• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Tết Hàn Thực qua đi, công tác của Tiêu Nam Chúc cũng tạm thời nới lỏng.

Lý Trung Lâm an tâm ở lại bệnh viện hai ngày, sau khi ra ngoài liền lên tin tức thành phố trấn an lòng dân.
Tuy rằng nhìn từ bề ngoài hội đàm kinh tế lần này bị tên côn đồ bất minh tập kích có vẻ khá nghiêm trọng, nhưng trên thực tế cũng chẳng có nhân viên cụ thể nào thương vong.

Tiêu Nam Chúc và Kiến Quân, Kiến Đảng đã khống chế tình huống hiện trường ở mức cao nhất, rất nhiều người cảm xúc mất khống chế chỉ bị đánh ngất, nên sau đó cũng không bị thương tích gì.

Hơn nữa, căn cứ vào khẩu cung của nhân viên hiện trường, chuyện phía sau khó tránh khỏi dính dáng tới mấy thứ thần thần quỷ quỷ, nên ban ngành liên quan xem xét tỉ mỉ xong thì dựa theo thông lệ của Đảng ta dứt khoát không tra tiếp nữa.

Mà đặt trên người của Lý Trung Lâm, đây cũng chỉ là chuyện tổ chức không cật lực, các cấp trên khác cũng chẳng trách tội bao nhiêu.
Đối với việc này, Tiêu Nam Chúc vốn cũng không quan tâm lắm, dù sao hiện giờ Bát Nạn và Thái tuế cũng đều trong tay anh, muốn trốn cũng trốn không thoát.

Tuy nói hai tà vật lớn này nhìn qua không mấy may mắn, nhưng không chừng sẽ có ích cho anh trong tương lai, bởi thế anh cũng chưa phán tự hình bọn nó mà chỉ bảo Hàn Thực và Thanh Minh mỗi người trông chừng một đứa, giữ lại sau này nói tiếp.

Có điều cảnh quan Tiểu Bành lại thừa dịp đến nhà anh dùng cơm để hỏi lại chuyện này, Tiêu đại lịch sư quen thói giả ngu sau khi giũ giũ điếu thuốc kẹp trên ngón tay, chỉ cao giọng mở miệng nói.
"Hôm đó tôi xuất hiện ở đó là vì thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ thôi, còn cần lý do lý trấu gì nữa chớ.

Ừm, cũng cảm ơn cậu nha Bành Đông.

Nào nào nào, đến nếm thử tay nghề của Trừ Tịch đi..."
Nghe Tiêu Nam Chúc nói vậy, Trừ Tịch ngồi cạnh anh không nhịn được khẽ ho khan một tiếng.

Vì hôm nay Bành Đông đến nhà dùng cơm, nên Trừ Tịch còn cố ý đổi trang phục người thường, có điều tuy không còn hồng y chói mắt, nam nhân tóc dài mặc quần áo ở nhà đơn giản đến không thể đơn giản hơn vẫn sở hữu dung mạo khiến người ta nhìn rồi khó quên.


Còn về Bành Đông, kể từ lúc Tiêu Nam Chúc giới thiệu mối quan hệ của anh và Trừ Tịch với cậu, Bành Đông vẫn luôn không dám nâng mắt lên ngượng ngùng liếc nhìn hai nam nhân cử chỉ thân mật ngồi phía đối diện, lúc lâu sau lại mím môi cúi đầu.
Cậu và Tiêu Nam Chúc quen biết nhau đã nhiều năm, trước đây trong quân đội chuyện kiểu gì cũng có, nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ tới Tiêu Nam Chúc lại thích nam.

Tuy rằng ở thời đại ngày nay chuyện như thế cũng không phải chuyện gì nghe sởn gai ốc, nhưng đặt trên người Tiêu Nam Chúc, Bành Đông vẫn có chút không dám tin.
Cậu vốn còn đang nghĩ liệu vài năm nữa Tiêu Nam Chúc có chạy theo sự ổn định, tìm một cô nàng xinh đẹp, dịu dàng kết hôn sinh con hay không, ai dè đột ngột thế này, Tiêu Nam Chúc đã dẫn nam nhân tên Trừ Tịch tới trước mặt cậu.

Tuy nói cậu lớn đến ngần này chưa từng gặp được nam nhân xinh đẹp như thế, nhưng vừa nghĩ tới giáo quan cậu tôn kính nhất, sùng bái nhất cứ vậy có người mình thích, Bành Đông bỗng có chút mất mát không rõ.
Quãng thời gian trước, khi gặp lại Tiêu Nam Chúc, cậu vẫn luôn rất vui mừng.

Cảm xúc sâu trong đó khá phức tạp, là một loại hoài niệm về những năm tháng trường kỳ bên nhau, cũng là một loại tình cảm mà xưa nay cậu vẫn không dám nói ra, vì thế sau đó những chuyện Tiêu Nam Chúc nhờ cậu giúp đỡ cậu đều cố gắng đi giúp, mọi thứ về anh Bành Đông cũng quan tâm nhiều hơn những việc khác một chút.

Cậu đã hơn hai mươi rồi, tất nhiên trước đây cũng từng yêu đương, cậu biết mình không hề thích Tiêu Nam Chúc, chỉ là một thứ gì đó chính cậu cũng không thể giải thích rõ.
Có điều hôm nay sau khi biết được Tiêu Nam Chúc cuối cùng cũng tìm được người thích hợp, Bành Đông vẫn thật lòng vui mừng cho anh.

Dẫu sao mặc dù giọng điệu lúc Tiêu Nam Chúc nhắc đến nam nhân tên Trừ Tịch này rất tùy ý, nhưng lại chân thành 100%.

Mà điều này đã đủ khiến Bành Đông chỉ mới nhen nhóm ảo tưởng ngắn ngủi đối với Tiêu Nam Chúc ở trong lòng cũng từ bỏ rốt ráo.
Tâm tình phức tạp trong tim chàng trai trẻ trước mặt Trừ Tịch đều thấy cả, nhưng vì xuất phát điểm của mớ cảm xúc này không phải ác ý, nên Trừ Tịch cũng chẳng nói gì, thay vào đó, hắn nhàn nhạt liếc nhìn Tiêu Nam Chúc bên cạnh với ánh mắt bất đắc dĩ.

Mà Tiêu Nam Chúc sau khi đáp lại bằng ánh mắt ngậm cười cũng chỉ xem như từ đầu tới cuối mình chả biết gì hết, rồi dùng bàn tay đặt dưới bàn nhéo nhéo bàn tay của Trừ Tịch.
Get được dụng ý của Tiêu Nam Chúc, Trừ Tịch cũng không định nói thêm gì khác.

Trước đây hắn quả thật vì Tiêu Nam Chúc thường mang một thân tình ý dính phải từ trên người người khác mà khó tránh khỏi suy nghĩ nhiều, có điều anh chàng Bành Đông này lại là người có tâm tính ngay thẳng đơn thuần hiếm thấy, sát khí hung ác quanh thân cũng đa phần đến từ bên ngoài chứ không phải từ bản thân cậu.


Làm việc trên cương vị cảnh sát lâu như vậy, cậu cũng không bị ảnh hưởng quá nhiều, vẫn luôn giữ vững nguyên tắc của riêng mình.

Nghĩ thế, Trừ Tịch nãy giờ vẫn im thin thít cầm đũa công cộng(1) đặt cạnh tay mình lên, cẩn thận gấp một ít đồ ăn cho Bành Đông.
[đũa công cộng(1) (公筷): đũa chuyên dùng để gắp thức ăn từ dĩa chung vào trong chén mình]
"Ngươi ăn nhiều một chút."
Ánh mắt ôn hòa hơi giống trưởng bối tiếp đãi hậu bối, nháy mắt làm tan chảy nét mặt u ám đông lạnh quanh năm của Trừ Tịch, khiến dung mạo của hắn càng thêm diễm lệ.

Trên người Trừ Tịch vốn mang khí độ chỉ có thần minh mới có, nhất cử nhất động đều tràn đầy ưu nhã mê người, Bành Đông nhìn đến suýt chút nữa sặc ra hết đồ ăn trong họng nhưng vẫn gật đầu lia lịa, vội vã nghe lời ăn thêm vài miếng cơm.

Trừ Tịch thấy thế nở nụ cười cực hiếm thấy, dáng vẻ nghiêm túc như đang cho A Niên ăn, chỉ thiếu chưa xuống bếp làm thêm vài món nữa cho Bành Đông.
Tiêu Nam Chúc thấy hết những điều này bất đắc dĩ giật giật khóe miệng, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.

Dẫu sao lịch thần nhà anh cái gì cũng tốt, ngặt nỗi trời sinh ái tâm tràn lan, không cứng rắn nổi trước động vật, trẻ con, thậm chí là người như Bành Đông đây.
Thẳng đến lúc anh tiễn Bành Đông đến dưới lầu sau khi chén xong bữa cơm này, tiểu cảnh quan xế chiều hôm nay phải đi làm công vụ nên vẫn mặc cảnh phục rõ ràng còn lời khác muốn nói với anh.

Tiêu Nam Chúc thấy thế bắt đầu có hơi mù mịt, có điều rất nhanh Bành Đông đã dùng ánh mắt không yên lòng quan sát trên dưới Tiêu Nam Chúc một vòng, sau đó cau mày nghiêm túc dặn dò anh.
"Anh Nam, sau này anh tuyệt đối đừng ra ngoài đi chơi bậy bạ với loại người như Trương Thỉ nữa.

Em thấy con người anh Tịch rất tốt, cũng thật lòng với anh nữa, anh tuyệt đối phải biết quý trọng đó, nếu không em sẽ gọi điện cho anh ấy để tố giác anh..."
"U là trời, thằng nhãi này!"
Tiêu Nam Chúc nghe vậy ngậm thuốc làm bộ muốn quất cậu, Bành Đông thấy thế lấy mũ cảnh sát che đầu cười chạy biến.


Tiêu Nam Chúc dõi theo cậu lên xe cảnh sát, rồi một mình hút thuốc hồi lâu mới trở về nhà.

Mắt thấy Trừ Tịch ngồi kia mở TV xem lại Xuân Vãn hồi Tết năm ngoái lần nữa, Tiêu Nam Chúc ngậm thuốc suy tư đứng cạnh cửa thả trôi dòng suy nghĩ.
Giờ chuyên gia văn tự cổ lão Dương kia còn đang ở Sơn Câu Câu(2) xa lắc xa lơ, Tiêu Nam Chúc muốn nghiên cứu lại Lịch pháp kinh thêm lần nữa nhưng trước sau vẫn không tìm được kết cấu.

Ba từ "kiến", "phá", "thu" anh đã thử đi thử lại mấy bận, trái lại cảm thấy ngày càng thành thạo hơn rồi.

Hơn nữa anh cũng dự định mượn cớ dựng lại các ngày lễ truyền thống đã biến mất để tìm được bước đột phá có thể giải quyết vấn đề thời gian của Trừ Tịch đang trôi qua rất nhanh.

Thế nên tranh thủ cuối tuần ngày hôm sau, anh đã ở nhà bắt đầu thí nghiệm cách sử dụng cụ thể của tự quyết "kiến" kia.
[Sơn Câu Câu(2) (山沟沟): là một thôn làng nằm ở phía Tây Bắc của quận Dư Hàng, tỉnh Chiết Giang, phía Nam giáp Lâm An, phía Tây giáp An Cát, cách Hàng Châu 1 tiếng lái xe.

Toàn thôn có 8 thôn tự nhiên trực thuộc, trong lãnh thổ có các điểm tham quan như thắng cảnh Sơn Câu Câu, v.v]

Ngày lễ truyền thống nhất ở Trung Quốc vốn có tổng cộng hai mươi hai vị, lần lượt là Trừ Tịch, Tân Chính, Lộ Thần, Nhân Khánh, Thượng Nguyên, Hoa Triêu, Thượng Tỵ, Thanh Minh, Đoan Ngọ, Thiên Huống, Khất Xảo, Hàn Thực, Trung Nguyên, Trung Thu, Phục Nhật, Trùng Dương, Hạ Nguyên, Xã Nhật, Á Tuế, Lạp Bát và Tiểu Niên.

Trong đó, có non nửa ngày lễ truyền thống giờ đây đã biến mất hoàn toàn, nếu nói ra thì ngay cả những người lớn tuổi cũng chưa chắc biết rõ.
Vì vết tích tồn tại của họ đã bị quên sạch sành sanh, nên một khi Tiêu Nam Chúc muốn hồi sinh, dựng lại bọn họ thì ắt phải động não nhiều chút.

Đúng lúc gần nhất trong tháng 3 có Tết Thượng Tỵ, nhưng đại khái đã biến mất hoàn toàn từ hơn 100 năm trước.

Hôm nay Tiêu Nam Chúc vừa lật khắp hoàng lịch vừa hỏi kỹ rất nhiều lịch thần mới biết tiền thân của Tết Thượng Tỵ là mùng 3 tháng 3 hiện tại.

Chỉ có điều vị lịch thần đã quên sạch sẽ quá khứ từ khi Tết Thượng Tỵ biến mất này chẳng có miếng hứng thú nào đối với lời đề nghị của Tiêu Nam Chúc, trái lại còn có vẻ hết sức lo sợ.

Tiêu Nam Chúc nhìn mà bất đắc dĩ không thôi.

"Ta...!ta không biết, ta chỉ là một ngày mùng 3, một năm có nhiều mùng 3 như vậy, ta là một mùng 3 hết sức bình thường...!Sao ta có thể là ngày lễ truyền thống gì đó chứ! Lịch sư ngài đừng...!ngài đừng làm ta sợ mà...!Ta không được...!ta không được đâu..."
Trên người mặc đồ vải đơn sơ mộc mạc, anh chàng Sơ Tam này vừa nói chuyện vừa run cầm cập, trên gương mặt bình thường không đặc sắc cũng đầy sự tự ti và khiếp đảm.

Chân cậu mang đôi giày rơm chính tay cậu bện, dáng vẻ cúi đầu nhìn ngón chân nhìn y như con chim cút co đầu rụt cổ.
Sau khi Tết Thượng Tỵ hoàn toàn biến mất khỏi cõi đời này, thứ còn lại đã được định sẵn là một Sơ Tam vừa đáng thương vừa xui xẻo, bình bình thường thường, ngay cả một tí gì đó để người ta nhớ đến cũng không có.

Đây là vận mệnh mà rất nhiều ngày lễ truyền thống phải đối mặt sau khi biến mất, mọi thứ trở lại điểm bắt đầu, trở thành một sự tồn tại vừa thấp kém vừa đáng thương, hoàn toàn quên mất ý nghĩa tồn tại khi xưa của mình, cho dù qua bao nhiêu năm đi chẳng nữa vẫn chẳng thể nhớ ra.

Nếu không phải Tiêu Nam Chúc cố ý tìm tòi nguồn gốc, điển cố có liên quan đến Tết Thượng Tỵ trong rất nhiều quyển sách cổ, thì anh thật sự chả thể tin nổi người trước mắt mình đây đã từng là "ngày con người"(3) tiếng tăm lừng lẫy trong lịch sử Trung Quốc.
[ngày con người(3) – 人日nhân nhật: ngày con người sinh ra]
Tương truyền khi Nữ Oa tạo thế, trong 7 ngày đã tạo ra 7 loại động vật, theo sự sắp xếp mỗi ngày ứng với một con thì ngày thứ nhất là ngày con gà, ngày thứ hai là ngày con chó, ngày thứ ba là ngày con dê, ngày thứ tư là ngày con lợn, ngày thứ năm là ngày con trâu, ngày thứ sáu là ngày con ngựa và ngày thứ bảy là ngày con người.

Bảy ngày này được sắp xếp dựa theo thứ tự của Thiên Can: Giáp, Ất, Bính, Đinh, Mậu, Kỷ, Canh, Tân, Nhâm, Quý và Địa Chi: Tý, Sửu, Dần, Mão, Thìn, Tỵ, Ngọ, Mùi, Thân, Dậu, Tuất, Hợi, bởi thế ngày Tỵ còn được gọi là "ngày con người".

Vì ngày đó cũng vừa vặn là ngày sinh của Tây Vương Mẫu trong truyền thuyết, nên thời xưa, mỗi khi đến Tết Thượng Tỵ, mọi người đều ăn mừng rất lớn và thưởng thức món canh thất bảo được chế biến công phu.

Hơn nữa, Tết Thượng Tỵ khi đó ra đời trong lời chúc phúc của thần minh thượng cổ, đại biểu cho chúng sinh nhân giới, hiển nhiên cũng có địa vị hiển hách, được trời ưu ái.
Theo hồi ức của Trừ Tịch, hắn từng tận mắt chứng kiến Tết Thượng Tỵ chào đời.

Khi đó, thần quân mặc Hoa phục, đầu cài ngọc quan, mặt mày rạng rỡ, đuôi mắt có nốt ruồi đen nhỏ, phong thái quả thực bất phạm.

Bởi bản thân là ngày con người, nên Thượng Tỵ trời sinh đã thích gần gũi loài người, đối với vẻ đẹp nhân gian cũng ngóng trông tràn đầy.

Nhưng đến cuối cùng lúc bị loài người quên lãng hoàn toàn buộc phải biến mất, cậu lại không nói quá nhiều lời oán hận, chỉ tìm đến Trừ Tịch vào một ngày nào đó với cặp mắt đỏ bừng, sau đó quỳ gối dập đầu, chậm rãi nói với hồng y lịch thần từng câu từng chữ.
"Ta vì người mà sinh, hôm nay bỏ mình, chẳng trách trời xanh, chỉ mong không còn ta che chở, nhân gian vẫn có thể mưa thuận gió hòa, mùa màng bội thu..."
—— "Về phần đau khổ của thế nhân, về sau phiền các vị thần quân...!phí tâm nhiều hơn.".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK