Mặt trời khuất bóng sau đại dương.
Mặt trăng mạ lên mặt biển một lớp áo bàng bạc, con thuyền đánh cá rì rì rẽ sóng trong đêm tối, ngư dân luôn đi săn vào thời điểm này.
Một cơn bão hung tợn vừa quét qua nơi này vào mấy ngày trước, thời tiết khi thì êm ả khi thì nổi giông khiến thu nhập bọn họ không được khá khẩm lắm, cũng chẳng vớt được mấy mẻ cá lớn.
Một thiếu niên mặc chiếc quần đùi dài đến đầu gối rộng thùng thình ngồi trên boong thuyền, cẳng chân thon gầy trắng nõn lắc lư.
Đánh cá hay không chẳng liên quan gì tới hắn cả, nhiệm vụ của hắn trên cái thuyền này chỉ là làm việc không đàng hoàng và chơi bời lêu lổng.
Đầu óc Ngư Lam không được tốt lắm. Nửa năm trước hắn từng rơi xuống biển, quên sạch sẽ toàn bộ ký ức trước kia, lúc tỉnh lại là khi đã được ngư dân địa phương cứu nên giờ hắn vẫn cứ ở nơi này.
Người cứu hắn là một người ngư dân trung niên dày dặn kinh nghiệm, tối ông bắt cá, sáng đem chúng lên chợ bán, đôi khi Ngư Lam cũng ra biển cùng ông.
Nghe nói người từng rơi xuống nước sẽ mắc "Chứng sợ hãi biển sâu" nhưng Ngư Lam lại dính dáng tí gì tới căn bệnh này cả, hắn vào nước cái là có thể lặn đến 10 km, kỹ năng bơi lội khá tốt.
Ân nhân cứu Ngư Lam đã hơn 30 tuổi nhưng vẫn độc thân, Ngư Lam hay gọi ông là bác Ngư.
Bác Ngư tính toán thời gian, thấy cũng đến lúc rồi liền chuẩn bị thu võng. Ông nắm nắm lưới đánh cá bên cạnh, cảm nhận được sức nặng vượt xa mức thường ngày thì không khỏi bất ngờ cùng vui vẻ: "Hình như vớt được đồ tốt rồi!"
Ông ấn cái nút trong tay xuống, dùng máy móc thu võng phía trước.
Tấm lưới từ từ co lại rồi trồi lên trên.
Một sắc lấp lánh bỗng chớp lên trước mắt hai người, dường như có có thứ gì đó lóe sáng vào thời điểm nó nhô lên khỏi mặt nước.
Ngư Lam nhìn "vật" trong lưới, mặt hơi đần ra.
Tuy trời khá tối khiến tầm nhìn không được tốt lắm nhưng Ngư Lam vẫn có thể nhận ra... đó là một người cá.
Mái tóc dài màu bạc đẫm nước rơi bên đầu vai, từng sợi từng sợi rũ xuống trước ngực, giọt nước lăn tăn nhỏ xuống biển sâu, khuôn mặt tái nhợt mà tuấn mỹ, thậm chí đẹp tới mức yêu dị.
Đuôi của người cá dài gần hai mét, anh cuộn tròn cả người lại trong chiếc lưới vớt tầm thường.
Nửa cái đuôi thò ra khỏi lưới, mập mờ phản xạ ánh trăng sáng lung linh.
Ngư Lam chưa từng được chiêm ngưỡng lớp vảy xanh biếc sáng lấp lánh, tinh mỹ tột cùng tựa đá quý xa xỉ dưới ánh trăng nào như này.
Thật là đẹp mắt.
Ngư Lam cầm lòng không đậu nghĩ: So với người cá – thậm chí là toàn bộ sinh vật hắn từng gặp – người này là đẹp nhất, anh tựa như một kiệt tác hoàn mỹ được điêu khắc một cách sắc sảo vậy.
Bác Cá hít một hơi: "Sao vùng này lại có người cá?"
Kỳ thực khu này vẫn chỉ là "vùng nước cạn", mà nhân ngư lại thường sinh sống ở đáy biển sâu, theo lý thuyết thì không thể đến nơi này được.
Ngư Lam chớp chớp mắt: "Bác kéo võng đến đây đi."
"Khó lắm, nghe nói đa số người cá là những sinh vật hiếu chiến."
Bác Ngư lùi xa khỏi lưới đánh cá: "Cháu xem móng tay của nó đi."
"Sắc bén, nhọn hoắt, chỉ quét qua thôi là đủ để đâm thủng thịt cá mập, hơi đụng vào cái là da tróc thịt bong!"
Ngư Lam với bác Ngư râu ông nọ cắm cằm bà kia, hắn chăm chú nhìn người cá mỹ lệ kia, lẩm bẩm: "Hình như nó hôn mê rồi."
Nhân ngư nhắm mắt, hàng mi dài đen nhắn rũ xuống.
Ngư Lam không khỏi mơ màng, đôi mắt kia sẽ có màu gì, sẽ thâm thúy, hút hồn cỡ nào mới có thể sánh với dung mạo kia?
Người cá giống đực bất tỉnh, mái tóc dài màu bạc thấm đẫm nước buông trên làn da nhợt nhạt, yếu ớt mà mê người.
Ngư Lam nhảy xuống boong thuyền, đi lên phía trên hai bước, cả người bò lên vòng bảo hộ, "Có khi nào nó bị thương không?"
Bác Ngư thấy hắn như vậy, chuông cảnh báo trong lòng lập tức reo vang: "Nhân ngư bị thương vẫn có thể cắt đứt cổ cháu, đừng đến gần thế!"
Khoảng cách giữa Ngư Lam và người cá quả thực rất ngắn, đuôi nhân ngư cũng cực kỳ sắc bén, tuy nhìn đẹp đẽ hoa lệ nhưng đứng trước hai mảnh đuôi mỏng như đao kia, nhân loại trông có vẻ quá mức yếu ớt.
Ngư Lam đứng quan sát anh tỉ mỉ như vậy, hắn bỗng nhiên cảm nhận được một lực hấp dẫn mạnh mẽ khó có thể miêu tả trỗi dậy. Nó giống một loại vật chất vô hình nào đó gắn chặt với linh hồn, với bản năng không ngừng thôi thúc hắn đến gần, gần hơn nữa.
Lưới đánh cá rất lớn, nhưng khi vớt lên trông có vẻ nhỏ hẹp lại. Thân thể cùng đuôi nhân ngư uốn lượn bên trong, Ngư Lam cảm giác như vậy chắc chắn anh sẽ không được thoải mái lắm.
Ngư Lam nhảy hai ba bước đến bàn điều khiển, kéo lưới đến trước boong thuyền.
Bác Ngư hít một ngụm khí lạnh!
Trong võng còn có không ít cá lớn, sau khi rơi xuống liền giãy đành đạch ầm ầm trên boong.
Ngư Lam gỡ lưới khỏi người nhân ngư, hắn chạm vào tóc anh – mái tóc dài lạnh lẽo, ẩm ướt mà suôn mượt tựa tơ tằm dán trên làn da hắn, kích khởi một đợt rùng mình khe khẽ.
Quần áo trên người Ngư Lam gần như ướt hết. Hắn ngồi trên boong thuyền, nửa ôm người cá vào lòng, cẩn thận kiểm tra xem trên người hắn có vết thương nào không.
Bác Ngư nhìn hình ảnh quỷ dị này – Thái độ của Ngư Lam không giống đang đối mặt với sinh vật phi nhân loại mà ngược lại, hắn như thể đang vuố/t ve tình nhân yêu dấu của mình.
Nghe nói tộc nhân ngư am hiểu nhất là mê hoặc nhân tâm, chúng có thể dễ dàng gợi lên d/ục vọng sinh vật khác giấu sâu dưới đáy lòng.
Bác Ngư bỗng dưng cảm giác gió thổi hơi lạnh, ông kêu: "Ngư Lam, Ngư Lam!"
Ngư Lam như thể lấy lại hồn trí, "Vâng?" một tiếng nhưng không quay đầu lại.
Bác Ngư nói: "Cháu ra đây đi!"
Ngư Lam không có dấu hiệu bị "mê hoặc", hắn lót đầu cho nhân ngư, dựa nửa người anh lên ván gỗ. Lúc đến chỗ bác Ngư biểu tình hắn vẫn bình thường.
"Sao thế ạ?"
Bác Ngư nói: "Sức chiến đấu của người cá dưới biển rất khủng khiếp, kể cả đối đầu một mình thì cá mập cũng không phải đối thủ của bọn họ. Sinh vật như vậy quá nguy hiểm, cháu đừng đến gần nó như nãy."
Ngư Lam "Ồ" một tiếng.
Bác Ngư nói: "Chúng ta thả nó về biển đi, tranh thủ lúc hiện tại nó còn chưa gây công kích."
"Nhưng mà giờ nó đang hôn mê, nếu cứ thả về biển thì có khi bị những sinh vật khác ăn luôn mất." Ngư Lam nói có sách mách có chứng: "Cháu muốn mang nó về."
Bác Ngư cực lực phản đối: "....Cháu còn định đem nó vể hả, nuôi ở đâu? Nhà chúng ta đến bể cá cũng không có!"
Ngư Lam không để bụng; "Có thể để vào bồn tắm bên trong mà, bồn bên cháu to lắm."
Bác Ngư: "..."
Ông phải giải thích với Ngư Lam đây không phải một con cún con mèo nhỏ xinh có thể sờ sờ ôm ôm mà là một sinh vật cực kỳ nguy hiểm như nào đây.
Thanh âm trò chuyện của hai người bị gió biển thổi đến bên tay nhân ngư.
Hàng mi dài của nhân ngư run rẩy.
Cuối cùng Ngư Lam vẫn đưa người cá bất tỉnh về nhà.
Bồn tắm trong nhà vẫn khá nhỏ, miễn miễn cưỡng cưỡng có thể để hắn nằm duỗi thẳng hai chân bên trong nhưng lại chẳng là gì so với kích cỡ chiếc đuôi của người cá. Nhân ngư dựa lưng vào bồn tắm, một đoạn đuôi rũ bên ngoài.
Bác Ngư hãi hùng khiếp vía nhìn Ngư Lam đùa nghịch người cá kia, sợ hắn bất cẩn cái là đi đời cái tay. Móng tay, đuôi, thậm chí là vành tai nhòn nhọn của nhân ngư đều cực kỳ sắc bén, có thể lưu lại vết thương trên làn da nhân loại dễ như ăn bánh.
Ngư Lam vì chuẩn bị cho nhân ngư mà cả người sũng nước, vân tay nhăn nheo vì mất nước. Hắn đổi một bộ quần áo sạch sẽ rồi lên kế hoạch đi tìm đồ ăn cho người cá.
– Trên người nhân ngư không có thương tích nào, không biết vì sao hôn mê bất tỉnh, Ngư Lam cũng không rõ khi nào người cá mới tỉnh lại.
Một tiếng "Cùm cụp" vang lên.
Cửa phòng tắm phát ra âm thanh nhỏ.
Chu Miên cảm nhận Ngư Lam đã rời đi, chậm rãi mở mắt.
Hai hàng lông mi đen như lông quạ nâng lên, trong mắt khé lộ ra ánh sáng nhàn nhạt, thâm thúy như ngọc bích.
Đó là một đôi mắt đẹp đến mức cơ hồ không ai dám nhìn thẳng, nó mang sắc xanh thẳm tựa biển sâu, đồng tử nổi lên tầng tầng lớp lớp hoa văn khiến người ta chỉ cần dám ngắm thêm lần nữa là lập tức sẽ chìm đắm vào.
Ánh mắt Chu Miên đánh giá qua "phòng" của nhân loại.
Đây là một căn nhà cực kỳ đơn giản, thậm chí có thể coi là đơn sơ. Không có hải tảo, trân châu, vỏ sò trang trí nhưng bù lại, nó rất sạch sẽ, thơm một mùi hương rất mới mẻ, thoải mái.
.... Đây là nơi hắn sinh sống sao?
Chu Miên nghĩ thầm.
Hình như hơi nhỏ.
Đây là lần đầu tiên anh rời khỏi đại dương, Chu Miên cũng không biết cuộc sống của loài người là như nào.
Anh vẫn muốn ở bên Ngư Lam.
Dựa trên pháp tắc của nhân ngư, thiếu niên này là bạn đời của anh.
Ngư Lam không thể sống dưới biển sâu, nhưng anh có thể sinh hoạt trên mặt đất.
Chỉ là, có vẻ Ngư Lam đã quên những chuyện trong quá khứ, cũng không nhớ rõ anh.
Chu Miên nhẹ nhàng cụp mắt xuống.
Anh hẳn phải biết nhân loại vô cùng yếu ớt, chịu không nói sóng gió nơi biển cả.
Ngư Lam trở lại cùng một thùng cá tôm con con.
Đây vốn dĩ là chiến lợi phẩm chỗ nước cạn của bọn họ hôm nay. Theo thường lệ thì sẽ đem tôm con đi bán, cá con giữ lại nuôi một đoạn thời gian nhưng vì không biết nhân ngư thích gì nên Ngư Lam đem chỗ kia về nhà hết, thậm chí còn vớt thêm chút tảo biển xanh lục.
Bác Ngư định khuyên Ngư Lam chờ khi người cá tỉnh liền nhanh chóng thả anh về, nhưng nhìn hắn hứng thú bừng bừng ông lại không mở miệng nữa.
Ông thực sự sợ khi nhân ngư tỉnh sẽ một chưởng tiễn Ngư Lam về Tây thiên luôn.
– Giây tiếp theo, thanh âm vui vẻ của Ngư Lam truyền ra từ phòng tắm, "Cậu tỉnh rồi!"
Ngư Lam khua tay múa chân giao lưu với nhân ngư giống đực đẹp mắt kia: "Bọn tôi vớt cậu từ biển lên, lúc đấy cậu hôn mê, tôi không biết cậu bị thương chỗ nào nên đưa cậu về đây. Đúng rồi, tôi còn mang ít đồ ăn về cho cậu này, cậu muốn thử chút không?"
Ngư Lam nhìn đôi mắt thăm thẳm tựa biển sâu kia: "...Ách, ờm, cậu có nghe hiểu tôi nói gì không?"
Người cá nhìn hắn, khóe môi hồng nhạt nhẹ nhàng cong lên.
Thần hồn Ngư Lam điên đảo.
Người cá đang cười với hắn sao!
Ngư Lam vẫn luôn cho rằng những từ "Xinh đẹp", "Mỹ lệ" chỉ có thể dùng để hình dung con gái, nhưng đến khi gặp người cá này hắn mới hiểu thì ra nét cuốn hút tự nhiên không phân giới tính.
Thậm chí giống đực mới là những sinh vật sở hữu nhan sắc vượt trội đến mức lóa mắt trong rất nhiều lớp thú.
"Ầy, hẳn là cậu không nghe hiểu nhỉ? Bọn mình coi như đang giao lưu vượt giống loài ha..." Ngư Lam vốc nước tưới lên chiếc đuôi thon nhỏ xanh biếc, lầm bầm lầu bầu: "Nằm như này chắc không thoải mái lắm đúng không, cậu cố chịu chút, tôi đã mua một cái bồn tắm lớn hơn rồi, buổi chiều sẽ có người đem đến đây, đến lúc đó cậu có thể ngâm cả ngườ... cả cá vào trong."
Bác Ngư đứng ở cửa tức đến muốn hộc máu dậm chân: "Cái thằng ranh con phá của này!"
Ngư Lam mắt điếc tai ngơ, hắn vớt một nắm tôm cá đưa đến trước mặt nhân ngư, "Cậu thích ăn mấy cái này không? Hay là muốn tảo biển? Cá sống cắt lát?"
Chu Miên nắm cổ tay Ngư Lam.
Nhiệt độ cơ thể người cá rất thấp, lạnh băng như nước đáy biển.
Tay Ngư Lam run run, chỗ tôm cá trong lòng bàn tay rơi lộn xộn xuống sàn nhà.
Nhân ngư giữ cổ tay của hắn rồi đưa đến bên môi mình.
Bác Ngư thấy vậy, giọng gào lạc cả đi, "Ngư Lam! Chạy mau Ngư Lam! Ngư Lam!"
Đây quả thực giống động tác muốn cắn xuống.
Nhưng Ngư Lam linh cảm nhân ngư sẽ không thương tổn hắn. Tuy không biết vì sao sẽ nảy sinh loại suy nghĩ này nhưng Ngư Lam lại cực kỳ chắc chắn về điều đó.
Chu Miên nhẹ nhàng ngửi ngửi làn da nhân loại, sau đó, anh vươn đầu lưỡi hơi dài kia ra lặng lẽ li3m lên.
Bị một sinh vật đã không chung giống loài lại còn cùng là đực đối đãi kiểu vậy, không hiểu sao mặt Ngư Lam đỏ lên, hắn rút tay về như thể bị bỏng, nhỏ giọng: "...Tôi không "ăn" được đâu."
Bác Ngư ở cửa không biết đã hít hà đến mấy lần trong ngày.
Nhân ngư là chủng tộc có ý thức về lãnh địa và phối ngẫu rất mạnh, họ bài xích giống loài khác, chỉ thân thiện với đồng loại. Bọn họ sẽ không phát sinh quan hệ thân mật với bất cứ sinh vật ngoại lai nào trừ phối ngẫu họ nhận định.
Bác Ngư nghĩ, không thể tin nổi:
Hình như người cá này hiểu lầm cái gì thì phải...
Danh Sách Chương: