Cách mà Tống Chu Thành đòi tiền rất đặc biệt, đầu tiên anh cho tất cả thương nhân đứng thành một hàng, sau đó anh bắt đầu đi từ phía bên trái sang bên phải. Sau lưng anh còn có Đại Tráng trên tay cầm theo một cái chiêng.
Đa số thương nhân đều không mang theo tiền ở bên người, Tống Chu Thành đưa cho bọn họ giấy và bút, để cho bọn họ viết giấy nợ. Chỉ cần người ở trước mặt đưa giấy nợ thì Đại Tráng sẽ gõ một lần chiêng.
Lâu dần, mọi người cũng phát hiện ra một quy luật, cho một ngàn thì gõ một hồi chiêng, cho hai ngàn sẽ gõ hai hồi chiêng, cho bao nhiêu ngàn sẽ gõ bấy nhiêu hồi chiêng.
Khi Tống Chu Thành đi đến trước mặt Lâm Chính Hồng, Lâm Chính Hồng cứ do dự không quyết định, thế nhưng mối làm ăn ở Tây Bắc quá lớn, ông ta tuyệt đối không thể để cho bất cứ ai cướp mất, thế là Lâm Chính Hồng viết một giấy nợ năm ngàn đồng bạc.
Năm hồi chiêng vang lên khắp cả đại sảnh, mọi người đều vô cùng ngạc nhiên, lần lượt đưa mắt nhìn về phía Lâm Chính Hồng. Còn Lâm Chính Hồng lúc này thì hất cằm, gương mặt vô cùng tự cao.
Tống Chu Thành đi đến trước mặt Vương Hạo, mỉm cười cầm lấy tờ giấy nợ trong tay Vương Hạo, khi anh nhìn thấy con số ở trên đó thì vội nhướng mày: "Ông có chắc là muốn quyên góp bấy nhiêu đây không?"
Vương Hạo nhún nhún vai, cười nhạt: "Chuyện tốt vì nước vì dân thế này, tất nhiên tôi sẽ tự nguyện."
Lâm Chính Hồng đứng cách đó không xa đột nhiên cảm thấy hoảng sợ. Còn Tống Chu Thành thì đưa tờ giấy nợ đó cho Đại Tráng. Từng hồi chiêng vang lên, Lâm Chính Hồng chăm chú đếm, không ngờ có mười hồi chiêng cũng tức là mười ngàn.
Mọi người trố mắt nhìn Vương Hạo, trong ánh mắt đều lộ ra sự khó tin của mình. Nhà họ Vương bị sao vậy, cho dù có thể được làm ăn ở Tây Bắc thì cũng không biết đến khi nào mới có thể kiếm lại được vốn.
Chỉ có Lâm Chính Hồng mới hiểu, bên phía Tây Bắc sản xuất nhiều bò và cừu, còn có đông trùng hạ thảo, chỉ cần giải quyết vấn đề đường xa thì chưa đến một năm đã có thể thu hồi lại vốn.
Nhìn Vương Hạo đắc ý, Lâm Chính Hồng đành cắn răng và hét lớn gọi Tống Chu Thành: "Tôi muốn thêm tiền!"
Tống Chu Thành quay đầu nhìn Lâm Chính Hồng, ánh mắt anh chợt sáng lên, vội gật đầu với Lâm Chính Hồng: "Được, ba muốn thêm bao nhiêu tiền!"
"Tôi muốn thêm sáu ngàn." Nhà họ Vương bỏ ra mười ngàn, ông ta chỉ có thể bỏ ra sáu ngàn mới có thể hơn được Vương Hạo.
Vốn tưởng rằng lần này có thể không cần phải lo lắng gì nữa, ai ngờ sau khi ông ta nói thêm tiền xong thì Vương Hạo cũng hét lên theo: "Vậy thì tôi cũng thêm tiền, tôi thêm hai ngàn nữa."
Lâm Chính Hồng và Vương Hạo đưa mắt nhìn nhau, ánh mặt chạm nhau trong không trung và đều hiểu rằng đối phương đều đang trong tình thế bắt buộc.
Lâm Chính Hồng thốt lên trước: "Tôi thêm hai ngàn."
"Tôi cũng thêm hai ngàn." Vương Hạo mỉm cười trả lời.
Dù Lâm Chính Hồng quyên góp bao nhiêu tiền thì Vương Hạo cũng hơn ông ta một ngàn. Trước mắt con số đã đạt đến hai mươi ngàn, Lâm Chính Hồng cũng dần rơi vào thế lực bất tòng tâm.
Đôi mắt Vương Hạo hiện lên sự đắc ý: "Chủ tịch Lâm sao thế? Chắc không phải là hết tiền đâu nhỉ! Ồ, xém tí thì tôi quên mất, mấy hôm trước chủ tịch Lâm trả của hồi môn của vợ ông cho con gái rồi nhỉ, gia sản của nhà họ Lâm chắc sắp cạn rồi!"
Nhìn thấy sự chế giễu hiện rõ trên ánh mắt của Vương Hạo, nắm đấm trong tay của Lâm Chính Hồng bất giác siết chặt, ông ta đắn đo suy nghĩ một lúc lâu thì vội kéo Tống Chu Thành ra một góc và khẽ giọng nói:
"A Thành, tiền bạc trong nhà đều đưa đến nhà của con hết rồi, chỗ ba thật sự không còn tiền nữa, con không thể thong thả cho ba một chút được sao!"
Tống Chu Thành lắc đầu, gương mặt nghiêm túc nói: "Trước hết, tiền đó là ba cho Tri Ngải, không phải cho tôi. Hơn nữa, số tiền đó là mẹ của Tri Ngải để lại cho em ấy, nó vốn dĩ nên được trả về cho em ấy!"
Lâm Chính Hồng gật đầu, lấy lòng mà nói: "Được rồi, vừa nãy là ba nói nhầm. Nhưng nói thế nào ba cũng là ba vợ của con, cứ coi như con giúp ba lần này, chừa lại con đường sống này cho ba đi!"
Tống Chu Thành vẫn lắc đầu, trừng mắt nhìn Lâm Chính Hồng rồi sau đó lùi về sau một bước, kéo xa khoảng cách với Lâm Chính Hồng, anh hét lớn nói: "Tôi đã nói hết cả rồi, sao có thể vì ba mà phá lệ chứ. Tri Ngải ghét nhất những người nói lời không giữ lời đấy."
Vương Hạo ở bên cạnh vốn dĩ đang đợi xem kịch hay của Lâm Chính Hồng, bèn cười lớn mà nói với Lâm Chính Hồng: "Chủ tịch Lâm, đã nói là đấu giá công khai mà, sao ông lại có thể đi cửa sau như thế!"
Nguỵ Quân Vũ cũng xem náo nhiệt không sợ lớn chuyện, cậu thở dài nói với Lâm Chính Hồng: "Chủ tịch Lâm, nể mặt Tống Chu Thành tôi có ý muốn nhắc nhở ông một câu, vừa nãy ông đã hét đến mười chín ngàn đồng bạc rồi đó, nếu như ông không tiếp tục thêm tiền thì con đường này sẽ là của Vương gia. Mà mười chín ngàn đồng bạc kia ông vẫn sẽ phải quyên góp nha."
Nghe thấy Nguỵ Quân Vũ nói thế, sắc mặt của Lâm Chính Hồng từ trắng sang đỏ, từ đỏ chuyển sang tím tái, bây giờ ông ta mới thật sự là không lên được mà cũng chẳng xuống được. Nhưng chỉ cần thêm hai ngàn đồng nữa là có thể lấy được con đường đó, điều này khiến cho Lâm Chính Hồng đành phải liều một phen.
Vương Hạo cũng nghĩ như vậy, tình hình của Lâm Chính Hồng bây giờ không bằng ông ta, đây là một mối làm ăn không lỗ vốn chút nào, ông ta cũng sẽ kiên quyết không thể bị Lâm Chính Hồng hơn mình.
"Tôi thêm hai mươi sáu ngàn."
"Tôi thêm ba mươi ngàn."
"Tôi thêm bốn mươi ngàn..."
Trước mắt con số đã đạt đến năm mươi ngàn, Tống Chu Thành nhanh chóng hét dừng lại: "Hay là thế này, hai người mỗi người năm mươi ngàn, con đường này hai người cùng nhau chia."
Anh thì cũng chẳng phải thương xót cho túi tiền của Lâm Chính Hồng, anh chỉ nghĩ đơn thuần là lo lắng hét quá cao hai người này đều không nôn ra được tiền mà thôi.
Lâm Chính Hồng và Vương Hạo nhìn nhau, hai người họ đều không muốn cúi đầu nhưng lại không thể không cúi đầu. Bởi vì bọn họ đều hiểu, bây giờ bọn họ trai cò đấu nhau, ngư ông được lợi.
Lâm Chính Hồng và Vương Hạo đều hừ một tiếng rồi quay đầu, ai cũng không chịu nhìn đối phương lấy một cái. Nhưng ý của bọn họ thì đã bày ra rất rõ ràng rồi, bọn họ đều đồng ý với phương án này.
Sau khi Tống Chu Thành nhìn thấy hai người họ đồng ý thì đi xuống người tiếp theo.
Người tiếp theo là Vương Cảnh Văn, cậu ta thấy trông thấy Tống Chu Thành đứng bất động ở trước mặt mình, Vương Cảnh Văn cười nhạt: "Nhà họ Vương chúng tôi đã quyên góp năm mươi ngàn rồi, tôi chắc không cần nữa đâu!"
Tống Chu Thành lắc đầu, sau đó ghé sát tai Vương Cảnh Văn, khẽ nói: "Như này không được, bọn tôi dựa trên đầu người để thu tiền đó. Hơn nữa, chẳng phải tôi cũng gửi riêng cho cậu một tấm thiệp mời đấy sao? Ông chủ phòng khiêu vũ Anh Đào!"
Cả người Vương Cảnh Văn đơ cứng, ánh mắt bỗng thay đổi, ba của cậu ta hoàn toàn không biết gì về chuyện cậu ta làm ăn bên ngoài. Đây là đường lui cuối cùng của cậu ta, tuyệt đối không thể đề Tống Chu Thành vạch trần như vậy.
Vương Cảnh Văn chỉ có thể nhận lấy giấy và bút trong tay của Tống Chu Thành, nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Chẳng qua cũng chỉ là một ngàn đồng bạc thôi sao, tôi quyên góp là được chứ gì!"
Tống Chu Thành mỉm cười cầm lấy tờ giấy nợ của Vương Cảnh Văn, Đại Tráng thì gõ lên một hồi chiêng. Từ lúc anh biết Vương Cảnh Văn gài bẫy Lâm Tri Ngải thì anh và Vương Cảnh Văn không thể nào trở thành anh em với nhau được nữa.
Sau khi Tống Chu Thành đi hết một vòng, trong tay Đại Tráng cũng đã cầm một xấp giấy nợ dày, Tống Chu Thành nói với Ngụy Quân Vũ canh ở cửa: "Có thể mở cửa cho mọi người về nhà lấy tiền rồi đó!"
Nguỵ Quân Vũ giả vờ than ngắn thở dài: "Nếu như bây giờ thả bọn họ về, bọn họ không trả tiền thì phải làm sao!"
Tống Chu Thành bật cười: "Có gì đâu mà khó, cùng lắm chúng ta cầm tờ giấy nợ này đến thẳng nhà siết đồ là được. Đến lúc đó lấy thứ gì thì bọn họ cũng không thể quyết định được nữa, phải xem chúng ta thích gì rồi."
Nguỵ Quân Vũ sờ lên cằm của mình, khẽ gật đầu: "Nếu như tôi ưng cái nhà của bọn họ, thì có phải có thể lấy luôn giấy tờ nhà của bọn họ không!"
"Tất nhiên là được chứ!" Tống Chu Thành gật đầu, khoé môi dần nở nụ cười.
Mặc dù biết Tống Chu Thành và Ngụy Quân Vũ đang kẻ tung người hứng, thế nhưng các thương nhân cũng vô cùng tức giận, chuyện này dẫn đến việc vốn dĩ có thể trả bằng ngân phiếu nhưng mọi người đều cố ý đổi thành bạc.
Từng thùng bạc một được đưa đến đại sảnh của quán rượu Gia Hoà, Tống Chu Thành thì chẳng quan tâm, anh chỉ nói với Ngụy Quân Vũ: "Cậu đến quân doanh tìm anh của cậu, bảo anh ta dẫn người đến chuyển bạc đi, tôi ở đây canh chừng."
Nguỵ Quân Vũ mỉm cười gật đầu, vội chạy đến quân doanh: "Anh ơi, quần áo mùa đông của các binh sĩ được giải quyết rồi, mau dẫn người đến quán rượu Gia Hoà chuyển bạc thôi."
"Ý em là sao?" Ánh mắt Ngụy Ngao Vũ nhìn Ngụy Quân Vũ hơi khó tin.
Nguỵ Quân Vũ giẫm giẫm chân, thở dài xong thì nhanh chóng kể lại sự việc cho anh mình nghe: "Tống Chu Thành vẫn còn đang đợi ở quán rượu Gia Hoà đó, mọi người nhanh lên!"
Khi Nguỵ Ngao Vũ dẫn theo quân đội đi đến quán rượu Gia Hoà thì cửa của quán rượu Gia Hoà đã bị dân chúng vây kín.
"Chuyện gì vậy?"
"Mấy ông lớn kia sao lại ở đây?"
"Mang nhiều tiền như vậy làm gì chứ?"
Nguỵ Ngao Vũ dẫn theo binh sĩ mở ra một con đường, khi anh ta nhìn thấy đống bạc chất đầy ở đại sảnh, mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng vẫn không nhịn được kinh ngạc.
Các binh sĩ đi theo vội chạy đến trước mặt Đại Tráng, cụng vào vai của cậu ấy, cười lớn: "Đại Tráng, cậu làm tốt lắm đấy!"
Đại Tráng gãi đầu, ngại ngùng cười: "Những thứ này đều là công lao của Tống Chu Thành và Nguỵ Quân Vũ, tôi chỉ đến giúp bọn họ thôi."
Các binh sĩ nhanh chóng kính lễ với Tống Chu Thành: "Các chiến sĩ mùa đông này không cần chịu rét nữa rồi, cảm ơn Tống thiếu soái!"
Nguỵ Ngao Vũ dẫn các binh sĩ mang bạc về quân đội, trước khi rời đi còn cố ý nhìn Tống Chu Thành, dường như anh ta đang không ngờ rằng Tống Chu Thành có thể vì các binh sĩ mà làm đến mức này.
Chỉ cần người của Thương hội đến mách với Tống Trạch, Tống Chu Thành chắc chắn không thoát khỏi việc bị mắng một trận thê thảm, nghiêm trọng hơn một chút có thể còn bị đánh bằng gậy quân đội.
Lúc Tống Chu Thành quay về nhà còn phải cẩn thận dè dặt, bởi vì anh biết, rất có thể Tống Trạch sẽ tìm đến anh.
Nhưng vừa bước đến Như Ý Uyển thì bỗng nhìn thấy Tống Trạch đã đợi anh ở cửa một lúc lâu, Tống Chu Thành chỉ đành mỉm cười lấy lòng Tống Trạch: "Lão Tống, muộn thế này rồi, sao ba còn chưa đi ngủ nữa!"
Màn đêm tối tăm đã che đi biểu cảm của Tống Trạch, Tống Chu Thành chỉ nghe Tống Trạch lạnh lùng hỏi một câu: "Hôm nay tổng cộng đã thu được bao nhiêu bạc trắng?"
"Nhiều hơn so với dự định của con, tổng cộng thu được một trăm hai mươi ngàn đồng bạc." Trong đó có một trăm ngàn đến từ Lâm Chính Hồng và Vương Hạo.
Việc khiến cho Tống Chu Thành ngạc nhiên đó chính là Tống Trạch không hề mắng anh, mà chỉ gật đầu rồi quay người bỏ đi.
Nhìn thấy bóng Tống Trạch rời đi, Tống Chu Thành ngạc nhiên trố mắt to như quả hạch đào vậy. Như vậy chẳng giống với tác phong của Tống Trạch chút nào.
Lâm Tri Ngải đợi Tống Trạch rời đi xong thì bước ra từ trong sân, chạy đến trước mặt của Tống Chu Thành, nở một nụ cười ngọt ngào: "Hôm nay anh giỏi thật đấy!"
Sự khen ngợi của Lâm Tri Ngải làm cho Tống Chu Thành vui như mở cờ trong bụng, anh nắm tay Lâm Tri Ngải đi về phía phòng, vừa đi vừa nói: “Em không biết đó chứ, hôm nay đám người đó khó xơi lắm, toàn nhờ vào óc thông minh của anh đó."
Đi đến cửa phòng, Lâm Tri Ngải đột nhiên nghe thấy một âm thanh lạch cạch kéo đến, bất giác chau mày: "Anh có nghe thấy tiếng gì lạ lắm không?"
Tống Chu Thành lắc đầu: "Không nghe thấy, có thể là do mèo hoang chạy ở bên ngoài đến, ngày mai anh bảo Phúc Bá đến bắt đi là được."
Dứt câu, Tống Chu Thành lại tiếp tục luyên thuyên về biểu hiện ngày hôm nay của anh: "Lúc đó có rất nhiều người không đồng ý quyên tiền, thế nhưng anh lập tức lấy súng ra, bắn một phát chỉ thiên..."
Sáng sớm ngày hôm sau, khi Tống Chu Thành rời khỏi nhà, vẫn không quên căn dặn Phúc Bá: "Phúc Bá, trong sân của tôi chắc là có mèo hoang ấy, chú có thời gian thì đuổi đi giúp tôi."
"Sao không thấy Triệu Dực Thạch đến? Có phải là xin nghỉ rồi không?"
Sau khi đi đến quân doanh, nghe thấy câu hỏi của Ngụy Ngạo Vũ, Tống Chu Thành mới hoảng hồn, co chân chạy thẳng về nhà. Anh cứ bảo là anh quên cái gì đó, Triệu Dực Thạch bây giờ vẫn còn bị nhốt trong kho củi nhà anh đấy.
Triệu Dực Thạch ở bên đây, hai tay bị trói vào cột, đề phong cậu ấy kêu cứu, còn dùng một tấm vải nhét vào miệng của cậu ấy nữa.
Hai ngày một đêm, cậu ấy giống hệt như bị cho vào quên lãng vậy, không ai mang cơm nước đến cho cậu ấy. Đáng buồn nhất là, chẳng ai dẫn cậu ấy đi vệ sinh cả!
Khi cậu ấy nhìn thấy Tống Chu Thành phá cửa vào, khoé mắt bỗng chực trào nước mắt.
Lúc này cậu ấy chẳng còn hơi đâu mà trách cứ Tống Chu Thành trói mình lại, Tống Chu Thành cởi trói cho cậu ấy đi vệ sinh thì cậu ấy cũng đã cảm kích lắm rồi.
Tống Chu Thành vốn dĩ còn đang đợi nắm đấm của Triệu Dực Thạch, thế nhưng không ngờ Triệu Dực Thạch lại vội chạy ra, Tống Chu Thành ngạc nhiên vô cùng: "Chuyện gì vậy?"
Thì câu trả lời của Triệu Dực Thạch vang lên trong nhà vệ sinh: “Để em đi tè trước đã, đợi em tè xong em sẽ tính sổ với anh sau!"
Triệu Dực Thạch bước ra từ trong nhà vệ sinh, nét mặt còn mang theo chút mãn nguyện. Nhưng khi cậu ấy nhìn thấy Tống Chu Thành ở cửa kho củi bèn trừng mắt, xắn tay áo lên rồi đi đến trước mặt của Tống Chu Thành.
Ngay lúc cậu ấy đang muốn chất vấn Tống Chu Thành tại sao lại trói mình lại thì Tống Chu Thành đã bước lên trước một bước rồi mỉm cười: "Cậu có biết hôm nay chúng ta thu được bao nhiêu tiền quyên góp không?"
Triệu Dực Thạch khó chịu nói: "Có thể được bao nhiêu cơ chứ!"
Cùng với Tống Chu Thành giơ một ngón tay lên, là tiếng cười khinh của Triệu Dực Thạch: "Mới được một ngàn đồng thôi à, em còn tưởng nhiều cỡ nào!"
Nếu như lấy ra làm áo bông cho các binh sĩ, vậy thì còn thiếu hơn một nữa lận!
Tống Chu Thành lắc đầu: "Không không không, không phải một ngàn đồng mà làm một trăm hai mươi đồng bạc!"
"Ở đâu ra mà nhiều bạc vậy!" Triệu Dực Thạch đột ngột trố mắt há hốc mồm.
Tống Chu Thành úp mở trước, đợi đến khi Triệu Dực Thạch không đợi được nữa mới mở lời: "Một trăm ngàn trong đó đến từ hai người ba vợ của chúng ta đấy!"
Nhìn thấy gương mặt đắc ý của Tống Chu Thành, Triệu Dực Thạch bỗng cảm thấy cậu ấy ở đây hai hôm cũng đáng lắm! Phí trong quân doanh lại được thêm một trăm ngàn nữa, đủ cho các binh sĩ ăn được một quãng thời gian dài đây!
Danh Sách Chương: