau Khai Nguyên đế không bao lâu.


"Hoàng huynh hà tất để ý cái này, 《 Kinh Hoa Lục 》 còn chưa ghi chép về đế vương, ngươi đây là khó xử nàng."


Tống Dật nhìn Lưu Dục, cười mà không nói.


Tang Hoàng Hậu rốt cuộc ngửi ra mùi lạ, nàng có nghe nói tính tình Họa Cốt tiên sinh có chút quái dị, năm đó Khai Nguyên đế hạ chỉ thỉnh ông ta cũng không chịu vào cung, nếu không phải nhờ Dung Quý Phi cản lại, sợ là lúc ấy đầu ông ta đã rơi xuống đất.


Sư phụ vì thứ mình kiên trì mà bất kể sinh tử, chỉ sợ đồ đệ này cũng chẳng khác gì. Vì sao không muốn để Khai Nguyên đế vào 《 Kinh Hoa Lục 》 thì cũng có đạo lý riêng của bọn họ, nhưng hiển nhiên loại đạo lý này không thích hợp nói thẳng ra trước mặt Khai Nguyên đế.


"Tống Dật muốn viết truyện ký cho ta, các ngươi tới chen chân làm gì, nên làm gì thì làm đi thôi." Tang Hoàng Hậu trực tiếp đem hai người đuổi đi. Quay đầu nhìn lại, Tống Dật vẫn là Tống Dật, nhe hai cái răng cửa nhỏ, cười đến thập phần điềm đạm trầm tĩnh.


Nhưng ngày hôm sau, sáng sớm, 《 Kinh Hoa Lục 》 cùng lúc đẩy ra ba thiên truyện ký, một thiên là Mỹ nhân phổ, ghi chép về Dung Quý Phi, hai thiên là Phong Vân lục, trong đó có một thiên là truyện ký về Hoàng Hậu, một thiên khác là truyện ký về đế vương. Hơn nữa, lần này không phải dùng danh nghĩa của Họa Cốt tiên xuất bản, mà dùng tên Tống Dật, đồ đệ trong truyền thuyết này của Họa Cốt tiên sinh, giúp Tư Lệ Đài phá giải án treo, có thể vẽ bức họa khắc cốt, ở Thượng Lâm Uyển triển lộ tuyệt kỹ, cả danh thủ quốc gia Hàn Chiêu cũng thập phần tôn sùng, còn có trận tỷ thí với Huệ vương Mộ Khôi của Thổ Cốc Hồn ở hành cung suối nước nóng, đại hoạch toàn thắng, dành vẻ vang cho quốc gia, Tống tiên sinh, Tống đại họa sư.


Lý Mật nguyên bản còn lo lắng danh hào của nàng không đủ vang dội, ai biết vừa ra thì người người đều đổ xô ra đường, mua sách, sao chép, lửa từ một tinh thạch làm cháy lan cả đồng cỏ.


Khai Nguyên đế vừa hạ triều đương nhiên cũng thấy được ba thiên văn chương kia, cả Hoàng Hậu cùng ái phi của mình đều có, đương nhiên, truyện ký về hoàng đế kia nên là về mình, kết quả......


"Mộ Khôi? Sao lại là hắn?"


Khai Nguyên đế chấn kinh. Trước đó đã nói không viết truyện ký về hoàng đế, vậy thì không viết, hiện tại viết lại không viết về hắn! Đây là có ý gì?


"Trẫm có phải đã đắc tội Tống Dật chỗ nào rồi không?" Hắn xoa xoa cằm hỏi Lưu Dục.


Lưu Dục tỏ vẻ bình tĩnh, "Có lẽ, chỉ là hoàng huynh không trẻ đẹp bằng Mộ Khôi."


"Hả?"


"Tống Dật hảo sắc đẹp."


Nhớ đến đệ đệ mình cả hai cái bảng đơn đều đứng đầu, Khai Nguyên đế nháy mắt lĩnh ngộ.


Nhưng khi Lưu Dục ra khỏi Chiêu Dương điện, lại trầm mặt nhìn Hàn Yên hồ. Hắn tin rằng phán đoán của chính mình sẽ không sai, nhưng mà, Lư Quân Mạch và Triệu Quân cùng Tĩnh Xu cũng là thanh mai trúc mã lớn lên, đương nhiên trình độ bọn họ hiểu biết nàng phải vượt qua hắn một người chỉ gặp vài lần, bọn họ sao lại nhận sai Tĩnh Xu?


Từ xa đã thấy Chấp Kim Ngô Lư Quân Mạch đang đi đến, Lưu Dục liền cố ý chờ ở tại chỗ trong chốc lát.


Lư Quân Mạch vẻ mặt phơi phới, tâm tình thập phần sáng sủa, hiếm khi nhìn thấy hắn mà còn cười chào một tiếng, có điều nụ cười kia chứa đựng bao nhiêu trào phúng cùng lạnh nhạt thì không biết.


Đến khi hắn sắp đi ngang qua người, Lưu Dục cản lại nói: "Chuyện của A Xu, Lư tướng quân có tiến triển gì không?"


Cũng đã bị hỏi thẳng mặt, Lư Quân Mạch không trốn tránh, xoay người thở dài, "Làm sao mà có tiến triển gì? A Xu nếu thật sự còn sống, chẳng lẽ không phải là tìm ngươi trước tiên sao? Rõ ràng ngươi mới là người mà nàng coi trọng nhất!"


Lưu Dục sao lại cảm thấy lời này có ý châm chọc quá nặng như vậy chứ, lại còn có rất có hương vị tiểu nhân đắc chí, có thể làm Lư Quân Mạch biến thành cái đức hạnh này, chỉ có thể là "Tĩnh Xu".


Lưu Dục ở Hàn Yên hồ "đụng phải" Tống Dật, Tống Dật đã vẽ xong Quảng hàm cung đồ, đang thu dọn đồ vật chuẩn bị rời cung, thấy Lưu Dục đến, liền nhe ra hai viên răng cửa nhỏ, cười tủm tỉm hỏi: "Dự Vương có xem qua truyện ký 《 Kinh Hoa Lục 》 ra hôm nay chưa?"


"Xem qua."


"Như thế nào?"


"Chắp vá."


Tống Dật thu hồi răng cửa nhỏ, thu liễm tươi cười, nói: "Vốn tưởng rằng sẽ được một câu khích lệ của ngươi chứ?"


"Bổn vương hỏi ngươi, vì sao hoàng huynh của ta không thể vào 《 Kinh Hoa Lục 》?"


Khóe miệng lộ ra một cái xoáy kinh ngạc, Tống Dật nói: "Ta cho rằng Dự Vương điện hạ biết."


"Biết cái gì?"


"Điện hạ hẳn là còn nhớ rõ ở nam viên tiểu trúc, ngươi nói chuyện với Hoàng Thượng, bị ta nghe được đi?"


Lưu Dục cả kinh, đột nhiên nhớ tới cuộc đối thoại của bọn họ ngày ấy.


"Cố ý trì hoãn công khai chứng cứ rửa sạch oan khuất cho Vương gia, một cái này, chẳng lẽ còn không đủ? Phàm là người vào 《 Kinh Hoa Lục 》, cần phải tài đức vẹn toàn, điểm này, mọi người đều biết."


Lưu Dục đột nhiên có chút hoảng hốt, "Năm đó, mặc dù chứng cứ được công khai kịp thời, cũng cứu không được Vương gia. Chỉ cần Tư Mã Vinh Quang còn ngồi trên long ỷ, hắn liền không có khả năng buông tha cơ hội tốt để diệt trừ Vương gia lần đó."


"Ô? Phải không? Cho nên, chờ Vương gia bị huỷ diệt, dẫn đầu lấy ra chứng cứ để sửa lại án cho Vương gia, rồi giành được ủng hộ của thuộc hạ cũ của hai nhà Vương - Ngu, thậm chí của cả tướng sĩ vùng biên cương, cũng không phải là nằm trong dự kiến? Cũng không phải là có người muốn cố ý lợi dụng?"


Đối với việc này, Lưu Dục lại không còn lời gì để nói. Mặc dù Vương gia bị diệt tộc, không có quan hệ với Lưu thị nhất tộc, nhưng mượn gió bẻ măng, đoạt được đế vị, lại là kết quả mà ai cũng thấy được.


"Kỳ thật còn có một khả năng, không biết Dự Vương điện hạ có nghĩ tới chưa, tỷ như có người cấu kết nịnh thần xúi giục Khai Nguyên đế diệt Vương gia?"


Lưu Dục cảm giác tim mình đập đã có chút không bình thường.


"Khi tấn công vào cung, Tư Mã Vinh Quang cùng toàn bộ cận thần đều bị giết, hiện giờ đích xác có điểm chết vô đối chứng, nhưng mà chuyện đã làm, luôn lưu lại dấu vết, nếu thật là như thế......"


"Như thế nào?" Hắn thế nhưng khẩn trương đến độ theo bản năng mà nuốt nước miếng.


"Hắn...đại khái không thích hợp làm hoàng đế."


Nếu đổi lại là trước kia, đổi lại lúc hắn mới vừa nhận thức Tống Dật, Lưu Dục tất nhiên coi như nàng đang nói câu chuyện cười lớn nhất thiên hạ, nói những chuyện thiên phương dạ đàm, nhưng sau khi trải qua những việc này, hắn tin tưởng, mặc dù người này thế đơn lực mỏng, nàng lại thực sự có bản lĩnh làm được điểm này. Hoàng tộc Lưu thị có rất nhiều địch nhân, nàng muốn mượn lực phá lực không khó.


Lưu Dục đột nhiên thấy cả người lạnh lẽo.


Tống Dật cười, không sợ hãi: "Dự Vương có muốn suy xét hiện tại giết luôn ta, vĩnh tuyệt hậu hoạn hay không?"


Nụ cười kia thuần túy lại ngây thơ, nhưng làm người cảm thấy lạnh băng vô tình.


Đổi thành người khác mà khiêu khích như vậy, Lưu Dục cũng sẽ giết nàng, nhưng người này là Tống Dật, mặc dù không biết nàng là Tĩnh Xu, hắn cũng biết nàng có không có gì để sợ. Nàng sở dĩ không tiết lộ thân phận, chẳng những là vì nàng đang oán hắn, mà còn vì nàng đã sớm chuẩn bị tốt việc làm kẻ địch của hắn. Cho nên nàng không lùi không tránh, lập tức tìm tới hắn, cũng ở ngay dưới mí mắt hắn mà hoàn thành từng bước lại từng bước kế hoạch của nàng.


Tống Dật thích thú thưởng thức vẻ giãy giụa che giấu nơi đáy mắt Lưu Dục, nàng thậm chí đã chuẩn bị sẵn sàng chuyện bị người này bóp cổ lại rồi chà đạp một trận, kết quả, khuôn mặt tuấn tú kia đột nhiên nở rộ ra một nụ cười tươi rói, "Bổn vương sẽ không cho ngươi cơ hội đi tìm Mộ Khôi để hoàn trả nhân tình, ngươi nếu thật tìm được chứng cứ cho chuyện này, thì có thể phóng ngựa lại đây, nhìn xem, ngươi có phải thật sự có bản lĩnh ở ngay dưới mí mắt bổn vương mà vặn ngã hắn hay không!"


Tống Dật lộ ra một biểu tình không thể không tiếc nuối, "Nếu trở thành kẻ địch của Dự Vương điện hạ, ta sợ chính mình sẽ thật sự mềm lòng mà không hạ thủ được đó."


Câu nói trêu ngươi này đã thành công đánh tan nụ cười vừa nở rộ trên mặt Lưu Dục, gương mặt tuấn tú của hắn cứng đờ, rõ ràng biết đây chỉ là lời nói vô tâm của nàng, lại thật sự tin tưởng nàng sẽ nương tay với mình, kết quả này thế nhưng làm hắn cảm nhận trong bi ai có trộn lẫn hưng phấn cùng vui sướng, trở thành kẻ địch với người mình yêu, chuyện này rốt cuộc là phải nghĩ như thế nào đây?


Khi rời cung, lại là Tiểu Đào Đào hộ giá xe ngựa của nàng, Tống Dật nói: "Ta nhớ rõ Hoàng Thượng đã cho ta lấy công chuộc tội, không truy cứu tội ám sát Diêu Huệ phi nữa, ngươi còn đi theo ta làm chi?"


Tiểu Đào Đào bên kia cũng đã yên vị trên ngựa, đột nhiên nghe được lời này, nhìn ra xa một chút, chỉ nhìn thấy cửa thành, cũng không ai cho hắn đáp án.


Cúi đầu, hắn nói: "Dự Vương điện hạ kêu ta đi theo ngươi, cho tới bây giờ cũng chưa thu hồi mệnh lệnh đã ban ra."


"Vậy ngươi liền đưa ta về Sấu Ngọc Trai đi."


Trước Sấu Ngọc Trai, biển người tấp nập, Tống Dật thấy hú hồn là có người đưa nàng trở về, nếu không, nàng liền cái cửa kia cũng không có khả năng chen vào.


Không ngờ đi vào đại môn, người càng chen chúc, tay người nào người đó cầm sách, còn có hương mực nồng nàn, hiển nhiên là vừa mới ra lò. Tống Dật liền buồn bực, chẳng lẽ Lý Mật kia lại đào được cao nhân nào, đang tổ chức hội ký tên?


Túm lại một gã sai vặt đang chạy trên đường hỏi một chút, gã sai vặt mắt tràn ngập đồng tình mà nhìn nàng nói: "Nghe nói tiên sinh lần này ở trong cung kiếm lời không ít bạc."


"Thì đã sao?"


"Vậy là tốt rồi, nếu không bồi thường xong rồi còn phải uống gió Tây Bắc thì chẳng phải đáng thương sao." Gã sai vặt thở dài bỏ đi.


Có...có ý gì?


Vừa nghe nói có người đánh chủ ý lên bạc của nàng, Tống Dật liền lo lắng.


Gã sai vặt ý vị thâm trường mà nhìn nàng một cái, xoay người tiếp tục bận việc.


Đầy đầu mờ mịt trở lại Tường Vi viên, đại nha hoàn Ngọc Châu đứng ở cửa, cũng đưa cho nàng một ánh mắt thông cảm, Tống Dật hơi

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK