Ninh Tước nhìn biển hoa đồ sộ dọc hành lang, nhướng mày, "Vị Cửu gia này thật có ý tứ, tặng cưng nhiều hoa như vậy, anh ta đối xử với cưng đúng là tốt thật."
Trong giọng hắn lộ ra một tia ái muội đủ khiến người nói vô tình người nghe hữu ý, chỉ tiếc là không rà trúng tần số của Lục Chỉ.
"Tôi nói rồi mà, chúng tôi là bạn rất tốt." Lục Chỉ nhíu nhíu mày, hiển nhiên không thích Ninh Tước nói những lời này.
Ninh Tước thấy mặt cậu có vẻ không vui, vội vàng thay đổi ngữ khí dỗ cậu, "Bé dễ thương, tôi không cố ý nói vậy."
"Vậy rốt cuộc anh có ý gì?" Lục Chỉ trừng mắt liếc hắn một cái, giống bé cún phốc sóc gầm một tiếng uy hiếp hắn nhưng lại không hề có lực uy hiếp.
Ninh Tước bật cười, thấy sắc mặt cậu càng khó coi, nhanh chóng nhịn xuống, mỉm cười ngữ khí nghiêm túc.
"Bé dễ thương, tôi tin cưng và Cửu gia là bạn bè, nhưng Cửu gia thì sao? Hắn cũng nghĩ vậy à?"
Lục Chỉ thu hồi ánh mắt nhìn lẵng hoa, hiển nhiên cũng phiền lòng chuyện này, "Tôi không biết nên nói như thế nào để không làm anh ấy tổn thương."
"Tôi hiểu khó xử của cậu." Ninh Tước gật đầu, "Tôi cũng đã trải qua tình huống này."
Lục Chỉ nhìn hắn, "Bạn thân anh cũng từng thích anh sao?
Ninh Tước lắc lắc đầu, thở dài một tiếng, từ từ nói, "Không chỉ bạn bè, tôi đi đến đâu cũng đều có người thích cả." Ngữ khí đó sặc mùi khoe khoang hơn là phiền não, lại còn tiêu sái lắc lắc tóc mái, tựa như rất phiền với chuyện đó vậy.
"......" Lần đầu tiên Lục Chỉ cảm thấy hít thở không thông, mím môi, "Vậy cũng được."
"Người duy nhất không bị mị lực của tôi hấp dẫn, đại khái chỉ có cưng và tên kia." Ninh Tước cong cong khoé miệng.
Lục Chỉ biết hắn nói đến Nam Thừa Phong, lại bồi thêm một câu, "Vậy còn trợ lý Thân?"
Ninh Tước trợn trắng mắt liếc cậu một cái, "Tên kia chỉ biết đến mô hình thôi."
"Mô hình?" Lục Chỉ cảm thấy ngoài ý muốn.
"Cưng không biết à? Hắn thích mấy kiểu Manga Anime, cũng chính là một loại hình truyền thống nổi tiếng, còn thật sự cho rằng nhân vật trong đó là tồn tại chân thật."
Ninh Tước thấy sắc mặt cậu giãn ra, cuối cùng cũng thở phào một hơi.
Đây là người Nam Thừa Phong cưng hơn trứng hứng hơn hoa, hắn vừa nói một câu khiến cậu không vui, nếu bị tên kia biết không chừng sẽ tìm hắn gây chuyện, cũng may hắn dỗ lại được.
Lục Chỉ cười cười, "Trợ lý Thân mà lại thích thể loại này, có chút không tin được."
"Cưng tới nhà hắn sẽ biết, nguyên phòng toàn là mô hình." Ninh Tước cười cười.
"Nhưng mà, bé dễ thương." Nụ cười Ninh Tước phai nhạt, "Có đôi khi một đao chặt đứt, nhìn như tàn nhẫn mà lại là một loại ôn nhu."
Lục Chỉ trầm ngâm, "Anh nói có lý, là tôi suy xét không chu toàn."
Cậu thở ra, "Có cơ hội vẫn nên nói rõ ràng mới tốt." Rốt cuộc, trong lòng cậu Cửu gia là người rất quan trọng, cậu hy vọng đối phương có thể vui vẻ hạnh phúc, chẳng sợ vất vả cũng muốn biến cơ hội này thành hiện thực.
Ninh Tước rất thưởng thức sự quả quyết của cậu, nhướng mày cười cười, "Vậy, bé dễ thương, cưng phải nói rõ ràng với ai vậy?"
"Cửu gia nha." Lục Chỉ nghiêm túc nói, "Anh ấy là bạn tốt nhất của tôi, tôi tuyệt đối không muốn có bất cứ chuyện gì làm tổn thương anh ấy."
Ninh Tước gật đầu, ý cười nơi đáy mắt càng đậm, "Vậy còn Nam Thừa Phong đâu?"
Lục Chỉ ngẩn ra, chớp chớp mắt, môi mấp máy nửa ngày cũng không mở miệng.
Một lúc sau, giống như cậu thật sự rối rắm chịu không nổi, Lục Chỉ ngẩng đầu, nhăn mày trừng hắn, ngữ khí tuy rằng rõ ràng rành mạch lại nghe ra được một tia bối rối, "Anh phiền quá đi."
Ninh Tước mím môi, cố gắng đè xuống ý cười không cho cậu thấy, một cảm giác vui mừng dâng lên trong lòng.
Xem ra ngày lành của anh em hắn rất có hy vọng.
Lục Chỉ xoay người rời đi, Ninh Tước đi bên cạnh không ngừng dỗ cậu, lướt qua hai cô gái đứng nhìn mình và Lục Chỉ chằm chằm không chớp mắt, ngẩng đầu cười với họ một cái.
Vu Tư Điềm lộ ra vẻ thiếu nữ thẹn thùng, vui mừng hiển hiện rõ trên mặt.
Trịnh Doanh Doanh có nỗ lực thế nào cũng không ức chế được gương mặt dần đỏ lên.
Lục Chỉ tà tà nhìn hắn, xem ra cậu hiểu vì sao đi đâu cũng có người thích hắn rồi.
Ninh Tước thu hồi tầm mắt tiếp tục dỗ Lục Chỉ, "Đừng giận tôi mà, bé dễ thương, đợi lát nữa cưng muốn uống gì anh đều mua cho cưng cả."
Trịnh Doanh Doanh nhìn chằm chằm Lục Chỉ, không khỏi muốn đưa tay sờ sờ mặt mình.
Vu Tư Điềm nhỏ giọng nói, "Chị Trịnh, thiếu niên này thật xinh đẹp."
Trịnh Doanh Doanh gật đầu, tuy rằng không hùa theo lời cô nàng, trong lòng lại nghiêm túc đồng tình khen ngợi.
Quả thật xinh đẹp, hơn nữa còn mang một luồng khí chất tiên khí không thuộc nhân gian, làm người khác đứng gần đều trở nên tục khí không ít.
"Thiếu niên này nếu cao một chút em nhất định sẽ theo đuổi cậu ấy.
Chỉ là đáng yêu như vậy, em cũng không đành lòng để cậu ấy phải lo lắng cho em, em càng muốn sủng cậu ấy hơn." Vu Tư Điềm cười nói.
Trịnh Doanh Doanh gật đầu, xác thật là cảnh đẹp ý vui làm người khác càng muốn gần gũi.
"Anh con lai kia siêu cấp đẹp trai, em thấy khí chất trang phục hai người này không giống người bình thường, càng giống quý tộc hào môn hơn." Vu Tư Điềm cẩn thận nhìn chằm chằm bóng lưng hai người phân tích.
Quý tộc hào môn? Trinh Doanh Doanh nhanh nhạy bắt được cụm từ này, cẩn thận quan sát bóng dáng hai người, đáy lòng hơi rục rịch.
"Ai nha, chị quên mất món đồ, em đi trước đến trường quay xem xét vị trí nhé." Trịnh Doanh Doanh nhíu mày, ra vẻ buồn bã nói với Tư Vu Điềm.
"A, được, chị Trịnh cứ yên tâm." Vu Tư Điềm đồng ý một tiếng, nhanh chân đi đến trường quay.
Trịnh Doanh Doanh thấy cô rời đi lập tức thay đổi sắc mặt, hơi cong khoé miệng đi nhanh đến chỗ Ninh Tước và Lục Chỉ.
Cô nhìn Lục Chỉ lại nhìn chằm chằm Ninh Tước, nhất thời do dự không biết nên lựa chọn ai mới tốt đây.
(Ai cũng là cục xương khó gặm cả đấy bà cô ơi!) Cô vừa nghĩ kịch bản vừa chạy chậm qua, đến bên cạnh bọn họ thì bị trật gót giày.
"Cô không sao chứ."
Lục Chỉ thấy bên cạnh bỗng nhiên xuất hiện một cô gái xinh đẹp té ngã, quan tâm hỏi thăm.
Ninh Tước cũng nhìn Trịnh Doanh Doanh, nhưng lại chỉ mỉm cười, cũng không ra tay giúp đỡ, hắn thấy Lục Chỉ tuy rằng quan tâm hỏi thăm một câu cũng không có đưa tay ra, biết cậu cũng nhìn ra Trịnh Doanh Doanh cố ý.
"Không có gì." Trịnh Doanh Doanh lộ ra nụ cười kiều mị, trong lòng lại nghĩ, hai tên đàn ông này sao chẳng ai đến đỡ cô một cái? Một chút cũng không ôn nhu săn sóc, nhưng thấy Lục Chỉ tốt xấu gì cũng biết mở miệng hỏi một câu, mới thoáng thả lỏng, cũng có thiện cảm với cậu hơn.
"Ngại quá, doạ hai vị rồi.
Tôi để quên đồ cho nên chạy về hơi vội." Vẻ mặt Trịnh Doanh Doanh đau khổ nói, "Nhưng hình như giờ tôi bị trật chân rồi."
Ninh Tước liếc nhìn mắt cá chân cô, lười tiếp lời.
"Ha." Lục Chỉ gật gật đầu.
Ninh Tước nhịn cười trong lòng, bé dễ thương vốn dĩ không nói dối, đương nhiên đỡ không lại lời nói dối rõ ràng như vậy.
Trịnh Doanh Doanh hít một hơi thật sâu, không vào hang cọp sao bắt được cọp.
"Xin chào, tôi tên Trịnh Doanh Doanh." Cô đưa tay về phía hai người.
Cô đã trực tiếp giới thiệu, cũng không thể không đáp lại.
"Trịnh Doanh Doanh? Tôi từng nghe tên này rồi thì phải?" Lục Chỉ như đang suy nghĩ gì đó.
Trịnh Doanh Doanh vừa nghe liền vui mừng không thôi, đôi mắt sáng lên, "Phải không? Có lẽ vì bộ phim truyền hình, tôi quay bộ này xong có chút nổi tiếng, còn lấy được thị hậu." Cô cố ý để lộ thân phận của mình, còn tươi cười ra vẻ khiêm tốn.
Ninh Tước hiển nhiên không biết cô ta, nhìn sang Lục Chỉ.
"Tôi nhớ ra rồi, Chân Tùng rất thích cô." Lục Chỉ sực nhớ ra.
"Chân Tùng à?" Đôi mắt Trịnh Doanh Doanh sáng bừng, là công tử hào môn nào đây.
"Là trợ lý cậu ấy." Ninh Tước giải thích.
"À, vậy à." Trịnh Doanh Doanh cười cười, nhưng đôi mắt rõ ràng mất đi ánh sáng, một trợ lý cho tới mức nào cũng chỉ làm thuê cho người ta, cô không có hứng thú.
"Đúng rồi, tôi còn chưa biết tên hai vị?" Trịnh Doanh Doanh chưa từ bỏ ý định, cô phải biết tên mới tra được thân phận hai người này.
"Xin chào, tôi tên Ninh Tước." Ninh Tước là người thân sĩ, dù ý đồ của cô gái trước mắt này quá rõ ràng, dù hắn không thèm để ý nhưng vẫn cho cô ta chút mặt mũi.
"Anh họ Ninh? Chẳng lẽ là thiếu gia Ninh gia?" Trịnh Doanh Doanh kinh ngạc, đôi mắt thiếu điều muốn muốn nhảy vọt ra, đó chính là một chín một mười với Nam gia hào môn nhà giàu số một a!
Ninh Tước gật đầu.
Trịnh Doanh Doanh kích động thiếu chút nữa ngừng thở, tuy rằng không thể lôi kéo Nam tổng và Cửu gia, nhưng thiếu gia Ninh gia cũng thuộc top những người tốt nhất.
Cô dồn hết công lực, nở một nụ cười đẹp nhất cho Ninh Tước, lại nhìn sang Lục Chỉ.
Vừa rồi cô chú ý thái độ của vị Ninh đại thiếu gia này đối với thiếu niên xinh đẹp này rất thân thiện hoà nhã, thậm chí còn có chút cẩn thận sợ cậu tức giận, hiển nhiên thân phận người này cũng không thấp.
"Cậu ấy là ông chủ tôi, gần đây tôi đang đi làm cho cậu ấy." Ninh Tước cười nhạt.
Lục Chỉ liếc hắn một cái, nào có đâu.
"Phải không." Đôi mắt Trịnh Doanh Doanh càng thêm sáng bừng, cố gắng không để mình cười có vẻ quá vui mừng, "Xin hỏi tôn tính đại danh của ngài?"
Có thể khiến Ninh đại thiếu đi làm cho cậu ấy, thân phận người này hẳn không thua kém Nam Thừa Phong nhỉ! Trịnh Doanh Doanh vốn chẳng để ý đến chiều cao, chỉ để ý thân phận và diện mạo, huống chi chiều cao của cô và Lục Chỉ cũng không chênh lệch lắm, chỉ là vì mang giày cao gót cộng khí tràng nên trông có vẻ cao hơn thôi.
Đàn ông không cao lắm lại càng thêm có tính khống chế chiếm hữu với phụ nữ, sẽ càng yêu chiều vợ hơn.
Trịnh Doanh Doanh vui sướng suy nghĩ, huống chi cậu ấy lớn lên đẹp như vậy, lại có thân phận, quả thật là người lý tưởng nhất.
"Tôi sao?" Lục Chỉ cười cười, "Tôi tên Lục Chỉ."
Trịnh Doanh Doanh ngẩn ra, sau một hồi thất thần, "Cái gì, cậu chính là Lục Chỉ?".
Danh Sách Chương: