Thẩm Lạc Ngưng đứng hình một lúc lâu mới hiểu được câu nói của anh,Thẩm Lạc Ngưng lắp bắp nói" Anh nói gì cơ? Kết hôn?"
Âu Mạc Thiên Vũ lúc này mới buông tay cô ra,đứng thẳng người đối diện cô đáp" Ông nội tôi không khỏe.Nguyện vọng duy nhất của ông ấy là muốn tôi kết hôn với cô.Tôi biết điều này rất khó khăn với một cô gái mới lớn như cô nhưng Thẩm Lạc Ngưng cô chính là người duy nhất giúp ông nội tôi khỏi bệnh.Hãy đồng ý kết hôn với tôi đi!"
***
Hai tháng sau.
Thẩm Lạc Ngưng mặc bộ váy trắng tinh khiết cùng chú rể Âu Mạc Thiên Vũ tài hoa bước vào lễ đường.Tuy hai người đều nở nụ cười nhưng ai nào biết đó chỉ là một nụ cười giả tạo mà những người trong giới thường hay sử dụng.Lễ cưới không có tình yêu nhưng lại có kinh tế khiến những vị khách đến đây đều phải choáng ngợp trước sự hoành tráng đó.
Lời tuyên hệ thiêng liêng nhưng trong hoàn cảnh của cô và Âu Mạc Thiên Vũ lại chỉ là một giải pháp cứu lấy mạng sống của ông cụ Âu.Tuy bị ép buộc nhưng Thẩm Lạc Ngưng cũng không thù ghét mà lại rất tình nguyện hợp tác.
Âu Mạc Thiên Vũ nghĩ rằng cô không thích đám cưới này nên sau khi bữa tiệc kết thúc anh chỉ sai người đưa cô về nhà.Còn anh thì ở khách sạn để tránh mặt cô.
Ngày hôm sau anh đến bệnh viện làm giấy xuất viện cho ông cụ Âu.
Cả tuần sau đó Âu Mạc Thiên Vũ cũng không về nhà mà ru rú ở khách sạn vì anh nghĩ rằng Thẩm Lạc Ngưng cần thời gian yên tĩnh anh cũng không muốn làm phiền cô.
Trong căn phòng tân hôn Thẩm Lạc Ngưng cùng khuôn mặt buồn phiền ngồi trước bàn trang điểm.Giọt lệ bỗng rơi xuống nhòe đi lớp trang điểm kỉ càng trên gương mặt xinh đẹp của cô.
Thẩm Lạc Ngưng chợt cười nhẹ mấp máy môi tự nói với bản thân" Thẩm Lạc Ngưng,Âu Mạc Thiên Vũ lấy mày không có nghĩa là yêu mày!"
Bỗng tuổi mới lên phải kết hôn,trong đêm tân hôn chú rể lại bỏ cô dâu mà chạy đi mất.Thẩm Lạc Ngưng có một trăm lá gan cũng không dám ảo tưởng Âu Mạc Thiên Vũ sẽ yêu cô.
Cô bình tĩnh lại ngồi dậy vào nhà tắm nhanh chóng thay bộ quần áo mới mặc kệ Âu Mạc Thiên Vũ đã đi đâu.
Một tuần lễ trôi qua Thẩm Lạc Ngưng chẳng thấy bóng dáng của Âu Mạc Thiên Vũ tuy đầu đã nói là không quan tâm đến Âu Mạc Thiên Vũ nhưng cô vẫn rất mong anh về nhà dù chỉ một lần.Và cũng may anh còn nhân tính khi hai tuần sau Âu Mạc Thiên Vũ đã lết sát về nhà.
Tối hôm đó,Âu Mạc Thiên Vũ mới có can đảm bước vào chính ngôi nhà của anh dù anh chẳng biết mình đã làm gì có lỗi mà lòng lại có chút chột dạ như vậy.
Bước vào,quản gia có chút bất ngờ lên tiếng" Cậu chủ,cậu về rồi à?"
Nghe tiếng động bên ngoài,Thẩm Lạc Ngưng ở trong bếp cũng bất giác chạy ra.Đối diện với người " chồng hờ" mới kết hôn nhưng lại không thấy bóng dáng sau khi kết hôn này thì cô có chút bất ngờ.Cứ tưởng sẽ còn lâu lắm mới gặp lại anh.
Đối với Thẩm Lạc Ngưng ánh mắt của cô nhìn anh là nhớ nhung nhưng theo những gì Âu Mạc Thiên Vũ quan sát anh lại nghĩ cô đang giận anh ghét anh.
Không đợi Thẩm Lạc Ngưng lên tiếng Âu Mạc Thiên Vũ đã nói" Tôi đi công tác mấy tuần nay,bận,không kịp thông báo." Nói rồi anh đi thẳng lên lầu mặc kệ vẻ mặt cô đang nhìn anh.
Khi nghe tiếng đóng cửa phòng Thẩm Lạc Ngưng mới quay đầu lại nhìn lên lầu thầm nghĩ " Anh còn coi cô là vợ là tốt rồi"
Danh Sách Chương: