Cố Hậu Bách nghe hai từ "mẹ vợ" lập tức trừng mắt liếc Thẩm Vọng một cái, Lưu Nhã Đình dùng tốc độ nhanh như chớp nói: "Sanh Sanh nhà tôi từ nhỏ mười ngón tay không dính nước, đến trứng còn chẳng biết chiên."
Cố Hậu Bách lạnh mặt: "Con gái phải được nuông chiều, Sanh Sanh ở nhà, tôi không muốn để con bé động vào chuyện gì hết."
Lưu Nhã Đình vừa nghe, vành mắt liền đỏ lên: "Sanh Sanh của tôi mấy ngày nay không biết phải chịu bao nhiêu khổ cực..."
Vợ chồng hai người chỉ cần nghĩ đến chuyện con gái mình ở Thẩm gia chịu tủi nhục là lại cảm thấy đau đớn. Tuy lúc nãy là Cố Sanh Sanh khăng khăng muốn xuống bếp, bọn họ chỉ có thể trút hết sai trái lên đầu Thẩm Vọng, nên mới mắt lớn mắt nhỏ trừng anh.
Thẩm Vọng như đang suy tư gì đó, nét mặt vẫn như cũ: "Trong nhà có đầu bếp, Sanh Sanh tự xuống bếp vì muốn hiếu kính với hai người."
Lưu Nhã Đình tất nhiên không tin. Con gái mình mình tự rõ nhất, chắc chắn sẽ không có chuyện làm cơm vì bọn họ. Nhưng mà bà tuyệt đối không nói xấu con gái mình trước mặt người khác, bèn nói: "Đương nhiên rồi! Sanh Sanh của chúng tôi lớn lên xinh đẹp, hoạt bát đáng yêu, là đứa con hiếu thảo nhất! Không có tài nấu nướng thì sao? Nó có lòng là đủ rồi!"
Lưu Nhã Đình sợ Cố Sanh Sanh bưng ra một đống than đen xì nên mới rào đầu trước.
Thẩm Vọng khẽ gật đầu, bày tỏ sự đồng tình.
Lưu Nhã Đình nhất thời cảm thấy Thẩm Vọng khá thuận mắt, lập tức liệt kê một loạt điểm tốt của Cố Sanh Sanh, hoàn toàn quên mất mình đến Thẩm gia với mục đích gì.
Cố Hậu Bách ho liên thanh, đánh mắt ra hiệu cho Lưu Nhã Đình: "Xuống bếp nhìn Sanh Sanh thử, con bé này có biết nấu cơm đâu, không chừng sẽ bị bỏng mất."
Lưu Nhã Đình lúc này mới phản ứng lại: "A đúng đúng, để tôi đi xem thử."
Phòng bếp của Thẩm gia rộng rãi thoáng mát, còn to hơn phòng khách ở Cố gia, ngoài cửa sổ là cảnh biển đẹp vô song. Cố Sanh Sanh mặc tạp dề, đang đứng trước kệ bếp loay hoay bận rộn.
Lưu Nhã Đình thấy một màn này, nước mắt lại dâng lên: "Thẩm Vọng như thế mà dám ức hiếp con sao Sanh Sanh! Để mẹ nhìn coi, cái mặt nhỏ đều..."
"Ể?" Má Cố Sanh Sanh có chút mỡ, làn da trắng hồng, không khác quả đào mọng nước là bao.
Lưu Nhã Đình ôm mặt Cố Sanh Sanh nói: "Gần đây con không kiểm soát lượng thức ăn hả, lên hình béo lên trông thấy."
Cố Sanh Sanh liền cảm thấy không vui, cô giãy giụa thoát khỏi bàn tay của Lưu Nhã Đình: "Con đang nấu cơm, mẹ đừng quấy rầy con chứ."
"Rồi rồi rồi." Lưu Nhã Đình buông tay, nhìn Cố Sanh Sanh một hai đòi nấu cơm nói: "Để mẹ làm cho, cẩn thận không bỏng tay."
"Sắp xong rồi mà. Mẹ nếm thử cái này xem có ngon không?" Cố Sanh Sanh cắt bào ngư hầm rượu thành miếng nhỏ, sau đó gắp một miếng đút cho Lưu Nhã Đình.
Lưu Nhã Đình quả thực thụ sủng nhược kinh*. Một năm về trước, quan hệ giữa Cố Sanh Sanh và cha mẹ càng ngày càng kém, rất ít khi làm nũng với bà. Bào ngư hầm rượu vừa tươi vừa thơm, bà lại chẳng nếm ra được vị gì mà nuốt trọn nguyên khối xuống: "Ngon, ngon lắm."
*Thụ sủng nhược kinh: được sủng mà sợ
Xem ra hiện tại con gái cưng của mình đã trưởng thành rồi. Lòng Lưu Nhã Đình vừa mừng vừa buồn, bà kéo tay Cố Sanh Sanh: "Sanh Sanh à, bây giờ mẹ làm gì còn tâm trạng để ăn cơm, con mau nói cho mẹ nghe, chuyện này rốt cuộc là thế nào?"
Cố Sanh Sanh: "Con có thể nói, nhưng mẹ phải hứa với con không được tức giận, cũng không được đi tìm Thẩm Đình Sâm và mẹ hắn tính sổ."
Lưu Nhã Đình đồng ý ngay tức khắc.
Cố Sanh Sanh liền kể hết đầu đuôi câu chuyện ra. Quả nhiên lửa giận bừng lên trong mắt Lưu Nhã Đình, nếu không bị Cố Sanh Sanh ngăn cản chắc bây giờ bà đã cầm dao đến Thẩm gia chém người rồi.
Cố Sanh Sanh vội rót cho bà tách trà, Lưu Nhã Đình uống xong tạm thời nguôi giận, cũng kể mặt khác của chuyện này cho Cố Sanh Sanh.
Cứ cách vài ngày Lưu Nhã Đình và Cố Hậu Bách sẽ nhận được tin nhắn Wechat của Cố Sanh Sanh, định vị và hình ảnh trong đó đúng là gửi từ nước ngoài. Không khí giữa Cố Sanh Sanh và ba mẹ vẫn luôn căng thẳng, bình thường cũng không hay gọi điện thoại, cho nên mới có chuyện mấy tháng trôi qua mà vẫn không biết sự thật.
Lưu Nhã Đình nghiến răng nói: "Thật không nhìn ra Thẩm Đình Sâm là loại như vậy! Biết rõ con bị mẹ nó bẫy mà lại có thể thấy chết không cứu!"
Cố Sanh Sanh cười lạnh: "Hắn không còn liên quan gì đến con nữa rồi. Như bây giờ rất tốt, mẹ với ba đừng làm gì hết."
Lưu Nhã Đình đồng ý, nhưng thái độ của bà vẫn rất khó chịu.
Cố Sanh Sanh vội nói: "Mẹ đã hứa với con không đi tìm Thẩm Đình Sâm rồi đấy nhé."
Lưu Nhã Đình: "Biết rồi biết rồi, con còn không yên tâm về mẹ sao?"
Yên tâm nổi mới là lạ. Lưu Nhã Đình trong truyện gốc đầu óc đơn giản nhưng rất dễ xúc động, dám dẫn người xông thẳng vào biệt thự của Thẩm gia mang nguyên chủ đi, cũng như trực tiếp đắc tội với ông nội Thẩm, mất đi chỗ dựa lớn nhất.
Cố Sanh Sanh còn muốn dặn dò bà thêm mấy câu, Lưu Nhã Đình đã chuyển chủ đề: "Bình thường Thẩm Vọng đối xử với con thế nào? Có phải chịu uất ức gì không?"
"Hmmm..." Cố Sanh Sanh nghiêng đầu suy nghĩ.
Lúc vừa đến, Thẩm Vọng rất hung dữ, còn hay ăn hiếp cô nữa. Nhưng mà Thẩm Vọng cũng sẽ ôm cô, xuất hiện vào thời điểm cô sợ hãi nhất.
Khuôn mặt nhỏ của Cố Sanh Sanh biến hóa không ngừng, cuối cùng nói nhỏ mấy chữ: "Cũng được..."
Lưu Nhã Đình đã sớm thu hết biểu cảm của con gái vào mắt, trong lòng vui buồn đan xen. Vui chính là con mình có ý với Thẩm Vọng, không chịu ủy khuất gì, còn buồn là vì cái chân tàn tật của Thẩm Vọng: "Không ngờ ngoại hình của Thẩm Vọng khá như vậy, hai mắt cũng rất tốt, đâu có giống như người ta đồn gì mà vừa mù vừa liệt. Ai da, chỉ tiếc đôi chân..."
Cố Sanh Sanh không chút nghĩ ngợi liền nói: "Thẩm Vọng tốt lắm. Chân anh ấy sẽ được chữa khỏi thôi."
Lưu Nhã Đình vui vẻ: "Thật hả?"
"Thật ạ." Cố Sanh Sanh ra sức gật đầu, "Bác sĩ nói rồi, Thẩm Vọng sớm muộn gì cũng khá lên thôi. Ngày nào anh ấy cũng luyện tập, chân phải đã có cảm giác."
"Tốt lắm tốt lắm, mẹ thấy dáng người của nó rất rắn chắc, không giống con ma bệnh tí nào." Lưu Nhã Đình đánh tiếng hỏi thử: "Thẩm Vọng nó... có thể làm chuyện đó không? Nó chỉ bị thương ở chân, chỗ khác chắc là không có gì đâu nhỉ?"
"Là sao ạ?" Cố Sanh Sanh nghiêng đầu, mặt mũi ngờ nghệch: "Không phải đã nói rồi sao, mắt anh ấy rất tốt."
"Haizz, không phải mắt, là chỗ kia kìa!" Lưu Nhã Đình cảm thấy ngại ngùng khi phải nói chuyện này với con gái, nên phải uyển chuyển lựa lời: "Hai đứa con, cái đó, bình thường buổi tối ngủ thế nào?"
Cố Sanh Sanh: "Ôm nhau ngủ."
Lưu Nhã Đình lại xuýt xoa một tiếng: "Nhưng chân Thẩm Vọng vẫn chưa tốt, hai đứa con... khi nào làm chuyện vợ chồng?"
Cố Sanh Sanh chớp mặt, gò má ửng đỏ lên: "Mẹ hỏi cái này làm gì!"
"Mẹ con hỏi một câu thì làm sao, mẹ... Được được được, mẹ ra ngoài ngay đây, đừng nóng đừng nóng. Nhưng không được để bị bỏng đâu đấy!" Lưu Nhã Đình bị Cố Sanh Sanh đuổi ra khỏi bếp.
Cố Sanh Sanh nhìn chằm chằm nồi nước đang sôi sùng sục, khuôn mặt bị hơi làm cho nóng hổi. Gì mà chuyện vợ chồng chứ!
Ngoài bàn ăn, Thẩm Vọng và Cố Hậu Bách cũng đang nói về chuyện này. Cố Hậu Bách là người hiền hậu ôn hòa cũng bị làm cho tức đến nghiến răng kèn kẹt. Biết là chuyện này chẳng liên quan gì đến Thẩm Vọng, nhưng lại không nhịn được mà mang lửa hận Thẩm gia giận chó đánh mèo lên anh.
Cố Hậu Bách thấp giọng nói: "Hôn ước này do người của thế hệ trước định đoạt, chúng tôi vốn không có ý định trèo cao với Thẩm gia. Có điều trước kia Cố Sanh Sanh một lòng thích Thẩm Đình Sâm, vì hôn ước này mà khóc lóc tuyệt thực với chúng tôi..."
Đốt ngón tay Thẩm Vọng trắng bệch.
Cố Hậu Bách vẫn tiếp tục nói: "... Tôi thật sự không biết phải làm thế nào nên mới đi tìm Thẩm lão gia tử... Việc này, cậu cũng coi như là người bị hại. Tôi nghĩ chúng ta nên xem như chưa có hôn sự này, cậu với Sanh Sanh về sau..."
"Lão Cố!" Lưu Nhã Đình vội chặn ngang lời ông.
Cố Hậu Bách hoài nghi nhìn về phía bà, Lưu Nhã Đình không thèm liếc ông lấy một lần, vẻ mặt vui vẻ ngồi xuống bàn ăn, nói với Thẩm Vọng: "Chờ Sanh Sanh chuẩn bị thêm một món canh nữa rồi chúng ta ăn cơm."
Cố Hậu Bách nhỏ giọng nói: "Không phải, bà... A!"
Chân Cố Hậu Bách liền đau nhức, đây chính là lời cảnh cáo trong âm thầm của vợ ông.
Lúc này Lưu Nhã Đình lại nhìn Thẩm Vọng, tâm thái và ánh mắt hoàn toàn thay đổi, bắt đầu lời trong tiếng ngoài vặn hỏi Thẩm Vọng.
Thẩm Vọng không nói gì nhiều nhưng thái độ lại cực kỳ nghiêm túc khéo léo, thỉnh thoảng đáp lại vài câu cũng đủ làm cho Lưu Nhã Đình nở gan nở ruột, nói thêm được mấy chữ liền thao thao bất tuyệt về Cố Sanh Sanh, suýt chút nữa kể luôn chuyện Cố Sanh Sanh mấy tuổi cai sữa.
Lúc người làm giúp Cố Sanh Sanh bưng món canh cuối cùng lên, liền nghe Lưu Nhã Đình đang ám chỉ với Thẩm Vọng: "Đàn ông đã lập gia đình phải biết tránh hiềm nghi, trợ lý bí thư thân cận gì đó quá xinh đẹp không phải là chuyện tốt! Đặc biệt là mấy người lớn lên trông như yêu nghiệt..."
Cố Sanh Sanh vội ngắt lời: "Canh đến rồi đây!"
Thẩm Vọng cười như không cười nhìn cô một cái, Cố Sanh Sanh lảng tránh ánh mắt anh.
Lưu Nhã Đình vội đón Cố Sanh Sanh: "Sanh Sanh, mau ngồi đây với mẹ."
Cố Hậu Bách đứng dậy, kéo cái ghế bên cạnh mình ra. Cùng lúc đó, ngón tay Thẩm Vọng nắm chặt tay vịn xe lăn, ánh mắt nhanh chóng liếc Cố Sanh Sanh, để lộ ra cảm xúc rất khó nhìn thấu.
Cố Sanh Sanh nhìn Thẩm Vọng, lại nhìn ghế bên cạnh Cố Hậu Bách, cuối cùng vẫn chọn đi đến bên cạnh Thẩm Vọng.
Người làm lập tức tiến lên kéo ghế ra, Cố Sanh Sanh ngồi xuống, nói: "Con quen ngồi bên này rồi."
Cố Hậu Bách mỉm cười ôn hòa: "Không sao, Sanh Sanh muốn ngồi ở đâu cũng được."
Sau đó lại âm thầm trừng mắt với Thẩm Vọng.
Chân mày Thẩm Vọng giãn ra, chờ Cố Sanh Sanh ngồi xuống liền giơ tay vén tóc mai của cô ra phía sau tai. Đầu ngón tay thô ráp vừa chạm vào lỗ tai, Cố Sanh Sanh như bị điện giật, trừng mắt liếc anh một cái, hai bên tai đều đỏ hồng lên.
"Cạch". Cố Hậu Bách đập mạnh đôi đũa trong tay xuống.
Lưu Nhã Đình gắp thịt bò nhét vào miệng ông: "Ông làm gì đó, còn không mau ăn cơm."
Cố Hậu Bách dùng sức nhai cho hả giận, vẻ mặt liên tục thay đổi. Lại nhìn trên bàn ăn: măng tây trộn, tôm kho sả, thịt bò sốt cà chua, bào ngư hầm rượu... Từng đĩa thức ăn có màu sắc hương vị đặc biệt, dù ông có đang ôm một bụng đầy tâm sự cũng bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ cho thèm ăn.
Lưu Nhã Đình vừa ăn vừa khen không dứt miệng, hỏi liên tục: "Sanh Sanh, mấy thứ này do con làm thật hả? Học nấu ăn từ lúc nào vậy?"
Cố Sanh Sanh: "Con tự học."
Cố Sanh Sanh không định sẽ nói dối về chuyện mình biết nấu ăn, dù sao thời gian nguyên chủ không cùng ba mẹ không nhiều, bọn họ sẽ không truy cứu sâu.
Cố Sanh Sanh múc canh cho ba Cố mẹ Cố, sau đó là Thẩm Vọng, cuối cùng mới múc một chén cho mình.
Không ngờ hành động nhỏ này lại có thể khiến cho đôi vợ chồng già cảm động rơi nước mắt. Lưu Nhã Đình càng xúc động càng nói hăng, bắt đầu hỏi tới: "Canh này độ lửa quá tốt. Từ khi nào mà tài năng nấu nướng của con giỏi như vậy hả Sanh Sanh? Ở nhà con chưa từng vào bếp, chưa tốt nghiệp đại học đã đi đóng phim, học lúc nào được?"
Lưu Nhã Đình triệt để phá hoại, Cố Sanh Sanh chỉ hận không thể bịt kín miệng bà: "Lúc... lúc mọi người không biết."
Cố Sanh Sanh nói dối sẽ liếc mắt nhìn sang bên cạnh.
Lúc này, cô bắt gặp ánh mắt sâu xa của Thẩm Vọng, dường như anh có thể nhìn thấu hết thảy, Cố Sanh Sanh giật thót, đánh nghiêng cả cái chén trong tay.
Canh nóng đổ ra.
Cố Hậu Bách và Lưu Nhã Đình la lên thất thanh: "Sanh Sanh cẩn thận!"
Một bàn tay to lớn đã kịp thời chặn lại. Canh nóng hắt hết lên mu và cổ tay áo anh, mu tay ửng đỏ một mảng, bộ vest sang trọng nhanh chóng bị dính vài vết dầu trắng trắng.
Danh Sách Chương: