• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giản Bác Dịch phát hiện lúc Phó Ích Dao chơi game đều không thích nói chuyện, tuy rằng nó khiến cậu ấy có chút tiếc nuối nhưng nhắn tin tâm sự cũng đủ vui vẻ rồi.

Mặt khác, ngoại trừ thường xuyên chơi game với Phó Ích Dao, mối quan hệ của Giản Bác Dịch và Phó Ích Chu cũng từ từ quen thuộc, về sau hai người có đi ăn với nhau cũng không phải vì chuyện của Phó Ích Dao nữa.

Cũng đơn giản bởi vì Giản Bác Dịch cảm thấy Phó Ích Chu đáng tin cậy, đáng để kết bạn nên mới chơi với cậu ta.

Lại sau đó là đến Thất Tịch.

Giản Bác Dịch kéo Giản Ngôn Chi đi khắp nơi chọn một cái lắc tay giá trị xa xỉ, chuẩn bị tặng cho Phó Ích Dao vào ngày Thất Tịch.

Giản Bác Dịch và Phó Ích Dao dường như không gặp mặt, cho nên lần này mới nhờ vả Phó Ích Chu tiết lộ động tĩnh của Phó Ích Dao vào ngày Thất Tịch.

Trưa hôm đó, Giản Bác Dịch xuất hiện ở sân trường, Phó Ích Chu tới cổng trường đón cậu ấy.

Phó Ích Chu nói bây giờ Phó Ích Dao đang ở sân vận động xem trận bóng rổ của khoa, vì thế Giản Bác Dịch lập tức quyết định đi xem.

Tiếng người đầy ắp sân vận động, vô cùng náo nhiệt, Giản Bác Dịch và Phó Ích Chu tìm một vị trí có thể thấy được động thái của Phó Ích Dao rồi ngồi xuống. Giản Bác Dịch nhìn cô gái đang hò hét với những nữ sinh phía trước, đột nhiên cảm thấy có chút xa lạ. Có điều cảm giác kỳ quái này bị cậu ấy đè xuống rất nhanh, cậu ấy nghiêng đầu nhìn về phía Phó Ích Chu: “Này, em gái của cậu kêu Đường Trăn gì thế, ai vậy?”

“Là người mặc đồng phục màu trắng số 5, là đàn anh của khoa bọn nó.”

Giản Bác Dịch vội tìm kiếm bóng người đó trong đội bóng rổ: “Xời, cũng chẳng ra gì cả, kêu hăng say thế.”

Phó Ích Chu cười lạnh nhạt.

“Cũng không đẹp trai lắm, cậu so giúp tôi đi, tên đó đẹp trai hay là tôi đẹp trai.”

Phó Ích Chu: “Tôi đẹp.”

Giản Bác Dịch sửng sốt, nghiêng đầu nhìn cậu ta: “Trời, mẹ nó cậu đánh rắm không biết xấu hổ à.”

Trận bóng rổ kết thúc, Giản Bác Dịch nhìn thấy mấy nữ sinh bao gồm Phó Ích Dao đưa nước cho các đội viên, mà chai nước trong tay Phó Ích Dao lại đưa thẳng vào tay người số 5 kia.

“Đi, đi xem.” Mọi người chậm rãi ra khỏi khán đài, Giản Bác Dịch và Phó Ích Chu chen qua dòng người đi xuống khán đài.

“Ích Dao.”

Phó Ích Dao quay đầu lại, trên mặt còn chưa giấu được nét đỏ ửng và ngượng ngùng: “Anh? Anh cũng tới thi đấu à?”

Phó Ích Chu nhìn Giản Bác Dịch một cái: “Anh ta tới xem.”

“Hả?”

Giản Bác Dịch nhìn Phó Ích Dao một cái, vẻ mặt cô nhìn số 5 khiến cậu ấy rất đắng lòng. Vì thế cậu ấy nóng đầu lên, nói: “Số 5 kia, đánh không tồi đâu, nếu không thì tôi chơi với cậu một trận nhé?”

Đường Trăn hơi nheo nheo mắt: “Anh đánh với tôi à, vì sao?”

“Tôi ấy à, vô cùng ngưỡng mộ cậu, muốn giao hữu với cậu một trận.”

Đường Trăn sửng sốt một lát, cũng không chối từ: “Được thôi, đi nào.”


Lúc trước Giản Bác Dịch chơi bóng rổ thì kỹ thuật vẫn khá ổn, nhưng dù sao cũng vài năm không đụng vào, đương nhiên không thể so với mấy người trong đội tuyển bóng rổ rồi.

Sau khi bắt đầu, Đường Trăn vào 3 quả, Giản Bác Dịch gian nan vào một trái. Vài phút sau, điểm của hai người càng ngày càng chênh lệch, người bên cạnh xem náo nhiệt, Phó Ích Dao không hiểu vì sao, còn Phó Ích Chu thì vẻ mặt hơi âm u.

Đột nhiên, hai người đang chơi bóng đồng thời nhảy lên đoạt bóng thì va mạnh vào nhau, rầm một tiếng, hai người cùng lúc ngã xuống đất.

“Đàn anh!” Mọi người đều kinh hồn, mà Phó Ích Dao lại nhanh chóng chạy tới bên cạnh Đường Trăn, vẻ mặt gấp gáp hỏi: “Đàn anh, anh không sao chứ.”

Giản Bác Dịch chỉ cảm thấy mắt cá chân vô cùng đau, nhưng đau hơn mắt cá chân chính là trái tim, thậm chí Phó Ích Dao không hề cho cậu ấy một ánh mắt nào cả.

“Ủa ủa ủa!” Cảm giác đau lòng mới đến một hồi, mình lại đột nhiên bay lên trời.

Giản Bác Dịch trợn mắt há mồm nhìn Phó Ích Chu đang bế ngang mình lên: “Cậu làm gì đấy?”

“Anh bị thương, đưa anh đi bệnh viện.”

Giản Bác Dịch đau đến mức trán đổ mồ hôi, nhưng trong miệng vẫn không chịu: “Mẹ nó cậu bỏ xuống cho tôi! Cậu con bà nó ôm kiểu công chúa vậy thì ra thể thống gì nữa!”

Phó Ích Chu hoàn toàn không để ý tới cậu ấy, mặt đen thui đi ra khỏi sân vận động.

Cô gái bên cạnh nhìn thấy hình ảnh này thì vẻ mặt.., trái tim hủ nữ lập tức ấm lên. Mắt thấy tình cảnh này, Giản Bác Dịch càng không chịu nổi: “Buông buông, ai da anh trai ơi, xem như tôi cầu xin cậu đó.”

“Buông? Anh muốn đau càng thêm đau à?”

“Nếu không cậu buông ra trước, sau đó cõng tôi được không.”

“Dong dài.”

“Trời ạ, ông đây vẫn chưa từng bị ôm kiểu con gái thế này đâu!”

Phó Ích Chu tiếp tục làm lơ cậu ta: “Hừ, không biết lượng sức, anh làm gì mà tìm người ta đánh bóng rổ hả?”

Giản Bác Dịch: “Cậu không nhìn thấy em gái cậu có ý với tên kia à! Phô mai nhỏ của tôi đấy! Có ý với nó á??”

“Anh có thấy phiền hay không.” Vẻ mặt Phó Ích Chu trở nên quái dị: “Con bé không phải phô mai.”

“Hả?”

“Là tôi.”

“???”

Lúc Giản Ngôn Chi nhận được điện thoại của Giản Bác Dịch thì đang ở cạnh Hà Uyên, hai người nghe nói chân Giản Bác Dịch bị thương đã vào bệnh viện, lập tức chạy đến bệnh viện tìm cậu ấy.

“Anh.” Giản Ngôn Chi vừa vào cửa liền nhìn thấy người đang quấn băng bó thạch cao trên giường bệnh: “Anh không sao chứ.”

Giản Bác Dịch nhìn thấy cô đến thì sắc mặt đen kịt mới tốt lên một chút: “Không có việc gì, đợi lát nữa hai người các em đưa anh trở về.”

“Ui là trời sao anh lại thế này, đang êm đẹp mà sao lại biến chân thành như vậy rồi.” Giản Ngôn Chi ngồi ở mép giường cậu ấy: “Anh như vậy thì chừng nào mới có thể tốt lên.”


“Sao anh biết được.”

Hà Uyên đi tới, ngồi xuống sofa bên cạnh: “Tay không té bị thương, còn có thể đánh là được.”

Giản Bác Dịch âm trầm nói: “Đại ca, có tình người chút đi”

“Ừ, dưỡng thương cho tốt, sắp thi đấu rồi.”

“......”

Trong lúc ba người nói chuyện, có người đi vào phòng bệnh.

Giản Ngôn Chi quay đầu nhìn lại, sửng sốt vài giây, sau đó lại nhìn về phía Giản Bác Dịch: “Bạn à?”

Giản Bác Dịch không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm người nọ, mãi cho đến khi người nọ đi đến cạnh giường bệnh đặt đồ trên tay xuống mới tức giận nói: “Sao cậu còn ở đây?.”

“Bữa tối, ăn đi.” Phó Ích Chu nói.

“Không ăn không ăn.” Giản Bác Dịch rất tức giận, nhìn về phía Giản Ngôn Chi: “Hai người lại đây đỡ anh, bây giờ chúng ta về Gaming House.”

Phó Ích Chu: “Bác sĩ nói tháng này chân anh không thể...”

“Tôi biết tôi biết, vừa rồi đã nói với tôi rồi.”

Giản Ngôn Chi khụ khụ: “Thế thì... anh hành xử kém như vậy làm gì?”

Giản Bác Dịch: “Thằng nhóc này lừa anh lâu như vậy anh có thể ổn sao!”

Giản Ngôn Chi: “Hửm?”

Giản Bác Dịch trừng Phó Ích Chu: “Cậu nói đi, vì sao không nói sớm một chút!”

Vẻ mặt Phó Ích Chu bình tĩnh, suy nghĩ một hồi tựa hồ mới nghĩ ra lý do hợp lý: “... Vì lên hạng.”

“Lên... lên hạng, vậy cậu chỉ cần nói cậu là nam, tôi cũng kéo cậu được mà!”

Phó Ích Chu: “Khó nói.”

Giản Bác Dịch bị cậu ta chọc chức đến bể phổi, nghĩ lại khoảng thời gian này mình hết lòng hết dạ với người nọ trên mạng, càng đau toàn thân!

“Uổng công tôi xem cậu là anh em, không ngờ cậu lại muốn làm bạn gái của tôi!”

Hà Uyên ngồi trên sofa bị sặc, Giản Ngôn Chi ngu ngơ, thuận tay vỗ vỗ lưng cho Hà Uyên.

Phó Ích Chu: “Sửa lại cho đúng, không ngờ tôi lợi dụng anh để lên hạng.”


Giản Bác Dịch nghẹn nghẹn, tiếp tục lẩm bẩm: “Mẹ nó, sau này đừng liên hệ nữa, cút xa một chút, cút cho xa.”

Phó Ích Chu không phản bác nữa, cuối cùng, cậu ta cũng chỉ nhìn cậu ấy một cái rồi xoay người ra khỏi phòng bệnh.

Giản Bác Dịch ngồi giận dỗi ở trên giường bệnh.

Giản Ngôn Chi: “Cái kia, anh...”

“Làm gì!”

“Người vừa rồi, là ‘Bánh mì nướng phô mai’ à?” Cuối cùng Giản Ngôn Chi cũng hỏi rõ thứ trong đầu mình.

“Đúng vậy.”

“Nam à.”

“Không thấy sao!”

“Ha ha... Thế thì kích thích quá.”

“Kích thích cái rắm đấy! Anh xưng anh kêu em với cậu ta bao lâu, hiện tại mới nói cho anh biết, chả phải đang chơi anh một vố sao!”

Giản Ngôn Chi và Hà Uyên liếc nhau, Hà Uyên nhàn nhạt nói: “Chắc do sợ cậu đuổi người ta giống vừa rồi.”

Giản Bác Dịch ngẩn người.

Hà Uyên tiếp tục nhàn nhã tự đắc: “Nhìn thấy đôi mắt nhỏ đó lúc ra ngoài, hừm...”

Giản Bác Dịch ghét bỏ: “Cậu ta mà mắt nhỏ à?”

Giản Ngôn Chi: “Người ta cũng không làm chuyện gì quá sai, hơn nữa lúc trước khi chơi cậu ấy có chính miệng nói mình là nữ à?”

Giản Bác Dịch nghĩ nghĩ: “Nào có đứa con trai nào tên là ‘Bánh mì nướng phô mai’ chứ!”

“Cho nên là anh theo bản năng xem cậu ấy là nữ...”

“Dù sao anh cũng bị dẫn dắt mới cho rằng cậu ta là nữ.”

Giản Ngôn Chi: “Thế chẳng phải vì con trai mấy anh rất vui vẻ gánh các em gái lên hạng à.”

Giản Bác Dịch: “...”

“Đừng nhìn anh, anh không có.” Hà Uyên cười một cái: “À, ngoại trừ em.”

Giản Bác Dịch về Gaming House dưỡng thương.

Trong khoảng thời gian này, Bánh mì nướng phô mai không còn online nữa. Giản Bác Dịch vừa nghĩ xem như người này biết mình sai, vừa nghĩ lại có phải ngày đó cậu ấy nói chuyện quá ác độc hay không.

Nghĩ nghĩ, cả người đều rối rắm. Thêm cả ngoài chuyện Phó Ích Chu không nói cho cậu ấy này thì cũng không có vấn đề gì, bằng không lúc trước cậu ấy cũng sẽ không muốn làm bạn với cậu ta.

“Ai da phiền quá.” Giản Bác Dịch đẩy bàn phím: “Không có tank! Lại thua rồi.”

Mậu Mậu thò qua: “Cửu Ca, hai ngày này trạng thái của anh không tốt vậy, thua cả chuỗi.”

“Bị thương có thể tốt được sao.”

“Chân bị gãy... Đầu óc cũng bị gãy à?”


“Cút cút cút!”

“Mấy ngày nay không thấy anh chơi với phô mai nhỏ, hai người chia tay rồi à?”

“Ai nói bọn tôi chia tay!” Giản Bác Dịch rống xong lại nói: “Gần đây cậu ta có việc, bận.”

“Ủa, tôi còn tưởng rằng do không có phô mai nhỏ nên ngày nào cậu cũng nổi đóa um sùm.”

“......”

Thời gian trôi qua từng ngày, áy náy trong lòng Giản Bác Dịch càng ngày càng nặng. Mà ngày nào cũng có tâm lý như vậy, cậu ấy sớm đã quên chuyện Phó Ích Dao thích tên số 5 chơi bóng rổ.

Hôm nay là ngày thi đấu.

Tất cả thành viên DSG xuất phát đến sân thi đấu, lần này đội tuyển thể hiện rất không tồi, hôm nay dường như vẫn luôn đè ép đội địch. Cuối cùng, DSG nắm lấy thắng lợi hôm nay, vì vậy tâm trạng của Giản Bác Dịch cũng đỡ hơn một chút.

Trên đường đến hậu trường, nhìn thấy một bóng người rất quen mắt.

“Các cậu đi trước đi, tôi trông thấy một người bạn.” Giản Bác Dịch nói xong liền chạy, để lại những người khác không hiểu ra sao.

“Này.” Vỗ một cái lên bả vai, quả nhiên là cậu ta: “Sao cậu lại đến đây?”

Phó Ích Chu mặc một chiếc áo gió, trông có vẻ càng cứng cỏi, không giống một người đàn ông nhỏ hơn cậu ấy hai tuổi chút nào.

“Xem thi đấu.”

Giản Bác Dịch ừa một tiếng rồi cũng không biết nói cái gì.

Trường hợp này có chút xấu hổ.

“Anh còn đang tức giận à?” Phó Ích Chu đột nhiên nói.

Giản Bác Dịch sửng sốt một chút: “Hừ, tôi mà bụng dạ hẹp hòi như vậy sao!”

Phó Ích Chu khẽ mím môi, đôi mắt ẩn trong ánh đèn hành lang có chút sâu thẳm: “Anh không liên lạc với tôi, tôi cho rằng anh vẫn chưa nguôi giận.”

Giản Bác Dịch hừ lạnh một tiếng: “Cậu lừa tôi thì cho dù tôi không nguôi giận cũng bình thường, còn cậu lại không biết lấy lòng nữa à? Ít nhất cũng phải mời một bữa cơm chứ.”

“Ừ... Tôi sai.”

Giản Bác Dịch thấy lúc Phó Ích Chu nói lời này thì gương mặt còn lộ ra một chút tủi thân, cậu ấy ho khụ khụ, có chút không được tự nhiên nói: “Được rồi, chuyện có bao lớn đâu, hôm nay ang đây thắng nên tâm trạng tốt, đợi lát nữa cậu mời khách, chuyện này xem như qua.”

Phó Ích Chu: “Chắc chứ?”

Giản Bác Dịch choàng vai cậu ta một phen: “Chắc chắc, tên nhóc quỷ, qua thôn này không còn cửa hàng này đâu.”

Phó Ích Chu trở tay ấn lên đầu cậu ấy một phen: “Chỉ xem vẻ bề ngoài, anh càng giống tên nhóc quỷ hơn.”

Đề tài hai người ai giống ‘tên nhóc quỷ’ ngày càng đi xa.

Chẳng qua Giản Bác Dịch nghiêm túc cãi cọ lại không biết Phó Ích Chu cố ý lừa cậu ấy, đoán chắc cậu ấy hẳn đã nguôi giận mới đến.

Cậu ấy cũng sẽ không biết vẻ mặt tủi thân vừa rồi của Phó Ích Chu tốn bao nhiêu sức lực mới nặn ra được.

Cậu ấy càng sẽ không biết, lúc cậu ấy choàng lấy vai của Phó Ích Chu đi về phía trước, trong mắt người đàn ông này hiện lên tia sáng đạt được ý nguyện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK