• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Beta: Bánh BaoTống Hồng Quảng thấy chỉ có hai chị em Mộ Tâm Lan đến gặp hắn, tảng đá trong lòng rơi xuống.

Đinh Tú Phương không tới là tốt rồi, chị em Mộ gia sẽ không khóc lóc om sòm.

Tuy rằng miệng lưỡi Mộ Thanh Nghiên ghê gớm, nhưng cũng không thích mắng chửi người, hắn cũng không sợ các cô.

Mộ Tâm Lan dẫn Tống Hồng Quảng đến chỗ bóng cây trước cửa xưởng rượu, trao đổi một ánh mắt với Mộ Thanh Nghiên, ném sổ tiết kiệm trong tay về phía Tống Hồng Quảng: “Anh nói một chút, trong sổ tiết kiệm sao lại chỉ có hơn ba trăm đồng? Tiền đâu rồi?”Khoé miệng Mộ Thanh Nghiên trìu trìu, người tức giận khởi công vấn tội nhưng một chút khí thế cũng không có, nhưng có đôi khi, khiến người túng quẫn không phải do khí thế mà là đạo lý, đúng không?Tống Hồng Quảng vừa nhìn thấy sổ tiết kiệm nhất thời túng quẫn.

Nhưng cũng chỉ có một lát.

Xưa nay hắn ở trước mặt Mộ Tâm Lan nói một không nói hai, sao có thể dễ dàng tha thứ cho Mộ Tâm Lan tức giận trước mặt hắn?Nếu không phải bây giờ đang ở xưởng rượu, đánh người sẽ bị người ngoài nhìn thấy, Mộ Thanh Nghiên cũng đang ở đây, hắn sớm đánh một trận.

Không thể động thủ, nhưng rống lên vẫn có thể, “Tiền mẹ anh mượn rồi, về sau mẹ sẽ trả cho chúng ta, thế nào? Em không hài lòng? Lương tâm của em sao lại xấu như vậy?”Trước khi Tống Hồng Quảng mở miệng còn có chút chột dạ, sau khi hét lên, lại cảm thấy mình thực có đạo lý.


Còn không phải sao, đưa tiền cho mẹ mượn lại có gì không đúng? Mẹ cũng không nói sẽ không trả?Mộ Tâm Lan nghẹn họng trân trối nhìn hắn tức giận, cô biết Tống Hồng Quảng có đôi khi không nói đạo lý, nhưng không ngờ hắn lại đến mức như vậy, cô còn chưa nói gì đâu? Chỉ là hỏi tiền đâu rồi, hắn đã chụp cho cô một cái mũ lớn như vậy.

Có người không phân rõ phải trái như vậy sao?Mộ Thanh Nghiên biết Tống Hồng Quảng sẽ phản đòn, cũng biết cách để phản bác hắn, nhưng mà, cô tạm thời sẽ không định ra tay giúp đỡ chị gái.

Cô muốn để chị gái càng thất vọng với Tống Hồng Quảng, về sau ly hôn càng quyết tuyệt.

Mộ Tâm Lan sửng sốt một hồi, thấp giọng nói: “Anh đưa tiền cho mẹ mượn sao lại không nói với em? Mẹ vay tiền làm gì?”Tống Hồng Quảng cho rằng Mộ Tâm Lan tức giận, đã chuẩn bị tốt lấy bạo chế bạo.

Ai biết Mộ Tâm Lan nhỏ giọng giống bánh bao mềm hỏi hai câu như thế.

Cô rất dịu dàng, lại có Mộ Thanh Nghiên bên cạnh, hắn cũng ngại không dám phát giận tiếp, trong lúc nhất thời ngây ngẩn cả người.

Hắn lẳng lặng đứng, nghĩ nên trả lời Mộ Tâm Lan thế nào.


Tiền trong sổ tiết kiệm của bọn họ, đích xác phần lớn đều là Tằng Quế Hương “mượn” rồi.

Số lần Tằng Quế Hương tìm hắn vay tiền rất nhiều, lý do qua loa, gì mà nhà này muốn làm tiệc đầy tháng, nhà kia có bệnh phải đi thăm, lúc thì em gái Tống Hồng Hà không có tiền đóng học, lúc thì tiền sinh hoạt phí hết, nhưng tốn nhiều tiền nhất vẫn là tiền khám bệnh, Tằng Quế Hương nói bà đau thắt lưng, đau chân, một lần kia còn lấy của hắn một ngàn đồng.

Rất nhiều lúc hắn muốn từ chối, nhưng hắn là người sĩ diện, không chịu được Tằng Quế Hương một khóc, hai nháo, ba đòi thắt cổ, hơn nữa mỗi lần bà đều thề son sắt, nói về sau nhất định sẽ trả, hắn mới lần lượt cho mượn.

Mà mỗi lần hắn đưa tiền cho Tằng Quế Hương, nhiều khi lại lấy hơn một chút ra giữ lại mua rượu cho mình…Cứ thường xuyên như thế, vốn nên có hơn ba nghìn đồng gửi ngân hàng, kết quả chỉ còn hơn ba trăm đồng.

Lý do Tằng Quế Hương vay tiền có chút kỳ dị, chuyện hắn lấy tiền đi mua rượu cũng thực doạ người, trong khoảng thời gian ngắn, Tống Hồng Quảng không biết nên nói thế nào với Mộ Tâm Lan.

Chẳng qua, hắn sao có thể là người Mộ Tâm Lan có thể trấn trụ được? Hắn sửng sốt một lát, ánh mắt đột nhiên trừng lên, cánh mũi nở ra, hừ lạnh một tiếng: “Thế nào? Em còn sợ anh lừa em sao?”Hắn nói xong, lại sợ chính mình ngoài mạnh trong yếu, khí thế không đủ, nghĩ đến Mộ Tâm Lan không nói đến bốn trăm đồng ngày hôm qua, chuyện giấu giếm tiền lương tuyệt đối là thật, nhất thời trong lòng tức giận: “Em còn mặt mũi nói chuyện với anh? Thế nào em không nhắc đến chuyện em giấu tiền lương? Mỗi tháng, rõ ràng mẹ em cho một ngàn đồng, vì sao em lại giấu đi bốn trăm? Em nói, có phải em không tin anh hay không?”Mộ Tâm Lan bị oan, tức giận đến cả người phát run, nước mắt rơi như mưa: “Em không có, mẹ em không đưa bằng ấy, hàng tháng đồ chín hấp tương chỉ lãi một nghìn hai trăm đồng, làm sao có thể cho em một ngàn đồng? Lời này là anh nghe ai nói? Người ta… Đó là người ta châm ngòi ly gián.

”“Em gạt anh ít thôi, việc này anh nghe được người đáng tin cậy nói, em đừng nói không có việc này, nếu thực sự không có việc này, này hôm qua anh cầm tiền, sao mọi người cũng không dám đánh rắm một cái?”“Em…”Sức chiến đấu của chị gái quá yếu, bị Tống Hồng Quảng làm tức giận á khẩu không trả lời được.


Mộ Thanh Nghiên nhịn không được, đành phải trợ giúp: “Anh rể, anh nói như vậy là đang cảm thấy nhà em đưa cho chị 600 đồng tiền lương là quá ít phải không? Một khi đã như vậy, anh đón chị về đi? Tiền lương 1000 đồng một tháng nhà em không trả được, giống như chị đã nói, trong tiệm một tháng chỉ lãi 1200 đồng, để cho hai người một nghìn đồng, nhà em kiếm được hai trăm, còn mở tiệm làm gì? Còn không bằng anh đón chị về, cùng lắm thì em không đi học.

”“…”Lời này không chỉ khiến Tống Hồng Quảng há hốc mồm, Mộ Tâm Lan cũng choáng váng.

Tống Hồng Quảng há hốc mồm là sợ Mộ Tâm Lan thực sự đánh mất việc nhẹ lương cao này, mà Mộ Tâm Lan lại … không muốn trở về.

Cô không muốn về Tống gia, cô không muốn trở về bị Tống Hồng Quảng đánh, bị bố chồng, mẹ chồng, cô em chồng hành.

Đương nhiên, chưa bao giờ cô nghĩ tới việc ly hôn với Tống Hồng Quảng, cô nghĩ, đợi đứa bé ra đời, Tống Hồng Quảng làm cha, trưởng thành hơn, cũng sẽ không đánh cô nữa.

Còn hiện tại, trong khoảng thời gian này cô mang thai, tuy Tống Hồng Quảng không đánh cô, nhưng nhìn ánh mắt muốn ăn thịt người hôm nay của Tống Hồng Quảng, cô dám khẳng định, về nhà không thể thiếu ăn đánh.

Mộ Tâm Lan nghĩ nghĩ, ngồi xuống đường ô ô khóc lên.

Sợ người quen nhìn thấy Mộ Tâm Lan khóc khiến mình mất mặt, Tống Hồng Quảng chột dạ nhìn quanh bốn phía, thấy không có ai, bày ra mặt lạnh không cho là đúng.


Hắn nghĩ, Mộ Tâm Lan khóc như vậy, Mộ Thanh Nghiên khẳng định sẽ không để hắn đón Mộ Tâm Lan về.

Mộ Thanh Nghiên thấy bộ dáng hắn không chịu thua, cười lạnh trong lòng, không an ủi Mộ Tâm Lan như Tống Hồng Quảng nghĩ, cô bày ra tư thái sẽ bỏ lại Mộ Tâm Lan trở về một mình: “Anh rể, chị gái em giao cho anh, em trở về làm đồ chín hấp tương.

”Tống Hồng Quảng thấy cô cũng không quan tâm đ ến Mộ Tâm Lan, mới hoảng: “Ai, đừng, Nghiên Nghiên, anh sai rồi, anh không nên nghe người ta nói bừa, sáu trăm thì sáu trăm, cầm, đây là tiền hôm qua anh lấy chỗ chị em, 400 đồng, anh đã dùng một ít rồi, trước đưa cho em 300 đồng, còn 100 đồng trừ vào tiền lương tháng sau, em thấy được không? Được rồi, anh ra đây cũng lâu, đi vào làm việc đây, em đỡ chị em về đi.

Còn có, hai ngày nay tạm thời anh không qua ăn cơm.

” Tống Hồng Quảng nói xong, đưa 300 đồng cho Mộ Tâm Lan, vội vã chạy đi.

Mộ Tâm Lan còn muốn khóc, Mộ Thanh Nghiên đi qua đỡ cô dậy: “Đừng khóc, chị, tốt xấu gì chúng ta cũng nói chuyện tiền lương rõ ràng, phải không? Sẽ không sợ mẹ biết nữa.

”Mộ Tâm Lan không đứng dậy, trong mắt là một mảnh mê mang, nói với Mộ Thanh Nghiên: “Nghiên Nghiên, đột nhiên chị cảm thấy anh rể em không phải người tốt, em cảm thấy có phải chị nghĩ sai rồi không?”Mộ Tâm Lan cực kỳ thất vọng với Tống Hồng Quảng, cô cảm thấy, hắn ngoài tính tình không tốt, lười biếng, thế nhưng lại là người tai mềm, nghe lời mẹ, nghe lời người ngoài, chẳng phải không phải người tốt thì là gì?Lúc trước mắt của cô là bị mù?Không, lúc trước là cô bị hắn lừa.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK