Ban ngày Lý Đại Bảo có thể giúp một tay, ban đêm cho con b.ú thì hắn có tâm mà vô lực. Mới đầu Bàn Nha Nhi ngủ giữa hai đứa bé, ban đêm đứa nào khóc, trở mình là có thể cho bú. Nhưng không được mấy ngày, Lý Đại Bảo không chịu nữa, cũng không nói rõ mình muốn ngủ gần tức phụ, chỉ nói sợ ban đêm trở mình không cẩn thận đè vào con. Vì vậy, Bàn Nha Nhi dời cả hai đứa bé sang một bên, tuy rằng ban đêm dậy cho con b.ú phiền phức hơn, nhưng đôi vợ chồng son lại nằm chung một chăn ngủ.
Bàn Nha Nhi vốn tưởng Lý Đại Bảo vội vàng muốn ngủ chung chăn với nàng là lại không an phận, nhưng ngày tháng trôi qua, Lý Đại Bảo ngoài việc ôm nàng ngủ mỗi đêm, lại chưa từng nhắc đến chuyện hành phòng. Hắn không đòi, nàng cũng không hỏi, dù sao cả ngày lẫn đêm trông hai đứa bé, nàng cũng thật sự không còn tâm trí nào nghĩ đến chuyện đó nữa.
Lý Đại Bảo một hai ngày không nhắc, một hai tháng không nhắc, mãi đến nửa năm sau, vẫn không chủ động đòi hỏi. Bàn Nha Nhi lại bắt đầu lo lắng, mang thai mười tháng không dám động, bây giờ sinh con đã hơn nửa năm rồi, Lý Đại Bảo đang tuổi huyết khí phương cương, sao có thể nhịn lâu như vậy.
Tình cảm hai người đang nồng thắm, Bàn Nha Nhi không nghi ngờ hắn có người bên ngoài, nhưng lại nghĩ cứ kéo dài như vậy, khó tránh khỏi ảnh hưởng đến tình cảm phu thê, nàng ám chỉ với hắn thân thể mình đã khỏe hẳn rồi, thậm chí chủ động nhắc đến hai lần, hắn cũng có vẻ hơi rục rịch, nhưng cuối cùng đều không thành.
Bàn Nha Nhi càng thêm lo lắng, nghĩ bụng trước kia nghe người ta nói, nam nhân nếu nhìn thấy cảnh tượng m.á.u me khi tức phụ sinh con, về sau sẽ không muốn chạm vào nàng nữa. Lại nghĩ bản thân mình không những lúc sinh con bị Lý Đại Bảo xông vào nhìn thấy hết, mà mấy ngày sau Lý Đại Bảo cũng không rời nàng nửa bước chăm sóc, những bộ dạng khó coi nhất dưới thân nàng đều bị hắn nhìn thấy, chỉ sợ chính vì vậy mà hắn không còn hứng thú với nàng nữa. Nếu thật là như vậy, Lý Đại Bảo dù có yêu quý nàng đến mấy, lâu ngày cũng sẽ xảy ra chuyện.
Đêm xuống, Bàn Nha Nhi dỗ con ngủ rồi, cũng chẳng để ý đến ngượng hay không ngượng, cuối cùng cũng hỏi ra miệng.
"Có phải chàng ghét bỏ ta rồi không?"
Lý Đại Bảo cười nói: "Nói gì vậy, ai suốt ngày chỉ quanh quẩn bên con bỏ mặc ta một bên, ta còn muốn hỏi nàng có phải không còn thích ta nữa rồi không, nàng lại đi hỏi ta."
Bàn Nha Nhi nói: "Nếu không phải ghét bỏ, sao lại không muốn thân mật với ta? Trước kia ngày nào cũng quấn lấy không buông, nửa năm nay lại không nhắc đến, chẳng phải là ghét bỏ sao?"
Lý Đại Bảo cười hì hì trêu chọc: "Sao vậy? Nàng muốn rồi phải không?"
Bàn Nha Nhi hơi giận nói: "Ta nói chuyện đứng đắn với chàng đấy."
Lý Đại Bảo vẫn đùa cợt: "Ta cũng nói đắn đấy chứ, nếu nàng muốn thì cầu xin ta đi, nói mấy câu dễ nghe, biết đâu ta lại đồng ý cho nàng."
Bàn Nha Nhi thấy hắn không đứng đắn, bĩu môi chui vào chăn, quay lưng về phía Lý Đại Bảo không nói gì nữa.
Lý Đại Bảo huých nhẹ Bàn Nha Nhi, nói: "Giận thật rồi à?"
Bàn Nha Nhi không lên tiếng.
Lý Đại Bảo dỗ dành: "Đã bảo nàng là yếu ớt rồi mà? Sao không biết đùa, ta trêu nàng đấy."
"Ai thèm đùa với chàng chứ!" Bàn Nha Nhi kéo chăn trùm kín đầu, giọng tủi thân run rẩy.
Lý Đại Bảo kéo kéo chăn của Bàn Nha Nhi, nàng càng tức giận vặn vẹo người hất hắn ra, Lý Đại Bảo không lay chuyển được nàng, dứt khoát nằm xuống sau lưng nàng, ôm cả chăn và người nàng vào lòng.
"Sao có thể không muốn chứ?" Một lúc sau, Lý Đại Bảo sâu kín lên tiếng, "Ngày nào cũng nghĩ, đêm nào cũng nghĩ..."
"Nhưng ta sợ, nhỡ đâu nàng lại có thai thì sao, lần này nàng thoát c.h.ế.t trở về, nhỡ lần sau không may mắn như vậy thì sao? Những ngày nàng nguy hiểm nhất, ta ép mình đừng nghĩ lung tung, nhưng vẫn không kìm được nghĩ đến những điều tồi tệ, chỉ nghĩ nếu nàng thật sự không qua khỏi thì sẽ thế nào."
"Không được, thật sự không được, Nha Nhi, nàng thật sự không chịu nổi..."
Bàn Nha Nhi chui ra khỏi chăn, muốn quay người lại nhìn Lý Đại Bảo, nhưng hắn ôm nàng chặt quá, nàng căn bản không động đậy được.
"Nha Nhi, nàng từ lúc nào đã ăn sâu vào lòng ta như vậy rồi..." Lý Đại Bảo dịu dàng nói, "Trước kia không có nàng, mười sáu mười bảy năm ta cũng sống rất tốt, nhưng về sau, nếu bảo ta sống những ngày không có nàng, ta thật sự không chịu nổi... cho nên ta sợ, Nha Nhi... lớn từng này, ta thật sự chưa từng sợ gì, nhưng lần này ta thật sự rất sợ..."
Bàn Nha Nhi cuối cùng cũng vùng vẫy thoát khỏi Lý Đại Bảo quay người lại, nhào vào lòng hắn, muốn nói vài lời an ủi, nhưng lại cảm thấy không lời nào có thể diễn tả hết tình cảm đang trào dâng trong lòng lúc này, một lúc sau, chỉ ngẩng đầu lên vuốt ve mặt hắn rồi hôn lên.
Đêm đó, hai người vẫn chỉ dịu dàng ôm nhau ngủ.
Có lẽ vì đã thành thật nói ra những tâm sự giấu kín bấy lâu, khiến lòng Lý Đại Bảo được giải tỏa, mấy ngày sau đôi vợ chồng son cuối cùng cũng trải qua những giây phút triền miên.
Bàn Nha Nhi tưởng rằng khúc mắc trong lòng Lý Đại Bảo có thể giải quyết được từ đây, nhưng không ngờ Lý Đại Bảo đã quyết tâm không muốn có con nữa. Mỗi lần sinh hoạt phu thê hắn đều tính toán kỹ những ngày Bàn Nha Nhi khó thụ thai, Bàn Nha Nhi tò mò không biết hắn kiên quyết đến mức nào, những ngày dễ thụ thai cố ý quyến rũ hắn, vậy mà hắn thật sự nghiến răng "bất vi sở động".
Bàn Nha Nhi nói bọn họ còn trẻ, sao có thể thật sự không muốn có con nữa chứ, chưa nói đến công bà có vui lòng hay không, bản thân nàng còn muốn có một bé gái nữa.
Lý Đại Bảo đáp lại rất đơn giản, chỉ nói phụ thân hắn đã bảo rồi, chỉ cần đứa đầu sinh được hai cháu trai, về sau thế nào ông cũng không quản nữa, còn về con gái, Tiểu Mai Hoa chỉ lớn hơn con chúng ta mấy ngày thôi mà, nàng cứ coi như con gái mình nuôi không được sao.
Nàng nói sao có thể giống nhau được.
Lý Đại Bảo liền đáp chẳng phải có câu "trưởng tẩu như mẫu" sao, giống nhau, giống nhau cả thôi.
Một câu này khiến nàng nghẹn lời, nàng cũng không có gì để phản bác, mỗi lần chỉ bĩu môi với hắn mà thôi.
Chẳng qua, Bàn Nha Nhi cũng không đặc biệt để ý.
Khi nàng lén lút thích hắn, hắn thậm chí còn không biết nàng là ai, bây giờ chẳng phải cũng quý mến không rời được sao.
Ngày tháng còn dài, dù sao bọn họ còn cả một đời mà.