"Trẫm sẽ cẩn thận." Tiêu Hoàn gật đầu lại nhìn về phía Lương Ấu Dung giống như nghĩ đến cái gì, hắn cười nói: "Huống chi còn có Hoàng hậu ở đây."
Lương Ấu Dung thu hồi tầm mắt từ cửa sổ nhìn về phía Tiêu Hoàn.
"Thần thiếp cũng không muốn vào lúc này xuất cung thả câu." Lương Ấu Dung bỗng nhiên mở miệng, đôi mắt luôn trấn định hiện lên sầu lo thấp giọng nói: "Mong bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra."
"Hoàng hậu...."
"Bệ hạ không cần nhiều lời. Bệ hạ đối tốt với thần thiếp, thần thiếp đều ghi tạc trong lòng chỉ là hoạn nạn trong kinh thành chưa dẹp, mong rằng bệ hạ lấy quốc sự làm trọng."
Nàng không muốn lại tiếp tục đề tài này liền đứng dậy hành lễ: "Thần thiếp muốn tập võ, xin được cáo lui trước."
Nhìn bóng dáng rời đi của Lương Ấu Dung ánh mắt Tiêu Hoàn ảm đạm đứng dậy muốn đuổi theo nhưng lại sợ để một mình Tiêu Trường Ninh ở chỗ này thì không thích hợp, hắn quay mặt đi tới, vô cùng đáng thương nhìn nàng: "Tỷ tỷ...."
"Ngoài miệng Hoàng hậu không nói nhưng trong lòng rất lo lắng cho đệ." Tiêu Trường Ninh rộng lượng nhìn Tiêu Hoàn nở một nụ cười: "Mau đuổi theo đi không cần quản tỷ."
Được cho phép, Tiêu Hoàn lúc này mới bước nhanh đuổi theo phương hướng của Lương Ấu Dung.
Lương Ấu Dung vẫn chưa đi quá xa, nàng giống như đoán được Tiêu Hoàn nhất định sẽ đuổi theo nên chỉ cho cung tì lui ra, một mình đứng dưới hành lang Dưỡng Tâm Điện xuất thần.
Tiêu Hoàn nắm chặt tay đi chậm tới, cẩn thận duỗi tay kéo mép tay áo thêu thùa tinh xảo của Lương Ấu Dung, nhỏ giọng: "Dung tỷ tỷ, tỷ tức giận sao?"
Bộ dạng hắn gọi nàng là "Dung tỷ tỷ" thật sự chọc người yêu thương, Lương Ấu Dung dường như lại nhớ tới lời thề mới gặp năm đó trong lòng không khỏi mềm nhũn. Nàng lắc đầu xoay người nhìn Tiêu Hoàn, sau cung biến cuối năm trước hai người rất nhiều lần không thể tự giúp mình, nàng đã rất lâu chưa từng nghiêm túc mà nhìn kĩ đế vương trẻ tuổi ẩn nhẫn này.
"Thần thiếp không phải tức giận mà là lo lắng." Lương Ấu Dung rũ mắt nhìn bàn tay nắm tay áo mình: "Chuyện của Bắc Địch mặc dù thần thiếp ở thâm cung nhưng cũng nghe thấy được, lúc này xuất cung du ngoạn không thích hợp lắm."
"Nhưng mà nàng không phải vẫn luôn muốn xuất cung sao?"
"Thần thiếp tuy rằng hướng tới tự do nhưng cũng không muốn bệ hạ vì để hồng nhan cười mà đeo cái danh hôn quân trên lưng."
Lo lắng trong mắt nàng quá rõ ràng, Tiêu Hoàn thấy nhưng lại thấp giọng nở nụ cười, cười đến mức mi mắt cong cong giống như thiếu niên ngây thơ mới gặp bên ao năm trước. Hắn nói: "Trẫm thật vất vả mới hạ quyết tâm, nghe nàng nói như vậy suýt nữa lại muốn dao động. Dung tỷ tỷ hy sinh vì trẫm quá nhiều, trẫm vì nàng làm hôn quân một ngày thì đã sao?"
Lương Ấu Dung nhẹ nhàng lắc đầu, cũng không khen ngợi. Nàng nhìn Tiêu Hoàn thật lâu sau đó mới chậm rãi duỗi tay chần chờ xoa gương mặt thanh tú của hắn. Ánh mắt Lương Ấu Dung chuyển động không biết đang suy nghĩ cái gì, sau một lúc lâu mới nhẹ giọng nói: "Bệ hạ thần thiếp đã từng thật sự nghĩ tới.... muốn dìu ngài đến già."
Nói xong nàng nhắm mắt rồi lại mở ra, trong mắt đã có sóng nước lấp dao động: "Nhưng mà chúng ta đều quá nhỏ, mà cả đời lại quá dài."
Bọn họ đang ở độ tuổi tình yêu mới biết yêu quá dễ dàng động tâm, cũng quá dễ dàng xúc động, tuy đã từng thích nhưng chung quy vẫn khó vượt qua khoảng cách. Mi mắt Tiêu Hoàn run rẩy chỉ cười không nói lời nào.
Lương Ấu Dung nhìn hắn: "Hoàng thượng có thể để thần thiếp một mình xuất cung, thần thiếp sẽ trở thành lưỡi dao sắc bén của ngài, vượt mọi chông gai vì ngài."
Tiêu Hoàn vẫn không trả lời vấn đề này của nàng, chỉ ngẩng đầu cười: "Dung tỷ tỷ trẫm có thể nắm tay nàng không?"
Lương Ấu Dung ngẩn ra, ngay sau đó không quá tự nhiên rút tay vào tay áo, thấp giọng nói: "Tay của thần thiếp không được mềm mại." Tập võ luyện kiếm hàng năm làm tay nàng có vết chai hơi mỏng, tuy rằng không đến mức thô ráp nhưng tuyệt đối không so được với bàn tay mềm mại trắng nõn của nữ tử thế gia khác.
Tiêu Hoàn vẫn không từ bỏ chỉ nhẹ nhàng nắm cổ tay nàng, rồi sau đó thuận thế đi xuống cầm đầu ngón tay nàng, cười vô cùng thỏa mãn: "Nhưng mà chỉ có tay Dung tỷ tỷ mới có thể làm trẫm an tâm."
Không biết vì sao Lương Ấu Dung cảm thấy bức tường kiên trì của nàng sắp sụp đổ, quân lính tan rã.
Ngày đế hậu xuất cung đã định vào cuối tháng tư, khi đó hồ Nguyệt Nha cũng vào lúc lá sen nở đầy hồ, hồng liên lần đầu xuất hiện nụ hoa, phóng mắt nhìn lại lá sen như ngọc bích sống dậy lay động, chim uyên ương như chim liền cánh bay dưới nước, phong cảnh ngoại thành rộng lớn.
Nhưng Tiêu Trường Ninh không có cơ hội đi nhìn cuộc du ngoạn rầm rộ chưa từng có của đế hậu, đã nhiều ngày nàng tuy rằng không hề buồn nôn nhưng thân thể lại vô cùng mệt mỏi, thường xuyên đi tiểu, ngay cả eo cũng thường xuyên đau nhức, thêm cả thời tiết ngày càng nóng bức, cả người nàng đều trở nên lười càng không muốn ra cửa đi lại.
Mỗi ngày phơi nắng đọc sách cũng không cảm thấy khó khăn lắm. Trước một ngày du ngoạn Tiêu Trường Ninh đang ngồi trên ghế mây trong đình đọc sách, nắng đầu hè cũng không tính là quá nóng chỉ làm cho con người mơ màng muốn ngủ, nàng nhìn tới trang sách liền lên cơn buồn ngủ nên lại khép sách lại, bàn tay gối dưới mặt như trẻ con cuộn người nghỉ ngơi trên ghế mây.
Trong lúc mơ màng ngủ mơ hồ có tiếng bước chân tới gần, sau đó ánh mặt trời yếu đi một cái bóng lớn bao phủ nàng. Trên mặt truyền đến cảm giác ẩm ướt mông lung làm nàng không được yên giấc. Tiêu Trường Ninh nhíu mày không mở mắt, còn tưởng rằng A Chu lau mặt cho nàng nên chỉ hàm hồ nói: "A Chu, đừng nháo...."
"Meo~"
Một tiếng mèo kêu quen thuộc kéo thần trí nàng từ chỗ Chu Công về, Tiêu Trường Ninh mở mắt vừa vặn nhìn thấy màu lông sặc sỡ của Hổ Phách. Hổ Phách thân mật kêu meo meo, thân thể ngồi xổm trong ngực nàng, chóp mũi ướt át cọ tới cọ lui trên mặt nàng.
Tiêu Trường Ninh chớp mắt rồi lại chớp mắt, sau đó nhìn theo hướng bàn tay to lớn đặt trên lưng Hổ Phách thì thấy đôi mắt mỉm cười của Thẩm Huyền.
"Bổn cung đang nằm mơ sao?" Trong mắt Tiêu Trường Ninh xuất hiện kinh ngạc nhưng nụ cười bên khóe miệng lại không thể nào áp xuống được, nàng duỗi tay dịch Hổ Phách đi đứng dậy vòng lấy cổ Thẩm Huyền. Cảm nhận được độ ấm của ánh mặt trời trên người hắn nàng cười: "Quá chân thật, không giống như nằm mơ."
Thẩm Huyền nói: "Đến thăm nàng thuận tiện mang con mèo xấu này đến cho nàng làm bạn."
Bị nói thành "mèo xấu" Hổ Phách không phục, kêu meo một tiếng thị uy.
Thẩm Huyền cũng không để ý tới Hổ Phách gây rối chỉ duỗi tay ôm Tiêu Trường Ninh, hai người song song ngã trên ghế mây nhỏ hẹp làm ghế mây phát ra âm thanh kẽo kẹt nặng nề, phảng phất như lúc nào cũng có thể gãy.
Nhưng Tiêu Trường Ninh đã không thể chú ý nhiều như vậy, chỉ ngửa đầu đón nhận nụ hôn của Thẩm Huyền.
Bị chủ nhân "vứt bỏ", Hổ Phách bên cạnh kêu meo meo như kháng nghị, dùng móng vuốt nhỏ cào ủng Thẩm Huyền nhưng vẫn không có kết quả.
Hai người hôn đến triền miên nhiệt liệt, ghế mây kêu kẽo kẹt, chim tước hoảng sợ bay khỏi giàn hoa.
"Ngày mai chính là ngày Hoàng thượng du ngoạn, bổn cung cho rằng trước khi mọi việc kết thúc sẽ không gặp được chàng." Cánh môi Tiêu Trường Ninh diễm lệ dính chút nước, mỉm cười nhìn Thẩm Huyền, cùng trán cùng chóp mũi chạm vào nhau, hô hấp quấn quít, chỗ bị trống vắng trong lòng nháy mắt bị lấp đầy, ngay cả không khí cũng xuất hiện hương thơm ngọt ngào.
Thẩm Huyền xoa mặt nàng, ánh mắt mang theo ý tứ nhìn kĩ: "Nghe nói nữ tử mang thai sẽ mập mạp chút, nàng sao lại còn gầy đi không ít."
Tiêu Trường Ninh duỗi tay chỉ yết hầu hắn giấu trong cổ áo, nhỏ giọng hừ hừ: "Y đái tiệm khoan chung bất hối, vi y tiêu đắc nhân tiều tụy, có lẽ là quá nhớ chàng."
*Y đới tiệm khoan chung bất hối.
Vị y tiêu đắc nhân tiều tuỵ.
Đai áo rộng dần hối tiếc chi.
Vì chàng tiều tụy có sá gì.
Trích trong bài Điệp Luyến Hoa của Liễu Vịnh.
Ánh mắt Thẩm Huyền bỗng chốc trở nên thâm thúy giống như một cái hồ sâu tăm tối. Hắn bắt được cái tay không nghe lời của Tiêu Trường Ninh thấp giọng cảnh cáo: "Đừng lộn xộn, ta đã nhịn lâu lắm rồi."
Tiêu Trường Ninh yên lặng rút ngón tay đang tác loạn về, quả nhiên không dám động tiếp.
Hai người yên tĩnh dựa sát vào nhau, một lát sau Tiêu Trường Ninh hỏi: "Chuẩn bị tốt cho ngày mai chưa?"
Thẩm Huyền khẽ "ừ" một tiếng, thở ra làn khí làm tam nàng hơi ngứa.
Tiêu Trường Ninh không biết nghĩ tới cái gì, cảm thán: "Bổn cung cảm thấy Hoàn nhi rất giống chàng."
"Có sao?"
"Có. Tuy rằng khí tràng của hai người không giống nhau, một người trong bông có kim, một người bộc lộ mũi nhọn nhưng trong xương cốt hai người đều tàn nhẫn như nhau, vì đạt được mục đích thậm chí có thể lấy thân làm mồi."
Thẩm Huyền cũng không phản bác, chỉ thấp giọng: "Đa tạ trưởng công chúa điện hạ khích lệ."
"Ai khen chàng?" Tiêu Trường Ninh buồn bực cùng xấu hổ trừng mắt liếc hắn, nghĩ nghĩ lại bổ sung thêm một câu: "Chàng cùng Hoàn nhi đều phải bình an trở về, nếu dám bị thương ta sẽ không tha cho chàng!"
Thẩm Huyền nhướng mày hỏi lại: "Không tha cho ta thế nào?"
"Ta liền, ta liền...." Tiêu Trường Ninh suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng chỉ nhỏ giọng nói một câu: "Ta liền không bao giờ để ý tới chàng."
"Vậy được." Thẩm Huyền nhéo cằm nàng để nàng quay mặt lại nhìn mình, giọng nói lại khôi phục sự cuồng vọng lúc mới gặp: "Nếu điện hạ không để ý tới bản đốc, bản đốc chỉ đành cột điện hạ bên người cho đến khi điện hạ để ý mới thôi."
Nhưng mà Tiêu Trường Ninh đã không còn sợ hắn, hừ một tiếng: "Chàng dám!"
Thẩm Huyền cười khẽ, đè thấp giọng nói: "Tất nhiên không dám, ta không nỡ."
Hai người nói chuyện phiếm hơn mười lăm phút, Thẩm Huyền liền đứng dậy phải đi.
"Qua nhiều ngày nữa liền có thể bồi nàng mỗi ngày." Thẩm Huyền hôn lên mi mắt nàng: "Ủy khuất nàng phải chờ một chút."
Tiêu Trường Ninh không muốn để bản thân trông có vẻ không hiểu tình lý, cố gắng đè nén cảm giác không muốn trong lòng nhẹ nhàng gật đầu nói: "Vậy được rồi. Chàng nhất định phải cẩn thận!"
Sáng sớm ngày hôm sau, hai đội ngũ Đông Xưởng cùng Cẩm Y Vệ hộ tống xe ngựa Đế hậu xuất cung.
Thời tiết hôm nay không được tốt lắm, mây đen buông xuống, từng trận gió oi bức thôi qua dường như sắp có mưa to rớt xuống. Thẩm Huyền cùng Ôn Lăng Âm một trái một phải che chở xe ngựa buông rèm của hoàng đế, Phương Vô Kính cùng Việt Dao dẫn xưởng vệ theo sát phía sau, mà bên trong xe ngựa có bóng người lắc lư mơ hồ giống như Đế hậu mặc thường phục màu đỏ ngồi bên trong xe nhưng khuôn mặt lại không thấy rõ.
Ra tới cửa chính, giữa tường cung cùng cửa kinh thành còn cách một con phố, nơi này ngư long hỗn tạp rất dễ nảy sinh vấn đề ngoài ý muốn.
Gương mặt Thẩm Huyền trầm xuống, giơ tay ý bảo Phương Vô Kính phía sau: "Đề phòng."
Sự thật chứng minh lo lắng của hắn đều không phải là dư thừa, đội ngũ mới vừa đi vào con phố này không lâu thì chợt thấy trên mái hiên phía xa chợt lóe hàn quang, sau đó mấy chục mũi tên như mưa phá không bay đến, lướt qua xưởng vệ bắn về phía xe ngựa.
A, quả nhiên cắn câu.
"Hộ giá!"
"Bảo hộ Hoàng thượng!"
Theo tiếng kinh hô của nhóm cung hầu Thẩm Huyền híp mắt, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm xe ngựa bị bắn thành con nhím. Ôn Lăng Âm cũng đang nhìn xe ngựa, tầm mắt lạnh băng của hai người đan chéo giữa không trung như lưỡi dao sắc bén chạm vào nhau tạo ra tia lửa, lại giống như thăm dò lẫn nhau.
Thích khách trên mái hiên như một đám quạ đen vọt người nhảy lên, phát động tấn công.
Trên trời cao xuất hiện khói báo động, thành bại nằm trong khoảnh khắc duy nhất này. Khóe miệng Thẩm Huyền cong lên rồi nâng cằm nhìn Ôn Lăng Âm nói: "Kết minh cùng bản đốc không?"
Ôn Lăng Âm không nói gì chỉ trầm mặc rút kiếm ra, giục ngựa đi tới chỗ Thẩm Huyền, rồi sau đó trong ánh mắt trầm ổn của Thẩm Huyền hắn giơ mũi kiếm lên đỉnh đầu.
Thẩm Huyền hiểu ý cũng giơ bội đao lên, lưỡi dao chạm vào mũi kiếm của Ôn Lăng Âm, tạo thành một hình chữ thập trên không trung.
Tất cả xưởng vệ nhìn thấy đều rút đao kiếm ra hướng lên không trung. Bên trong xe ngựa, thiếu niên một thân áo choàng màu đỏ thêu kim long đang duỗi tay cầm mũi tên trước mặt mình, miệng nhai kẹo đậu phộng hàm hồ nói: "Ai da, xưởng vệ kết minh đây chính là lần đầu tiên thấy được."
~~~~~