Đến giờ ăn trưa,trên đường đến căn-tin,tôi đi qua bao nhiêu ánh mắt căm ghét của tụi con gái lớp khác,và cả những ngón tay đang chỉ trỏ nữa.Chỉ cái con khỉ…Muốn tương vào mặt cho một cái -.-.Đang đi bình thường thì bỗng có ai đó chạy từ phía sau lên cầm chặt lấy tay tôi kéo đi.Cái cảm giác bị kéo bất ngờ như vậy biết cái vai nó thốn tới mức nào không T_T? Đó là một đứa con trai tóc đen mượt,còn đeo khuyên tai và vóc dáng cũng bằng tôi thôi.Chiếc áo trắng không được cài cúc cẩn thận nên nó cứ bay phấp phới.Nhìn cậu con trai này cũng ngầu không kém gì Thiện Ân.Nhưng,lại lùn hơn hắn rất nhiều.A..ai vậy?
“Này!!!Có chuyện gì thế??!!”
Người đó càng ngày càng nắm chặt tay tôi hơn, đau lắm!Rốt cuộc là ai mà kéo tôi chạy dọc hành lang như vậy?Tôi đã thử kéo lại mấy lần mà không được,sức kéo của cậu ta mạnh hơn tôi rất nhiều.Thế là tôi bị kéo ra tít tận sân sau trường,mệt muốn chết.Người đó đẩy tôi vào tường và đưa mặt sát gần tôi.Bây giờ tôi mới thấy được khuôn mặt quen thuộc ấy,là nhóc Sơn.Thằng nhóc,thay đổi nhiều quá.Nó cao bằng tôi rồi,có khi còn hơn.Vai cũng rộng hơn.Hẳn là,bây giờ nó mới dậy thì!!
“S..Sơn hả?Em thay đổi nhiều quá.”
“Dĩ nhiên rồi,tôi thay đổi để khiến chị thích tôi kia mà.”
“H…hả?N..nhưng…”
“Nhưng chị lại thích thằng Thiện Ân rồi.Chị định nói vậy phải không?”
Một lần nữa,một lần nữa tôi lại quên cái chuyện quan trọng.Thật sự, đằng sau chuyện tình của tôi với hắn,còn rất nhiều chuyện quan trọng và rắc rối khác nữa sao?Thằng bé này,nó thích tôi.Vậy mà tôi thật vô tâm và độc ác,lại quên đi tình cảm của nó.Còn không nói cho nó biết câu trả lời đầy đủ nữa.Tôi cứng đờ người lại,không nói hay cử động gì được cả.Tôi đã làm tổn thương một người,một người cũng rất quan tâm tới tôi.Cứ nghĩ con người ta hay làm tổn thương và đối xử tệ bạc với tôi,nhưng,tôi cũng đã làm vậy với người khác còn gì.Thật đáng xấu hổ và ngu ngốc…Nhóc Sơn,chắc chắn nó đã đau đớn lắm khi tin đồn đến tai nó.Bị tôi từ chối,rồi nó sẽ làm gì?Nó sẽ còn thay đổi hơn cả như thế này nữa.
“Tôi chắc chắn sẽ cướp được chị!!”
Mặt nó càng ngày càng sát mặt tôi. Đôi mắt của nó dần to hơn,lỗ đồng tử màu đen như đáy của một cái giếng có thành màu nâu và nó như đang hút tôi vào trong vậy.Tôi cố lùi để tránh xa mặt nó nhưng đằng sau tôi là tường kia mà.Tôi có thể cho nó vài chưởng,nhưng tôi không thể làm nó đau nữa.Cả ngoài lẫn tâm đều đau thì tội nó lắm,vả lại còn thấy có lỗi hơn. Nó đưa môi của nó sát hơn,nó định hôn tôi…?Cử động đi,cử động đi, đẩy thằng nhóc ra…Bỗng một tiếng bốp một cái vang lên,sau đó thằng nhóc ngã nhào ra.Hình như nó vừa bị ai đó đấm thẳng vào gò má,tôi quay ra thì thấy tên Thiện Ân với khuôn mặt hầm hừ, đáng sợ lắm.Tay của hắn vẫn giữ nguyên cái nắm đấm chặt run run.
“T..Thiện Ân!!”
“Bị nó cưỡng hôn mà vẫn đứng đực ra đấy à?”
Hắn quay ngoắt sang lớn tiếng với tôi,hắn làm tôi sợ hơn nữa.Nhưng..nhưng…nếu tôi không ngăn hai người lại thì chắc chắn sẽ có chuyện lớn xảy ra.Không được sợ,bình thường vẫn bắt nạt được hắn kia mà,phải ngăn chuyện này lại.Nhóc Sơn bật phắt dậy và lao tới cầm cổ áo của hắn.
“Mày..trả chị ta lại cho tao!!”
“Tú có phải của mày đâu mà tao phải trả?”
“Mày…!!”
Tôi chạy tới chỗ họ và gạt tay nó ra khỏi cổ áo hắn.Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt bất ngờ của nó,mặc dù tôi không hề nhìn vào mắt nó,bởi tôi sợ.Tôi cầm lấy tay hắn và kéo hắn chạy đi mất.Chị xin lỗi,thật sự rất xin lỗi…
“Sao phải chạy chứ?Nó có làm gì được tôi đâu mà tôi phải chạy!!!”
“Im đi!!!”
Hắn ta làm sao có thể hiểu được chứ,cái cảm giác làm người thứ ba khổ như thế nào.Làm người thứ ba rất đau đớn và ngốc nghếch.Chỉ có ngốc,mới làm người thứ ba,chỉ có đau đớn quá mới phải tranh giành.Người như hắn,sao có thể hiểu được chứ.Tên ngốc và ích kỷ ấy…Bỗng tôi kéo giật phắt lại,lại là cái cảm giác thốn thì thôi rồi của cái vai.Hắn kéo tôi vào người hắn và ôm lấy tôi.
“Tôi biết cậu đang cảm thấy có lỗi nhưng rõ ràng là tôi đến trước nên tôi sẽ không để mất cậu đâu.”
“Tên ngốc…”
Dĩ nhiên,là hắn không bao giờ có thể hiểu nổi.Vì hắn không phải là người thứ ba,nên hắn phải bảo vệ,không thể để bị cướp mất người hắn yêu.Tôi cũng chẳng thể hiểu được cảm giác của hắn nữa.Tội lỗi đang ngày càng chồng chất lên tôi,và lương tâm của tôi bắt đầu cũng bị cắn rứt.Chuyện của nhóc Sơn kia còn khó giải quyết hơn cả chuyện của tôi với hắn nữa.Làm sao để nhóc ấy có thể từ bỏ tôi và hai chúng tôi vẫn có thể làm bạn?Khó chịu quá…Thiện Ân ơi!
Kể từ giờ ăn trưa chẳng có chút ngon miệng gì ấy,tôi cứ trở nên thờ thẫn mãi.Trong mỗi giờ nghỉ tiết,tôi chỉ nằm gục xuống bàn,chọt chọt nghịch nghịch cục tẩy.Tôi chỉ bối rối mãi mà không biết nên làm gì nữa..thật vô dụng quá.Tôi thấy mệt mỏi hơn bao giờ hết.Hắn cũng không được phép đi đâu trong mỗi giờ nghỉ,tôi phải nắm chặt tay hắn và ép hắn ngồi yên một chỗ.Bởi thả hắn ra là chắc chắn sẽ có chuyện lớn.Sắp cuối năm học rồi,mấy cái chuyện ấy mà xảy ra thì rắc rối lắm.Về nhà,tôi cũng lôi hắn về cho bằng được,không cho hắn la cà ở đâu cả.Thật may là mọi chuyện vẫn bình thường,chưa hề thấy động tĩnh gì của nhóc Sơn cả.Phải chăng nó đã từ bỏ rồi, dễ dàng đến vậy sao?Hay là tại tôi hay đi cùng hắn nên nó không thể làm được gì?Phải làm sao đây…
Trên xe ô tô,tôi không hề nói chuyện với hắn mà chỉ ngắm nhìn quang cảnh ngoài đường.Chà,cũng sắp hè rồi.Tôi có thể thấy vài búp lá cây trên những thân cây vững chắc.Thời tiết cũng ấm hơn rất nhiều rồi,có khi là nóng ấy chứ.Trên vỉa hè,tôi bỗng thấy một dáng người quen, áo đen có mũ đội lên đầu.Chiều cao cũng khoảng bằng tôi.Người ấy vừa đi vừa đá một hòn sỏi,mặt thì cúi xuống đất không thèm nhìn đường.Xe ô tô đi ngang qua,khuôn mặt cũng khá quen quen ấy,là nhóc Sơn.Trông nó,thật buồn.Hm…thật sự,rất xin lỗi.
“Từ giờ cậu lại về chỗ tôi làm việc nhá.”
“Hơ…vẫn phải làm osin cậu à?”
“Ừ…và tôi có nhiều cái để sai lắm ấy!!”
“Tên xấu xa…”
Cái mặt hắn dâm dâm và đê tiện hơn bao giờ hết.Có khi phải cẩn thận với hắn hơn nữa.Tôi có võ mà,có gì đạp hắn sang Lào luôn.Vẫn là hai hàng người hầu đón tiếp hắn về nhà. Nhưng đằng sau hai hàng ấy, đang ngồi trên ghế gỗ sang trọng đặt ở phòng khách là mẹ hắn.Tim tôi đập nhanh liên hồi,vì tôi rất sợ bà ta.Dù bà ta có đồng ý hay không đi chăng nữa bà ấy vẫn nhìn tôi với ánh mắt nghiêm nghị ấy.Hình như cũng dịu dàng với tôi một chút,chỉ một chút thôi.
“C…cháu chào bác!”
“Ừm,về rồi hả?Vẫn làm việc đây chứ nhỉ?”
“V…vâng!!Nếu bác cho phép…”
“Mau đi thay đồ đi.”
“Vâng…”
Không biết bà ta có cảm thấy khó chịu không khi tôi hay nói chuyện với bà ấy bằng giọng nói rề rà như vậy.Thì cũng tại bà ta làm tôi sợ muốn chết mà…Tôi lóc cóc đi thay đồng phục,mà tôi cảm thấy có ai đó đang rình mò tôi đấy,má!!Thay đồ cũng không yên.Tôi nghĩ kế rồi bắt quả tang bọn chúng ngay tại trận,lại cái đám người hầu nhiều chuyện,biến thái thật!!Nhìn đám người hầu này mới nhớ,sao tôi không thấy bóng dáng nhỏ Linh đâu nhỉ?Nếu là bình thường thì sẽ chạy tới nhảy bổ vào tên Thiện Ân kia và “Ân,cuối cùng cậu cũng về,nhớ quá đi ~~…”.Hay là thấy tôi với hắn đến với nhau rồi bỏ cuộc rồi?Không thể nào…không thể nào…mặt của cô ta dày vậy kia mà.Thay xong,tôi tính đi về phòng hắn nhưng chợt nhớ ra anh Minh. Ít ra thì tôi cũng nên bảo anh ấy một tiếng,không thì vô lễ lắm.Chạy đến thư viện,tôi nhẹ nhàng mở cửa ra,thấy anh Minh đang đứng cạnh cửa sổ và ngước nhìn lên bầu trời xanh bao la.
“Anh Minh!”
“Tú…hả?”
Nghe tiếng tôi gọi,anh ấy quay ra chỗ tôi.Giọng anh ấy ngân dài ra,kèm với nó là một nụ cười gượng gạo.Bấy giờ tôi mới để ý ánh mắt của anh ấy trông thật buồn.Nó khô khan và thiếu sức sống. Đôi mắt đẹp ấy vì cái gì mà trở nên như vậy?
“A.. à.Từ giờ,em lại trở về chỗ Thiện Ân làm.Cảm ơn anh…đã giúp đỡ.”
“Vì chuyện của em…với Ân phải không?”
“D..dạ!Cũng đến tai anh rồi hả…haha..”
Tôi ngượng ngùng cười cười rồi gãi gãi đầu.Mặt anh ấy hình như còn buồn hơn,anh ấy lại nhìn lên trời bằng cái ánh mắt xa xăm ấy.Trong những ngày tôi nghỉ,có chuyện gì đến với anh ấy vậy?
“Anh Minh…có chuyện gì à?”
“À…không!Làm gì có gì…?”
“Không sao đâu,anh cứ kể cho em nghe đi.Hai chúng ta là bạn mà!!”
“Chuyện này…không thể kể được. Đặc biệt là đối với em…Tôi xin lỗi.”
“Vâng!Em hiểu rồi.Chào anh!”
Tôi đi lùi vài bước rồi quay người lại chạy ra ngoài.Trong cái lúc đi lùi vài ba bước ấy,tôi thấy một cơn gió thổi qua anh Minh,tóc anh ấy bay theo gió. Đó là một bức tranh về một chàng trai thật đẹp,nhưng có chút gì đó quả là buồn,rất buồn.Tim tôi lại dao động,không phải do tôi thích anh ấy nữa.Tôi biết chứ,cái cảm giác này hoàn toàn khác,trái tim này dao động vì tôi cảm thấy có lỗi.Tôi không hiểu,anh ấy buồn,và tôi cảm giác như tại tôi mà anh ấy như vậy.Chuyện ấy không thể kể cho tôi…anh ấy nói vậy,lại càng làm tôi cảm thấy có lỗi hơn nữa.Tôi đã làm gì sai, để anh ấy buồn đến mức thiếu sức sống như vậy?Người thứ hai,trong ngày và có thể kéo dài đến những ngày khác.Tôi cảm thấy mệt…Về đến phòng hắn,tôi vật vờ ra ngoài ban công đứng.Phải chăng tôi đã làm tổn thương họ mất rồi,anh Minh và nhóc Sơn.Sơn thì tôi có thể hiểu được,nhưng tại sao đến cả anh Minh cũng thế nữa…?
“Có chuyện gì à?”
Giọng của hắn cất lên,hắn lại gần tôi.
“Chậc…vẫn buồn chuyện thằng nhóc đấy à?Kệ nó đi!!”
“Sao kệ được?Tôi đã làm tổn thương nó mà…”
“…Người như cậu tại sao lại lắm người yêu thật lòng vậy nhở?”
“Người như tôi…hả? -.-“
“Haha…cậu chắc chắn là của tôi rồi,không ai dành được cái gì mà công tử ta đã thích rồi đâu. Đừng có phiền lòng làm gì!!”
Câu nói của hắn nghe thật ngạo mạn nhưng khiến tôi mỉm cười trong hạnh phúc.Hắn nói vậy làm tôi yên tâm hơn phần nào.Chỉ cần hắn vẫn giữ vững mãi chủ chương như vậy,tình yêu của chúng tôi sẽ không thể có từ kết thúc.
“À,thay quần áo đi.Mẹ tôi sắp phải bay sang Nhật rồi!!”
“Đ.. đi luôn á?Nhanh vậy…Mà,tôi mới thay cái bộ đồng phục này xong mà!!!”
Bất công…bất công…hức hức.Bà ta muốn chơi xỏ tôi chắc,có mỗi hai bộ quần áo mà phải cởi ra mặc lại mấy lần liền.Sau khi lọ mọ đi thay lại quần áo cho chỉnh tề,tôi chạy vội ra phòng khách để đi tiễn bà ta.Hắn cũng đã đứng đó rung chân,ngó nghiêng ngó dọc để chờ tôi.
“Lâu quá đấy!!”
“À.. ờ…xin lỗi!!”
Chậc,tôi đã làm nhanh lắm rồi ấy!!Hắn kêu tôi vậy,nhưng hắn vẫn cứ đứng ở đấy không chịu đi mặc dù tôi đã đến rồi.Mẹ hắn nhìn chằm chằm vào hành lang,lối đi vào của hầu hết các phòng ngủ.Tôi thấy lạ nên cũng nhìn theo cùng,nheo mắt lại rồi cũng không thấy gì cả.Bà ta đang nhìn cái gì vậy?Một hạt bụi chăng…?Bỗng,một giọng nói trong trẻo của một cô gái vang lên.Bạn thuở nhỏ của hắn - nhỏ Linh chạy vội ra cùng với chiếc vali màu hồng.
“Xin lỗi đã để cô đợi!!”
“Ừ,cũng chưa muộn lắm đâu. Đi nhanh còn kịp!”
“Vâng!”
Đi?Cô ta cũng đi luôn sao?Tôi vội vàng hỏi Thiện Ân.
“Thiện Ân,cô ta cũng về Nhật luôn hả?”
Hắn chưa trả lời thì cô ta đã lại chen ngang.Cô ta cười với tôi như thể hai chúng tôi là bạn thân,trước đây chưa hề có chuyện gì xảy ra vậy cả.
“Ừm,tớ phải về chứ.Tớ thua rồi mà!”
“H..hả?T..thua?”
“Cậu dành được tình cảm của Ân,lại còn từ trong tay tớ mới cay chứ! Đến cả thử thách cuối cùng,khó nhất mà cậu cũng vượt qua,cậu mạnh thật đấy!!”
Cô ta lại mỉm cười,một nụ cười tươi tắn đáng yêu.Tôi không hề cảm nhận được sự giả dối trong nụ cười ấy.Cô ta lại chịu thừa nhận mình là kẻ thua cuộc, đối với tôi thì lạ thật đấy.Nhưng đối với hắn,hắn cũng đang nở một nụ cười dịu dàng kia,thì chắc cũng không hề có gì lạ.Có lẽ đây là tính cách thật sự của cô ấy,tính cách thuở thơ ấu như hắn đã từng biết.Tôi biết cô ta cũng sẽ buồn vì không thể dành được tình yêu của hắn,nhưng cô ấy vẫn mỉm cười.Cô ấy mạnh mẽ hơn tôi nghĩ.
“Không,tình yêu của bọn tôi mới mạnh.Dù gì thì chính cậu cũng đã làm thứ tình yêu ấy mạnh mẽ hơn,cảm ơn cậu!”
“Chà,bây giờ mới phát hiện ra là trước giờ tớ toàn giúp cậu!Tehee…O.^*”
“A…à…”
Nhưng cái tính cách này của cô ta vẫn cứ làm tôi sởn cả gai ốc.Trên xe ô tô,hai chúng tôi cứ như trở thành bạn thân thật sự ấy.Cậu ta cười cười nói nói,kể thật nhiều chuyện về cậu ta cho tôi nghe chỉ trong một quãng đường từ nhà hắn đến sân bay.Tất cả mọi chuyện đã xảy ra dường như đã tan biến hoàn toàn mà không hề để lại dấu vết gì cả.Chuyện gì đã qua thì cứ để yên cho nó qua đi – Chính Linh đã vô tình dạy tôi hiểu được điều ấy,cũng nên cảm ơn.Thử sống vô tư như cô ấy,cũng có khi là tốt nhỉ?Không cần phải suy nghĩ lo âu nhiều,lúc nào cũng cười như vậy.Tự hỏi,liệu dùng cách đó,có làm cuộc sống của tôi đẹp thêm một phần hay không?
Đến sân bay,vẫn còn năm phút nữa mới bắt đầu khởi hành.Tôi đứng nghiêm trang,lựa từng cử chỉ lời nói một để chào mẹ của hắn.
“Cháu chào bác!Chúc bác đi thượng lộ bình an!!”
“Vâng!Cô nhớ phải chăm sóc con trai tôi cho thật tử tế.Nếu cô mà để nó buồn hay nó khóc là cô sẽ sống không yên đâu!”
“V..vâng!!”
Mẹ bà ta đi vào máy bay.Tiếng guốc của bà ta kêu cộc,cộc từng nhịp một làm tim tôi cũng đập theo cái nhịp ấy.Bà ta khiến tôi bị áp lực,sợ thật đấy…~.~.Nhỏ Linh thì vẫn chưa đi vào cùng mẹ hắn.Hình như cô ấy đang nhìn chằm chằm Thiện Ân cùng với một nụ cười.Hắn thì quay ngoắt mặt đi không chịu đáp trả lại ánh mắt của cô ấy. Đúng là cái tên vô tâm…mà hắn có đáp lại thì tôi cũng sẽ tức điên vì ghen mất.Haha…
“Thôi nhé,chào!!”
“Ừm,giữ sức khoẻ!”
“À,cậu có thể,cho tớ làm bạn với cậu được không?”
Cậu ta đưa tay ra ngỏ ý muốn bắt tay với tôi.Tôi bất ngờ,m..muốn làm bạn hả?Có ý đồ gì nguy hiểm hay xấu xa không vậy?Nhưng,từ chối thì đúng là không nên.Tôi ngại ngùng đưa tay ra bắt lấy tay cô ấy.
“Ư.. ừm,dĩ nhiên rồi!”
“Chăm sóc Ân dùm tớ nhé.Hẹn gặp lại…39!!”
Chiếc vali của cô ấy lăn bánh nhờ lực của cô ấy đi dần dần vào cửa máy bay.Nhìn từ sau,tôi cũng có thể thấy cô ấy là một người mạnh mẽ.Nhìn lên bàn tay của mình,làm bạn à?Được không nhỉ?