Nhưng tiếng "huhuhu" lúc đầu là giả chỉ dựa vào kỹ năng diễn xuất khủng khiếp. Nhưng sau đó lại trở thành sự thật…… Tiếng khóc "hu" đáng thương như hoa lê trong mưa lớn, điềm đạm đáng yêu.
Bắt đầu khóc giả nhưng lại kết thúc là khóc thật.
Các vị thần ở núi Vân Hải thật sự không linh chút nào!
Lương Vân Tiên chỉ vừa mới nằm xuống thì Lục Vân Đàn đã lập tức lật người, lăn sang phía bên kia giường lớn, bĩu môi lau nước mắt, cực kỳ giống một đứa trẻ không được như ý, sau khi thua cuộc thì bắt đầu giận dỗi.
Lương Vân Tiên đã biết nữ hiệp Đàn đang thấy mất mặt, phải trả lại mặt mũi cho cô càng sớm càng tốt mới được.
Anh bất đắc dĩ mỉm cười ôm lấy cô từ phía sau, khiêm tốn hỏi: "Nữ hiệp Đàn vẫn thấy hài lòng chứ?"
Hài lòng! Hài lòng! Em thật là rất hài lòng!
Sao anh không giày vò chết em luôn đi?!
Lục Vân Đàn khịt mũi, giọng nói còn mang theo vài âm thanh nức nở, tức giận bất bình nói: "Đồ Thư sinh lưu manh, khinh người quá đáng! Em không thích anh nữa!"
Thật sự không thích nữa à?
Lương Vân Tiên: "Lần sau cho em cưỡi anh."
Lục Vân Đàn: "..."
Cô mím môi im lặng suy nghĩ một lát: "Thật sao?"
Lương Vân Tiên: "Thật."
Lục Vân Đàn lại bổ sung thêm một điều kiện: "Không được phản kháng."
Lương Vân Tiên cam đoan: "Tuyệt đối không phản kháng."
Sau vài giây đắn đo, nữ hiệp Đàn cũng quyết định thỏa hiệp đúng lúc: "Được rồi."
Lương Vân Tiên cười: "Vậy còn thích anh không?"
Lục Vân Đàn rất kiêu ngạo: "Vẫn còn thích một chút."
"Chỉ một chút thôi à?" Lương Vân Tiên nhẹ nhàng kéo vai cô, Lục Vân Đàn cũng thuận theo lật người lại, thở hổn hển nhìn anh, đồng thời còn dùng ngón tay chọc chọc lên hình xăm trên ngực anh: "Dựa vào biểu hiện vừa rồi của anh thì một chút đã là tốt rồi!"
Lương Vân Tiên khẽ cau mày, nghiêm túc hỏi: "Vừa rồi anh biểu hiện không tốt à?"
Lục Vân Đàn: "Anh không tuân theo mệnh lệnh của bổn bang chủ, đấy là phạm thượng!"
Lương Vân Tiên im lặng suy nghĩ một lát: "Anh thật sự đã nghe theo mọi thứ mà."
Còn ngụy biện nữa?
Lục Vân Đàn tức giận: "Anh không hề! Anh toàn chống đối em thôi!"
Lương Vân Tiên bất lực nhìn người trong lòng: "Anh nhanh, em khóc, anh chậm, em cũng khóc, còn nói anh cố ý giày vò em; Anh dừng lại……" Lúc đó anh thấy cô thật sự không thể chịu đựng được nữa nên mới dừng lại, muốn để cô thả lỏng một chút: "Em còn khóc to hơn, còn uy hiếp nếu không tiếp tục thì sẽ giết anh."
Lục Vân Đàn: "..."
Tuy là bộ não của cô có cơ chế tự bảo vệ rất mạnh mẽ, sẽ thường xuyên loại bỏ những ký ức bất lợi cho mình, nhưng đối với loại chuyện chỉ vừa mới xảy ra thế này thì không thể xóa bỏ nhanh thế được, chỉ vừa nhắc tới là cô sẽ nhớ lại ngay.
Lương Vân Tiên khẽ thở dài, cố ý bày ra vẻ mặt khó xử: "Nữ hiệp Đàn thật sự coi anh là người máy điều khiển bằng giọng nói à?"
Lục Vân Đàn: "..."
Da mặt còn dày hơn cả góc tường bỗng trở nên hoảng loạn như bị lửa thiêu đốt, để bảo vệ thể diện của mình nên nữ hiệp Đàn nói dối mà sắc mặt không đổi, tim không loạn: "Em quên rồi." Sau đó bắt đầu trả đũa: "Vừa rồi người ta còn bị anh chèn ép đến phát khóc, cơ bản là chẳng nhớ rõ cái gì cả, ai biết được anh có nói dối hay không!"
Lương Vân Tiên khẽ nhíu mày: "Thật sự không nhớ à?"
Lục Vân Đàn hùng hồn thề thốt: "Thật sự không nhớ mà! Một chút cũng không!"
Lương Vân Tiên: "Có cần ôn lại lần nữa không?"
"……"
Lục Vân Đàn: "Không cần!"
Lương Vân Tiên: "Làm nhiều thành quen."
Lục Vân Đàn kiêu ngạo nhìn chằm chằm anh: "Bổn nữ hiệp còn lâu mới làm nhiều thành quen với anh. Anh không nghe lời em, em sẽ tạm biệt anh ngay, người tiếp theo sẽ càng ngoan hơn!"
Lương Vân Tiên gõ nhẹ lên trán cô: "Em còn muốn đi tìm người khác nữa à?"
Lục Vân Đàn gật đầu: "Đúng vậy!" Cô còn thật sự nghiêm túc suy nghĩ: "Em muốn tìm kiểu em trai ngoan ngoãn nghe lời, sẽ luôn miệng gọi em là "Chị" ấy."
...
Nằm mơ đi.
Lương Vân Tiên nhìn chằm chằm cô vài giây, ghé sát bên tai cô, cúi đầu trầm giọng khẽ gọi cô: "Chị."
Quá thảo mai!
Quá quyến rũ!
Quá thanh thuần!
Thích quá đi!
Trái tim Lục Vân Đàn rung động mãnh liệt, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm Lương Vân Tiên bằng cái nhìn đôi mắt sáng ngời, lộ ra vẻ đói khát như sói: "Anh gọi lại một lần nữa đi!"
Lương Vân Tiên không làm theo ý cô: "Em thích như thế à?"
Lục Vân Đàn gật đầu liên tục, gật nhanh như sắp biến thành gà mổ thóc.
Sắc mặt Lương Vân Tiên vẫn thản nhiên, giọng còn lạnh lùng lãnh đạm: "Quả nhiên."
Lục Vân Đàn sửng sốt: "Quả nhiên cái gì?"
Lương Vân Tiên vẫn vô cảm nhìn chằm chằm cô: "Có được rồi thì không biết quý trọng."
Lục Vân Đàn: "..."
Anh nói ra câu này chẳng khác nào nói em là loại bội tình bạc nghĩa!
Cô bắt đầu biện hộ cho mình: "Em không có! Cái em thích là âm thanh khi anh gọi "Chị ơi", trọng điểm là anh nói, nên em mới muốn nghe thêm một lần mà!"
Lương Vân Tiên: "Thật sao?"
Lục Vân Đàn gật mạnh đầu: "Thật mà!" rồi thúc giục: "Anh mau gọi lại lần nữa đi!"
Lương Vân Tiên: "Thật sự muốn nghe?"
Lục Vân Đàn tiếp tục gật đầu: "Ừm!"
Lương Vân Tiên súc tích nói ngắn gọn: "Vậy làm thêm lần nữa."
Lục Vân Đàn: "???"
Cái người này, thu phí chẳng phải hơi cao à!
Lương Vân Tiên hơi cụp mắt, vẻ mặt dịu dàng: "Chị không muốn sao?"
Lục Vân Đàn: "..."
Ôi!
Giết cô đi!
Đây có phải là sự hấp dẫn của việc nhập vai không? Thư sinh xinh đẹp biến thân thành em trai trà xanh, k1ch thích quá đi!
Nếu đã vậy thì bổn nữ hiệp phải trải nghiệm vài vai diễn nữa!
Cô ngước mắt lên nhìn anh, ánh mắt sáng ngời: "Anh gọi cái gì khác đi, để xem em thích cái nào hơn."
Lương Vân Tiên: "..."
Vậy mà còn muốn lựa chọn cơ đấy?
Lục Vân Đàn dõi theo anh: "Anh không muốn sao? Nếu không muốn thì để em tìm người muốn vậy! Nhất định sẽ có người sẵn lòng! Bây giờ nghề nào cũng rất khó khăn, anh phải biết quý trọng cơ hội nhé!"
Lương Vân Tiên dở khóc dở cười, dứt khoát thỏa mãn cô: "Em muốn nghe cái gì nữa?"
Lục Vân Đàn suy nghĩ: "Gọi "Ông lớn", sau đó nói "Thiếp yêu ông lớn nhất"!"
Lương Vân Tiên: "..."
Lục Vân Đàn gấp gáp thúc giục: "Nói đi!"
Lương Vân Tiên từ chối cho ý kiến: "Làm trước đã." Anh siết chặt vòng eo thon của cô, một tay chống xuống giường để trở mình đè cô dưới thân: "Làm xong rồi nói sau."
Lục Vân Đàn cực kỳ bất mãn: "Không được! Nói xong rồi làm."
Lương Vân Tiên hôn lên má cô, dịu giọng dỗ dành: "Ngoan, Vân Đàn ngoan nhất."
"……"
Lục Vân Đàn chỉ luôn ăn mềm không ăn cứng lập tức thỏa hiệp 50%.
Nhưng vẫn còn 50% cảm xúc phản kháng: "Sao anh không gọi trước?"
Lương Vân Tiên dùng lại chiêu cũ, ghé môi đến bên tai cô, vừa hôn liên tục lên vùng da phía sau tai vừa cúi đầu trầm giọng nói: "Chị không muốn sao?"
Ngôn ngữ trà xanh quá rung động.
Hương sen tràn ngập bốn phía.
Đầy ắp sự quyến rũ khó cưỡng.
Chẳng thể kháng cự nổi.
Tên Thư sinh này quá gian trá!
Lục Vân Đàn hoàn toàn thỏa hiệp, cô vòng tay ôm cổ Lương Vân Tiên đồng thời nhắm hai mắt lại.
……
Màn phù dung êm ái đêm xuân
Ngai rồng từ đấy chậm phần vua ra*—— câu này quả rất đúng.
(*Hai câu thơ trong bài thơ: Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị. Bản dịch của nhà thơ: Tản Đà.)
Sáng sớm hôm sau khi Lục Vân Đàn mở mắt thì ánh nắng mặt trời đã sáng rực ngoài cửa sổ, dù là tấm rèm chất lượng tốt nhất cũng khó chống lại cái nắng hè chói chang.
Thật đúng là sắc đẹp làm hỏng việc!
Nhưng vẫn may là hôm nay cô không có việc gì phải làm nên có thể tùy ý ngủ nướng.
Duy nhất chỉ có một điều không hoàn mỹ đó là người đẹp Lương không ở bên cạnh.
Người đẹp đã đi làm rồi.
Hừ, đêm qua thì luôn miệng gọi người ta là "Cục cưng", "Bảo bối", "Vân Đàn", thậm chí còn dùng giọng nói cực kỳ trà xanh gọi "Chị" vài lần, khiến người ta gắng sức chăm chỉ cả một đêm. Kết quả hôm sau cứ thế bỏ đi chẳng nói câu nào, quá vô tình!
Nữ hiệp Đàn không vui bĩu bĩu môi, ngồi dậy khỏi giường, toàn thân đau nhức như vừa bị đánh một trận vậy.
Lúc đi vệ sinh còn thấy hơi đau nhức.
Đồ thư sinh lưu manh!
Đồ xấu xa!
Em sẽ không thích anh nữa!
Sau khi ấm ức ra khỏi phòng vệ sinh, Lục Vân Đàn mở tủ quần áo rồi lấy một cái áo sơ mi nam ngắn tay ra mặc lên người như váy ngủ, sau đó cô bắt đầu tìm điện thoại di động quanh phòng.
Cuối cùng tìm thấy nó trên bàn trà trong phòng khách.
Trên màn hình điện thoại di động màu đen phản chiếu, có một bông hoa hồng màu đỏ gấp bằng giấy nằm lặng lẽ ở đó.
Cánh hoa xếp tầng tầng lớp lớp, xinh đẹp nhưng mong manh, cực kỳ sống động như vừa mới cắt từ trên cành xuống.
Tay nghề của nghệ nhân xếp giấy đúng là rất tuyệt vời!
Lục Vân Đàn vui vẻ mỉm cười, mọi bất bình ấm ức và tức giận tan thành mây khói. Cô lập tức cầm lấy bông hoa hồng ngắm nghía không rời mắt, một lâu sau mới miễn cưỡng mở ra xem.
Trên trang giấy màu đỏ có hoa văn hình đám mây, ở giữa trang giấy có vài chữ thư pháp viết bằng bút máy đen. Nét chữ cứng cáp rắn rỏi, duyên dáng nhưng không mất đi cốt cách như một bậc thầy thư pháp tài năng, mà nội dung của những câu chữ này cũng hàm chứa sự chiều chuộng và dịu dàng vô tận:
Cuộc sống của anh vốn rất bình thường.
Cho đến những ngày đầu thu năm mười lăm tuổi.
Chiếc máy bay giấy trượt vào khe cửa sổ
Mang em đến
Hùng hùng hổ hổ xông vào cuộc sống của anh
Từ đây hoa nở không tàn, cách núi ngăn sông cũng muốn tương phùng.
Nguyện cùng em trải qua những thăng trầm và gắn bó đi quãng đời còn lại.
Đây là một bài thơ tình.
Ghi lại quá trình từ quen biết, hiểu nhau đến khi yêu nhau của hai người họ.
Là bài thơ tình của riêng cô.
Hốc mắt Lục Vân Đàn vô thức nóng lên, nước mắt trong suốt như trân châu không bị ràng buộc mà rơi xuống.
Thư sinh thối này thật đáng ghét, sến sẩm như vậy để làm gì chứ?!
Hừ!
Lại khiến người ta phải khóc……
Sau khi cảm động đến rơi nước mắt thì những cảm xúc hỗn loạn trong lòng cô mới dần bình ổn lại đôi chút.
Hít hít mũi, cô tỉ mỉ đọc lại từng chữ một trong bức thư tình, một lần, hai lần, ba lần…… nhiều lần
Càng đọc càng thích, ngọt ngào như ăn mật đường vậy.
Thật sự không thể tưởng tượng được, một tiến sĩ vật lý lại có tài năng văn chương xuất sắc đến vậy, có thể bịa chuyện ma, cũng có thể viết thơ tình, quả là một tuyển thủ toàn năng!
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, khi còn học cấp ba, thành tích môn tự nhiên và môn xã hội của anh đều tốt. Dù sao thì anh vẫn luôn là học sinh giỏi nhất khối trong thời gian dài, sao có thể học lệch được? Hơn nữa bố anh còn là nghệ sĩ dương cầm hàng đầu, nên anh bẩm sinh cũng đã có gen lãng mạn, mới mười lăm tuổi đã dám cải biên những bài nhạc nổi tiếng của bố mình, vậy thì sao có thể chỉ là một nhà khoa học nhạt nhẽo được chứ?
Đối với anh mà nói, văn học và nghệ thuật là tài năng bẩm sinh, hoàn toàn có thể hạ bút thành văn, nhưng anh lại vẫn lựa chọn khoa học tự nhiên.
Để làm gì?
Phải chăng bắt đầu từ lúc ấy anh đã quyết định cống hiến hết mình cho sự nghiệp nghiên cứu khoa học của tổ quốc?
Cô còn nhớ rõ, cách đây không lâu khi hai người họ đang thảo luận về máy in thạch bản và công nghệ sản xuất chip trong nước——
Với trình độ khoa học kỹ thuật trong nước hiện nay thì nhiều nhất cũng chỉ có thể tự chủ sản xuất loại chip 28nm, nhưng hiệu suất thành công vẫn rất thấp. Mà AS/ML - công ty đứng đầu trong lĩnh vực in thạch bản của Hà Lan đã có thể sản xuất loại chip 5nm, thậm chí còn đang nghiên cứu phát triển thêm các kỹ thuật tiên tiến hơn.
Hơn nữa, công nghệ của AS/ML là công nghệ tiên tiến nhất, tích hợp các nghiên cứu khoa học hàng đầu thế giới. Sự kết hợp giữa tài năng của con người cũng không phải thứ mà một quốc gia hay một đoàn đội nghiên cứu tạo thành, mà đó là sự hợp tác nghiên cứu và phát triển của cộng đồng nhân tài khoa học kỹ thuật ở rất nhiều các quốc gia. Đó không chỉ là vấn đề ở một lĩnh vực khoa học, mà là sự phát triển đồng thời của rất nhiều các lĩnh vực khoa học.
Cho nên, phần lớn tài nguyên chip trong nước hiện nay vẫn phải nhập khẩu, một khi khoa học kỹ thuật bị cấm vận thì sẽ rơi vào tình thế bị kìm kẹp vô cùng khó khăn.
Tuy nhiên điều tồi tệ nhất vẫn chưa xảy ra, chúng ta vẫn chưa bị cấm vận.
Nhưng liệu chúng ta có nên thỏa hiệp vì vấn đề này không? Phải từ bỏ chủ quyền để cúi đầu với xã hội phương Tây ư?
Cô đã từng hỏi Lương Vân Tiên về vấn đề này, lúc ấy anh trả lời rằng: "Trung Quốc đương nhiên là sẵn lòng hội nhập với thế giới, nhưng không thể hùa theo. Nếu tụt lại phía sau thì ắt sẽ bị đánh dù có khuất phục hay không, vậy nên chúng ta phải mạnh mẽ lên mới được."
Sự cạnh tranh giữa các cường quốc hiện nay không chỉ đơn giản là cuộc chiến thô bạo trên chiến trường tài chính hay chiến tranh vũ trang, súng trên vai, đạn lên nòng, mà đó còn là cuộc chiến khoa học kỹ thuật và chiến tranh thương mại, nhưng cho dù là cuộc chiến nào thì đều chỉ có một câu: Muốn rèn thành sắt thì chính mình cũng phải trở nên cứng cỏi.
Khi đó, cô đã hỏi Lương Vân Tiên rằng: "Nếu anh lựa chọn về nước nhưng cuộc chiến khoa học kỹ thuật vẫn thua thì anh có hối hận không? Anh có sợ không?"
Lương Vân Tiên mỉm cười nói: "Có gì phải sợ chứ? Binh đến thì tướng chặn, nước lên thì đất ngăn." Cuối cùng, anh còn cực kỳ kiên định nói: "Không phá thì không xây được"
Đúng vậy.
Có phá cái cũ thì mới xây được cái mới.
Sinh trưởng trong nghịch cảnh mới là nguồn gốc của sức mạnh.
Các lệnh trừng phạt và cấm vận có thể hạn chế sự phát triển, nhưng chúng cũng sẽ truyền cảm hứng cho tinh thần chiến đầu và quyết tâm của chúng ta. Giống như việc phát triển bom nguyên tử vậy, không có công nghệ khoa học kỹ thuật hiện đại mà toàn bộ đều dựa trên sự đoàn kết và nghị lực dân tộc.
Tuy khả năng phát triển công nghệ in thạch bản còn khó hơn so với nghiên cứu phát triển bom nguyên tử, nhưng chúng ta cũng không thể bỏ cuộc, bất luận là vấn đề chủ quyền hay khoa học kỹ thuật cũng không được buông tay.
Con trai của nhạc sĩ đã lựa chọn khoa học kỹ thuật, đã đưa ra câu trả lời tuyệt vời bằng hành động thực tế.
Vào khoảnh khắc cô nghe được đáp án của anh, tình yêu dành cho anh trong cô bỗng bay tới đỉnh cao.
Cô thực sự yêu người đàn ông này chết mất.
Không chỉ mê mẩn nhan sắc và thần thái của anh, cô càng mê mẩn ý thức sứ mệnh và tinh thần trách nghiệm của anh.
Vẻ ngoài xinh đẹp có thể khiến người ta tham lam nhất thời, nhưng tâm hồn có ý thức sứ mệnh lại có thể khiến người ta không ngừng đắm chìm.
Giờ phút này, sau khi đọc được bài thơ tình này, cô càng yêu anh hơn, yêu đến điên cuồng.
Ai có thể cưỡng lại một người đàn ông vừa lãng mạn lại vừa can đảm thế này?
Dù sao thì cô cũng không cưỡng lại được.
Từ đây hoa nở không tàn, cách núi ngăn sông cũng muốn tương phùng.
Cô cũng nguyện cùng anh trải qua những thăng trầm và gắn bó đi quãng đời còn lại.
【Tác giả có lời muốn nói】
#Tiểu Lương cũng chẳng phải là một nhà khoa học bình thường#
#Đã nói rồi mà, chàng thư sinh này không đơn giản đâu#